Nghe được lời nói của Đàm Diệu Văn, Vương Hi Phượng thu lại nụ cười của mình, lạnh giọng nói:
" Đàm Diệu Văn, có một số chuyện ngươi không nên nhúng tay quá sâu vào? Việc này không hề có lợi đối với ngươi?"
" Sao? Ta không nên nhúng tay? Vương Hi Phượng, ngươi vốn dĩ biết vết sẹo trên mặt ta là do Viêm Phàm gây ra? Ngươi biết ta hận hắn đến mức nào?"
Đàm Diệu Văn cười khẩy một tiếng, tiến sát đến Vương Hi Phượng âm trầm nói:
" Ta không cần biết mục đích của ngươi là gì? Ta chỉ cần cho ngươi biết. Ta ghét nhất là có kẻ dám lợi dụng ta."
" Đây chỉ là lần duy nhất, sẽ không có lần sau đâu?"
Dứt lời, Đàm Diệu Văn bước qua Vương Hi Phượng, nhanh chóng rời đi.
Vương Hi Phượng sắc mặt cứng đờ, một lúc sau cắn chặt môi, nắm tay siết chặt.
Đàm Diệu Văn, ngươi và ta vốn đều là chức vị Phó Chưởng môn, tương lai chức vị Chưởng môn chỉ có một.
Đến lúc đó, không phải ngươi chết, là ta vong.
Vương Hi Phượng đầu hơi cúi, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, trong đầu điên cuồng nói ra.
" Hừ, Chung Thy. Ngươi đừng nghĩ tên tiểu tử đó sẽ còn lành lặn mà rời đi nơi này."
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Vương Hi Phượng cười lạnh lẩm bẩm một tiếng, liền đi vào phòng đóng cửa lại.
Sau khi nhìn thấy Cao Lãng, Vương Hi Phượng trong lòng đã cảm thấy khác thường, muốn trêu đùa hắn.
Chỉ là Chung Thy tranh giành với nàng, khiến nàng tức giận. Trong lòng nổi lên hung ác, muốn không ăn được thì đạp đổ.
Trong quá trình điều tra nghe được Hậu Từ muốn đối phó Chung Thy, lợi dụng Cao Lãng đưa hắn vào trong cấm địa đe doạ. Trong lòng Vượng Hi Phượng đã nảy ra một chủ ý.
Vốn thấy Cao Lãng giống Viêm Phàm hồi trẻ, nàng đã vào trong bảo khố của tông môn lấy ra Bút Phán Quan, vũ khí hồi trước của Viêm Phàm, lén lút đặt vào trong cấm địa.
Không cần biết Cao Lãng phải hay không phải, chỉ cần khởi động Bút Phán Quan, nhất định sẽ khiến toàn bộ cao tầng tông môn phản ứng đến.
Khi đó Cao Lãng nếu không phải hậu nhân của Viêm Phàm, sẽ bị Bút Phán Quan hút toàn bộ linh khí cùng máu thịt mà chết.
Còn nếu hắn là hậu nhân của Viêm Phàm thì sẽ kinh động đến toàn bộ cao tầng Linh Hoàng Tông, Chưởng môn chắc chắn cũng sẽ không tha cho hắn.
Dù là lựa chọn nào, Cao Lãng cũng chỉ có một con đường chết.
Đồng nghĩa với việc Chung Thy sẽ bị ảnh hưởng, phù hợp với mong muốn của Vương Hi Phượng.
Chỉ là lần này, hành động quá khích của Đàm Diệu Văn đúng là nàng không ngờ đến.
Vương Hi Phượng tính sai một điểm sự hận thù của Đàm Diệu Văn đối với Viêm Phàm lớn đến mức nào?
Trong sự hận thù đấy vẫn còn đủ tỉnh táo để phán đoán ra mọi việc là do kẻ nào gây ra.
(ー_ー゛)
. . . . . .
Hình Đường.
Bên trong căn phòng tối tăm mù mịt. Không khí xung quanh tràn đầy sát khí cùng một nỗi âm trầm khó hiểu.
Một người đàn ông bộ dáng thô kệch, cái bụng to tròn xệ xuống dưới, khuôn mặt góc cạnh chữ điền bị mất một con mắt trái. Trên đầu mái tóc trắng buông xoã xuống, gần như che đi khuôn mặt của hắn, như ẩn như hiện.
Hắn đang ngồi im lặng nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua giống như một người cúi đầu ngủ gật.
Bên trên cửa Hình Đường treo đầy các dụng cụ tra tấn, làn gió thổi qua tạo ra từng tiếng kêu leng keng vô cùng thanh thúy.
Đột nhiên ngoài cửa, xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân bên ngoài, khiến người đàn ông đấy hơi giật mình tỉnh dậy, bình tĩnh mở mắt ra.
" Kình trưởng lão." Tào trưởng lão đi vào bên trong, lập tức cúi đầu, chắp tay chào hỏi.
" Chuyện gì?"
Hạ Kình đầu hơi ngẩng lên, chậm chạp nói. Ngữ khí có hơi mất kiên nhẫn.
" Chưởng môn ra lệnh áp giải những tên này vào bên trong Hình Đường." Tào trưởng lão vội vàng nói, đồng thời sau lưng hắn đám trưởng lão liền lôi kéo đám người đi vào.
Cao Lãng trọng thương hấp hối nằm trên cán, Vân Hi một mặt im lặng đi theo ngay sau đó.
Chỉ có đám người Khôi trưởng lão đi vào thần tình hốt hoảng, miệng vẫn liên tục kêu gào:" Thả chúng ta ra, Tào trưởng lão, hai ta vốn luôn quen biết, ngươi mau thả chúng ta ra, ta thật không biết cái gì hết."
" Hừ?"
Hạ Kình khẽ hừ một tiếng, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh xuống. Ngay cả những dụng cụ tra tấn treo bên ngoài, cũng trở nên yên lặng.
Không gian xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, không một ai dám mở miệng nói chuyện. Khôi trưởng lão đầu cúi gục xuống, ánh mắt sợ hãi, sau lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn dường như nhận ra mình phạm phải một sai lầm gì đó, khiến khuôn mặt của hắn càng thêm tái nhợt.
" Ta không cần biết bên ngoài ngươi là ai, nhưng ở bên trong Hình Đường, không được phép gây ồn ào." Hạ Kình chậm rãi nói, nhìn cũng không thèm nhìn Khôi trưởng lão.
Cộc cộc.
Hắn chậm rãi đứng dậy, bước xuống từng bậc thang một. Cả bên trong, chỉ có mỗi một mình tiếng bước chân của hắn.
" Dẫn hắn vào trong." Hạ Kình lạnh nhạt nói.
Hắn vừa dứt lời, sâu trong bóng tối vang lên từng tiếng dây xích bị kéo lê trên nền đất.
Loạt soạt.
Hai tên nam tử trang phục đen nhánh từ trong bóng tối đi ra, gương mặt trắng bệch như cương thi, ánh mắt vô cảm, trên tay chăng đầy sợi dây xích.
Cả hai đồng thời đưa tay, dây xích trên tay hắn lao ra trói chặt đám người Khôi trưởng lão, kéo bọn hắn vào bên trong bóng tối.
" Không. . ."
Bốp ~.
Khôi trưởng lão hoảng sợ hét lớn, chỉ là hắn vừa mới mở miệng. Lập tức bị tên nam tử mặc trang phục đen bên cạnh vả một cái.
Trực tiếp trở nên thành thật hơn rất nhiều. Im lặng để hai tên nam tử đó lôi vào sâu trong bóng tối.
Tào trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt căng thẳng.
Bên trong bóng tối đó là con đường dẫn vào căn phòng dưới mật thất. Là nơi tra tấn và giam giữ các phạm nhân của Tông môn.
Những kẻ đi vào bên trong đó, đều phải bị hành hạ không còn hình người, về sau may mắn có thể bị thả ra. Cũng là ác mộng của đám trưởng lão bên trong tông môn.
Những kẻ bên trong đó đều sẽ không bao giờ vì thân phận của ngươi mà nhương tay, chúng chỉ quan tâm đến việc dùng cách gì hành hạ ngươi mà thôi.
Toàn một lũ biến thái.
" Còn tên này thì sao? Ngươi lôi vào đây một kẻ hấp hối, muốn Hình Đường nhận thêm một linh hồn nữa hay sao?"
Hạ Kình liếc mắt nhìn qua Cao Lãng, vẻ mặt ghét bỏ nói ra.
Chỉ là một tên Linh Hải Cảnh, hắn chướng mắt. Người của Hình Đường hành hạ mấy tên này vốn cũng chẳng thú vị gì?
Vân Hi sắc mặt căng cứng, nở một nụ cười gượng gạo, xấu hổ không biết nói sao.
Hắn hiện giờ chỉ mong Hạ Kình vẫn giữ vẻ mặt đấy mà gét bỏ ném bọn hắn ra. Không khí của Hình Đường quá thâm trầm.
" Kình trưởng lão bình tĩnh, thân phận của tên này rất mẫn cảm. Không thể chết được." Tào trưởng lão vội lau mồ hôi, vội vàng nói.
" Nếu muốn chữa cho hắn thì đi vào Dược Đường, Hình Đường không phải là nơi chữa bệnh." Hạ Kình trầm giọng nói, đôi mắt híp lại:
" Bên trong Hình Đường, chỉ có phạm nhân và kẻ thi hành, không quản thân phận."
" Kình trưởng lão, chuyện đó ta biết. Thế nhưng tên này là hậu nhân của Viêm Phàm a." Tào trưởng lão cười khổ một tiếng, nói.
Hạ Kình đột nhiên im lặng, bàn tay hắn chắp sau lưng siết chặt lại, sau một hồi lâu mới trầm giọng hỏi:
" Ngươi vừa nói gì?"
" Ngươi nhìn Bút Phán Quan trên tay hắn, cây bút đã nhận chủ, chúng ta không ai chạm vào nó được. Đây chính là bằng chứng." Tào trưởng lão vội vàng nói.
Sau một thời gian, Tào trưởng lão bình tĩnh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Hạ Kình nghe, kể xong hắn chép miệng một cái, cảm giác cổ họng hơi khô khốc.
" Hậu Từ vẫn còn tìm cách làm buồn nôn Sở Bạch sao? Tên ngu ngốc đó." Hạ Kình trầm giọng nói, có chút bực tức.
Tuy không tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện, nhưng với trí tuệ của hắn, Hạ Kình ngay lập tức hiểu kẻ chủ mưu là ai. Liền mở miệng cằn nhằn.
Tào trưởng lão im lặng không nói chuyện. Hạ Kình có thể trước mặt mọi người phê phán Hậu Từ, nhưng thân phận của hắn, lại không thể làm điều đó.
Hạ Kình vốn nằm trong Thất Nguyên Lão, người cai quản Hình Đường. Thiết diện vô tư.
Hắn chỉ quản công việc của Hình Đường, ra hình phạt đối với những kẻ gây chuyện, còn bình thường chuyện bên ngoài đều không bao giờ quản.
Cũng chính vì điều đó, Hạ Kình có thể nói luôn nằm trong thế trung lập. Không bao giờ nhúng tay vào sự vụ trong Linh Hoàng Tông nên Địch Long đối với hắn, là có hảo cảm nhất trong Thất Nguyên Lão.
Tuy nhiên cũng vì cái tính cách cứng nhắc đấy của hắn. Mà chỉ cần gặp kẻ gây chuyện, không quản thân phận đều hành hạ như nhau.
Nhiều người dù cho muốn cầu tình cũng không thể làm được. Khiến đám trưởng lão tông môn đối với hắn vừa sợ vừa căm ghét.
" Được rồi. Để hắn lại đây đi, để tên tiểu tử kia lại tiện tay chăm sóc hắn. Hình Đường toàn mấy tên khô khan, làm gì biết chăm sóc ai bao giờ."
Hạ Kình khẽ nói, đồng thời cánh tay cũng chỉ sang Vân Hi, ra hiệu đám người để Vân Hi ở lại với Cao Lãng.
Trong lời nói không hề có ý định khống chế hành động của Vân Hi. Dù sao thực lực của hắn còn quá thấp.
Hạ Kình tin tưởng vào thực lực của mình, chẳng lẽ trước mặt hắn, lại có thể để một tên nhãi con Linh Hải Cảnh trốn chạy được ra Hình Đường hay sao?
" Được. Ta sẽ để hai tên này tại đây cho ngài trông coi. Lát nữa, người của Dược Đường sẽ đến để chữa trị cho hắn." Tào trưởng lão gật đầu, một mặt vui vẻ nói ra.
" Ừm, ngày mai các ngươi cho người đến áp giải hai bọn hắn lên trên Đại điện giao nộp cho Chưởng môn là được. Bây giờ thì rời đi đi." Hạ Kình gật đầu, bình tĩnh nói.
" A, còn một chuyện nữa, chưởng môn có dặn dò với ta."
Tào trưởng lão ánh mắt hơi chuyển động, giọng nói của hắn trở nên nguy hiểm:
" Chưởng môn dặn ngài nhất định phải trông coi thật cẩn thận tên tiểu tử này, đừng có đánh mất. Dù sao thì Viêm Phàm, cũng từng xuất thân trong Hình Đường."
Nghe thấy thế, Hạ Kình đầu hơi cúi, sắc mặt âm trầm một hồi lâu, mới mở miệng:
" Chưởng môn xin yên tâm. Hạ Kình ta biết phải làm như thế nào. Sẽ không để tình cảm gây ảnh hưởng đến công việc."
" Như thế tốt nhất."
Tào trưởng lão ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Hạ Kình một cái, liền bước vội dẫn người rời đi mất.
Trong lồng ngực hắn trái tim thình thịch điên cuồng nhảy như sắp rớt ra bên ngoài.