Chương 370: Ngũ Hành Bản Nguyên.
Hàn Vũ Thiên tĩnh tu dùng tài nguyên tu luyện ở Xích Bích Thần Thành để đột phá cảnh giới, hắn chỉ cần đủ tài nguyên liền có thể đạp ra một bước Thiên Tông, Chí Tông chỉ cần tiêu tốn 2 tháng liền hoàn toàn đột phá được, Hàn Vũ Thiên mở bừng mắt một cổ chí cao chí thượng lực lượng tản ra ở trong động phủ này, xiềng xích phong ấn tu vi cũng cấp tốc bị hoá giải đưa hắn trở về cảnh giới Thiên Tổ, mà Thiên Tổ bình thường khí tức khác so với Thiên Tổ đột phá từ một vị tu sĩ từng tu thành Chí Tông, cổ khí tức càng là thâm sâu khó lường mười phần uy mãnh so về điều khiển đại đạo thì cao hơn hẳn vài bậc, Hàn Vũ Thiên hài lòng phất ống tay áo phá tan động phủ một cổ âm hàn chi lực mạnh mẽ tản ra làm cho hoả diễm xung quanh bị đông kết lại, hắn bước ra khí thế tăng vọt làm cho Chu Minh kinh ngạc không thôi, bởi vì Hàn Vũ Thiên so với trước là mạnh hơn quá nhiều, đổi lại là một tu sĩ khác nội trong vòng chưa đầy ba tháng có tăng tiến cấp độ này là điều hoàn toàn không thể xảy ra trừ phi đạt được cơ duyên tạo hoá, mà cảnh tượng lúc trước mà Hàn Vũ Thiên khắc sâu trong lòng Chu Minh liền cho lão cảm giác thiếu niên trước mắt là không gì không thể làm được hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù thần.
Hàn Vũ Thiên cảm nhận được ở một tia liên kết linh hồn mờ nhạt ở phía bắc, nếu không lầm thì đó là khí tức linh hồn của Tuyết Vũ Nhi, Chu Nhật Hạ vẻ mặt có một chút ngưng trọng nói:
"Sư tôn, người thật sự phải đi theo hắn sao?"
Chu Minh nhẹ gật đầu nói:
"Người này không hề đơn giản, nếu vi sư theo hắn rất có thể sẽ tìm ra được một đường sinh lộ cho Xích Bích Thần Thành, nguy hiểm của chúng ta không phải sự t·ấn c·ông của Tà Tinh Các mà là sự sụp đổ của thế giới này."
Chu Nhật Hạ cũng không còn tiếp tục ngăn cản sư tôn mà cung kính quỳ gối bái lạy trước khi sư tôn rời khỏi đây, Hàn Vũ Thiên đôi mắt loé lên một tia sáng huyền diệu cười nói:
"Ta cho ngươi bộ công pháp này tên gọi Hoả Cực Dương Tinh, với khả năng bây giờ của ngươi sẽ không thể học được toàn bộ, nhưng để nhập môn học được hai bí kĩ bên ngoài thì cũng miễn cưỡng, nếu thực sự nhập môn được Hoả Cực Dương Tinh thì ngươi có thể mượn nhờ hoả diễm của Xích Bích Thần Hoả để tu luyện, tiền đồ vô hạn."
Chu Nhật Hạ được Hàn Vũ Thiên điểm tới một đạo ấn ký bên trong ẩn chứa công pháp huyền diệu tên Hoả Cực Dương Tinh, Chu Nhật Hạ vẻ mặt nghi hoặc nhìn lấy sư tôn thì thấy lão cũng nhẹ gật đầu, nhưng mà hắn có chút hoài nghi nói:
"Mượn nhờ hoả diễm của thần hoả để tu luyện? Chuyện này khả thi sao?"
Bí pháp từ thiên ngoại Hàn Vũ Thiên nói hắn chỉ cảm ngộ được một chút da lông bên ngoài thì hắn còn có thể tin một chút, nhưng việc lấy thần hoả tu luyện thì chuyện này hoàn toàn không thể tin một chút nào, dù hắn đã là thần cảnh tam trọng đỉnh phong cũng không thể trực tiếp thôn phệ thần hoả để tu luyện, chỉ có thể rút ra một vài tinh tuý nhỏ bên trong để tu luyện, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ngươi thử một chút không phải sẽ biết sao?"
Hàn Vũ Thiên cũng lười giải thích cho Chu Nhật Hạ mà theo hướng linh hồn liên kết mà rời đi, Chu Minh, Hướng Quản Hi và Uy Lân cũng theo sát phía sau, nếu người ta nhìn thấy đoàn người phi hành này thì chắc hẳn sẽ vô cùng bất ngờ vì dẫn đầu lại chỉ là một tên tu sĩ Thiên Tổ, một đường thẳng tiến cũng gặp được vô số trận chiến làm cho sinh linh đồ thán không ít, khi đến được một đồng bằng rộng lớn thì Hàn Vũ Thiên hơi ngừng lại ánh mắt quét qua liền thấy được một đoàn xe ngựa đang bị bao vây bởi một đám tu sĩ khác, Chu Minh híp mắt lại nói:
"Là người của hoàng thất bị vây công."
Lão có thể nhìn ra đoàn xe ngựa bị vây đánh y phục và chiến giáp trên người thuộc về hoàng thất cấp độ chính tông nhất, nhưng đoàn người này lại chỉ có 2 vị Chuẩn Thần Vương là chiến lực mạnh nhất, đang bị một đám người có đến 4 5 vị Chuẩn Thần Vương khác vây công không còn đường thoát, một trung niên áo bào đen liếm lấy máu trên lưỡi kiếm vẻ mặt tà ác nói:
"Công chúa điện hạ, nếu ngươi chịu theo ta về làm phi tử của Ngô Hoàng bệ hạ thì bọn ta sẽ không bạc đãi các ngươi, hơn hết công chúa còn được hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết."
Ngô Hoàng Đế Quốc hoàng đế vốn dĩ là một ngươi ham mê tưu sắc so về mỹ nhân trong thiên hạ thì trong tay hắn có vô số kể, chỉ cần là người hắn muốn thì sẽ dùng rất nhiều thủ đoạn để bắt về làm sủng phi, nhưng mà với vị công chúa của Nam Thiên Đế Quốc Nam Nguyệt Thiền là mỹ nhân mà hắn để hụt nhiều nhất từ trước đến nay, nàng ta được hoàng đế Nam Thiên bảo hộ quá tốt mấy lần suýt chút bắt được lại ngay giờ khắc mấu chốt đều vụt mất, hắn đã hạ lệnh ai truy bắt công chúa Nam Nguyệt Thiền về sẽ được phong quan tiến chức trọng thưởng tài bảo vô số có thể giúp đột phá Thần Cảnh gia nhập vào hàng ngũ cường giả cao tầng của Ngô Hoàng, phần thưởng mê người như thế thu hút không ít sự chú ý của Chuẩn Thần Vương, Chuẩn Thần và Bán Thần, trở thành Thần Cảnh là ước mơ cả đời này của bao nhiêu tu sĩ, một bước kia gian nan vô cùng có để hàng trăm hàng vạn ngươi đã ngã xuống trên thần lộ, nếu được một thế lực cổ lão như Ngô Hoàng Đế Quốc hộ pháp trong lúc xông phá thần kiếp thì con đường thành thần của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều áp lực, nhưng hai hộ vệ bên cạnh không đơn giản như vẻ ngoài của họ, mà hai người đều cao thủ trong cao thủ Chuẩn Thần Vương vô cùng khó để có thể đánh bại trong thời gian ngắn.
"Công chúa, người mau chạy để lão nô và Huệ Viên tướng quân cầm chân hắn."
"Công chúa tranh thủ thời gian chạy trốn, Huệ Viên và Trương Bá tiền bối đối phó chúng."
Lão già ngân giáp Trương Bá và nữ tướng kim giáp Huệ Viên vẻ mặt có chút khó coi khuyên công chúa điện hạ nhanh chóng chạy trốn, Nam Nguyệt Thiền Công Chúa Nam Thiên Đế Quốc dáng vẻ xinh đẹp đẩy đà là một tuyệt thế tiên nữ, tuy dung mạo bị một tấm vải đặc thù che đi nhưng vẫn có thể cảm nhận được nàng là một nữ nhân có thể cùng với Lam Huyền ma nữ tranh phong, nàng do dự một lúc cũng cắn răng quay đầu bỏ trốn với thương tích đầy mình, Hàn Vũ Thiên không quan tâm lại dẫn đoàn người rời đi.
Một tên Chuẩn Thần Vương lão già dẫn đầu người hừ lạnh một tiếng quát:
"Chạy sao? Lão phu há để các ngươi chạy thoát một lần nữa, Kim Huyền Linh Lô trấn áp cho lão phu."
Một cái lô đỉnh bay thẳng lên cửu tiêu phát ra kim quang cực thịnh giáng xuống tạo thành trọng lực mạnh mẽ nghiền ép đám người hoàng thất Nam Thiên Đế Quốc, Nam Nguyệt Thiền đang phi hành cũng bị ngã trên mặt đất thổ huyết.
"Chuẩn Thần Binh."
Một kiện Chuẩn Thần Binh cũng giống như Chuẩn Thần Vương là thứ tiệm cận Thần Linh chân chính, uy lực cường đại còn hiếm và quý giá hơn mấy tên Chuẩn Thần Vương hợp lại, đại lục nhân tộc tuy rộng lớn nhưng tu sĩ sở hữu Chuẩn Thần Binh quá ít phải đếm trên đầu ngón tay, Huệ Viên và Trương Bá sắc mặt đại biến toàn thân chấn động bay ngược ra ngoài trước uy thế của Chuẩn Thần Binh Kim Huyền Linh Lô kia, hai người phục vụ cho hoàng thất gần như cả đời cũng không thể sở hữu được một kiện Chuẩn Thần Binh, vậy mà tên trước mắt tuy thực lực không bằng nhưng sở hữu trong tay Chuẩn Thần Binh liền có thể một mình áp đảo toàn bộ, Hàn Vũ Thiên đột nhiên ngưng lại thân hình quay đầu nhìn lấy linh lô áp đỉnh vẻ mặt lóe lên ý cười thần niệm dò xét nói:
"Lúc một viên Kim Tinh Phiến Thạch thành một kiện bảo vật cấp Chuẩn Thần Binh, đúng là phung phí cơ duyên trời ban."
Kim Tinh Phiến Thạch được xếp vào loại tài nguyên tu luyện cấp độ Thần trên Tô Lăng giới, cũng chính là nguyên liệu chính luyện thành Trọng Chấn Chuông trong tay hắn, Hàn Vũ Thiên vốn nghĩ không biết tìm đâu ra Kim Tinh Phiến Thạch để tái tạo chiếc chuông trở về đỉnh phong thật không ngờ đi được vài bước liền gặp, Hàn Vũ Thiên một bước đạp ra xé nát không gian xuất hiện phía trên Kim Huyền Linh Lô ngón tay điểm tới Trọng Chấn Chuông bay ra khí tức như đại hải áp đảo linh lô, một cổ kim sắc chi lực bao trùm lấy Kim Huyền Linh Lô mà cái linh lô này như biết bản thân gặp nguy hiểm điên cuồng công phá màn sáng kim sắc đang vây nhốt, nhưng Chuẩn Thần Binh đứng được uy năng của Thần Binh chân chính chỉ là tôm tép căn bản không thể nào thoát ra được sự khống chế của chuông đồng kim sắc kia, tên lão già sắc mặt hoảng hốt toàn lực thôi động thiên địa linh khí điều khiển Kim Huyền Linh Lô muốn lấy lại Chuẩn Thần binh của mình, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh bàn tay bóp lại nói:
"Vật này ta thu, nếu dám chống cự lập tức c·hết."
Trọng Chấn Chuông theo tay Hàn Vũ Thiên bóp lại lập tức vang lên từng hồi chuông làm rung động thiên địa đại đạo, pháp tắc ngưng tụ hóa thành kim văn chui vào trong Kim Huyền Linh Lô cắt đứt liên hệ giữa nó và lão già kia, linh lô bị thu lấy vào trong chuông động cũng là lúc lão già phun ra máu tươi lui về sau mấy bước vẻ mặt hoảng sợ nhìn lên bầu trời, âm thanh có một chút run rẩy nói:
"Tiền bối, thứ ngài sở hữu là Thần Binh, tại sao lại đánh chủ ý lên một món Chuẩn Thần Binh nhỏ nhoi của ta chứ?"
Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi nhìn lấy chuông đồng đang thu nhỏ bay ngược trở về chỗ Hàn Vũ Thiên hóa thành một cái móc nhỏ treo bên hông của hắn, cái chuông phát ra kim quang kia không có một chút khí tức nào ấy vậy mà là một kiện Thần Binh trong truyền thuyết, lão già này tên gọi Mạc Vũ Thái tu vi Chuẩn Thần Vương, trước khi bị cắt đi liên kết với Chuẩn Thần Binh của mình liền cảm nhận được một tia thần uy cường đại công kích, nên mới biết rõ chuông đồng kia là một tuyệt thế Thần Binh, tuy Mạc Vũ Thái cũng không lợi hại bằng Huệ Viên hay Trương Bá bao nhiêu, nhưng bằng vào Kim Huyền Linh Lô mà uy trấn nhân tộc đại lục được người ta ca tụng là Linh Lô Vương Giả có thể cùng với những vị siêu phàm trong Chuẩn Thần Vương giao thủ ngang cơ, tục truyền Linh Lô Vương Giả từng cùng với một vị siêu phàm Chuẩn Thần Vương giao thủ mười ngày nửa tháng bất phân thắng bại.
Nhưng giờ phút này Mạc Vũ Thái mất đi liên kết linh hồn với linh lô, đừng nói là đấu với một vị siêu phàm Chuẩn Thần Vương cho dù là đứng trước mặt một trong hai người Huệ Viên và Trương Bá thôi cũng không phải là đối thủ, Hàn Vũ Thiên liếc mắt nhìn Mạc Vũ Thái nói:
"Linh lô của ngươi ẩn chứa Kim Tinh mà ta cần, không có ý kiến gì chứ?"
Mạc Vũ Thái ôm quyền vẻ mặt hoảng sợ nói:
"Tiền bối khai ân, ta không dám."
Hàn Vũ Thiên thấy thái độ của lão già như vậy cũng khá hài lòng chuẩn bị rời đi thì Nam Nguyệt Thiền từ mặt đất đứng dậy nhìn lên trời nói:
"Các hạ xin hãy giúp chúng ta một tay, ta Nam Nguyệt Thiền đảm bảo sau khi trở về hoàng đô sẽ báo đáp các hạ."
Hàn Vũ Thiên vẫn là quay lưng rời đi nói:
"Ta không có hứng thú với báo đáp ân tình."
Mạc Vũ Thái thấy vậy đôi mắt lóe lên một tia sát cơ lập tức hạ lệnh nói:
"Dù không có Chuẩn Thần Binh trấn áp nhưng các ngươi cũng không có khả năng t·ẩu t·hoát, một công chúa vong quốc mà thôi đừng hòng thoát khỏi tay ta."
Mạc Vũ Thái đương nhiên là đang giận cá chém thớt muốn trút hết toàn bộ lửa giận của mình lên trên đầu đám người này, một vị công chúa Nam Nguyệt Thiền này đáng giá hơn một món Chuẩn Thần Binh gấp vạn lần, đợi tới khi mang nàng về rồi được Ngô Hoàng Đế Quốc hộ pháp trở thành Thần Cảnh rồi thì đừng nói là một cái Chuẩn Thần Binh hắn tùy tiện phát tay cũng sẽ có được một mớ, Huệ Viên và Trương Bá nghe vậy sắc mặt kinh biến lập tức toàn lực ứng phó với 6 vị Chuẩn Thần Vương điên cuồng công kích kia, Nam Nguyệt Thiền nắm chặt quyền nhìn về phía Hàn Vũ Thiên rời đi hét lớn nói:
"Kim Tinh mà ngài muốn ở hoàng đô Nam Thiên Đế Quốc có nhiều vô số, nếu ngài nguyện ý ra tay cứu giúp thì ta sẽ dẫn ngài đến đó."
Lời này vừa dứt Huệ Viên và Trương Bá cứng người, ngay cả đám người Mạc Vũ Thái cũng là hơi ngưng lại xem xét động tĩnh, lão ta hồi lâu không thấy chuyện gì bất thường lập tức một kiếm hướng đến Nam Nguyệt Thiền toàn lực xuất kích nói:
"Giơ tay chịu trói đi, tiện nhân vong quốc!"
"Ngươi dám!"
"Ngăn hắn lại!"
Huệ Viên và Trương Bá ý đồ ngăn cản sát chiêu của Mạc Vũ Thái, nhưng đứng trước sự vây công của 5 vị cao thủ Chuẩn Thần Vương khác thì hoàn toàn vô lực, Nam Nguyệt Thiền siết chặt ống tay áo chờ đợi c·ái c·hết tiến đến gần, nhưng cảnh tượng một kiếm đâm xuyên qua Nam Nguyệt Thiền lại không có diễn ra mà một thân ảnh đột nhiên xuất hiện mu bàn tay nhẹ nhàng gạt bay trường kiếm như hất một con ruồi, Mạc Vũ Thái b·ị đ·ánh bay còn chưa kịp hoàn hồn thì băng hàn chi lực bạo phát đóng băng toàn bộ hành động của sinh linh xung quanh vạn dặm chỉ có duy nhất Nam Nguyệt Thiền là không bị ảnh hưởng, Hàn Vũ Thiên đứng trước mặt nàng trong tay cầm Kim Huyền Linh Lô đôi mắt vô cảm nói:
"Ngươi nói ở hoàng đô Thiên Nam có rất nhiều Kim Tinh? Có phải thứ lực lượng phát ra giống với linh lô này không?"
Hiển nhiên lời nói của Nam Nguyệt Thiền đã làm cho Hàn Vũ Thiên động tâm, dựa vào một cái Kim Huyền Linh Lô nếu như bóc tách Kim Tinh bên trên để cho Trọng Chấn Chuông thì chỉ là khôi phục được một phần nhỏ mà thôi, khôi phục một món Thần Binh trở về đỉnh phong tuyệt nhiên cần đến đại lượng tài nguyên phong phú, Nam Nguyệt Thiền xem xét khí tức Kim Huyền Linh Lô phát ra một lúc mới gật đầu mạnh một cái nói:
"Đúng vậy không sai, chỉ cần ngài giúp chúng ta trở về hoàng đô thì ta sẽ để ngài tùy ý sử dụng Kim Tinh."
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nghi ngờ nói:
"Ta lấy gì để tin một tiểu công chúa tị nạn như ngươi?"
Nam Nguyệt Thiền nghe thấy lời này lập tức ủ rủ nhìn xuống mặt đất, Mạc Vũ Thái chật vật lắm mới cùng năm vị khác thoát khỏi băng phong mà Huệ Viên và Trương Bá cũng không khá hơn là bao mới thoát khỏi âm hàn, nhưng những người còn lại thì không may mắn được như vậy toàn bộ đều đã thành tượng băng mất sinh cơ của mình, Mạc Vũ Thái nhìn cảnh tượng xung quanh hơi rùng mình một cái nói:
"Thật tàn nhẫn, nếu vừa rồi không phải ta hộ giáp gia thân thì sẽ phải c·hết dưới một đòn vừa rồi."
Lão ta nghĩ lại cảnh vừa rồi vẫn không khỏi lạnh sống lưng từ thể phách cho đến sâu trong tâm linh của mình, một cái phất tay băng phong vạn dặm không phải Thần Linh thì là gì chứ? Mạc Vũ Thái ôm quyền thi lễ cung kính nói:
"Tiền bối, chúng ta là làm việc cho Ngô Hoàng..."
"Câm miệng."
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói một cổ hàn khí kinh người ập xuống áp chế Mạc Vũ Thái nằm ở trên mặt đất vẻ mặt run sợ không còn dám mở miệng, Hàn Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào Nam Nguyệt Thiền sau đó lắc đầu chuẩn bị rời đi, Huệ Viên và Trương Bá nhìn nhau sắc mặt trầm trọng không thôi, tiểu công chúa đôi mắt tràn đầy kiên quyết lấy chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra đưa cho Hàn Vũ Thiên nói:
"Tiên sinh, đây là bảo vật gia truyền nhiều đời của hoàng thất Nam Thiên, tuy ta không biết nó công dụng gì nhưng hoàng thất đã nhiều đời bảo hộ trân quý hơn cả mạng sống."
Chiếc nhẫn nàng đeo nhìn vô cùng tầm thường không có một chút đặc sắc nhưng viên ngọc đồng phía trên lại làm cho Hàn Vũ Thiên chú ý đến, hắn nhìn ra được phía trên là có một đạo phong ấn huyền diệu đang che giấu khí tức của viên ngọc đồng kia, Hàn Vũ Thiên điểm lên đó một sợi thần hồn phá vỡ đạo phong ấn kia một cổ kim quang chói sáng như thái dương chiếu rọi một mảnh thế gian, Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút lại ánh mắt tràn đầy không thể tin được vào mắt mình mà khoé môi không nhìn được mà nhếch lên, thật không ngờ vừa tới đây chưa lâu lại chạm phải một bảo vật thứ 2 có thể luyện chế nhục thể cho hắn, nguyên bản của thế giới kim thuộc tính, Nhật Hoàng Vô Hạn Thần Kim một loại bản nguyên trong ngũ hành bản nguyên cơ bản nhất của một cái thế giới, Chu Minh xé toạt không gian xuất hiện uy áp kinh người đè ép lên toàn bộ Chuẩn Thần Vương phải lập tức quỳ xuống, lão ta ánh mắt không thể tin được nhìn lấy kim quang vô tận nói:
"Hàn Vũ Thiên, ngươi là từ đâu lấy được Nhật Hoàng Vô Hạn Thần Kim? Đây so với Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả không hề thua kém."
Thần Linh vừa xuất hiện khí thế vô song trấn áp cửu thiên thập địa làm cho đám người Mạc Vũ Thái càng là hoảng sợ toàn thân cứng đờ không dám vọng động, Nam Nguyệt Thiền suýt chút nữa đã bị khí tức này doạ cho ngất xỉu nhưng cũng may lại được một đạo huyền khí bảo hộ, Hàn Vũ Thiên không có trả lời lão già mà nhìn sang Nam Nguyệt Thiền nói:
"Ngươi chắc chắn muốn dùng vật này để đổi lấy việc ta giúp ngươi giải cứu quốc gia của mình sao?"
Nam Nguyệt Thiền đôi mắt hơi do dự nhưng lắc đầu nói:
"Tiên sinh chỉ cần cứu thân nhân của ta bị giam ở hoàng đô, vật này chắc chắn sẽ thuộc về tiên sinh."
Nàng cũng không có ngốc tuy biết rằng Hàn Vũ Thiên bất phàm nhưng có mạnh hơn nữa cũng không thể nào đối đầu với một quốc gia như Ngô Hoàng Đế Quốc, vốn dĩ Nam Thiên Đế Quốc không hề e sợ Ngô Hoàng Đế Quốc nhưng vì thế lực phía sau chúng là Tà Tinh Các và Dị Tộc Đại Thiên nhúng tay vào mới làm cho Nam Thiên Đế Quốc đại bại nhanh chóng đến như vậy, bằng không dựa vào nội tình mấy vạn năm của Nam Thiên Đế Quốc ngay cả Ngô Hoàng xuất động toàn lực cũng khó mà làm tổn hại được tới căn cơ của quốc gia này, Chu Minh như nhìn thấu sự tình liền nhướng mày nói:
"Chẳng trách có lời đồn ở hoàng đô chứa đựng bảo vật có thể sản sinh kim quang chi lực tinh thuần nhưng không ai tìm ra được gốc rễ của những kim quang kia, hoá ra là dựa vào Nhật Hoàng Vô Hạn Thần Kim, tục truyền trên Chân Mộc Thổ Giới có tám loại bản nguyên vô hạn tồn tại bao gồm kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ năm loại ngũ hành cơ bản của thế giới và phong, lôi, băng ba loại nguyên bản đặt ở trung cấp thế giới cũng là thuộc hạng phượng mao lân giác."
Hàn Vũ Thiên nhìn lấy Chu Minh vẻ mặt vô cùng hứng thú hỏi:
"Ngũ hành bản nguyên? Chân Mộc Thổ Giới tồn tại đủ ngũ hành bản nguyên sao?"
Hàn Vũ Thiên vốn nghĩ chỉ cần tìm một vài vật phẩm cao giai Thần cấp để luyện chế thân thể mà vô tình gặp được Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả cũng không có ý định dùng vật liệu như vậy để luyện chế, bởi vì bản nguyên thế giới không phải lúc nào cũng tồn tại đủ ngũ hành vào một thời điểm nào đó nhất định sẽ có cường giả thu phục được bản nguyên thế giới, luyện hoá một cơ thể mang đủ bản nguyên thế giới quả thật rất khó khăn, Chu Minh nhẹ gật đầu nói:
"Đúng vậy, từ xưa đến nay không ai có thể thu phục được bọn chúng"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Vậy ngươi có biết ba loại bản nguyên còn lại ở đâu không?"
Chu Minh suy nghĩ một hồi vuốt râu nhẹ gật đầu nói:
"Hai bản nguyên thổ và mộc ở Tinh Linh Tổ Giới, thuỷ chi nguyên bản thì đã bị thất lạc không rõ tung tích đã mấy vạn năm."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng đã biết được thêm một ít thông tin về thổ và mộc bản nguyên đang ở Tinh Linh Tổ Giới, vậy thì sau khi cùng với Tuyết Vũ Nhi hội hợp giải quyết chuyện cho vị tiểu công chúa Nam Nguyệt Thiền này xong, vậy bước đi theo của hắn chính là Tinh Linh Tổ Giới mà Công Tôn Vương Minh lúc này cũng đã theo băng phù đuổi kịp tới đây ôm quyền nói:
"Hàn Vũ Thiên đại nhân, Công Tôn Vô Quá đang ở một thành trì gọi là Cổ Loa Thiên Âm Thành, hắn đang hợp tắc với Dị Tộc Đại Thiên."
Chu Minh nhướng mày nói:
"Cổ Loa Thiên Âm Thành?"
Hàn Vũ Thiên cũng là không ngờ tới một cái thành trì lại làm cho một vị cao thủ như Chu Minh cũng phải nhướng mày kinh ngạc liền hứng thú hỏi:
"Cổ Loa Thiên Âm Thành, lai lịch như thế nào?"
Chu Minh vuốt râu cau chặt lông mày nói:
"Cổ Loa Thiên Âm là tên của một loại dị tộc cổ xưa có thể so với Thuỷ Ly Giao Long tộc và Độc Huyết Ma Hạt tộc, bản thể là một con hắc bức 3 miệng phát ra sóng âm công kích cường đại ảnh hưởng đến ngũ quan và linh hồn, sức phá huỷ càng thêm đáng sợ có thể bạo c·hết cả Thần Linh."
Hàn Vũ Thiên nghe thấy cũng là kinh ngạc không thôi, dị tộc sử dụng âm thanh để chiến đấu quả nhiên rất hiếm thấy, hắn nhìn sang Công Tôn Vương Minh nói:
"Hắn ở đó để làm gì?"
Công Tôn Vương Minh hơi do dự ném ra một cái lệnh phù khắc ký ngọc Phúc Hải Thánh Quốc, Hàn Vũ Thiên hiểu ý liền dùng thần niệm phóng xuất phá tan đạo cấm chế tự huỷ bên trên liền biết được thông tin Công Tôn Vương Minh cùng một vài người Tô Lăng giới hợp tác với Dị Tộc Đại Thiên công phá Hải Tộc, đợi sau khi đại sự đã thành Cổ Loa Thiên Âm tộc chủ đã đáp ứng Công Tôn Vô Quá sẽ xuất động cao thủ diệt sát Hàn Vũ Thiên một lần nữa, hắn vuốt cằm biết chuyện sẽ không thể trễ nải thêm một chút nào nữa liền vung tay ma trảo chộp tới lập tức thôn phệ năm tên Chuẩn Thần Vương hoá thành ma khôi được hắn thu vào trong thức hải cùng với Vọng Nguyệt, nếu đã giúp cho tiểu công chúa này phục quốc vậy thì cũng cần đến số lượng quân binh phục vụ cho c·hiến t·ranh, Hàn Vũ Thiên không phải sợ Cổ Loa Thiên Âm tộc mà là sợ Tinh Linh Tổ Giới sẽ gặp đại hoạ ảnh hưởng đến mộc và thổ nguyên bản đang ở đó, bởi vì Dị Tộc Đại Thiên m·ưu đ·ồ Hải tộc còn Tà Tinh Các thì đang m·ưu đ·ồ Tinh Linh tộc, hắn không nhanh chóng hành động e là 2 bản nguyên thế giới sẽ rơi vào tay tên các chủ Tà Tinh kia, Mạc Vũ Thái tới c·hết cũng không ngờ được bản thân không chỉ mất đi một thanh Chuẩn Thần Binh mà còn m·ất m·ạng dưới tay một tên thiếu niên trẻ tuổi, Hàn Vũ Thiên đột nhiên cảm nhận được một đạo hồn niệm từ phía Hướng Quản Hi nói:
"Đại ca, chúng ta đã xác định được vị trí của Tuyết Vũ Nhi, tuy nhiên Uy Lân phát hiện ra điểm không đúng ở nàng, hình như là bị khống chế rồi."
Hàn Vũ Thiên trước khi đến đây thu phục Kim Huyền Linh Lô đã để cho Hướng Quản Hi và Uy Lân đi tìm kiếm tung tích của Tuyết Vũ Nhi, Uy Lân là người đi tìm còn Hướng Quản Hi sẽ đi theo phía sau để giữ truyền tin hồn niệm không bị ngắt liên kết vì ở quá xa, Hàn Vũ Thiên vẻ mặt trầm xuống thật không thể ngờ ở Chân Mộc Thổ Giới lại có kẻ khống chế được hồn linh của hắn, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng muốn xem xem đến cùng là kẻ nào lại cao tay đến vậy, hắn nhìn Nam Nguyệt Thiền nói:
"Đợi ta hội hợp cùng với một người sẽ giúp ngươi phục quốc, đi thôi."
Hàn Vũ Thiên nhảy lên đạp không mà đi hoá ra băng hoàng hướng về nơi xa rít lên một tiếng vang trời phóng đi mất, Công Tôn Vương Minh cũng là nhảy vọt lên hoá thành thuỷ lưu đuổi theo sát phía sau, Chu Minh nhìn lấy Nam Nguyệt Thiền thở dài một hơi ống tay áo vung ra một cổ pháp lực nâng 3 người lên rồi cùng lão đuổi theo Hàn Vũ Thiên, Trương Bá nhìn lấy dung mạo của Chu Minh như suy nghĩ một điều gì đó sâu xa vẻ mặt lập tức hoảng hốt nói:
"Chu Minh lão tiền bối, ngài là vị thành chủ phong hoa tuyệt đại của Xích Bích Thần Thành, Chu Minh Xích Bích Thần Quân."
Chu Minh kinh ngạc quay đầu nhìn lấy Trương Bá hứng thú hỏi:
"Nhân sinh bây giờ rất ít người còn nhớ đến lão phu, ngươi vậy mà có nhận biết?"
Trương Bá ôm quyền nếu không phải đang được pháp lực nâng đỡ thì lão đã sớm hành đại lễ vẻ mặt kích động nói:
"Không biết tiền bối còn nhớ ở hoàng đô vào bốn vạn năm trước có một tiểu tử được ngài chỉ điểm trên con đường tu đạo lúc tiền bối đang tản bộ ở ngoài không?"
Chu Minh từ xưa đến nay rất ít khi chỉ dẫn hay nhận đồ đệ, nên lão suy tư một lúc lâu thì nhớ ra được đúng là vào bốn vạn năm trước khi đến hoàng đô tham gia thịnh yến có từng gặp qua một thiếu niên khi đó đã là Thánh Nhân đại viên mãn chỉ thiếu một bước là đạp lên Thánh Tông, lão thấy thiếu niên năm đó đang bế tắt trong tu luyện mới tuỳ ý chỉ ra một điểm cơ duyên, ấy vậy mà tên thiếu niên năm đó tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại giờ đây đã thành một tu sĩ Chuẩn Thần Vương rồi, Chu Minh cười nói:
"Ra ngươi là tiểu tử năm đó, thật không ngờ vẫn có duyên gặp lại."
Trương Bá gặp lại ân công hiển nhiên vui mừng không thôi, nhưng lão vẫn có một thắc mắc trong lòng liền bạo gan hỏi:
"Tiền bối, ngài đi theo thiếu niên kia từ đầu tới cuối, không biết hắn có lai lịch như thế nào?"
Chu Minh nghe thấy vậy chỉ cười nói:
"Ta với hắn chỉ là đạt được cùng một thõa thuận thôi, không có gì to tác"
Ba người nghe thấy vậy cũng nhẹ gật đầu như đã hiểu ra chuyện gì, bởi vì Chu Minh là một cường giả tối cao đặt trên khắp đại lục nhân tộc cũng là cường giả đứng đầu không thể nào làm tùy tùng cho một thiếu niên vô danh được, Nam Nguyệt Thiền vẻ mặt do dự nói:
"Chu Minh gia gia, người có thể giúp Nguyệt Thiền cứu các gia gia đang bị giam ở hoàng đô được không?"
Chu Minh nhướng mày nói:
"Lão già Nam Khải cũng b·ị b·ắt rồi sao?"
Nam Khải là thái thượng hoàng của Nam Thiên Đế Quốc là một cường giả Thần Cảnh tầng 3 cực hạn giống như Chu Minh, Nam Thiên Đế Quốc vốn là đất nước chỉ tồn tại hai vị cường giả cực hạn là Nam Khải và Chu Minh, nhưng chiến lực của hai lão lại có thể đấu với 2 3 người cùng cấp bậc, vì thế mà mấy quốc gia xung quanh dù muốn thôn tính Nam Thiên Đế Quốc cũng phải suy tính thật kĩ, thời trẻ hai người được gọi là Kim Hỏa Song Tuyệt, Nam Nguyệt Thiền lắc đầu nói:
"Nam Khải gia gia trước khi thất thủ đã dẫn theo lực lượng tinh nhuệ nhất của hoàng đô vào trong bí cảnh tổ lăng trấn thủ, bí cảnh được lưu lại từ thời thượng cổ với tầng tầng cấm chế, nhưng ta nghe nói Tà Tinh Các đang chuyển đến một bảo vật có thể phá vỡ tất cả cấm chế trên thế giới này, nên lo lắng phía bên hoàng đô sẽ gặp chuyện không hay."
Chu Minh nghe vậy cũng nhẹ thở phào một hơi nói:
"Vậy thì tốt, ta sẽ cùng hắn phối hợp giúp các ngươi, với tính cách của tên này nói chắc sẽ làm, yên tâm đi."
Chu Minh cũng không hi vọng lão bằng hữu cùng mình chiến đấu hơn vạn năm xảy ra vấn đề gì, lão mang đám người theo sát Hàn Vũ Thiên tầm hai canh giờ đã đến được nơi của Hướng Quản Hi và Uy Lân đang trú ẩn, Uy Lân nhìn về phía một tòa băng cốc cách biên giới Nam Thiên Đế Quốc không xa, kia chính là Băng Tình Cốc nổi tiếng với Băng Âm Tiên Khí quanh năm một tuyệt địa mà không ai dám xông vào của Băng Minh Đế Quốc, Uy Lân thở dài nói:
"Tuyết Vũ Nhi muội ấy như bị một cổ ma lực khống chế, khi gặp ta liền động thủ không chút lưu tình trong mắt vô hồn đã không có linh trí."
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Không có ma lực nào có thể khống chế được linh hồn của muội ấy, linh hồn chỉ là bị lực lượng huyền bí làm cho ngủ say rồi mượn nhờ năng lực từ linh hồn thôi, cũng may chúng không thừa cơ hội này công kích nàng."
Hắn đạp không mà lên gợn sóng không gian rung chuyển trời đất khí tức bức người áp thẳng về phía Băng Tình Cốc, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng khí thế bừng bừng âm thanh hòa vào thiên địa nói:
"Kẻ nào điều khiển tiểu muội của ta, lập tức lộ diện."
Tuyết Vũ Nhi từ trong cốc bay ra mang theo hàn khí kinh thiên ở mặt đất nhìn lên bầu trời, kèm theo đó là từng lớp băng màu tím ngưng kết xung quanh tiếng bước chân phía sau lộ diện một lão già tử bào dáng vẻ không mấy thiện lành cho lắm, Chu Minh ở một góc khuất quan sát liền nhận ra kẻ này, Băng Độc Thần Quân Băng Đào Tông tu vi Thần Cảnh tầng 3, tuy so với Chu Minh đã ở cực hạn thì kém hơn một chút mà sức chiến đấu thì không kém.
"Hay thật, tiểu tử ngươi lại có thể nhìn ra nàng bị điều khiển sao? Tu vi của ngươi không phải Thần Cảnh nhưng hẳn là không kém so với nàng."
Băng Đào Tông vuốt râu thật không ngờ tới thủ đoạn băng độc thông thiên của mình lại bị một tên thiếu niên nhìn thấu chỉ trong nháy mắt, còn có tu vi không tầm thường, Băng Đào Tông như nhìn ra được chuyện gì lập tức nói:
"Băng Cực Hàn Thánh Thể? Lão phu là Băng Đào Tông danh hào Băng Độc Thần Quân, tiểu tử nếu ngươi nguyện ý bái ta làm sư trở thành chân truyền của Băng Độc thì ta sẽ cầu xin chủ nhân tha cho nàng một mạng, nhưng sẽ trở thành phàm nhân, bởi vì chủ nhân đã nhắm tới băng linh của nàng."
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại sát khí xông thiên bao trùm một vùng thiên địa rộng lớn làm cho pháp tắc đại đạo sợ hãi trốn tránh như gặp phải quỷ thần đáng sợ nhất nhân gian mà không chỉ thiên địa ngay cả Băng Đào Tông và Chu Minh cũng kinh sợ không ngờ một thiếu niên lại sở hữu sát khí mạnh mẽ còn vượt qua ma thần trong truyền thuyết, Hàn Vũ Thiên âm thanh có chút thay đổi làm cho nhiệt độ càng lúc càng thấp nói:
"Khoan nói đến việc bái sư, kẻ động vào người thân của bản tôn thì phải c·hết! Băng Hỏa Kinh Quyền."
Một quyền vung ra băng hỏa xoay chuyển không hề lưu thủ đấm thẳng về phía Tuyết Vũ Nhi, Băng Đào Tông hừ lạnh dặm chân xuống đất hai đầu băng độc long lao tới, từ phương xa một thổ một hỏa lao tới ngăn cản công kích của Băng Độc Thần Quân làm lão cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Uy Lân nói:
"Thì ra là chi viện của ngươi, nhưng cũng chỉ là ba tên tiểu tử chưa đạt tới Thần Cảnh không biết trời cao đất dày thôi, Băng Độc Phi."
Băng Độc của Băng Đào Tông không phải là hư danh mà mang theo hàn ý và độc tính cường đại có thể g·iết cả thần linh dễ dàng như g·iết một con gà, năm đó Chu Minh chiến đấu nếu không phải dựa vào một tia thần hoả xích bích thì cũng không chắc sẽ thắng được Băng Độc Thần Quân, nhưng hoả khí của Uy Lân cũng không phải tầm thường thuộc vào bản nguyên chi hoả của Tô Lăng Giới so với Xích Bích Thần Hoả cũng là một chín một mười, mà băng độc vốn bị dương hoả khắc chế có thể nói gặp phải khắc tinh. Hàn Vũ Thiên đối mặt với Tuyết Vũ Nhi cũng là rất nhanh rơi vào thế hạ phong bởi vì tu vi của nàng chính là Chí Tổ lại mượn nhờ thiên địa linh khí còn cường đại hơn hắn gấp chục lần, nhưng Hàn Vũ Thiên từ đầu tới cuối vẫn một mặt bình tĩnh đối đầu với nàng, hai bên toàn lực xuất động là băng kỹ cường đại đặt trên Chân Mộc Thổ Giới cũng là vô cùng cường đại, từng đạo pháp tắc xoay chuyển công kích lẫn nhau trong không gian.
"Băng Độc Thiên Long."
"Thái Dương Hạ San!"
"Thổ Hoàng Thiên Quyền!"
Ba người vung ra công kích hư không vỡ nát Băng Tình Cốc rung chuyển như sắp sụp đổ làm cho lão Băng Đào Tông vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía sau sơn cốc vung tay đánh ra một đạo băng độc bảo hộ lấy sơn cốc, lão ta e sợ như đánh thức phải một thứ gì đó ở bên trong sơn cốc, Hàn Vũ Thiên giao thủ vài đòn với Tuyết Vũ Nhi cũng đã xoá bỏ được hết Băng Độc trên cơ thể của nàng, linh hồn bị băng độc làm cho ngủ say đã thức tỉnh dành quyền kiểm soát năng lượng thiên địa, Tuyết Vũ Nhi quay đầu nhìn lấy Băng Đào Tông một cổ phẫn nộ và sát cơ kinh người bộc phát băng tuyết dày đặc phủ trắng toàn bộ khuôn viên ngàn dặm, nàng vừa tới Chân Mộc Thổ Giới không lâu rơi vào gần Băng Tình Cốc còn chưa kịp tìm hiểu tình huống đã bị lão già này động thủ khống chế quả thật khiến cho nàng triệt để tức giận không thôi, Chí Tổ bạo phát pháp tắc lập tức bị phong cấm ngay cả thần uy thần lực đều bị kiềm hãm cùng với đó là công kích điên cuồng của nàng ấy, Uy Lân và Hướng Quản Hi cũng không còn che giấu thực lực cũng triển lộ thần thông phong cấm của Chí Tổ làm cho Băng Độc Thần Quân không kịp phản ứng ăn trọn công kích của nữ nhân đang hoá điên kia, nhưng lão cũng chỉ là b·ị t·hương nhẹ vì cơ thể là một vị Thần Cảnh tầng 3 đỉnh phong so về chiến lực thân thể cũng có thể một mình đấu với 3 vị Chí Tổ trong thời gian ngắn mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng lão vẫn còn đánh giá thấp khả năng của Chí Tổ từ trong cơ thể tầng tầng huyết mạch đang chảy bị băng kết, một đòn này của Tuyết Vũ Nhi là kiềm chế cử động của lão để cho hai vị kia xuất kích, một hoả một thổ trái phải công kích ầm ầm một tiếng bạo liệt mạnh mẽ đánh bay Băng Độc Thần Quân ra trăm trượng lão ta thổ huyết nét mặt đã tối sầm lại không hề vui vẻ một chút nào, bản thân là Băng Độc Thần Quân uy trấn đại lục đối đầu với ba tên tu sĩ còn chưa phải Thần Cảnh mà lại chật vật như vậy đúng là nhục không thể tả, nỗi uất hận này lão ta nhất định phải trả lại gấp trăm ngàn lần lên đám tiểu bối ngông cuồng này, một bước đạp ra thiên địa như sụp đổ băng độc ngưng tụ hoá thành trường đao bổ xuống mang theo độc khí kinh người diệt thần diệt ma diệt đi vạn vật mà nó chạm tới.
"Băng Độc Huỷ Diệt Đao!"
"Đoàn này toàn lực."
Hàn Vũ Thiên một bước đạp ra hư không chấn động một quyền mang theo thương hải tang điền như tồn tại từ khởi nguyên hơi thở cổ lão mà mạnh mẽ quét ngang trời đất Băng Hoả Kinh Quyền đạt tới đại thành, Tuyết Vũ Nhi ngón tay nhất chuyển băng thương theo sát phía sau tản ra tổ uy cuồng cuộn, hoả long rít gào xích diễm mạnh mẽ thiêu đốt thiên địa của Uy Lân cũng bên cạnh, thổ nhưỡng đại địa hình thành một quyền thô bạo mạnh mẽ đè nặng như thái sơn cùng với 3 đạo công kích khác uy tụ một chỗ, oanh một tiếng đại địa vỡ nát tầng mây phía trên bị v·ụ n·ổ thổi tan hết thảy còn lại đây là một mảnh hoang tàn chỉ có Băng Tình Cốc được lực lượng của Băng Đào Tông bảo hộ vẫn nguyên vẹn như định hải thân châm không thể sụp đổ, Băng Đào Tông văng ngược ra ngoài lần nữa phun ra máu tươi nhìn lấy bốn tên thiếu niên liên thủ vậy mà áp đảo được lão gắt gao đến vậy, một thân thương thế rất nhanh đã khôi phục nhưng lão cũng ý thức được bản thân vô lực g·iết được đám người này.
"Ba tên Chí Tổ và một tên Thiên Tổ, dù ngươi có là cực hạn cũng không phải là đối thủ của chúng, quay về đi."
Âm thanh nhàn nhạt phiêu miễu không biết từ đâu phát ra làm cho Băng Đào Tông phải quay đầu cung kính hành lễ nói:
"Vâng thưa chủ nhân."
Hàn Vũ Thiên thấy lão ta định rời đi thì một bước đạp ra không gian vô tận cuồng cuộn chui ra bốn đạo trường xích phong bế lại nói:
"Muốn chạy sao? Các đệ muội của ta không phải là để các ngươi ức h·iếp xong liền có thể phủi mông mà đi, ngươi hôm nay phải bỏ mạng lại."
Ba người khác lập tức động thủ không cho lão ta cơ hội để đào thoát còn thân ảnh của Hàn Vũ Thiên nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở lối vào sơn cốc vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh ung dung bước vào mà không hề bị cấm chế xung quanh q·uấy n·hiễu, Băng Đào Tông thấy vậy lập tức bỏ qua ba đạo công kích đang nhắm về mình mà điên cuồng lao đến muốn ngăn cản Hàn Vũ Thiên lại.
"Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền!"
Một cổ quyền ý mang theo thần lực dẫn động đại hải vô tận trên trời xanh đánh tới làm cho Băng Đào Tông kinh sợ phải lập tức dùng ra phòng ngự Băng Độc Chiến Thể vẫn b·ị đ·ánh bay ra ngoài vài chục trượng, Băng Đào Tông vẻ mặt phẫn nộ chỉ về phía Công Tôn Vương Minh nói:
"Tiểu tử, ngươi là kẻ nào?"
Liên tiếp bị bức lui mặt mũi của một cường giả phong hào Băng Độc Thần Quân của lão không biết phải giấu đi đâu để rửa sạch nỗi nhục này, cả đời lão chưa từng phải chịu sự uất ức tới mức muốn c·hết đi như bây giờ, Công Tôn Vương Minh không trả lời thần lực bạo phát lần nữa vung ra Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền trứ danh của Phúc Hải Thánh Quốc, Băng Đào Tông vẻ mặt trầm xuống cũng là một quyền vung ra Băng Độc cường đại thổi quét tứ phía, tuy lão không thể sử dụng được thần lực như Công Tôn Vương Minh nhưng cũng là cao thủ Thần Cảnh nhiều năm tạo nghệ so ra là cường đại hơn rất nhiều, hai quyền oanh kích đùng đùng tạo thành rung chấn mạnh mẽ đè ép thiên địa.
Hàn Vũ Thiên bước vào ung dung tự tại xung quanh đây băng khí tinh thuần mỗi một bước hắn đã hấp thu được rất nhiều rất nhiêu hàn khí để gia tăng tu vi cũng là một động thiên phúc địa cho tu sĩ băng, Hàn Vũ Thiên trong nháy mắt thổ nạp rất nhiều băng khí làm cho nhục thân mỗi lúc càng cường đại hơn rất nhiều, Băng Cực Thành Hàn Thể từng bước được bù đắp khiếm khuyết mà Lý Chiêu Lâm chưa hoàn thiện được, hắn bước vào sâu trong sơn cốc phát hiện một hồ nước hay đúng hơn một hồ băng ở thể lỏng chứa lực lượng cực hàn đặt ở đại thế giới hoàn chỉnh cũng là một tổ địa ai ai cũng tranh đoạt, trong mặt hồ có một nữ nhân toàn thân trắng nỏn hai hòn ngọc đầy đặng nhấp nhô theo từng chuyển động của nàng ta, Hàn Vũ Thiên trong nháy mắt đã rơi vào trong mê hoặc, nhưng rất nhanh hắn đã ổn định lại vẻ mặt kinh ngạc nói:
"Tuyệt thế yêu nữ."
Hàn Vũ Thiên tâm cảnh cũng phải nói là vững vàng cũng bị nữ nhân trước mắt trong mắt khoảnh khắc mị hoặc nếu không phải hắn kịp thời tỉnh táo e là phải ăn thiệt thòi không nhỏ, nữ nhân kia đột nhiên cảm nhận được khí tức xa lạ lập tức một chưởng vỗ xuống mặt hồ nước bắn lên tung toé một bộ cung trang màu trắng bạc được khoác lên người từ lúc nào không hay, nữ nhân kia đôi mắt tràn đầy kinh ngạc cũng có chút ửng đó hiển nhiên nàng đã bị tên này nhìn thấy, nàng ta vẻ mặt âm trầm nói:
"Ngươi là ai? Dám tiến vào động phủ của bản cung quả là muốn c·hết."
Nàng ta không cho Hàn Vũ Thiên cơ hội để trả lời một chưởng vỗ ra bài sơn đạo hải khí tức hàn băng đập tới làm cho Hàn Vũ Thiên cũng là trịnh trọng không dám xem thường một quyền Băng Hoả Kinh đấm ra toàn lực cùng với chưởng lực v·a c·hạm làm cho không gian xung quanh rung lắc dữ dội, nữ nhân kia kinh ngạc không thôi khi đối phương vậy mà có thể ngăn cản một kích của nàng, dù tu vi của nàng chỉ là Thiên Tổ nhưng đứng trước lực lượng cùng cấp bậc nàng đơn giản là có thể miễu sát chúng, nhưng tên này lực lượng nội liễm lại không hề thua kém nàng một chút gì.
"Ngươi là ai?"
Yêu nữ kia ý thức được kẻ trước mắt không hề tầm thường mà tu vi còn là Thiên Tổ hẳn là thuộc về nhóm người x·âm p·hạm vào Băng Tình Cốc mà nàng đang tu luyện ở đây, Hàn Vũ Thiên cau mày nói:
"Ngươi chưa gì đã động thủ, còn tỏ vẻ nghênh ngang như vậy để làm gì?"
Yêu nữ vẻ mặt trầm xuống sát khí thao thiên một chưởng lần nữa vung tới tức giận nói:
"Là ngươi nhìn lén bổn cung, dám huỷ đi sự trong sạch của ta thì hãy c·hết đi."
"Cô nương chỉ là ngươi tự mình tắm ở hồ nước sao lại trách người khác, đừng có mà không nói đạo lý."
Hàn Vũ Thiên lướt về sau một quyền đấm ra lần nữa v·a c·hạm lực lượng thổi quét làm cho nơi đây như muốn sụp đổ nhưng tựa hồ có một cổ lực lượng vô hình nào đó bảo vệ, nàng ta lần nữa lui ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn lấy thiếu niên trước mắt một kích vừa rồi của nàng là dùng lấy toàn bộ sức mạnh không chút lưu thủ cùng với nội tình thâm sâu yêu nữ tự tin một kích vừa rồi có thể diệt sát một tên Thần Cảnh tầng 1 chứ đừng nói là một tên Thiên Tổ nhân loại, yêu nữ như hạ quyết tâm đã không làm thì nếu làm thì phải triệt để diệt trừ hậu hoạ từ trong ống tay áo của nàng loé ra một thanh trường đao tinh xảo thật không phù hợp với dáng vóc mảnh mai của nàng ấy, Hàn Vũ Thiên nhận ra nàng ta đã hoàn toàn muốn g·iết mình từ trong mi tâm loé lên kiếm quang sắc bén một thanh tuyệt thế thần kiếm bay vọt ra ngoài không gì khác chính là Sáng Thế Thần Kiếm trong truyền thuyết, thần kiếm vừa ra sáng thế chi lực hiện lên như biển cả cùng với trường đao v·a c·hạm một t·iếng n·ổ tung, yêu nữ lần nữa thay đổi sắc mặt thật không ngờ tới trên người một nhân loại Thiên Tổ lại có một thanh Thần Binh mà còn lại là Thần Hoàng Binh không kém so với Bát Tinh Thần Đao của nàng, yêu nữ hừ lạnh nói:
"Người là kẻ nào?"
"Hàn Vũ Thiên, còn ngươi là ai sao lại động sát tâm lớn như vậy đối với ta, chỉ là vô tình ta không cố ý."
"Ta là Sở Tương Uyên, ngươi x·âm p·hạm vào cấm địa tu luyện của ta còn huỷ hoại đi sự trong sạch của bản cung lại nói là vô tình, hôm nay không phải ta c·hết thì là ngươi vong."
Hàn Vũ Thiên thật không thể hiểu nổi nữ nhân trước mắt lại cực đoan tới mức này, chỉ là vô tình nhìn nàng lấy một cái vậy đã là hủy đi sự trong trắng của nàng rồi sao? Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Thiên gặp phải loại nữ nhân này đành nhường nhịn một chút ôm quyền nói:
"Chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta..."
"C·hết!"
Sở Tương Uyên không cho Hàn Vũ Thiên cơ hội nói tiếp trường đao bạch quang lưu chuyển bổ xuống cùng với thần kiếm v·a c·hạm ầm ầm khiến không gian xung quanh nứt toát mà rất nhanh đã trở lại như ban đầu.
"Băng Lam Phù Du Trảm."
Sở Tường Uyên một đao bổ xuống làm cho Hàn Vũ Thiên phải dùng ra Trọng Chấn Chuông ngăn cản một kích nhưng chấn động lan ra khắp cơ thể tàn bạo hủy hoại nội tạng của hắn, Hàn Vũ Thiên lui về sau vài bước đã hoàn toàn bị chọc giận, một đòn vừa rồi nếu hắn không kịp tế ra chuông đồng chỉ sợ sẽ c·hết dưới một đao kia, một phiến lá từ trong thể nội truyền từng đạo sinh mệnh vào trong cơ thể Hàn Vũ Thiên chữa trị nhanh chóng sinh cơ đang bị huỷ hoại không ngừng, hắn vẻ mặt kinh ngạc lại không ngờ một kích kia vậy mà có thể trực tiếp loại bỏ hơn bốn phần năm sinh cơ trong cơ thể của Hàn Vũ Thiên, phải biết mặc dù hắn lắn Thiên Tổ nhưng sinh mệnh lực lại dồi dào hơn cả một vị Thần Cảnh tầng 2, vậy mà Sở Tường Uyên nhất kích còn dưới sự bảo hộ của Trọng Chấn Chuông là Thần Binh cũng trảm diệt đi bốn phần năm sinh cơ trong người còn kích phát Sinh Mệnh Diệp Thiên của Mộc Thiên trong thể nội của hắn, Hàn Vũ Thiên vẻ mặt âm trầm đã không thể nào nhường nhịn nữ nhân trước mắt này thêm một chút nữa tu vi bùng nổ một cổ băng phong ập tới Sáng Thế Thần Kiếm trong tay loé lên một đạo bạch quang chiếu rọi vùng đất này, nhất kích băng lãnh cùng với sáng thế chi lực dung nhập làm một khí thế ngút trời như thần linh giáng xuống đại kiếp cho phàm nhân.
"Băng Liên Tuyết Nhiên, Sáng Thế Chi Kiếm!"
Sở Tường Uyên hoảng sợ lập tức đập thẳng vào ngực một kiện băng giáp lập tức gia thân khí tức tản ra lại là một kiện Thần Giáp hiếm thấy, còn Bát Tinh Thần Đao lần nữa loé ra lam quang hưng thịnh một trảm khuynh thiên như muốn chém thiên địa thành hai mảnh vụn, trực tiếp v·a c·hạm thổi bay nàng ra xa vài trăm trượng dụng vào rìa của hang động mới ngừng lại thân hình một vệt máu từ khoé môi nàng chảy ra, Sở Tường Uyên vậy mà chỉ mất đi hai phần năm sinh cơ trong người làm cho Hàn Vũ Thiên cũng là rất ngoài ý muốn nhìn lấy yêu nữ kia, Sở Tường Uyên đứng dậy hấp thu băng khí xung quanh cấp tốc khôi phục thương thế nói:
"Ngươi dám đả thương ta? C·hết đi, Băng Tiêu Phá Tinh."
Bát Tinh Thần Đao được nàng chưởng ra như lưu tinh giáng thế mang theo uy áp vô tận băng phong làm cho không gian cũng phải đông thành băng tuyết dưới sức mạnh kinh người của Thần Đạo, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng thần hình nhảy về phía sau một kiếm loé lên ánh sáng chi lực cường đại quét tới.
"Thiên Sát Kiếm! Thiên Phạt Nhân Gian!"
Hai bên v·a c·hạm không gian xung quanh lập tức vỡ nát từng mảnh từng mảnh có thể nhìn vào là một khoảng không vô tận, ngay cả pháp tắc được thiết lập nơi đây trong nhất thời cũng không thể nào khôi phục lại được, Hàn Vũ Thiên bay ngược ra ngoài hai chân tiếp đất phải kéo lê một đoạn dài mới có thể ngừng lại được thân hình, mà Sở Tường Uyên vốn đang ở rìa của sơn cốc chân hung hăng dặm mạnh xuống đất ngăn cản uy áp làm cho bức tường phía sau nổ vang hoá thành một cái hố lớn, Sở Tường Uyên nét mặt nghiêm nghị nhìn lấy Hàn Vũ Thiên nói:
"Một tên Thiên Tổ lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy, để bản cung xem thử ngươi cuối cùng là kẻ nào? Tuyết Vi Hồn!"
Một đạo lam quang phóng thẳng vào trong mi tâm của Hàn Vũ Thiên trực tiếp xâm nhập vào trong thần hồn của hắn, Hàn Vũ Thiên kinh ngạc không thôi nhưng khoé môi cong lên một tia hồn niệm loan toả lập tức trói lấy tia hồn lực của Sở Tường Uyên đưa thần hồn nàng ta tới thiên hà vô tận, Hàn Vũ Thiên lúc này ở trong thiên hà lại to lớn cực điểm như là chủ nhân của vũ trụ bàn tay nắm lại đã thấu tóm toàn bộ, bóp mạnh một cái thiên hà huỷ diệt làm cho Sở Tường Uyên thổ huyết thần hồn trọng thương thoát khỏi hồn cảnh vẻ mặt hoảng sợ nói:
"Ngươi đáng c·hết!"
Nàng vốn dĩ muốn nhìn thử bí mật và thân phận của Hàn Vũ Thiên nhưng thật không ngờ bản thân không những không xem được gì mà ngược lại còn bị Hàn Vũ Thiên nhìn thấu toàn bộ hết thảy bí mật trên thân, còn khiến cho thần hồn trọng thương nội trong một năm hẳn là không thể hoàn toàn khôi phục, Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng muốn xem bí mật trên người hắn trừ khi là cường giả thượng cấp vũ trụ đến bằng không dựa vào một vài kẻ ở tiểu thế giới không bị thần hồn hắn nuốt chửng đã là nương tay rất nhiều, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng hừ lạnh nói:
"Dựa vào một mình tiểu công chúa như ngươi cũng muốn xem thấu thần hồn của bản toạ, thật không biết sống c·hết."
Sở Tường Uyên thân phận đại công chúa của Băng Minh Đế Quốc là một tuyệt thế thiên tài dẫn đầu thế hệ trẻ của Băng Minh tương lai không xa sẽ dẫn đầu đế quốc quật khởi trở thành cường quốc mạnh nhất nhân tộc, bởi vì thiên phú nàng ta yêu nghiệt từ nhỏ đã tu luyện những cảnh giới trước bước vào hàng Chí Cảnh cũng chính là cực hạn siêu việt của một cảnh giới, đặt trên toàn bộ Chân Mộc Thổ Giới Sở Tường Uyên chính là nhân tộc đệ nhất nhân ở đầu bảng thiên tài trẻ tuổi bách tộc, nhưng bí mật sâu trong linh hồn của nàng thì Sở Tường Uyên còn có thân phận khác là Nữ Thánh Tiên Thiên của Băng La Hoàng Giáo thuộc về một thế giới có tên Lam Minh Tinh Giới là một thượng cấp thần giới ở trong hạ đặng vũ trụ,Hàn Vũ Thiên cũng không bất ngờ gì nếu nàng ta có thể tu luyện thành chí cảnh của từng cảnh giới ở hạ cấp tinh cầu, huyết mạch của nàng còn xa xa vượt qua cả Lam Huyền ma nữ, mà Lam Huyền ma nữ là sinh linh bản địa của Tô Lăng giới tu luyện từng bước từng bước đi đến chí cảnh đã là nghịch thiên được xem là hạt mầm giới chủ tương lai, so với Sở Tường Uyên có hậu thuẫn chống lưng đã là miễn cưỡng, Băng Minh Đế Quốc vậy mà được thành lập để bảo hộ Băng Tình Cốc một tuyệt địa tu luyện cho tu sĩ băng hệ mà Băng La Hoàng Giáo làm cho đệ tử của mình, các đời hoàng đế của Băng Minh đều là đại diện cho sứ giả dẫn dắt đệ tử từ thượng cấp thần giới xuống đây tu luyện, bọn họ sẽ lấy danh phận là hoàng tử, công chúa, thái tử, quận chúa, hay vương gia của hoàng đế để làm lớp nguỵ trang đến đây tu luyện, Hàn Vũ Thiên như chợt nhớ ra một chuyện gì đó vẻ mặt hứng thú nói:
"Băng La Hoàng Giáo thật có một chút hoài niệm, ngươi là Nữ Thánh Tiên Thiên duy nhất sau vạn năm trở lại đây, đúng là rất bất phàm, ta không muốn g·iết ngươi, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra."
Sở Tường Uyên nét mặt trầm xuống tu vi bạo phát một cổ năng lượng băng hàn bộc phát mạnh mẽ áp chế toàn bộ pháp tắc xung quanh, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại thật không ngờ tới nàng vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, không những vậy lần này còn toàn lực bộc phát một thân tu vi Chí Tổ, hiển nhiên nàng ta chính là một cường giả Chí Tổ mới có thể cảm ứng được khí tức hư ảo chí cao chí thượng trên người đám Tuyết Vũ Nhi kia, Sở Tường Uyên trường đạo xoay chuyển khí tức cương liệt cùng cung trang khải giáp bạch ngân tinh xảo làm nàng như một chiến thần tuyệt thế chỉ đao về phía Hàn Vũ Thiên tràn đầy lạnh lẽo nói:
"Xúc phạm tôn nghiêm của thánh nữ, c·hết!"
Hàn Vũ Thiên không dám xem thường một bước đạp ra linh khí xung quanh hội tụ vào người hắn, vốn một thân chí hoả chí băng cương liệt hạo nhiên chính khí đột nhiên thôi đổi thành âm hàn tà ác ma mị vô song như có thể nuốt chửng cả thiên địa nhật nguyệt vào trong hắc ám vĩnh cửu, ma khí gia thân vốn là lực lượng thuần âm cùng với băng khí càng thêm hài hoà càng làm cho năng lực chiến đấu của Hàn Vũ Thiên tăng mạnh hơn cả Băng Hoả, hắn búng tay từ trong không gian trữ vật chui ra 3 cổ ma thi là Vọng Nguyệt, Huỳnh Tiêu và Trúc Anh, phía dưới chân 3 cổ ma thi này xuất hiện trận pháp lưu chuyển mà nhìn trận này lại khắc hoạ hình hắc khổng tước, một trong những tuyệt học của Thất Sát Ma Quân Hắc Tước Hoá Hình Trận, hắc trận loé lên từ trong đó chui ra ba đầu khổng tước mô phỏng theo tu vi của ba cổ ma thi, Thần Cảnh tầng 2 đỉnh phong và 2 con tầng 1 đỉnh phong, Sở Tường Uyên thấy vậy cũng là khẽ cau mày thật không ngờ đối phương lại mang theo nhiều cao thủ Thần Cảnh như vậy, dù nàng là Chí Tổ cũng không có khả năng chiếm thế thượng phong trước sự vây công của sáu vị cường giả thần cảnh.