Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 369: Các Chủ Tà Tinh




Chương 369: Các Chủ Tà Tinh

"Đạo hữu, ngươi ngăn cản chiêu này của ta là có ý gì?"

Khói đen lượn lờ tên kia hiện nguyên hình là một nam tử đeo mặt nạ đầu lâu y phục hắn mặc giống như là một bộ xương điểm thêm gai nhọn bên trên, tên này là Huỳnh Tiêu hộ pháp so với Lan Tử còn lợi hại hơn một phần, Công Tôn Vương Minh hừ lạnh một bước đạp biển cả mênh mông vô tận trải dài ngàn dặm hoá thành thần quyền giáng xuống tên hộ pháp kia, Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền là bí pháp của Thần Hoàng sáng tạo cũng được xem là thần kỹ mạnh mẽ đứng đầu, ngay khi Phúc Hải Thánh Quyết được thi triển thì rất nhiều người kinh ngạc nhìn tới, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại vẻ mặt tràn đầy hứng thú nói:

"Tạo nghệ trên Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền của Vương Minh còn mơ hồ lợi hại hơn Công Tôn Vô Quá một phần, không tệ tương lai ta có thể dùng đến."

Huỳnh Tiêu giận dữ bàn tay tản ra tà khí đấu chuyển tinh di hoá thành một cự thủ khổng lồ cùng với hải quyền v·a c·hạm đùng đùng không gian nứt toát vô tận pháp tắc tràn ra cùng với đại đạo tán loạn, Huỳnh Tiêu cảm nhận rõ ràng quyền ý kia của Công Tôn Vương Minh lợi hại đến mức độ nào, nếu không phải tu vi và thực lực hắn cao cường hơn một bậc thì có lẽ đòn vừa rồi là hắn đã thua, Công Tôn Vương Minh lui về sau một bước sắc mặt tái nhợt đúng là không thể cùng với Huỳnh Tiêu đối cứng, cùng là Thần Cảnh tầng 1 nhưng mà Huynh Tiêu lại ở cảnh giới này lâu hơn hắn thì tạo nghệ sử dụng thần lực cũng là cao hơn.

"Thiên Nhân Địa Quy Nhất, dùng hồn cảm thể dùng thể cảm thiên địa quy về nhất pháp nhất đạo, Thần Đạo Hoá Thực Hoá Hư Hoá Vạn Vật."

Công Tôn Vương Minh quay đầu nhìn về phía Hàn Vũ Thiên bản thân đột nhiên cảm nhận được bên trong có ý cảnh thâm sâu liên tục lẫm bẩm lại những lời Hàn vũ Thiên đã nói, dùng hồn cảm nhận thể, dùng thể cảm nhận thiên địa quy về độc nhất, nhất pháp nhất đạo quy nhất, hoá thực hoá hư hoá vạn vật, từ trong thần thức đốt lên một tia hoả diễm sinh mệnh truyền ra khắp cơ thể thiên địa xung quanh hiển hoá ra đại hải mênh mông vô tận đủ loại hải thú bơi trong biển lớn, Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:

"Cảm ngộ không tệ."

Công Tôn Vương Minh một bước đạp ra sóng biển ồ ạt hội tụ tu vi đột phá trực tiếp đạt được Thần Cảnh tầng 2, Huỳnh Tiêu nhướng mày vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Công Tôn Vương Minh, hắn vung tay tà khí phóng xuất ngưng tụ ra một thanh trường thương quấn quanh tràn đầy tà ác chi lực và oan hồn cũng giống như sát chiêu của Lan Tử trước đó.

"Tà Hồn Toái Âm Thương!"

Tà Hồn Toái Âm Thương do Huỳnh Tiêu sử dụng càng đáng sợ càng cường đại lại càng ai oán hơn Lan Tử gấp bội phần cũng cho thấy uy lực là cực kì mạnh mẽ, Công Tôn Vương Minh toàn lực cảm ngộ thiên địa đại đạo xung quanh ngưng tụ thần lực thần uy thần khí thần đạo vào một quyền vung ra Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền mang theo cả đại dương rộng lớn ồ ạt ập tới cùng với Toái Âm Thương v·a c·hạm, v·ụ n·ổ vang trời thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Chu Nhật Hạ nhướng mày vẻ mặt có một chút hứng thú nói:

"Thật không ngờ tới lại có một cường giả trẻ tuổi như vậy, đối phó với tuyệt kỹ mạnh nhất hộ pháp Tà Tinh Các vẫn chiếm thế thượng phong, xem ra cũng không cần bận tâm quá nhiều về phía bên đó."

Tiêu Trạch hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Vọng Nguyệt nói:

"Ngươi còn chờ đợi cái gì, mau động thủ tiêu diệt tên kia đi."

Vọng Nguyệt vẻ mặt giận dữ nói:

"Câm miệng đi tên khốn, ngươi nghĩ tên này dễ đối phó tới vậy à? Đứng trước mặt hắn không thể sử dụng được toàn lực lượng của Thần Cảnh thì làm cách nào để tiêu diệt đây? Bổn giáo chủ chỉ có thể sử dụng thân thể mạnh mẽ đối cứng với hắn, đáng ghét phải thử thôi, Tà Uyên Tham Ô Cốt."

Vọng Nguyệt dùng tay xuyên thủng ngực moi ra hai món bảo vật tỏa ra tà khí kinh người nhìn kỹ thì là hai mảnh xương tựa như thần khí nhưng thực chất là bản nguyên tà khí Vọng Nguyệt dùng cả đời để ngưng tụ thành, chỉ thấy hai xương sườn của hắn hóa thành song nguyệt đao một đường bổ xuống, Hướng Quản Hi lật tay thổ hoàng ngưng tụ thành trường kích họa tiết cửu long chói mắt, quét ngang thiên địa lực lượng thổ hệ tinh thuần tới mức người khác phải kh·iếp sợ.

"Thổ Hoàng Phi Kinh Thích."

Rầm một tiếng như sấm rền cả hai cùng lui về sau một bước chỉ thấy Vọng Nguyệt hai tay rung lên vì sức ép nặng nề của thổ nguyên tố xung quanh, Hướng Quản Hi thừa thế xông lên một bước đạp ra đại địa chấn động một cổ trọng lực kinh người nghiền ép cho Vọng Nguyệt cảm thấy không thể thở nổi.

"Long Uyển Hoàng Trọng Kích!"

"Tà Nguyệt Ám Hồn Thất Tinh Đao!"

Hướng Quản Hi ném trường kích hoá thành hoàng long gầm lên uyển chuyển như nước mà mang theo uy áp nặng nề như núi, Vọng Nguyệt song đao chém ra bảy đường tà khí cũng không hề thua kém, khí thế tranh phong cả hai đều muốn quét sạch đối thủ của mình, thế đi không giảm ngay khi v·a c·hạm liền là không gian phá toái vạn dặm xung quanh hoá thành bình địa, Vọng Nguyệt phun máu văng vào một toà núi cách đó không xa nét mặt tái nhợt, Hướng Quản Hi cũng không tốt hơn là mấy đụng tường thành Xích Bích cũng chật vật đứng dậy, nhưng điều làm cho Vọng Nguyệt không thể tin được chính là Hướng Quản Hi vừa mới b·ị t·hương không nhẹ lại cấp tốc được thiên địa xung quanh khôi phục linh khí trở về đỉnh phong từng đạo thổ nhưỡng chui vào cơ thể cũng chữa trị thương thế cho hắn, Vọng Nguyệt nét mặt trầm xuống nói:

"Ngươi cuối cùng là dùng đến thứ yêu thuật gì? Từ đầu tới cuối vẫn không hề có một chút hao tổn linh lực."

Hướng Quản Hi một bước đạp ra không gian nứt toát thổ hoàng khí vô tận ngưng tụ thành một đầu thổ hoàng long cao vạn trượng đôi mắt tràn đầy long uy nhìn chằm chằm vào Vọng Nguyệt, đôi mắt kia ẩn chứa ngàn vạn chi lực thổ hoàng như chân long hiện thế, Hướng Quản Hi cười nói:

"Một tên tà tu như ngươi còn chưa đủ tư cách để biết được, Thổ Hoàng Vệ Long Ấn."

"Ngươi đừng hòng ngông cuồng, xem chiêu của bổn giáo, Tà Nguyệt U Hồn Sát Tuyệt Chi Thần."

Cự long gầm leo quét ngang thiên địa lao tới, Vọng Nguyệt bùng nổ sở trường của mình là lực lượng tà hồn mạnh mẽ huyễn hoá ra thân ảnh to lớn cùng với thổ hoang long giao chiến, Hàn Vũ Thiên đột nhiên cảm nhận được một đạo linh hồn cực kì mạnh mẽ đột nhiên quay đầu nhìn lại vẻ mặt có một chút hứng thú nói:

"Hướng Quản Hi, giữ thần hồn của hắn lại về sau có chỗ diệu dụng."

Hướng Quản Hi chuẩn bị ra tay thì không gian bên cạnh bị xé toạt ra, Vọng Nguyệt đột nhiên xuất hiện đôi mắt tràn đầy tà ý nói:

"Hahahaha, ngươi lơ là cảnh giác thì c·hết đi, Hồn Uẩn Phá Tâm."

Vọng Nguyệt dùng thần hồn giam cầm Hướng Quản Hi vào trong một không gian ảo mộng toàn là oan hồn lượn lờ đủ loại hình dáng kì dị tất nhiên là những linh hồn này đều là bị tên Vọng Nguyệt này t·ra t·ấn đến biến đổi hình dạng phải nói là đủ tà ác không hổ thẹn với danh xưng Tà Thần Giáo Đầu của hắn, Hướng Quản Hi lẳng lặng nhìn oan hồn oán thán vẻ mặt có một chút khó chịu nói:

"Tấn công linh hồn? Ngươi am hiểu linh hồn đáng lý ra phải biết rõ nếu bị phản phệ thì hậu quả phải chịu đáng sợ đến mức nào."

Vọng Nguyệt đột nhiên xuất hiện với hình dạng một đầu khô lâu đáng sợ hấp thu hết toàn bộ oan hồn xung quanh vào trong miệng hoá thành hình một khô lâu tráng kiện uy phong như quân vương thiên hạ, hắn nhìn lấy Hướng Quản Hi cười vô cùng tà dị nói:

"Tiểu tử, ta ở trong Thập Nhị Giáo Đầu nhưng lực linh hồn cùng với các vị khác so sánh là mạnh mẽ hơn gấp bội phần, dù là Thất Tà Thần Quân cũng phải nể ta 3 phần, dựa vào một tên tiểu tử chưa đạt tới Thần Cảnh như ngươi cũng muốn làm tổn hại linh hồn của bổn giáo, e là khó hơn lên trời."

Hướng Quản Hi trong mắt có một chút đăm chiêu cười nói:

"Ta cũng không ngốc đến nổi đối đầu với ngươi ở trong lĩnh vực này, tạm biệt."

Hắn hoá thành kim quang chạy trốn với tốc độ cực nhanh, Vọng Nguyệt cười lớn đắc ý đuổi theo nói:

"Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu, Uẩn Hồn Vạn Ma Cốt."

Không gian xé mở ngàn vạn oán hồn hình dạng khô lâu lao ra nhắm tới Hướng Quản Hi điên cuồng cấu xé, Hướng Quản Hi không phản kháng mà liên tục tránh né, Vọng Nguyệt nghĩ rằng tiểu tử trước mắt linh hồn không đủ khả năng để chống lại hắn liền tiếp tục vung ra k·hông k·ích nói:



"Chạy nữa ta xem, Tà Hồn Toái Tinh Ấn."

Hai cái cốt thủ trên dưới đè ép Hướng Quản Hi vào giữa không còn đường chạy thoát, Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện ở trong thần hồn lĩnh vực của Vọng Nguyệt ý cười trên mặt quỷ dị vô cùng băng liên trong tay xoay tròn bùng nổ phá tan đi song trảo u cốt của hắn, Vọng Nguyệt kinh sợ nói:

"Ngươi từ khi nào bước vào được hồn niệm của ta?"

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng ung dung tự tại nói:

"Ta và hắn có liên kết linh hồn chặt chẻ, chỉ cần ta muốn liền có thể xuất hiện ở trong hồn niệm của hắn bất cứ lúc nào, hôm nay ta muốn xem thử bản lĩnh linh hồn của Thập Nhị Giáo Đầu mạnh mẽ mức độ nào."

Hàn Vũ Thiên bắt lấy bả vai của Hướng Quản Hi kéo ra một luồng năng lượng thổ hoàng chi lực mạnh mẽ hoá thành Thổ Hoàng Cự Long gầm lên một tiếng tạo thành áp lực mạnh mẽ đè ép xuống lĩnh vực linh hồn, ngàn vạn oán linh bị trọng lực nghiền ép liền bất động tại chỗ, Vọng Nguyệt tức giận một thân tu vi bùng nổ song đao chém ra tà hồn nguyệt liêm.

"Tiểu tử, c·hết đi."

Hàn Vũ Thiên đẩy thần niệm của Hướng Quản Hi trở về thực tại, Hướng Quản Hi nhìn quanh một chút thì thấy nhục thân của Hàn Vũ Thiên vẫn đang chiến đấu bên ngoài liền hiểu ra được thân thể kia chỉ là một sợi tàn hồn điều khiển, theo bản năng mà chiến, hắn lại nhìn về phía Vọng Nguyệt đang được tà khí bảo hộ thì cười nhạt nói:

"Dựa vào một mình ngươi mà dám sử dụng t·ấn c·ông hồn vực thì không có khả năng, Thổ Hoàng Thiên Quyền!"

Hướng Quản Hi bên này đấm ra một quyền mang theo thổ hoàng chi lực nặng nề phá vỡ không gian đánh tới nhục thân Vọng Nguyệt, từ sau lưng trào ra một cổ tà khí mạnh mẽ một bóng người khác xuất hiện cũng dùng quyền ngăn cản, đùng đùng hư không sụp đổ thần uy khuếch đại mạnh mẽ thổi bay những tu sĩ cấp thấp ra ngoài vài dặm, Thập Nhị Giáo Đầu xếp hạng thứ 11 Tôn Hoa vẻ ngoài mảnh khảnh là một nam tử anh tuấn nhưng có nét điệu đà giống nữ nhân, Tôn Hoa vẻ mặt khó coi nói:

"Thật không ngờ một cái Nam Thiên Đế Quốc sắp tận diệt mà thôi lại có thế lực như Xích Bích Thần Thành, khiến cho Tà Tinh Các và Dị Tộc Đại Thiên phải xuất ra nhiều cao thủ như vậy, Tiêu Trạch ngươi còn không mau để bọn chúng lộ diện thì tình thế hiện tại sẽ làm tổn thất khá lớn cho chúng ta đó, Xích Bích Thần Hoả này tuyệt đối không thể xem thường."

Tôn Hoa là một người cẩn trọng không bao giờ xem thường bất kì ai, sư tử bắt thỏ còn phải dùng toàn lực chứ đừng nói tới thứ bọn hắn nhắm tới là một đế quốc đã tồn tại hơn vạn năm gần như là trường tồn cùng với thiên địa, Tiêu Trạch bị bức lui vài bước vẻ mặt đã nghiêm trọng hơn so với trước nhẹ gật đầu nói:

"Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả quả nhiên mạnh mẽ như lời đồn, cũng may không ai trong số bọn chúng có thể mượn nhờ lực lượng chân chính của thần hoả, bằng không chúng ta có mang theo nhiều cao thủ hơn nữa cũng không phải là đối thủ, hai vị cũng nên ra giúp ta một tay rồi."

Chu Nhật Hạ đột nhiên ngưng việc truy đánh Tiêu Trạch nét mặt ngưng trọng nhìn lấy hư không xé toạt ra hai khe nứt, hai tên lão già từ trong bước ra một bên là thanh y xuất trần có một cái đuôi bọ cạp tản ra kịch độc, một bên là hồng y cường thế song trảo sắc bén huyết mạch giao long, lão đầu thanh y tên là Trường Sinh thuộc về Thị Huyết Độc Dị Tộc Đại Thiên, lão đầu hồng ý tên là Xuân Diệp thuộc tộc Thuỷ Ly Giao Long Dị Tộc Đại Thiên, cả hai tu vị đều không thua kém Tiêu Trạch còn có khi cao hơn nửa phần, Tôn Hoa thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi lại nhìn về phía Vô Tuyền nói:

"Vô Tuyền lão huynh, ngươi cố gắng kéo dài thời gian chờ ta giải quyết tiểu tử này sẽ giúp ngươi."

Tôn Hoa vừa quay đầu thì một quyền của Hướng Quản Hi đã áp sát trong nháy mắt, Tôn Hoa thân thủ linh hoạt giơ tay lên đỡ b·ị đ·ánh văng ra vài chục bước vẻ mặt có một chút kinh ngạc nói:

"Tu luyện thổ hệ nặng nề mà ra tay lại nhanh nhẹn như vậy, đúng là lần đầu ta thấy, Liễu Hoa Sa Đoạ."

Tôn Hoa điểm tới một cây liễu hiện thân che trời, cây liễu này không có màu xanh biếc mà là một thân tà khí tử sắc, Hướng Quản Hi cười nhạt thân thể bùng phát thổ hoàng chi khí ngưng tụ thành thổ nhận xoay tròn đánh tới, lá liễu và thổ nhận v·a c·hạm tạo thành từng v·ụ n·ổ mạnh mẽ.

Hàn Vũ Thiên ở trong không gian thần vực mỗi một bước đi đều tạo ra tầng tầng chấn động làm cho Vọng Nguyệt sợ hãi liên tục lui lại nói:

"Không có khả năng, không có khả năng, một tên Chuẩn Thần Vương làm sao có thể sở hữu lực lượng linh hồn mạnh mẽ như vậy."

Vọng Nguyệt suy nghĩ đột nhiên nảy ra sáng kiến chỉ cần thoát khỏi thần niệm trở về thực tại thì lúc đó hắn có thể một trảo chộp c·hết tên này như trở bàn tay, nhưng Hàn Vũ Thiên sớm đã có chuẩn bị băng phong vạn dặm ngăn cản thần hồn của Vọng Nguyệt chạy khỏi đây, Hàn Vũ Thiên từng bước đạp ra gợn sóng linh hồn khuếch đại một đầu Hàn Long Nguyên Thánh bao phủ ngàn vạn vì sao, đôi mắt mở ra nhìn lấy Vọng Nguyệt không khác gì một con vi khuẩn nhỏ bé ở trước mặt mình, Vọng Nguyệt toàn thân cứng đờ vẻ mặt hoảng hốt thần hồn dần dần bị đông kết, cả đời hắn phong hoa tuyệt đại vậy mà giờ phút này lại bị một thiếu niên tiêu diệt thần hồn, mà con cự long trước mắt lại càng là loại sinh vật hắn chưa bao giờ gặp phải, Hàn Vũ Thiên chậm rãi thu lại thần hồn của Vọng Nguyệt vào trong túi trữ vật.

"Cơ thể này là Thần Cảnh tầng 2 đỉnh phong, nếu dùng làm khôi lỗi chiến đấu cũng không tệ."

Tà khí vây quanh Vọng Nguyệt bắt đầu tiêu tán một cách nhanh chóng để lại ở giữa không trung là một t·hi t·hể vẫn có sinh cơ dồi dào nhưng không hề cảm nhận được linh tính, Vọng Nguyệt mở bừng đôi mắt vô hồn ma khí ào ào tuông ra cường đại vô song, một sợi hồn niệm của Hàn Vũ Thiên bám vào điều khiển thi khôi Vọng Nguyệt, Hàn Vũ Thiên trở về cơ thể Lý Chiêu Lâm cũng cảm nhận được cơ thể này đã bắt đầu xuất hiện một chút thương tổn trong khi bản thân đang chiến đấu với thần hồn Vọng Nguyệt, hắn thở dài vẫn là thực lực chưa đủ mới bị một đám hạ vị Thần Cảnh đánh cho thương tích đầy người, Công Tôn Vương Minh tuy đột phá thành nhị tầng Thần Cảnh nhưng không thể nào một mình địch nổi 6 vị Thần Cảnh khác liên thủ, Hàn Vũ Thiên một cước đạp ra linh lực hội tụ về một quyền Băng Hoả Kinh Quyền đấm tới một vị Thần Cảnh mất cảnh giác, rầm một tiếng tên kia văng ra cơ thể bị trọng thương máu tươi bê bết, từng giọt thần huyết rơi trên mặt đất tạo thành những cái hố sâu tản ra sinh mệnh chi lực hùng hậu, mỗi một giọt thần huyết vô cùng trân quý một vị đạo tổ luyện hoá cũng có khả năng thức tỉnh được một chút thần lực củng cố căn cơ có khả năng trở thành Bán Thần thậm chí là Chuẩn Thần. Hàn Vũ Thiên thuận thế xông lên quyền kình ập tới áp lực khủng kh·iếp dồn ép về phía trước làm cho tên Thần Cảnh kia hoảng sợ cảm nhận được c·ái c·hết cận kề, Huỳnh Tiêu đột nhiên xuất hiện thân ảnh lả lướt quỷ mị vô cùng bắt lấy bả vai của tên kia kéo đi tránh thoát một kích của Hàn Vũ Thiên, tên kia vẻ mặt vui mừng ôm quyền nói:

"Đa tạ hộ pháp đã cứu giúp."

Huỳnh Tiêu cười nhạt nói:

"Không cần phải cảm tạ, một cái vật hiến thế cấp Thần cũng đủ để bổn hộ pháp g·iết sạch hai tên đó."

Ngay khi tên Thần Cảnh này không hiểu chuyện gì xảy ra thì Huỳnh Tiêu đã động thủ đâm thủng ngực của hắn, vẻ mặt vô cùng hứng phấn đôi mắt tả ra sát ý ngút trời cùng với đó là tà khí thao thiên bao trùm lấy tên thần cảnh kia lại, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại bàn tay vung lên quyền kình mạnh mẽ lần nữa lao tới, Huỳnh Tiêu nhìn Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Tiểu tử, ngươi hôm nay không thoát được, Phệ Hồn Huyết Tế."

Một luồng tà khí áp bức thiên địa ngăn cản một quyền của Hàn Vũ Thiên dễ dàng, Huỳnh Tiêu nếu thực sự thôn phệ được tên Thần Cảnh này thì thực lực chắn chắc sẽ ngang với Vọng Nguyệt, Hàn Vũ Thiên đương nhiên sẽ không thể để cho tên này toại nguyện hồn niệm khẽ động Vọng Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Huỳnh Tiêu nói:

"Mau đưa tên Thần Cảnh đó cho ta thôn phệ, bản giáo sẽ đích thân thu phục tên nhãi này."

Huỳnh Tiêu đang thực hiện huyết tế bỗng nhiên do dự nhưng thân là cấp dưới trung thành hắn cũng cắn răng chịu đựng phản phệ của huyết tế mà ném tên tu sĩ đ·ã c·hết trong tay về phía Vọng Nguyệt, một cái ma trảo đột nhiên ập tới chộp lấy t·hi t·hể kia, Hàn Vũ Thiên chớp động đã xuất hiện phía sau lưng của Huỳnh Tiêu một quyền Băng Hoả Kinh ngưng tụ toàn lực, Huỳnh Tiêu quay đầu cấp tốc dùng ra phòng hộ thì phía sau cũng truyền tới một cổ sát cơ kinh người không ai khác chính là Vọng Nguyệt thi khôi ma thủ đấm tới, Huỳnh Tiêu bị phản phệ do huyết tế thương thế trầm trọng giờ lại phải đối đầu với hai phía t·ấn c·ông quả thật là c·hết không cam lòng, hắn hoảng sợ nói:

"Giáo đầu đại nhân, tại sao ngài lại..."

Còn chưa kịp dứt câu hai đòn công kích ầm ầm đụng tới Huỳnh Tiêu bị g·iết chỉ trong nháy mắt mà ma khí cũng điên cuồng tràn vào cơ thể bám lấy thần hồn không cho chạy thoát đại lượng ma khí thôn phệ biến Huỳnh Tiêu trở thành thi khôi, mà cái xác lúc trước bị ma trảo bắt được cũng sớm đã thành thi khôi đắc lực cho Hàn Vũ Thiên, tuy bọn chúng không thể sử dụng được pháp lực, nhưng dùng nhục thân chiến đấu với ma khí gia trì thì bất luận như thế nào cũng là một chiến lực vô cùng đáng sợ, Hàn Vũ Thiên lại truyền một sợi hồn niệm vào trong 2 cổ thi khôi vừa mới luyện hoá, để biến chúng thành cổ máy chiến đấu thực thụ có khả năng sử dụng thần kỹ mà bản thân lúc còn sống sở hữu, Huỳnh Tiêu và tu sĩ thi khôi vừa thôn phệ được tên Trúc Anh thì được Hàn Vũ Thiên phái đi trợ giúp Công Tôn Vương Minh, hắn thì cùng với Vọng Nguyệt bay đến chiến trường nơi mà Tôn Hoa và Hướng Quản Hi đang chiến đấu.

Chu Minh bên này với sự tăng phúc của Uy Lân khiến khả năng điều khiển thần hoả của lão đã đạt tới mức gần như là đạo, nghiền ép Vô Tuyền không còn khả năng chống trả chỉ để mặt cho Chu Minh đánh ói máu liên tục bại lui thần hồn bị xích hoả thiêu đốt, Vô Tuyền lúc này mới cảm nhận được sự đáng sợ của Xích Bích Vô Tận Hoả trong tay lão già Chu Minh cường đại tới độ nào, tuy chỉ sử dụng được một lớp da lông bên ngoài nhưng đã thiêu đốt cơ thể và thần hồn của hắn đến mức trọng thương, Chu Minh trong mắt băng lãnh t·ấn c·ông càng thêm dồn dập và mạnh mẽ nói:

"Vô Tuyền, ngươi đúng là ngu ngốc khi bị Tà Tinh Các dụ dỗ từ bỏ Địa Hoả Tiên Quyết mà chọn Tà Hoả, Xích Bích Thần Hoả vốn là bản nguyên chi hoả thiêu đốt tà ma sát khí trên thế gian, là một vật đại hung khắc chế Tà Tinh Các, hôm nay ngươi c·hết cũng chính vì sự ngu xuẩn và phản bội của mình cũng không oan đâu, Xích Bích Khai Trường Xích."

Xích Bích Thần Hoả hoá thành bốn đầu trường long bao vây lấy Vô Tuyền vào giữa siết chặt lấy hắn, cự thủ hoả diễm che khuất bầu trời giáng xuống lần này là thật sự có khả năng lấy mạng Vô Tuyền, Tôn Hoa thấy được cảnh này vẻ mặt hoảng hốt tuyệt đối không được để một vị giáo đầu bị g·iết như vậy

"Tà Hoả thì sao? So với Xích Bích Thần Hoả đúng là thua một chút, nhưng ngươi đừng có tự tin như thế chứ, Chu Minh, Tà Hoả Thôn Thiên Ấn."

Từ phía xa lao tới một đầu tà hoả hùng sư đùng đùng v·a c·hạm cùng với hoả chưởng của Chu Minh tạo thành khí thế oanh tạt thiên địa bất luận là ai cũng phải chú ý tới một màn kinh khủng này, thân ảnh lão già lưng còng tay đeo tràng hạt xương chuột ánh mắt tràn đầy vết hằn của năm tháng, một trong Thất Thần Tà Quân, Trọng Nghiêm Tà Quân của Tà Tinh Các, Chu Minh vẻ mặt bình thản nói:



"Cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi sao?"

Trọng Nghiêm cười nói:

"Ngay từ đầu ngươi đã biết được lão phu luôn ở đây?"

Chu Minh thở dài nói:

"Chứ không thì bằng vào một tên thủ hạ bại tướng như Vô Tuyền, e là cả đời cũng không thể nào làm đối thủ xứng tầm với lão phu, Trọng Nghiêm ngươi thì miễn cưỡng cũng có thể so sánh được."

"Đủ ngạo mạn, vậy để ta xem một lão già sắp c·hết có bao nhiêu đảm lượng, Tà Hoả Toái Diệt Quyền."

"Xích Hoả Phá Diệt Thần."

Chu Minh hừ lạnh xích hoả lan tràn tạo thành biển lửa bao trùm lấy tà hoả cự quyền bóp nát chỉ trong nháy mắt, Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện phía bên cạnh Chu Minh, khiến cho lão ta cũng là kinh ngạc không thôi, `mặc dù Hàn Vũ Thiên vừa đột phá Thiên Tổ cũng có mang trong mình linh hồn Chí Tổ nhưng so đấu với Vô Tuyền đang b·ị t·hương hay Trọng Nghiêm ở trước mắt thì tiểu tử như hắn cũng không thể nào đánh bại, Hàn Vũ Thiên cười cười bàn tay vung lên hoả linh từ trong thức hải chuyển động bay vụt ra ngoài lượn vài vòng quanh người hắn rồi đến giữa không trung, một cổ thần hoả uy thế ngập trời lan tràn ra tứ phía tạo thành áp lực nghiền ép tất thảy như đại thần giáng lâm áp bức kinh người, Trọng Nghiêm đột nhiên hoảng hốt nói:

"Sức mạnh này làm sao có thể? Thứ sức mạnh có thể cùng với Các Chủ, tên tiểu tử này lấy đâu ra ngọn lửa đó?"

Tôn Hoa vốn dĩ đang ngang tay với Hướng Quản Hi nhưng vì sự hỗ trợ của Vọng Nguyệt bên này đã làm hắn thụ thương không nhỏ lại càng là hoang mang không hiểu vì sao Vọng Nguyệt lại t·ấn c·ông hắn, Tôn Hoa ôm ngực vẻ mặt khó hiểu nói:

"Vọng Nguyệt, ngươi như vậy là ý gì? Tại sao lại t·ấn c·ông ta? Không sợ Tà Tinh Đoạn Hồn Ấn của các chủ bóp c·hết ngươi sao?"

Vọng Nguyệt đôi mắt vô hồn không hề quan tâm đến lời nó vô nghĩa lao lên công kích từng quyền từng quyền nện xuống cường đại vô song, Hướng Quan Hi cười nhạt nói:

"Đi nói chuyện với một cổ thi khôi, ngươi đúng là bệnh hoạn thật, Thổ Hoàng Thiên Quyền."

Tôn Hoa liên tục b·ị đ·ánh cho không có sức hoàn thủ, đứng trước một tên có thể áp chế thần lực và một tu sĩ Thần Cảnh tầng 2 không kém cạnh gì hắn thì Tôn Hoa dù có toàn lực cũng khó mà sống sót, Tôn Hoa tức giận thiêu đốt huyết mạnh một gốc liễu cự đại màu tử sắc xuất hiện giữa hư không, Tôn Hoa đôi mắt đủ hung ác cùng quyết đoán nói:

"Là các ngươi ép ta, Liễu Thần Đoạ Ma Tà Diệp Phệ Linh!"

Hàn Vũ Thiên nhướng mày đôi mắt có một chút hứng thú nói:

"Xích Linh, ta muốn có được cây liễu kia, ngươi mau chóng thu phục nó đi."

Đạo hoả diễm kia như hiểu ý chủ nhân liền đùng đùng bạo phát ra từng đợt hoả diễm bao trùm lấy cây liễu tử sắc khác thường kia, Tôn Hoa hoảng loạn nhìn tứ phía bị xích hoả bao trùm điên cuồng phản kháng, Vô Tuyền vẻ mặt kinh sợ tà hoả trong tay thôi động toàn lực vung ra muốn ứng cứu, ngay Trọng Nghiêm cũng là toàn lực ứng phó nhưng mà hoả diễm kia quá mạnh mẽ chỉ đơn giản tạo ra một đợt sóng nhiệt đã có thể tiêu trừ đi tà hoả của hai người, Chu Minh thì ngây người vẻ mặt không thể tin được nói:

"Đây là sức mạnh của Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả chân chính, ngươi làm sao có thể thôi động được một tia năng lượng chân chính này?"

Tôn Hoa bị hoả diễm thiêu đốt hét lên đau đớn hoá thành tro tàn bay vào không khí chỉ để lại cây liễu tử sắc trơ trọi giữa hư không, Hàn Vũ Thiên lật tay Trọng Trấn Chuông xuất hiện trên đỉnh cây liễu lập tức thu nó vào trong, Trọng Trấn Chuông vốn gần như đã bị phá huỷ ở lần cứu Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn lần trước, nhưng Hàn Vũ Thiên đã để đại lượng kim thuộc tính và tài nguyên kim hệ vào trong túi trữ vật để cung cấp năng lượng cho nó tự phục hồi, bởi vì Hàn Vũ Thiên phát hiện Trọng Trấn Chương bên trong chứa đựng một tia khí linh mờ nhạt, nếu tương lại bồi dưỡng thì chính là Kim Linh Thể của hắn, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Bởi vì thứ kia linh hoả do Thần Hoả tạo ra, thi triển được một ít lực lượng bản nguyên cũng không có gì lạ, mau chóng tiêu diệt những kẻ còn lại đi."

Chu Nhật Hạ điên cuồng phun ra máu tươi b·ị đ·ánh lui liên tục, một đánh ba cho dù có sức mạnh thông thiên cũng khó mà chống đỡ được, Tiêu Trạch cảm ứng được hoả diễm xung quanh đã thay đổi chóng mặt thì cau mày nhìn về phía xa, từ trên trời xanh nứt ra bốn khe hở không gian rộng lớn chui ra bốn đầu thần long hoả diễm xích hồng bao trùm lấy mảnh thiên địa này, bốn đầu cự long ở bốn hướng khác nhau nhìn chằm chằm vào chiến trường một cổ thần hoả ầm ầm khuếch tán nhắm tới toàn bộ tu sĩ Ngô Hoàng Đế Quốc có mặt trong phạm vị lãnh thổ của Xích Bích Thần Hoả mà đánh tới, tất cả đồng loạt quỳ xuống như thấy được vị thần chân chính giáng lâm bình định t·hiên t·ai,

Trọng Nghiêm hoảng sợ bắt lấy Vô Tuyền trong tay tàn nhẫn xuyên thủng tim của hắn quát:

"Tế Hiến Tà Tinh Ấn, Các Chủ mau cứu ta!"

Tiêu Trạch bên này cũng có vẻ kinh sợ lập tức bắt lấy Trường Sinh còn một cước thì đá Xuân Diệp làm bia đỡ đạn trước luồng hoả diễm đang điên cuồng ập tới, Xuân Diệp bất ngờ không kịp trở tay chỉ có thể cắn chặt ra thiêu đốt huyết mạch triệu hồi ra thân ảnh Thuỷ Ly Giao Long bao trùm lấy cơ thể mình, Trường Sinh cũng là vung đuôi muốn phản kháng nhưng mà Tiêu Trạch đã nhất kích xuyên thủng qua tim đặt vào trong đó một sợi lông vũ kim ô, kim hoả bùng phát lấy Trường Sinh làm vật hiến tế, nhưng mà Trường Sinh thân là Thị Huyết Độc Hạt tộc cũng là đốt lên bản nguyên triệu hồi hư ảnh cự hạt nhưng lại bị kim ô xé toạt làm hai nửa, kim ô hư ảnh vung tay kim hoả lập tức bao trùm lấy nó và Tiêu Trạch cũng là lúc xích hoả ầm ầm đánh tới, toàn bộ chiến trường vang lên từng tiếng kêu thảm rất nhiều người của Ngô Hoàng Dế Quốc bị t·hiêu r·ụi thành tro, dù là Thần Cảnh tầng 1 hay 2 đỉnh phong đứng trước hoả thần chân chính cũng không đỡ nổi một kích, ầm ầm xích hoả và tà khí v·a c·hạm rất nhanh đã kết thúc, chỉ thấy một đạo linh hồn mờ nhạt đã tiêu hao hơn một nửa đứng ở phía trước nhất Trọng Nghiêm, mặc dù có linh hồn phân thân của Tà Tinh Các Chủ bảo vệ, nhưng hắn vẫn là trọng thương không thể tránh khỏi.

Tiêu Trạch bên này cũng là phun ra mấy ngụm máu tươi nhìn lấy hư ảnh kim ô dần dần tiêu tán bản thân thì quay đầu chạy trốn không muốn tiếp tục lưu lại nơi đáng sợ này, Chu Nhật Hạ nhận lấy thương thế không nhỏ cũng không có khả năng t·ruy s·át Tiêu Trạch mà để mặc cho hắn chạy thoát, Xuân Diệp toàn thân cháy khét rơi tự do ở giữa không trung đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm về hướng Tiêu Trạch bỏ chạy nói:

"Tiêu Trạch, Ngươi và Ngô Hoàng Đế Quốc sẽ phải trả giá vì dám dùng bọn ta làm bia đỡ đạn."

Xuân Diệp dùng toàn lực cuối cùng thì thào vào một cái lệnh bài rồi ném đi, lão ta rớt xuống đất tạo thành một cái hố lớn đôi mắt nhìn lên bầu trời phía trên thật không ngờ bản thân một dời oanh liệt lại phải c·hết theo cách thức thảm hại này, Tiêu Trạch ôm một thân thương thế chạy trốn đột nhiên có một tấm lệnh bài dùng tốc độ cực nhanh xoẹt qua hắn, Tiêu Trạch vẻ mặt hoảng sợ nhận biết được đây chính Thần Phù truyền tin chỉ trong vài canh giờ sẽ có thể đem tin tức về cho người khác dù cách đó ức vạn dặm, Tiêu Trạch cảm nhận được khí tức của Xuân Diệp ở trên lệnh bài nên cắn răng dùng toàn lực đuổi theo lệnh bài ý đồ ngăn cản nó lại."

"Lão già đáng ghét, ta tưởng hắn c·hết ở trong biến lửa rồi vậy mà vẫn còn có thể dùng Thần Phù truyền tin, Thuỷ Ly Giao Long tộc các ngươi đúng là sống dai như đỉa."

Chu Minh thấy linh hồn mờ nhạt sắp tiêu tan thì cau mày nói:

"Diệp Triều Nguyên, ngươi sao lại xuất hiện ở đây?"

Người này toàn thân phủ áo choàng không rõ mặt mũi chỉ là một đạo tàn hồn sắp tiêu tán, Diệp Triều Nguyệt âm thanh cũng có một chút bất ngờ nói:

"Chu Minh, ngươi vậy mà vẫn còn sống, đúng thật là làm cho bản các chủ bất ngờ, càng không ngờ được ngươi ở cái độ tuổi gần đất xa trời lại có thể kích phát được một tia thần hoả chân chính của Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả làm cho kế hoạch của ta ở Nam Thiên Đế Quốc thất bại, nhưng mà không lâu sau khi ta giải quyết xong đám tinh linh tộc kia thì bản các chủ sẽ đích thân tới đây thu phục Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả."

Còn chưa để Chu Minh trả lời thì tên Diệp Triều Nguyên đã hoá thành tà khí quấn theo Trọng Nghiêm phá toái không gian bay xa ngàn vạn dặm, Trọng Nghiêm trong không gian phun ra máu tươi vẻ mặt thống khổ nói:

"Các chủ, uy năng thần hoả vừa rồi chắc chỉ có thể sử dụng được một lần, nếu ngài phá thêm một hai vị Thất Thần Tà Quân hoặc một vị Tam Đại Tà Thần đến thì có thể thu phục được Xích Bích Thần Thành rồi."

Tàn Hồn Diệp Triều Nguyên hừ lạnh nói:

"Ngu xuẩn, ngươi nghĩ Tinh Linh Nữ Hoàng và Thái Hư Huyễn Trùng Đế dễ xơi đến vậy sao? Tà Tinh Các và Dị Tộc Đại Thiên liên thủ cũng kéo dài hơn mười năm cũng chỉ miễn cưỡng áp chế bọn chúng được một chút. Lần này tổn hao 3 tên Giáo Đầu đúng thật đã khiến cho Tà Tinh Các suy yếu đi không ít, không thể nào tiêu hao thêm lực lượng ở Nam Thiên Đế Quốc được, Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả vẫn là nằm yên một chỗ không có chạy đi mất cũng không cần quá lo lắng, ngươi trở về trị thương đợi khi hoàn toàn khôi phục thì đi đến Tinh Linh Tổ Giới hỗ trợ Phong Trí và Vương Bát."

Trọng Nghiêm trong lòng ghi hận Chu Minh nhưng vì đại kế của các chủ hắn đành nuốt hận vào trong nói:



"Tuân lệnh các chủ."

"Chờ chút, kia không phải là tiểu tử Tiêu Trạch của Ngô Hoàng Đế Quốc sao? Thứ hắn truy đuổi là..."

Diệp Triều Nguyên tuy chỉ là tàn hồn phai nhạt nhưng vẫn mang trong mình sức mạnh của một vị Thần Cảnh tầng 3 cực hạn nhất ở Chân Mộc Thổ Giới hay còn gọi Đại Thần chiến lực ở bên ngoài chính là có thể so cùng với một vị Thần Cảnh viên mãn Tô Lăng Giới, hắn nhìn ra được lệnh bài kia chính là Thần Phù mang trong mình ấn ký của Xuân Diệp liền tò mò xé toạt không gian, Trọng Nghiêm rơi thẳng xuống mặt đất phun ra một ngụm máu, Diệp Triều Nguyên thì bắt lấy Thần Phù trong tay một cách dễ dàng mặc cho nó vùng vẫy lại bị tà khí vây hãm không có cách nào trốn thoát, Tiêu Trạch thấy vậy lập tức ngừng lại vẻ mặt ngưng trọng nhìn lấy người vừa bị Diệp Triều Nguyên ném trên mặt đất là Trọng Nghiêm một trong Thất Thần Tà Quân thì kinh sợ không thôi, Diệp Triều Nguyên sau khi nhận được thông tin từ thần phù thì khoé môi trong áo choàng nhếch lên nói:

"Tiêu Trạch tiểu tử, ngươi đúng là âm hiểm độc ác, dám dùng hai tộc nhân đỉnh phong của Dị Tộc Đại Thiên là Trường Sinh của Thị Huyệt Độc Hạt tộc và Xuân Diệp của Thuỷ Ly Giao Long tộc làm bia sống đỡ đạn cho mình, nếu thần phù này thực sự rơi vào tay của một trong hai tộc thì ta e là Ngô Hoàng Đế Quốc cũng sẽ phải tuyệt diệt, mà ngươi không còn con đường sống."

Tiêu Trạch sắc mặt tối sầm lại ôm quyền cung kính nói:

"Tiền bối, nếu ngài đưa thần phù cho vãn bối về sau vãn bối sẽ báo đáp."

Diệp Triều Nguyên cười nhạt nói:

"Một Ngô Hoàng Đế Quốc nhỏ bé thì có thể báo đáp cho bản các chủ điều gì xứng đáng sao?"

Tiêu Trạch ngây người đột nhiên phát hiện ra người này có một chút quen mắt, chẳng phải lúc trước hắn phụng lệnh t·ấn c·ông Nam Thiên Đế Quốc thì kẻ này đã đứng phía sau lưng điện hạ một cách lẳng lặng sao, Tiêu Trạch toàn thân run lên lập tức quỳ xuống vẻ mặt hoảng sợ nói:

"Các chủ đại nhân, xin ngài nhân từ hãy cứu vãn bối một lần này."

Diệp Triều Nguyên cười nói:

"Ta trước giờ không làm việc có hại cho mình, nếu ngươi muốn giữ mạng mình thì hãy gia nhập vào Tà Tinh Các của ta, ta đảm bảo hai Dị Tộc Đại Thiên Thế Giới kia sẽ không thể nào đả động đến ngươi, bổn các chủ sẽ cho ngươi một vị trí trong Thập Nhị Giáo Đầu, đây là con đường sống duy nhất của ngươi."

Tiêu Trạch trong lòng thầm thấy không ổn bản thân đã trở thành con cờ trong tay Các Chủ Tà Tinh Các, nhưng hiện tại quả thật như lời của Diệp Triều Nguyên nói là hắn không còn con đường sống sót nào nếu lệnh phù kia thực sự truyền tin về cho hai dị tộc lớn, Tiêu Trạch ôm quyền cúi đầu hành lễ nói:

"Vãn bối nguyện ý gia nhập Tà Tinh Các."

Diệp Triều Nguyên cười một tiếng sảng khoái bóp nát thần phù trong tay lấp lánh vài cái đã ở trước mặt Tiêu Trạch nhấc cổ hắn lên một cổ tà khí thao thiên sộc thẳng vào người điên cuồng tàn phá huyết mạch kim ô truyền thừa bên trong cơ thể của hắn, bên trong thức hải huyết mạch kim ô giác tỉnh điên cuồng dùng hoả diễm thiêu đốt tà khí xâm nhập nhưng cho dù huyết mạch khắc chế tà ma của kim ô cường đại, nhưng thực lực chênh lệch đúng thật là quá xa, Tà Tinh Các Chủ dù ở thể tàn hồn cũng có thể dễ dàng miễu sát một trong Thất Thần Tà Quân chứ đừng nói là một tên Thần Cảnh tầng 3 đỉnh phong nhỏ bé như Tiêu Trạch, Kim Ô Thần Huyết rất nhanh bị tà khí quấn thân chìm vào trong bóng tối vô tận trở thành Tà Hoả Tử Ô cực kì hung ác, Tiêu Trạch toàn thân thay đổi một cổ hạo nhiên chính khí mà hắn luôn tự hào nay đã hoá thành tà ác chi lực khiến thế gian kh·iếp hãi, Diệp Triều Nguyên đã gieo lên thần hồn của Tiêu Trạch một thứ gọi là Tà Tinh Ấn dùng để khống chế thủ hạ, Diệp Triều Nguyên làm việc vốn không hề tin tưởng bất kì kẻ nào dù là thủ hạ thân cận cũng bị hắn gieo lên ấn ký, nếu có ý đồ bất chính chỉ cần một ý niệm thì những kẻ bị gieo ấn sẽ lập tức c·hết đi, mà toàn bộ Chân Mộc Thổ Giới căn bản không có kẻ nào giải được ấn ký tà đạo này của hắn, Diệp Triều Nguyên dùng chút sức lực cuối cùng đánh ra một lối đi không gian nói:

"Hướng đi này dẫn tới phân nhánh gần nhất của Tà Tinh Các, hai ngươi sau khi khôi phục thương thể hãy đến Tinh Tổ Giới tìm ta."

Hai người lập tức quỳ xuống cung kính nhận lệnh, còn chưa kịp để Diệp Triều Nguyên dặn dò lời cuối cùng thì phía xa lao tới một đầu cự long thổ hoàng sắc và cự long xích diễm, Hướng Quản Hi và Uy Lân vậy mà dẫn theo đại lượng cao thủ Xích Bích Thần Thành t·ruy s·át tới tận đây, Hàn Vũ Thiên cưỡi trên lưng băng hoàng dẫn đầu đoàn người đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn lấy tàn hồn kia, khí tức thật là rất quen thuộc tựa như của con hắc miêu lúc trước, Diệp Triều Nguyền hừ lạnh một cổ sức mạnh linh hồn hùng hậu đánh ra bài sơn đạo hải tựa hồ một kích này có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ vậy, mà kì thất nếu ăn trọn một kích này thì tất cả mọi người nhất định sẽ phải c·hết dưới tay của Tà Tinh Các Chủ, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh một tia thần hồn phóng ra mang theo băng hàn chi lực hoá giải đòn t·ấn c·ông kia, Diệp Triều Nguyên kinh ngạc nhưng cũng đã không thể làm gì hơn bởi vì linh hồn hắn đang dần dần tan biến, hắn quyết đoán ném hai tên thủ hạ vào trong lối đi không gian, Hàn Vũ Thiên vung tay bốn đạo trường xích phóng tới muốn phong cấm không gian bỏ trốn của hai tên kia nhưng lại bị Diệp Triều Nguyên ngăn lại cười nói:

"Tiểu tử, ngươi thật sự làm cho ta rất thích thú, hi vọng lần sau gặp lại ngươi cũng có thể cao ngạo như vậy."

Linh hồn kia tiêu tán giữa thiên địa, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh vẻ mặt có một chút trầm tư nói:

"Quay về."

Hàn Vũ Thiên dẫn theo đoàn người trở về Xích Bích Thần Thành, xích linh vì kích phát uy năng của bản nguyên tạm thời đã rơi vào trạng thái ngủ say trong thời gian dài tiếp theo sẽ không thể dùng tới, hắn biết sẽ có lúc dùng tới nhưng thật không ngờ lại nhanh đến vậy, đoàn ngươi trở về không có thu hoạch gì thì Chu Nhật Hạ liền hiểu t·ruy s·át đã thất bại, không khí xung quanh bao trùm một mùi tan thương, Chu Minh đã là một lão già hấp hối sắp c·hết ở sâu trong Xích Bích Thần, Hàn Vũ Thiên xuất hiện trước mặt lão vẻ mặt suy tư cười nói:

"Chu Minh tiền bối, theo ta thấy thọ mệnh của ngươi sắp cạn, không quá ba ngày ắt sẽ t·ử v·ong."

Chu Minh cơ thể trở nên khô khốc vẻ mặt không còn sức sống thở ra một hơi trọng khí hoả diễm vốn hùng hậu đang dần dần phải nhạt nói:

"Lão phu đã nhận mệnh cũng không còn gì hối tiếc, mấy vạn năm thọ nguyên đổi lấy tương lai cho Xích Bích Thần Thành cũng là rất đáng giá."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thật không hiểu nổi lão già này nghĩ gì lại hi sinh mấy vạn năm tuổi thọ chỉ để nhìn lấy một khoảng tương lai có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào, thuật bối toán tuy có thể nhìn ra được tương lai nhưng chỉ cần một biến số nhỏ sẽ thay đổi toàn bộ cục diện, Hàn Vũ Thiên đảo mắt một chút cười nói:

"Ta giúp ngươi có thêm ngàn năm tuổi thọ, đổi lại ngươi sẽ làm hộ pháp cho ta tạm thời ở Chân Mộc Thổ Giới, đợi tới khi ta ly khai khỏi thế giới này thì ngươi sẽ được tự do."

Chu Nhật Hạ bên cạnh vẻ mặt trầm xuống sát khí không kiểm soát được mà nhắm vào Hàn Vũ Thiên, ánh mắt Chu Minh như ở đường cùng tìm được hi vọng bàn tay khô khốc giơ lên ra hiệu cho Chu Nhật Hạ không được động thủ, Chu Minh hơi ngã về phía trước đôi mắt sâu thẩm nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Ngươi có thể sao?"

Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:

"Đương nhiên có thể, càng là dễ như trở bàn tay."

Kỳ thật thọ nguyên của Chu Minh chính là linh hồn hao kiệt đi đến cửa tử còn thể xác của hắn là một vị Thần Cảnh tầng 3 cực hạn có thể tồn tại cùng tuế nguyệt mấy vạn năm không bị hao mòn, còn linh hồn thì không có khả năng trường thọ đến như thế, dù tu luyện đến Kim Thần có đến mấy chục vạn năm thọ nguyên cũng không có khả năng bất tử bất diệt mà cũng phải toạ hoá theo thời gian, khi đến cực hạn linh hồn thì nó sẽ tiêu biến khỏi nhân gian để lại một cái xác trường tồn theo năm tháng, Chu Minh cũng từng nghĩ đến việc sử dụng linh dược gia tăng thọ nguyên linh hồn, nhưng mà dược liệu thì quý hiếm mà công dụng mang lại không hề lớn, chỉ có thể duy trì thêm cho lão vài chục năm thọ nguyên mà thôi, trừ khi là một viên Thần Đan chuyên về thần hồn gọi là Bát Cực Thần Hồn Đan thuộc vào thần đan thượng phẩm trong truyền thuyết trừ những bí cảnh thượng cổ lưu lại bảo vật thì căn bản trên toàn bộ Chân Mộc Thổ Giới không ai có thể luyện chế được, Chu Minh biết tên thiếu niên này đến tự ngoại giới cấp bậc thế giới, tư liệu hay tài nguyên còn dồi dào hơn Chân Mộc Thổ Giới gấp mấy lần đương nhiên lão nghĩ Hàn Vũ Thiên sẽ mang theo bảo vật nào đó đến đây, Chu Minh suy nghĩ một chút cũng là thở dài nói:

"Được, lão phu đồng ý làm hộ pháp cho ngươi."

Hàn Vũ Thiên cười cười vung tay thiên địa biến đổi đưa toàn bộ tới một không gian tinh không ngàn vạn tinh cầu xoay chuyển như lấy Hàn Vũ Thiên làm trung tâm điên cuồng chuyển đổi lực lượng thiên địa truyền vào trong cơ thể của Chu Minh, ai có mặt tại đây cũng đều hoảng sợ khi thấy được một tràn cảnh kinh thiên động địa này, biến đổi nhật nguyệt thay đổi thương khung trong tay nắm lấy vạn đạo vạn pháp như quân vương không gì không thể làm gì được, từng đạo từng đạo pháp tắc trên cơ thể của Chu Minh được Hàn Vũ Thiên thay đổi từ cốt cách linh hồn, thay đổi chuyển hoá phá rồi lại lập làm cho Chu Minh là người cảm nhận rõ nhất sự huyền diệu vô song này, thiếu niên trước mắt còn hơn cả thần thánh là cấp bậc tồn tại lão vĩnh viễn không thể nào với tới được, Hàn Vũ Thiên nhìn thấy từng đạo pháp tắc hiện ra với khí tức áp đảo kinh người thì hừ lạnh nói:

"Tay ta nắm thiên đạo, chơi đùa với thiên địa như vật ở trong tay, một tiểu thế giới tàn khuyết lại muốn cùng với bổn toạ đối đầu, ta muốn hắn sống thì nhất định phải sống, ngàn năm thọ nguyên đến đây."

Theo bàn tay Hàn Vũ Thiên chuyển động sáu đạo trường xích màu xám từ trong không gian chui ra quấn lấy một thứ vô hình nào đó ở giữa thiên địa đại đạo, không gian tinh giới xoay chuyển không ngừng càng lúc càng nhanh càng lúc càng huyền ảo, hư ảnh Hàn Vũ Thiên to lớn xuất hiện toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, âm thanh uy nghiêm trấn áp thiên đạo cất lên:

"Thiên Đạo Quy Tắc, phá cho ta!"

Bàn tay hư ảnh kia bóp lại thiên hà nổ tung trong ánh mắt Chu Minh vẫn còn mơ hồ về v·ụ n·ổ tân tinh từng đạo huyền khí thần bí truyền vào cơ thể của lão, linh hồn lực tiều tuỵ của Chu Minh đang dần dần khôi phục lại thọ nguyên không thừa không thiếu vừa vặn đủ một ngàn năm tuổi thọ, sinh khí trong cơ thể của lão cấp tốc khôi phục nét mặt hồng nhuận không còn là người hấp hối sắp c·hết nữa, Chu Nhật Hạ, Thất Tinh, Ngũ Ân, Tư Lãng phàm là người có mặt tại đây thấy được tràn cảnh hư ảo vừa rồi liền rung động e là cả đời này sẽ không thể nào quên được, Hàn Vũ Thiên lui về sau một bước nét mắt tiều tuỵ đi nhiều vừa rồi hao tổn quả nhiên là cực kì lớn, khôi phục thọ nguyên dù chỉ một ngàn năm cho một tu sĩ Thần Cảnh cũng là vô cùng gian nan, bởi vì đây là sinh linh đỉnh phong ở thiên địa càng là được thiên đạo đặc biệt chú ý, vừa rồi hắn dùng toàn bộ khí lực và một tia nguyên hồn phá rồi lại lập quy tắc đại đạo kéo ra thêm một ngàn năm tuổi thọ cho Chu Minh.

Chu Minh đứng dậy lập tức ôm quyền vẻ mặt trịnh trọng nói:

"Đa tạ đạo hữu cứu giúp, ta Chu Minh sẽ giữ đúng lời hứa bảo hộ ngươi đến khi rời khỏi Chân Mộc Thổ Giới."

Hàn Vũ Thiên xua tay vẻ mặt có một chút mệt mỏi liền tìm một nơi để bế quan khôi phục lại lực lượng đã tiêu hao trong cơ thể, dù sao thì cái cơ thể Lý Chiêu Lâm này cũng được xem là bất phàm với trong người có Băng Cực Hàn Thánh Thể hiếm thấy cũng được liệt vào hàng thượng phẩm tiên thể, nhưng dù sao thì cũng không phải là cơ thể chân chính của hắn vẫn cần thêm một ít thời gian. Chu Minh vung tay lại thêm một viên đan dược phẩm cấp thần dược bay tới trước mặt Hàn Vũ Thiên, tuy đan dược này không bằng cái trước đó nhưng vẫn là một thần đan hữu ích, hắn cũng không có cự tuyệt mà thản nhiên bắt lấy hướng về nơi khác mà bay đi bế quan.

Hàn Vũ Thiên vung tay một vùng không gian ngưng kết một thân tu vi Thiên Tổ lập tức giảm mạnh hạ dần xuống Chuẩn Thần Vương, Chuẩn Thần, Bán Thần, Đạo Tổ viên mãn, thượng, trung, hạ chưa dừng lại ở đó phá vỡ đạo pháp một thân tu vi ngưng tại Chuẩn Tổ Cảnh, hắn muốn phá rồi lại lập khiến căn cơ vững chắc một chút mới từ Chuẩn Tổ bước lên Thiên Tông và Chí Tông, mặc dù chỉ là cơ thể tạm thời nhưng Hàn Vũ Thiên còn không chắc có thể tìm ra bốn loại bản nguyên khác ở Chân Mộc Thổ Giới này, nên cũng phải đầu tư một chút.