Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 368: Ngô Hoàng Tập Kích




Chương 368: Ngô Hoàng Tập Kích

Tư Lai vốn nghĩ một kích này bản thân có thể dễ dàng ngăn cản nhưng khi lãnh trọn một kiếm hắc ám tuyệt thế này thì hắn đã hộc máu văng ra ngoài ngàn dặm đâm vỡ mấy chục ngọn núi mới có thể dừng lại thân hình gầy gò của mình, Lam Huyền chậm rãi đáp xuống mặt đất, hư ảnh hắc ám thiên sứ phía trên thì ngưng tụ thành một toà cung điện tràn ngập sức mạnh tà ác bất kể là loại ánh sáng gì cũng không thể chạm tới được nó, cùng lúc này ở Bách Yêu đại lục vô số yêu tộc đối mặt với hư không thú đều là tử chiến đốt lên sinh mệnh cùng với bản nguyên thần thú làm cho nơi đây càng thêm phần c·hết chóc hơn so với những đại lục khác, cái giá phải trả đương nhiên là nhân khẩu yêu tộc sẽ giảm đi một cách trầm trọng, mà một toà thành lớn tường đồng vách sắt mà yêu tộc dựng lên gọi là Vô Nhai Yêu Thành, vị yêu hoàng đương nhiệm Tô Minh tu vi nửa bước Thần Hoàng cùng với các vị Thần Đế yêu tộc liên thủ tiêu diệt được không biết bao nhiêu hư không thú, nhưng lần này bên chúng lại xuất hiện một con quái vật khổng lồ cao xuyên qua các tầng mây, thứ quái vật này nhìn thì là long đầu nhưng thân là của một thú tượng vẫn giống như những còn hư không thú khác đều có một vài nét đặc trưng của côn trùng, Tô Minh ngẩn đầu nhìn thứ to lớn trước mặt vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng hoá thành bản thể Độc Giác Kỳ Lân Thú cũng chỉ có thể cao bằng một nửa đầu quái vật kia, cả hai lao vào chiến đấu làm cho trời đất ầm ầm chấn động tường thành rung lắc như muốn sụp đổ, chiến đấu giữa hai gã khổng lồ rất nhanh đã phân ra thắng bại, Độc Giác Kỳ Lân thú tuy huyết mạch thần thú kỳ lần cường đại nhưng đứng trước kẻ có sức mạnh vượt xa mình thì cũng không thể làm được gì toàn thân thương tích nằm ở trên đất, móng vuốt to lớn của quái vật hư không vươn ra muốn chộp c·hết Độc Giác Kỳ Lân Thú,

Điều làm mọi người tràn đầy kinh ngạc chính là từ trong không gian xé toạt một vùng rộng lớn bên trong truyền tới tiếng ngưu hống chấn động toàn bộ Bách Yêu đại lục, một cổ lực lượng nặng nề nghiền ép xuống làm cho toàn bộ hư không thú nằm rạp trên mặt đất những con lâu la tu vi yếu kém lập tức hoá thành phấn vụn chỉ trong chớp mắt, một đầu kim ngưu hư ảnh tông thẳng vào con quái vật hư không lập tức hất ngã thân hình đồ sộ của nó bay ra ngoài biển lớn cùng với đó là một thân ảnh tráng kiện toàn thân kim bào sau lưng hoạ tiết kim ngưu cùng với 2 chiếc sừng vàng kim óng ánh, bộ râu rậm càng điểm xuyến thêm cho vẻ ngoài của hắn ta cường đại hơn đôi phần, chúng yêu lập tức quỳ gối dùng lấy tính ngưỡng cả đời để vái lạy người ở trước mắt, vị thần trong truyền thuyết cuối cùng đã trở lại với yêu tộc, Yêu Hoàng một trong tam đại Thần Hoàng rời đi lúc trước đã trở lại, Hoàng Kim Thần Ngưu, Ngưu Thiên.

"Yêu Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Ngưu Thiên ngồi xuống hoàng kim ngưng kết một tòa bảo điện lộng lẫy chói sáng tản ra yêu khí kinh người khôi phục linh lực và thương thế cho toàn bộ yêu chúng, Chu Hoàn cũng từ chỗ sâu nhất trong Yêu Hoàng Cung bước ra ôm quyền nói:

"Ngưu Thiên bệ hạ."

Ngưu Thiên nhẹ gật đầu nhìn lấy Chu Hoàn nói:

"Chu Hoàn tiền bối, người đây là một đạo phân thân?"

Chu Hoàn nhẹ gật đầu nói:

"Đúng vậy, bản thể của tại hạ đang liên thủ cũng với những vị khác cũng cố phong ấn bên trong lõi thế giới, đám quái vật này số lượng vô hạn g·iết mãi không hết chỉ có phong ấn thủ lĩnh bọn chúng thì may ra mới có cơ hội."

Ngưu Thiên nhẹ gật đầu nói:

"Xem ra tình hình ở Tô Lăng giới càng lúc càng trầm trọng hơn rồi, hai người kia cũng đã trở về cũng tới lúc xem xét lại kế hoạch."

Nam Minh Thần Cung đại sảnh trống trãi vang lên tiếng bước chân chầm chậm, một bóng người bước từng bước lên những nấc thang dẫn tới bảo tọa tối cao mà mấy vạn năm nay chưa ai dám có ý đồ hướng tới, người này vừa ngồi xuống toàn bộ Nam Minh Thần Cung xảy ra biến đổi kịch liệt tạo thành gợn sóng năng lượng khuếch tán ra khắp nơi trên Tô Lăng giới từ một thần cung nằm trơ trọi giữa biển lớn nay đã mọc lên núi non hùng vĩ cùng những kiến trúc được c·hôn v·ùi dưới đáy biển theo đó mà mọc lên như nấm, Lục Hạch cùng với rất nhiều trưởng lão ngoại viện cũng vì biến động này mà điên cuồng chạy tới đây, bọn họ ngây người nhìn lấy thân ảnh bình thản ngồi trên cung chủ bảo điện, tất cả lập tức quỳ xuống nói:

"Bái kiến cung chủ."

Cung chủ Nam Minh Thần Cung, Nam Cung Đoạn Trần mạnh mẽ nhất trong ba vị cuối cùng cũng trở về, dáng vẻ trẻ trung khí phách vẫn không hề thay đổi y đúc bức tượng được khắc ở sảnh chính thần cung, Nam Cung Đoạn Trần nâng ngón tay lên hạ xuống một đại đao khổng lồ xé toạt tầng mây hạ xuống vạn dặm nhắm tới tên hư không thú Thần Hoàng đang ẩn náu gần đó, một đao hạ xuống phá toái càn khôn cơ thể hư không thú kia xé ra làm đôi hoàn toàn trở thành cát bụi, Lam Huyền ngẩn đầu nhìn phía xa khóe môi nhếch lên nói:

"Tên này thật nhàm chán còn không biết trêu đùa đám sâu kiến một chút, Hắc Ám Vĩnh Kiếp, Nhất Đoạn."

Lam Huyền vung kiếm không cầu kì chỉ đơn giản là một đường kiếm lóe lên đã lấy đi thủ cấp của Tư Lai, Ngưu Thiên bên này khoanh tay lắc đầu thở dài cũng là hư ảnh kim ngưu rống lên, thân hình đồ sồ nhảy lên một cái chân trước hướng dẫm thẳng vào đầu cự thú hư không.

"Nhất Bộ Bình Thiên Hạ."

Đầu của cự thú bị dẫm bẹp hóa thành đám tử khí tiêu tán trong không trung, ba tên đầu lĩnh cấp độ Thần Hoàng của hư không tộc đã b·ị đ·ánh bại một cách dễ dàng, chiến trường lập tức nghiên về phía Tô Lăng Giới một đám tu sĩ tinh nhuệ dưới sự ban phúc của ba vị cường giả điên cuồng t·hảm s·át hư không thú.

Hàn Vũ Thiên bên này bị đám người Xích Bích Thành vây công hiện tại không có đường thoát thân, dù có hai vị Chí Tổ nhưng đứng trước số lượng áp đảo đúng là cũng khó lòng thoát thân chứ đừng nói là mang theo một Hàn Vũ Thiên toàn thân đang trọng thương phía sau lưng, Chu Minh dẫn đầu đám người vây công trong tay là Xích Bích Thần Hoả rực cháy đang tìm hướng công kích để g·iết Hàn Vũ Thiên đang núp ở sau lưng hai vị Chí Tổ, đột nhiên bên ngoài tường thành vang lên một tiếng hót chói tai tiếp theo đó là một song trảo vồ thẳng vào đại trận bảo hộ của Xích Bích Thành, tất cả mọi người chú ý đến chính là một con kim ô hư ảnh tu vi chính là Thần Cảnh tầng 3 đỉnh phong so với Chu Nhật Hạ chính là ngang cơ, Chu Minh sắc mặt trầm xuống nói:

"Ngô Hoàng Đế Quốc, bọn chúng dám nhắm tới Xích Bích Thành trong thời điểm này?"

Đám người Chu Minh đương nhiên biết Ngô Hoàng Đế Quốc có chủ ý với Nam Thiên Đế Quốc nhưng không ngờ bọn chúng lại là dốc ra lực lượng tinh nhuệ nhất để tốc chiến tốc thắng trong cuộc chiến này, Chu Nhật Hạ hừ lạnh một tiếng Xích Hoả loé lên hoá thành thần long lao tới cùng với kim ô đại chiến trên bầu trời tạo thành từng đạo kim quang chói sáng, Chu Nhật Hạ âm thanh truyền khắp bốn phía nói:

"Các vị, kẻ địch trước mắt chính là đám Ngô Hoàng Đế Quốc ngoài kia, chúng ta đã có sự chuẩn bị hãy kết trận nghênh địch."

Rất nhiều khí tức Thần Cảnh ẩn giấu trong thành lần lượt bùng phát có hơn 10 vị Thần Cảnh thuộc các thế lực đứng đầu Xích Bích Thành cũng có một vài tu sĩ Thần Cảnh là chạy thoát khỏi Ngô Hoàng Đế Quốc sau khi đại bại, những người ở đây với tu vi cường đại như vậy cũng đủ để làm thành chủ một phương, nhưng đây là Xích Bích Thần Thành việc ẩn chứa nhiều cao thủ Thần Cảnh như vậy cũng chỉ là lẽ thường tình mà thôi, phía bên ngoài dẫn đầu là một trung niên khải giáp kim ô vẻ mặt có chút lạnh nhạt nhìn lấy kim ô hư ảnh đang đấu với thần long hư ảnh trên bầu trời, đây chính là Tiêu Trạch thống soái của Ngô Hoàng Đế Quốc, đôi mắt kia như nhìn xuyên thấu đại trận thấy được toàn cảnh bên trong Xích Bích Thần Thành hừ lạnh nói:

"Xem ra nội bộ của các ngươi không được vững chắc lắm nhỉ? Chu Nhật Hạ."

Tầm mắt của Tiêu Trạch quét ngang thấy được cảnh tượng bên trong có khá nhiều công trình bị phá huỷ cùng với đó là ba người bị đám cao thủ Xích Bích Thành vây vào giữa nhưng có một điều mà hắn không thể nào nhìn thấu được sự hiện diện của Chu Minh, Chu Nhật Hạ biến mất thân hình lần nữa đứng ở cổng thành cùng với những cao thủ khác của Xích Bích Thành, Chu Minh phía bên này nhìn về phía Hàn Vũ Thiên cũng là có một chút bất đắc dĩ ném cho hắn một viên đan cấp Thần nói:

"Chúng ta tạm đình chiến, viên đan dược này sẽ giúp ngươi khôi phục thương thế nhanh chóng, việc trước mắt chính là chống lại đại địch trước mắt."

Hàn Vũ Thiên bắt lấy đan dược cười nói:

"Ngô Hoàng Đế Quốc, xem ra bọn chúng thực sự muốn chiếm lấy Nam Thiên Đế Quốc, vậy thì lần này chúng ta đình chiến một chút, Hướng Quản Hi giúp ta hộ pháp, Uy Lân đi đối phó với đám người kia đi."

Uy Lân cau mày nói:

"Ở đây còn nhiều cao thủ bao vây như vậy, liệu..."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng nói:

"Ngươi cứ yên tâm, ta dám chắc Chu Minh lão tiền bối sẽ không dám động thủ, bằng không thì cũng có thể thử một chút khả năng thiêu đốt linh hồn của một Chí Tổ có thể gây ra được bao nhiêu thiệt hại cho Xích Bích Thần Thành này."

Chu Minh cũng không có đáp trả mà thực sự là lão cũng không muốn dồn đám người này vào đường cùng trong lúc đại địch đang nghênh chiến ngoài kia thì hậu quả thật khó tưởng tượng đến, Hàn Vũ Thiên nuốt viên đan dược vào trong người rơi vào trạng thái luyện hoá, Chu Minh vung tay nói:

"Lập thành trận đi, Xích Thiên Ly Hoả Trận."

Mấy vị Thần Cảnh nghe vậy cũng lập tức nhận lệnh chia ra bốn góc của thành trì chờ đợi kích hoạt đại trận, Chu Minh cũng là tìm một góc khuất tiến hành bế quan khôi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình, Chu Nhật Hạ nhìn lấy Tiêu Trạch thản nhiên nói:

"Ngô Hoàng Đế Quốc các ngươi thật sự nghĩ Nam Thiên Đế Quốc bọn ta dễ chọc đến vậy à?"

Tiêu Trạch vuốt cằm vẻ mặt thích thú nói:

"Đương nhiên so về chiến lực tổng thể thì hai đế quốc cũng có thể nói là ngang nhau, nhưng sau lưng bọn ta còn có một thế lực khác cường đại hơn cả đế quốc chống lưng thì ngươi nói thử xem, tại sao Ngô Hoàng lại sợ một Nam Thiên không có gì phía sau?"

Chu Nhật Hạ sắc mặt tối sầm lại vẻ mặt vô cùng khó coi nói:

"Ngươi cấu kết với Dị Tộc ở Đại Thiên Thế Giới?"



Tiêu Trạch nhướng mày cười phá lên nói:

"Thông minh, vừa nói liền nhận ra được."

Chu Nhật Hạ sắc mặt tối sầm lại nói:

"Dị Tộc Đại Thiên Thế Giới, ngươi biết cấu kết với chúng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng nào không?"

Tiêu Trạch cười nhạt nói:

"Ta không quan tâm, hiện tại thì thứ bọn ta cần là Xích Bích Thần Hỏa, nếu biết điều thì hãy giao ra, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."

Chu Nhật Hạ khí tức bùng phát làm cho không gian xung quanh trầm trọng hỏa diễm thao thiên, một đầu hỏa long bay lượn trên trời tạo ra hỏa vân che khuất cả ánh dương phía trên đỉnh đầu, Tiêu Trạch bước ra chiến tuyến hoàng kim chói sáng vang lên một tiếng kêu thanh thót, kim ô tùng cánh vũ động thiên không cuồng phong thổi quét như vần mặt trời thứ 2 chiếu sáng nơi này, Uy Lân đứng ở tường thành quan sát vẻ mặt cũng là hứng thú nói:

"Hoả diễm của 2 tên này đúng là không tệ, chân long và kim ô sao? Hình như trong ký ức của đại ca cũng có một chút thông tin về hai loại thần thú thái cổ này, xem ra Chân Mộc Thổ Giới là gốc rể căn nguyên còn lưu lại từ thời thái cổ, cơ duyên trong này tuyệt đối không thể xem nhẹ được, nếu trong Chân Mộc Thổ Giới mà đại ca đột phá thành Thần Cảnh thì chúng ta cũng không cần sợ đám người kia."

"Tiểu tử, nhìn ngươi có vẻ mạnh có dám giao đấu với ta một trận không?"

Đột nhiên từ trong binh đoàn Ngô Hoàng Đế Quốc lao ra một tên tướng quân trung niên vẻ mặt kiêu ngạo nhìn trúng Uy Lân cũng là chủ động khiêu chiến, Uy Lân nhìn lấy hắn ta tu vi cũng chỉ là Thần Cảnh tầng 1 thì cười nói:

"Chơi với ngươi một chút cũng không sao, dù gì thì ta cũng đang rảnh tay."

Uy Lân bay lên không trung đối diện với tên đại tướng quân Hà Tông cũng là dùng một loại bí pháp kim ô như là Tiêu Trạch phía bên kia, cả hai vừa chạm mặt liền bùng nổ khí tức kinh người, nhưng điều làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên chính là tên thiếu niên trẻ tuổi kia lại không phải là Thần Cảnh cũng không phải là Đạo Tổ, hư hư thực thực mơ hồ đến cả thiên địa cũng không nhìn thấu được năng lực thật sự của kẻ này, Hà Tông từ đầu tới cuối quan sát thiếu niên này liền biết hắn không hề tầm thương nên mới chủ động khiêu chiến nhằm mục đích tách tới này ra khỏi chiến trường bên đây để tránh gây bất lợi cho Ngô Hoàng Đế Quốc, tuy hắn không nắm chắc phần thắng nhưng mà kéo dài thời gian cầm chân tên này thì cũng có tự tin nắm chắc, Uy Lân búng tay không phải là một đầu hoả long xuất hiện mà đồng thời chính là cửu long đầu bừng bừng hoả diễm khiến cho Hà Tông phải trố mắt kinh ngạc so với một đầu kim ô của hắn thì không đáng nhắc tới, Uy Lân cười nói:

"Giết."

Năm đầu hoả long t·ruy s·át con kim ô của Hà Tông mà bốn đầu còn lại cũng không có đứng nhìn mà nhắm tới hắn đánh tới, Hà Tông lập tức quay đầu bỏ chạy thì Uy Lân cũng theo sát phía sau liên tục công kích làm cho tướng quân Ngô Hoàng Đế Quốc phải rơi vào thế hiểm yếu, Tiêu Trạch thấy vậy cũng là nhướng mày kinh ngạc nói:

"Tuổi còn trẻ mà thực lực lại cường đại cỡ này?"

Hà Tông vốn nghĩ bản thân có thể ngăn cản được Uy Lân trong thời gian dài, nhưng với sự điên cuồng của tên thiếu niên này thì không quá nửa canh giờ nữa hắn sẽ hoàn toàn bị nghiền ép, hư không xé toạt một lão già chậm rãi bước ra vung tay liền có mấy con chu tước bay ra ngăn cản cửu long cứu lấy Hà Tông một mạng này, lão già chống gậy sau lưng có một đôi cánh đỏ rực cụp lại hoàn toàn không phải một nhân tộc chân chính, Dị Tộc Đại Thiên Thế Giới Hỏa Tinh Tước Tộc, Trưởng Lão Ngoại Viện Viên Minh tu vi Thần Cảnh tầng 3 đỉnh phong ngang với Chu Nhật Hạ.

Uy Lân không chút sợ hãi còn là hứng thú nói:

"Lão già, ngươi nên xuất hiện từ sớm không phải sẽ tốt hơn sao? Để ta khởi động gân cốt thoải mái hơn là tên chuột kia."

Viên Minh híp đôi mắt lại thản nhiên nói:

"Lão phu là Viên Minh trưởng lão của Hỏa Tinh Tước Tộc thuộc Đại Thiên Thế Giới, vừa nãy lão phu thấy ngươi bị đám người Xích Bích Thành vây công chắc là có tư thù, nếu ngươi hợp tác với bọn ta tiêu diệt Xích Bích Thành thì lão phu hứa sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng."

Viên Minh đúng nghĩa là một con cáo già gian manh với cặp mắt quan sát rất tốt, mượn nhờ chuyện lúc nãy giữa Uy Lân và Xích Bích Thành để chia rẻ đôi bên lại đưa tay lôi kéo hắn về phe mình, lão ta cũng không phải kẻ ngốc mà nhìn nhận được khả năng chiến đấu của Uy Lân có thể sánh ngang cơ với Chu Nhật Hạ nữa là đằng khác, trợ lực như vậy nếu có thể lôi kéo thì thật sự không cần phải ra tay chém g·iết.

Uy Lân ngáp dài vẻ mặt nhàm chán nói:

"Ta và bọn hắn xung đột là chuyện riêng của chúng ta, từ khi nào để một kẻ như ngươi quản chứ? Nếu đã đến để đánh nhau thì không cần nhiều lời, Hỏa Nguyên."

"Không biết thức thời."

Viên Minh hừ lạnh gậy trong tay nâng lên cũng phóng ra một ngọn lửa v·a c·hạm cùng với lửa của Uy Lân, nhưng điều làm lão kinh ngạc hơn chính là Hỏa Tinh Tước Tộc từ khi sinh ra đã làm bạn với lửa tự thân mang trong mình hỏa diễm hậu duệ chu tước có thể nói là thuộc về năm loại hỏa đứng đầu thế giới, nhưng đứng trước thứ hỏa diễm huyết sắc này thì có một chút thua thiệt, tuy nhiên dựa vào tu vi cao thấp thì hỏa diễm của lão vẫn có thể sánh ngang với Uy Lân, nhưng nếu cả 2 cũng cấp bậc thì chưa biết chắc được.

Uy Lân biến mất lần nữa xuất hiện là ở trên đỉnh đầu của Viên Minh một ngọn lửa cháy bỏng đang được hắn nắm trong tay cứ thế bùng phát ném thẳng xuống bên dưới.

"Viêm Tinh."

"Hỏa Chủng Tước Thuẫn."

Lão già đập gậy xuống hư không liền có hư ảnh một đôi cánh khổng lồ phủ lên tạo thành hộ thuẫn ngăn cản một kích, Chu Nhật Hạ đưa mắt nhìn Tiêu Trạch nói:

"Không phải cũng nên bắt đầu rồi sao? Xích Bích Thần Kỹ, Hỏa Vô Song."

Đột nhiên toàn bộ địa hình xung quanh chấn động kịch liệt từng đợt xích hỏa từ khắp nơi lấy Chu Nhật Hạ làm trung tâm mà tụ tập lại thực lực mạnh mẽ gia tăng, Xích Bích Thần Hỏa thiêu đốt địa hình nơi đây là mấy vạn năm vốn chỗ này đã hấp thu được không ít lực lương xích hỏa, mà Chu Nhật Hạ lại là chân truyền kế vị được xem là hộ vệ Thần Hoả đời tiếp theo của Xích Bích Thần Hoả, hắn vì vậy mà cũng có thể sử dụng được Xích Bích Thần Hoả như lực lượng của riêng mình, Xích Bích Thần Thành xung quanh bảy vạn dặm đều là thần hoả thiêu đốt trở thành dị vực chỉ cần hắn còn ở trong lĩnh địa mà Thần Hoả bốc lên thì hắn chính là bất bại, nhưng mà Tiêu Trạch dám đến tất nhiên là cũng chuẩn bị rất kĩ mới phát động t·ấn c·ông, Tiêu Trạch vung tay một cọng long hoàng kim lấp lánh bay trên không trung chói sáng toả ra kim hoả kinh người đây chính là bảo vật thái cổ lưu lại một cọng lông hậu duệ Kim Ô, dù là thời Thái Cổ thì tìm được một huyết mạch Kim Ô chân chính cũng là vô cùng khó khăn, tuy không phải Kim Ô chân chính những cũng là một huyết mạch gần nhất với nó, đây là Kim Hoả Luân Vũ của một vị Thần Tổ lưu lại cho hậu thế tuy không còn uy năng lúc ban đầu, nhưng Tiêu Trạch tự tin có thể đánh bại được Chu Nhật Hạ.

"Kim Hoả Luân Vũ, Tế Huyết Dung Hợp."

Tiêu Trạch chạm ngón tay vào lông vũ lập tức phát ra kim hỏa vô tận dung hòa làm một hình thái thay đổi gần như là một bán yêu tộc, vẻ ngoài đã có một chút thú hóa kim ô hậu duệ, Tiêu Trạch bùng nổ thực lực đã có thể xem là mạnh ngang so với Chu Minh, Chu Nhật Hạ cũng không mấy bận tâm bởi vì bận dụng Xích Bích Thần Hỏa xung quanh khiến thực lực của hắn cũng không kém sư tôn mình là mấy, cả hai lao vào vòng chiến hướng thẳng về cửu thiên thập địa điên cuồng phân cao thấp.

Tiếp theo đó từng bóng người bùng phát tu vi thấp nhất là Đạo Tổ đỉnh phong cho đến Thần Cảnh tầng 2 lần lượt xuất chiến, vùng trời này tràn ngập khí tức hỗn loạn, Chu Minh dùng đan dược khôi phục lại trạng thái đỉnh phong cũng không có ý định ra tay mà nhìn qua Hàn Vũ Thiên đang đứng dậy khởi động tay chân vẻ mặt có một chút hưng phấn nói:

"Đan dược này không tệ, chỉ cần luyện hóa thêm một chút tài nguyên chắc sẽ giúp thân thể này đột phá Thiên Tổ, chúng ta qua bên đó xem thử thế nào."

Hướng Quản Hy bay tới tường thành quan sát một chút nói:

"Đại ca, chiến trường này náo nhiệt thật, nhưng quân địch vẫn còn ẩn giấu cao thủ, so với lão già Chu Minh cũng không kém."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía đại quân cười nói:

"Cũng không tệ, ta xem thử một chút cơ thể này có hoạt động tốt hơn trước không, Băng Liên Phi Tuyết."

Một đoá băng liên chậm chậm bay giữa chiến trường khiến ai cũng đưa mắt nhìn tới vẻ mặt khó hiểu, một người trong đám cường giả tức giận nói:

"Băng sao? Tên phế vật nào lại dùng băng trong lĩnh vực hoả diễm chứ, sợ rằng ra chiến trường này chưa giao chiến được 10 hiệp đã hoàn toàn đại bại rồi."



Mọi người nhìn đoá băng liên không chút uy h·iếp cười vô cùng đắc ý nhưng đoá băng liên kia vẫn cứ bay giữa không trung tiến tới đội quân của Ngô Hoàng Đế Quốc đến khi một tên lính chạm tay vào thì một vụ băng phong ầm ầm khuếch đại, thứ băng phong này không chỉ đơn thuần là đông cứng cơ thể mà ngay cả linh hồn cũng bị xâm nhập cấu xé, kẻ nào thực lực không đủ sẽ trực tiếp hồn tiêu phách tán không thể đầu thai, một vị Thần Cảnh lẫn trong đám lính canh phá vỡ băng phong bay thẳng lên trời vẻ mặt vô cùng tức giận cùng hoảng hốt nói:

"Là kẻ nào động thủ? Sát chiêu tàn độc lấy đi linh hồn mãi mãi không thể siêu thoát, ngươi âm hiểm như vậy để ta phát hiện ra sẽ xé ngươi ra làm trăm mảnh tên thối tha đáng c·hết!"

Khí tức của tên kia bùng phát vậy mà thuộc về tầng 2 đỉnh phong là một trong các cao thủ hiếm thấy ở nhân tộc lãnh địa, Chu Nhật Hạ nhìn về phía cái tên đang phát điên kia vẻ mặt khó coi nói:

"Vọng Nguyệt? Vậy mà một trong Thập Nhị Giáo Đầu của Tà Tinh Các cũng tham gia vào chuyện này, đúng là Ngô Hoàng Đế Quốc các ngươi thật sự muốn độc chiếm nhân tộc."

Tiêu Trạch cười rất sảng khoái song dực vũ động từng đạo kim hoả bay ngập trời nói:

"Không sai, hoàng đế bệ hạ từ lâu đã chướng mắt thế lực Đế Quốc các ngươi mà đã âm thầm chuẩn bị cho trận đại chiến này, Nam Thiên Đế Quốc của ngươi chính là kẻ đầu tiên bị thanh trừng ra khỏi bản đồ nhân tộc, vậy nên biết điều thì hãy đầu hàng trước Ngô Hoàng bệ hạ sẽ được tha c·hết."

Chu Nhật Hạ thở dài lắc đầu xích hoả bùng phát mạnh mẻ như mặt trời ban trưa ngón tay nhấc lên một thanh trường kiếm khổng lồ xé toạt không gian chui ra mang theo xích hoả vô biện chấn thiên động địa nói:

"Thập Nhị Giáo Đầu kẻ nào cũng mạnh mẽ không ai dám động vào, tuy nhiên đặt ở trong mắt Xích Bích Thần Thành bọn ta cũng chỉ là một lũ tôm tép không biết sống c·hết mà thôi, nếu là Thất Tinh Tà Quân đến thì chúng ta còn e ngại vài phần, Xích Thần Hoả Kiếm, sát!"

Tiêu Trạch xoay người cách xa ngàn dặm một thanh trường thương kim hoả cũng từ không gian xé toạt mà ra kèm theo những thanh âm trầm thấp nổ vang giữa đất trời cũng lao tới hướng của Chu Nhật Hạ.

"Kim Hoả Thần Thương."

Kẻ gọi là Vọng Nguyệt vẻ ngoài nhìn rất tầm thường nhưng một thân tà khí lại khiến hắn trở thành kẻ nổi bật nhất giữa chiến trường ngàn vạn hung hiểm này, Vọng Nguyệt là một trong Thập Nhị Giáo đầu của Tà Tinh Các chỉ đứng sau Thất Thần Tà Quân và Tam Đại Tà Thần của Tà Tinh Các, bọn chúng tất nhiên là những tà tu chân chính đã là Thần của chúng tu thiên hạ về tà ác, Vọng Nguyệt là kẻ xếp hạng cuối trong Thập Nhị Giáo Đầu nhưng đã có tu vi Thần Cảnh tầng 2 đỉnh phong, đặt trên đại lục nhân tộc chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, trận chiến hôm nay xuất hiện nhiều Thần Cảnh là do hai bên đều dốc ra toàn bộ lực lượng của mình để chiến đấu bằng không ở trong tình huống thông thường muốn gặp được một vị còn khó hơn lên trời gấp mấy vạn lần, Vọng Nguyệt bùng phát tà khí một đám linh hồn quỷ dị được hắn phóng xuất ra điên cuồng hướng về tường thành Xích Bích mà công kích nhắm tới đám quân binh, Hàn Vũ Thiên nhướng mày nói:

"Tà tu hồn phách, thật không ngờ Chân Mộc Thổ Giới lại thấy được kẻ có khả năng tu luyện tà thuật cấp bậc này, tuy chỉ là khiếm khuyết của một tên Thần Hoàng nào đó lưu lại nhưng cũng có thể khiến hắn đứng vững trong hàng ngũ thượng vị Thần Cảnh, đáng tiếc thiên phú tà hồn thì có mà tạo nghệ lại quá kém, nhưng cũng đủ để ta thử nghiệm một chút."

Hàn Vũ Thiên vung tay băng hàn tản ra lập tức đông cứng tà hồn rồi từ trong băng phong tản ra từng đợt xích hỏa t·hiêu r·ụi bọn chúng thành tro bụi, hắn vuốt cằm suy ngẫm một chút nói:

"Băng Hỏa tương khác nhưng đồng thời có thể tích hợp với nhau rất tốt, Băng Hỏa Phần Tâm Kinh tạm thời có thể giúp ta nâng cao chiến lực ở hiện tại."

Hắn ngồi xếp bằng điểm vào mi tâm một luồng kim quang từ trong ký ức khơi gợi một bộ công pháp luân chuyển giữa băng và hoả cực kì tinh diệu, Vọng Nguyệt thấy được kẻ sử dụng băng khí thì lập tức bùng nổ sát ý lao đến nói:

"Tiểu tử, ngươi tự mình lộ diện vậy thì nộp mạng cho bản giáo."

Tà hồn phóng xuất một đạo năng lượng công kích tới, Hướng Quản Hi ở bên cạnh phất tay một đạo thổ hoàng bắn ra ngăn cản lại, một tiếng bạo nổ vang trời thu hút sự chú ý của vô số tu sĩ đang chiến đấu thật không ngờ người trẻ tuổi kia lại có khí tức hư ảo như là kẻ đang đánh với Tiêu Trạch, nếu không phải Vọng Nguyệt là Thần Cảnh tầng 2 đỉnh phong thì khó lòng trực diện dối cứng với kẻ trước mắt, Hướng Quản Hi mở lòng bàn tay ra một đạo hoàng kim bắn thẳng lên cửu thiên sau đó một cổ uy áp nặng như thái sơn áp đỉnh giáng xuống toàn bộ chiến trường làm cho toàn bộ hành động của tu sĩ Thần Cảnh trì trệ vài phần, thiên địa nhật nguyệt lấy Hướng Quản Hi làm trung tâm khuếch tán ra từng đợt khí thần kim sắc càng làm cho áp lực mỗi lúc một tăng theo thời gian.

"Trọng Lực Thổ Hoàng, Áp Đỉnh."

"Tên tiểu tử, ngươi ít ra cũng nên phân biệt địch ta chứ, đừng có tuỳ ý sử dụng bí kĩ như vậy."

Tư Lãng bị khí tức đè ép cũng vô cùng khó khăn, lúc trước giao thủ lão chưa từng thấy qua một chiêu này của Hướng Quản Hi mà đơn giản là thua ở một quyền thế kinh người trước đó, Hướng Quản Hi nhìn lão già Tư Lãng cười nói:

"Lão già đừng nóng vội, ta chỉ mới khởi động, Thổ Hoàng Hộ Thân, Hoàng Kim Vệ Giáp."

Những tu sĩ của Xích Bích thành đột nhiên được một lớp hoàng kim thổ giáp bao phủ trên cơ thể làm ai cũng kinh ngạc nhìn qua một chút trên thân thể của mình, Hướng Quản Hi cười nói:

"Đây là Hoàng Kim Vệ Giáp, khả năng của vệ giáp có thể giúp các ngươi phân tán đòn t·ấn c·ông của đối thủ giúp giảm thương tổn ở một mức độ nhất định, chỉ cần thổ nhưỡng ở trên đại địa không tiêu tán thì vệ giáp này sẽ tồn tại không bao giờ tiêu biến."

Sở dĩ Hướng Quản Hi có thể tạo ra vệ giáp trên người của đám tu sĩ bên trong Xích Bích thành là do trận chiến trước đó, thần khí của hắn quét ngang toàn bộ thành trì tới giờ vẫn còn bám lên người của bọn họ một ít chưa có hoàn toàn biến mất, Uy Lân phía bên này vung tay hoả diễm ngập trời rơi vào trên thân một vài cao thủ Thần Cảnh sử dụng hoả thuộc tính, ở sau lưng họ liền xuất hiện một cái hoả luân xoay chuyển liên tục thu nạp Xích Bích hoả diễm xung quanh làm năng lượng hoả diễm của bản thân tăng mạnh một cấp độ, ngay cả Chu Nhật Hạ đang đánh với Tiêu Trạch vốn là một thân lô hoả thuần thanh với Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả sau khi được hoả luân tăng phúc thì giống như trở thành chủ nhân thật sự của thần hoả, tuỳ ý có thể thao túng một mảnh hoả diễm mênh mông này.

"Đây gọi Hoả Luân Thần Chuyển, chỉ cần trong thiên địa còn tồn tại hoả diễm thì thứ này sẽ liên tục cung cấp năng lượng vô hạn cho các ngươi, Xích Bích Thần thành vừa hay là một hoả vực vô hạn."

Tiêu Trạch vẻ mặt khó coi không biết Chu Nhật Hạ tìm đâu ra được hai kẻ quỷ dị này toàn thân đều là bí pháp từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua, giao thủ chỉ mới vài chiêu với Chu Nhật Hạ thì hắn đã thấy sự chênh lệch sau khi được Uy Lân tăng phúc, Tiêu Trạch hừ lạnh vẻ mặt tàn ác rống lớn:

"Hôm nay dù có trợ lực thì ngươi cũng không thể nào sống sót được, Kim Ô Hoàng Toả, Thái Dương Thần Hạ!"

Kim ô rít lên kim hoả giáng xuống từng đạo từng đạo như lưu tinh tận thế nhắm thẳng tới Chu Nhật Hạ phía bên này, Chu Nhật Hạ lật tay hoả diễm hội tụ vung ra chưởng ấn xích hoả kinh người, đây là tuyệt kỹ thành danh của Chu Nhật Hạ Xích Hoả Phá Thiên Ấn, chưởng ấn cùng hỏa dương giao nhau t·iếng n·ổ trầm đục vang khắp thiên địa pháp tắc r·ối l·oạn sóng khí kinh người bức lui rất nhiều cường giả.

"Thật kinh khủng, đây là sức mạnh của cường giả đỉnh phong?"

Tư Lãng nhìn lấy v·ụ n·ổ phía xa trong lòng có chút kinh sợ trước khả năng của Chu Nhật Hạ, một đòn vừa rồi đổi lại là lão e đã dùng ra toàn bộ lực lượng, Hàn Vũ Thiên mở bừng đôi mắt băng hỏa luân chuyển xung quanh Băng Hỏa Phần Tâm Kinh đã được luyện thành, nhưng chỉ là học được một cái tiểu cảnh giới bên trong sự thâm thúy của nó.

"Tiểu tử, chịu c·hết."

Đột nhiên từ nơi xa không gian xé toạt một lão đầu toàn thân tà khí xuất hiện giơ lên trảo thủ chộp tới, ai cũng kinh ngạc trước cổ tà khí áp đảo mạnh mẻ hơn so với Vọng Nguyệt đang đấu với Hướng Quản Hi ở bên này, Thập Nhi Giáo Đầu xếp hạng thứ 10 Vô Tuyền, một đạo hoả diễm xoẹt qua Chu Minh bắt lấy tay của Vô Tuyền đôi mắt không chút cảm xúc nhìn lấy lão già toàn thân tà khí nói:

"Vô Tuyền, cũng đã 2 vạn năm rồi chúng ta mới có dịp tái hợp đúng chứ? Tu vi của ngươi có vẻ đã có một chút tiến bộ sau khi trở từ bỏ Hoả Địa Phần Tiên Quyết để trở thành chó săn cho Tà Tinh Các nhỉ?"

Vô Tuyền từng là thành viên của Xích Bích Thành vào hai vạn năm trước sở hữu cho mình truyền thừa Hoả Địa Phần Tiên Quyết là một bộ thần công thượng cấp, nhưng vì muốn tranh đoạt Xích Bích Thần Hoả với Chu Minh mà đã tạo phản kết quả cuối cùng vẫn là đại bại dưới tay của Chu Minh và chạy trốn khỏi Nam Thiên Đế Quốc đầu nhập vào Tà Tinh Các từ bỏ truyền thừa vô hạn của Hoả Địa Phần Tiên Quyết mà học loại Tà Hoả Ma Kinh của Tà Tinh Các trở thành một trong mười hai giáo đầu đắc lực nhất cho các chủ Tà Tinh Các, Vô Tuyền hừ lạnh nói:

"Cũng chính nhờ các chủ đại nhân ban ân, ta mới có thể mạnh mẽ hơn trước đủ khả năng để g·iết ngươi trong nháy mắt, tên khốn kh·iếp Chu Minh ngươi hôm nay phải chôn thây tại chính nơi này."

Chu Minh cười nhạt bàn tay khẽ đảo một luồng xích hoả đánh bay Vô Tuyền một cách nhẹ nhàng cười nói:

"Lão phu tuy tuổi đã già, nhưng vẫn tự tin bản thân có thể thắng Thập Nhị Giáo Đầu các ngươi một cách dễ dàng, nếu không có một trong bảy tên Thất Thần Tà Quân đến Xích Bích Thần Thành này thì trận chiến hôm nay các ngươi khó thắng, Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả, Thiên Địa Chi Hoả."

Xích Bích Thần Hoả vốn yên vị phía trên đỉnh đầu của toà thành lại bắt đầu phát ra từng đợt xích hoả khuếch tán ra khắp đại địa tạo thành cửu long bay lượn khắp trời hướng đến đám người xâm nhập mà đánh tới, Hàn Vũ Thiên nhướng mày nói:

"Cái lão yêu quái này, tuổi thọ không còn được bao lâu lại muốn dùng tốc chiến tốc thắng, nếu ta không giúp thì trận chiến này sẽ nghiêng về đám tà tu này, Băng Hoả Kinh Quyền."



Hàn Vũ Thiên một quyền vung ra băng hoả xoay chuyển quyền kình mạnh mẽ đánh tới một tên Thần Cảnh tầng 1 gần đó, tên này bất giác hoảng loạn dùng ra phòng ngự ngăn cản một quyền này, lớp màn sáng bảo vệ dần dần bị đóng băng đến khi tấm chắn kia bị phá vỡ thì một luồng hoả diễm ập tới thiêu đốt thân thể của hắn, tên nãy vùng vẫy dập tắt hoả diễm kinh ngạc nói:

"Băng và hoả? Đây là thứ bí pháp gì? lại có thể tổn hại đến thân thể của Thần."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng quả nhiên hiệu quả so với Băng Liên Tiên Quyết của Hàn gia càng là cao hơn một bậc, Xích Bích Linh Hoả trong tay hắn tuy chỉ là một phần nhỏ của bản thể Xích Bích Vô Hạn Thần Hoả chân chính, nhưng đây cũng được xem là ấu thể bồi dưỡng trong tương lai cũng có thể t·hiêu r·ụi cả Kim Thần, chứ đừng nói đến việc tổn hại một cái Thần Thể tầm thường, Hàn Vũ Thiên lần nữa vung ra quyền kình một động tác lập đi lập lại đánh cho tên Thần Cảnh tầng 1 kia hoảng sợ chỉ có liên tục phòng thủ lui về phía sau, thần thể bị phá huỷ hơn nửa nếu cứ tiếp tục e là hắn sẽ thực sự bị đ·ánh c·hết, hắn lập tức nhìn về phía xa nói:

"Các đạo hữu cứu ta!"

Trận chiến từ lúc bắt đầu chưa từng có một vị Thần Cảnh nào bị trọng thương, nhưng tới thời điểm hiện tại ngay khi tên thiếu niên kia ra tay lại làm cho một vị Thần Cảnh tầng 1 chật vật sắp c·hết phải cất tiếng cầu cứu, Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng nói:

"Ngươi đừng hòng chạy, lưu lại để ta thử quyền, Băng Cực Tuyết Vực."

Băng vực mở ra hàn khí đông kết không gian làm chậm tốc độ của tên thần cảnh kia cũng ngăn cản khả năng xé toạt không gian, Hàn Vũ Thiên vung quyền băng hoả luân phiên phá hết lớp này tới lớp khác làm cho tên thần cảnh cảm nhận được c·ái c·hết đang cận kề, phía xa lao tới hai tên Thần Cảnh tầng 1 khác ngăn cản phía trước mặt Hàn Vũ Thiên, Hướng Quản Hi bên này vung tay cười nhạt nói:

"2 tên các ngươi tới đây chơi với ta, một mình tên Vọng Nguyệt này không đủ tư cách."

Một đạo thổ khí nặng nề kéo hai tên Thần Cảnh đang muốn chi viện kia về phía Hướng Quản Hi, Hàn Vũ Thiên lúc này quyền kình bắt đầu chậm lại không còn nhanh nhẹn như lúc trước, tên Thần Cảnh kia thấy động tác của Hàn Vũ Thiên đã chậm lại liên nghĩ hắn đã sắp cạn kiệt linh lực liền cười lớn nói:

"Tiểu tử, suy cho cùng ngươi cũng chỉ là một tên Đạo Tổ mà thôi, ngươi còn có thể vung ra được bao nhiêu quyền mạnh mẽ như vừa rồi, c·hết đi cho lão tử, Thanh Minh Tử Kiếm xuất!"

Trường kiếm phá tan pháp tắc đại đạo nhắm thẳng tới Hàn Vũ Thiên, một đòn này là dùng toàn lực của hắn thi triển ra dù cho một vị Thần Cảnh cùng cảnh giới đứng trước mặt cũng không dám trực tiếp đón đỡ một kiếm này của hắn, Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng quyền kình vung ra băng hoa xoay chuyển dùng với một kiếm giao nhau tạo thành t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc, xung quanh chiến trường rất hỗn loạn thật rất ít kẻ chú ý tới một lần v·a c·hạm này, Hàn Vũ Thiên lui ra vài bước giữa hư không để lại từng đạo vết nứt với mỗi bước chân hắn lui ra, còn tên kia thì trực tiếp thổ huyết toàn thân run rẩy nhìn lấy trường kiếm đang dần dần xuất hiện vết nứt hoảng sợ nói:

"Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng."

Trường kiếm vỡ nát quyền kia đi qua thiên địa làm cho pháp tắc tránh thoát đại đạo quy phục ầm một tiếng đụng thẳng vào thân thể của tên thần cảnh kia, rầm rầm hoả diễm băng phong khuếch tán tứ phía một đạo ánh sáng bay vụt ra ngoài, nhưng Hàn Vũ Thiên vung tay đã bắt được viên quang cầu này vào trong lòng bàn tay cười nói:

"Ta không phá huỷ linh hồn của ngươi, đương nhiên về sau sẽ có chuyện dùng đến."

Hàn Vũ Thiên ném tên này vào trong túi trữ vật lại hướng đến một tên thần cảnh khác mà vung quyền, Vọng Nguyệt vẻ mặt giận dữ vung tay nói:

"Hộ vệ Giáo Đầu, các ngươi ngăn cản tên khốn đó lại cho bản giáo."

Từ trong đám ngươi bay ra một tên tà tu Thần Cảnh Tầng 1, cùng với đó sự xuất hiện của 4 tên Chuẩn Thần Vương thuộc về Tà Tinh Các đây chính là hộ vệ Giáo Đầu thường sẽ giúp Thập Nhi Giáo Đầu làm những việc vặt vãnh, kẻ đi đầu tên gọi Lan Tử tu vi chỉ kém một bậc so với Vọng Nguyệt, đặt ở đại lục nhân tộc cũng là một đỉnh tiêm cường giả không kẻ nào dám trêu chọc tới, Hàn Vũ Thiên trong phút chốc bị năm kẻ này vây vào giữa không còn đường thoái lui, Lan Tử hừ lạnh nói:

"Tiểu tử, Giáo Đầu đại nhân đã để mắt tới ngươi rồi, vậy thì khoanh tay chịu trói theo bọn ta về Tà Tinh Các đi."

Hàn Vũ Thiên nhìn nắm đấm trong tay vẻ mặt không chút bận tâm nói:

"Nhiều lời, Băng Hoả Kinh Quyền."

Một quyền vung ra chậm rãi tựa như mấy ông lão tập thái cực quyền ở ngoài công viên vào mỗi sáng sớm, nhưng quyền này vừa ra thế như chẻ tre không gian vỡ nát cảm giác nóng lạnh đan xen, Lan Tử biết một quyền này đã lấy mạng một vị Thần Cảnh cũng không dám sợ xuất liền kết Tà Linh Phệ Hồn Trận cùng với bốn người lập thành trận pháp ngũ giác vây khốn Hàn Vũ Thiên, một cái quỷ trảo tử sắc hiện lên cùng với quyền ý v·a c·hạm rầm rầm, từng tầng từng tầng pháp tắc đảo lộn trận pháp cũng xuất hiện chấn động kinh người, Hàn Vũ Thiên quơ tay khói bụi tản ra lại thầm thở dài một tiếng nói:

"Phụ tải thân thể này quá lớn rồi, nếu không nhanh chóng trở về Chí Tổ thì cũng không cách nào thi triển hoàn mỹ Băng Hoả Kinh Quyền, miễn cưỡng một chút vậy."

Hàn Vũ Thiên một bước đạp ra khí vực thu nhỏ lại từng đợt linh khí như sóng biển hội tụ về dần dần khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhưng còn thân thể có những vết rạn mờ nhạt thì khôi phục chậm hơn rất nhiều, Hàn Vũ Thiên nắm chặt tay quyền ý bộc phát băng hoả lần nữa bốc lên, một quyền này của hắn cũng ngưng tụ khí vực bên trong đấm ra uy lực chắc chắn lợi hại hơn những quyền trước đó.

"Băng Hoả Kinh Quyền!"

Lan Tử cảm nhận nhạy bén biết điều không ổn tay kết pháp quyết thôi động Tà Linh Phệ Hồn Trận xoay chuyển hoá thành cự trùng khổng lồ giận dữ lao tới, Hàn Vũ Thiên vung quyền không có bất kì hiện tượng hoa mỹ như lúc trước mà chỉ đơn giản một quyền chạm vào cự trùng thì đùng một tiếng Tà Linh Phệ Hồn Trận lập tức bị đóng băng cùng với 4 tên Chuẩn Thần Vương khác đồng dạng bị đóng băng một nửa cơ thể, Lan Tử tu vi cao thâm tuy cũng bị băng phong nhưng chỉ một cánh tay mà thôi, nhưng còn chưa kịp để cho bọn họ thoát ra khỏi băng phong thì hoả diễm lại lao tới ầm ầm, bốn tên tà tu Chuẩn Thần Vương cháy đen rơi tự do xuống mặt đất tạo thành bốn cái hố lớn phía dưới, Lan Tử cháy nửa khuôn mặt cánh tay bị đóng băng cũng vì hoả bạo mà đứt lìa mà hoả diễm này lại không hề đơn giản ngăn cản toàn bộ sinh cơ trong cơ thể hắn ngưng tụ ra một cánh tay mới, Lan Tử hít một hơi khí lạnh nói:

"Tiểu tử, chiêu vừa rồi không tệ, nếu lão phu không quyết đoán từ bỏ điều khiển Tà Linh Phệ Hồn trận e là sẽ chịu thiệt thòi lớn hơn bây giờ, ngươi vung ra một quyền này đã là tới cực hạn rồi đúng chứ? Vậy thì xem chiêu của lão phu, Tà Nguyệt Trảm."

Hàn Vũ Thiên sau một đòn vừa rồi đã đạt tới giới hạn từng đạo từng đạo vết nứt phát ra ánh sáng màu lam nhạt trải dài khắp cơ thể như muốn sụp đổ, Lan Tử vung trảo ba đạo tà quang hình bán nguyệt đánh tới nhìn đơn giản nhưng ẩn chứa sát cơ kinh người đủ để làm một vị Thần Cảnh tầng 1 sơ giai phải trọng thương, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại thân hình chớp động lao thẳng xuống bên dưới bàn tay giơ lên chộp lấy t·hi t·hể của một trong bốn tên Chuẩn Thần Vương đ·ã c·hết ném về phía đòn công kích của Lan Tử, ầm ầm nhục thân kia hoá thành bụi phấn tiêu tán trong không trung để lại khói bụi mù mịt, Lan Tử hừ lạnh định vung thêm một đòn thì thấy Hàn Vũ Thiên lấy bắt lấy t·hi t·hể tiếp theo vẻ mặt hiện lên nét cười quỷ dị một đạo ma khí từ trong ống tay áo chui ra điên cuồng thôn phệ cái t·hi t·hể cháy khét trong tay hắn, những vết nứt chỉ trong chớp mắt đã phục hồi hơn nửa, Lan Tử trong tình thế này cũng không còn do dự lập tức vung ra một đòn tà khí bạo phát hoá thành trường tiễn xé gió mà đến, Hàn Vũ Thiên lách người ném cái t·hi t·hể thứ 3 lên làm bia đỡ đạn rồi nhanh chóng bắt lấy t·hi t·hể thứ 4 hấp thu lấy.

Lan Tử cũng đoán được nước đi kế tiếp của Hàn Vũ Thiên nên đã âm thầm hạ thủ thêm một đòn đã lập tức đánh trúng Hàn Vũ Thiên, khói bụi tiêu tán lại không thấy bóng dáng của tên thiếu niên kia đâu, Lan Tử cau mày phóng xuất thần thức thì thấy cách đó không xa Hàn Vũ Thiên đang ngồi trên một đống t·hi t·hể chất thành núi nét mặt có một chút đắc ý nói:

"Dựa vào mấy tên các ngươi thì không có khả năng thu phục được ta, gọi thêm kẻ khác đến."

Hàn Vũ Thiên hấp thu đống t·hi t·hể bên dưới thành thây khô chậm rãi đứng dậy vẻ mặt thoả mãn nhìn lấy cơ thể đã hoàn toàn khôi phục, hắn cũng đã lâu chưa sử dụng đến Âm Sát Thất Hồn cũng cần ngưng tụ ra Ma Tâm Châu tiếp theo rồi, Hàn Vũ Thiên vung tay ma khí bay múa giữa thiên địa như một lần nữa được tự do điên cuồng hướng đến đám tu sĩ phe Tiêu Trạch mà công kích tới.

"Đại ca, lâu rồi ta mới thấy ngươi dùng tới, chắc hẳn là ngưng tụ viên châu kế tiếp rồi?"

Uy Lân vừa chiến đấu với Viên Minh vừa nhìn Hàn Vũ Thiên cười nói, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy đám tu sĩ bị ma trảo điên cuồng thôn phệ thì nhìn được trong đám người bóng dáng khá quen thuộc liền vung tay ma trảo chộp tới bắt tên này, nhưng người này thân hình chớp nhoáng đã tránh thoát được vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nhìn tới, đây là một trong những hoàng tử thuộc Phúc Hải Thánh Quốc Công Tôn Vương Minh tu vi là một tên Thần cảnh hạ vị, hắn từng chứng kiến qua thủ đoạn của Hàn Vũ Thiên khi ở Phúc Hải Thánh Quốc đương nhiên biết kẻ trước mắt tuy bề ngoài có nhiều thay đổi nhưng mà ánh mắt và chiêu thức thì hoàn toàn là thuộc về Hàn Vũ Thiên không sai, Công Tôn Vương Minh hướng về một nơi khác mà chạy vẻ mặt hoảng sợ lấy ra một cái truyền âm thạch nói:

"Thái tử điện hạ, Hàn Vũ Thiên, hắn vẫn còn sống và đang ở trong Chân Mộc Thổ Giới, ngài phải cẩn thận."

Khi truyền âm thạch được ném đi liền xé toạt không gian bay v·út, Hàn Vũ Thiên một bước đã ra đã ngăn cản đường thoát của Công Tôn Vương Minh cười nói:

"Thật tinh ý, ngươi chắc hẳn là một hoàng tộc của Phúc Hải Thánh Quốc đúng chứ? Vậy thì hôm nay ngươi phải nằm lại tại đây rồi."

Công Tôn Vương Minh siết chặt nấm đấm vẻ mặt vô cùng không cam tâm, hắn không hề có quyền cao chức trọng như các hoàng kim quý tộc khác ở trong hoàng thất Công Tôn, bởi vì mẹ hắn chỉ là một nha hoàn trong lúc hoàng đế mất kiểm soát đã sủng hạnh nàng mới có được Công Tôn Vương Minh, hắn tuy mang huyết thống dòng chính nhưng không được thêm một chữ Vô mà phải là Vương, Công Tôn Vương Minh phải tự mình leo trèo lôi kéo các thế lực mới bước được đến tận đây thế mà lại c·hết ở nơi đất khách này, hắn thật sự không cam lòng, Hàn Vũ Thiên nhìn ra được ánh mắt không cam lòng của Công Tôn Vương Minh thì cười nói:

"Nếu ngươi đồng ý làm giúp ta một việc thì tương lai ta sẽ đảm bảo Phúc Hải Thánh Quốc sẽ thuộc về tay ngươi."

Công Tôn Vương Minh nét mặt có một chút kinh ngạc nói:

"Giúp việc gì chứ? Nhưng làm thế nào để ta có thể tin tưởng được ngươi chứ?"

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cười nói:

"Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một bên là tương lai rộng mở, hai là c·hết."

Công Tôn Vương Minh vẻ mặt trầm xuống quả thật là hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc giúp Hàn Vũ Thiên, vừa rồi lẫn trốn trong đám binh sĩ thì hắn cũng đã tận mắt chứng kiến một mình Hàn Vũ Thiên vung quyền đã có thể g·iết được cả Thần Cảnh mà tên kia còn có thực lực mạnh hơn Công Tôn Vương Minh hắn vài bậc, nên hắn cũng biết chắc lần này bản thân khó mà thoát khỏi c·ái c·hết, đột nhiên Lan Tử xuất hiện mang theo tà khí ngập trời ngưng tụ ra trường thương tà ác với ngàn vạn linh hồn bay quanh giáng xuống.

"Tiểu tử đang đánh với lão phu mà dám phân tâm thì đi c·hết đi, Tà Hồn Toái Âm Thương!"

Tiếng kêu ai oán của ngàn vạn linh hồn rít lên vang trời khiến ai ai cũng rùng mình như đang lọt vào địa ngục cảm nhận thống khổ của những linh hồn kia, Hàn Vũ Thiên quay đầu bàn tay nắm lại Băng Hoả Kinh Quyền được tung ra phá tan hư không đại đạo như sụp đổ, Lan Tử cảm nhận được quyền này còn lợi hại hơn rất nhiều so với trước cũng là kinh sợ không thôi, Hàn Vũ Thiên đã tạm thời giải quyết được tình trạng cơ thể bị phụ tải nên lần này là trực tiếp vung ra toàn lực không muốn chơi đùa với tên Lan Tử này, quyền ý và đại thương v·a c·hạm đùng đùng thần uy khuếch tán biến vô số tu sĩ dưới cấp độ Bán Thần đều hoá thành tro bụi, làn khói dày đặc nghi ngút ở giữa bầu trời lại loé ra một luồng hoả diễm xích hồng tạt ngang qua làm cho Lan Tử không kịp phản ứng bị trúng đòn bay ngược ra ngoài, lão ta toàn thân bị phỏng nặng hoảng sợ hướng về nơi xa chạy trốn, Hàn Vũ Thiên đương nhiên sẽ không để cho lão dễ dàng chạy thoát nhẹ nhàng búng tay, bảy đạo hắc xích từ trong không gian chui ra trói chặt Lan Tử lại từ tu vi cho đến thần hồn cũng rất nhanh bị phong ấn, đây là đạo pháp không gian mà hắn từng truyền dạy cho Giao lão cũng đã lâu rồi bản thân chưa sử dụng tới vừa hay thử xem một chút uy năng hiện tại của nó đã phát triển đến mức nào, Hàn Vũ Thiên không còn quan tâm Lan Tử mà chuyển ánh mắt tới Công Tôn Vương Minh, nhưng đột nhiên hắn ta bất ngờ vung ra toàn lực Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền mà Hàn Vũ Thiên lại không tránh né mà khoé môi nhếch lên chỉ thấy một quyền kia đánh về phía sau lưng hắn ngăn cản một kích của một tên tà tu phục kích từ trước.