Chương 361: Huyết Quỷ Thi
Chương 361:
Thiên Sứ Ma Giới, đại sâm lâm tràn đầy hắc ám đang nổ ra từng đợt xung kích dữ dội làm cho rừng rậm phải rung lắc dữ dội không thôi, một đầu ma thú cường đại nhìn kỹ thì chính là một đầu thao thiết đang đối chiến với một nữ tử tuyệt đẹp với lục dực hắc ám không ai khác chính là Lam Huyền, nàng toàn thân thương thích cũng không hề lùi bước trước đầu ma thú thao thiết trước mắt, nàng tu vi hiện tại đã là trung vị Thần Cảnh còn mạnh mẽ hơn trước gấp mấy lần, nhưng đối đấu với một ma thú thượng vị vẫn là không thể đánh bại, thao thiết rít lên một tiếng kiêu ngạo nói:
"Dựa vào một mình ngươi cũng muốn g·iết ta, tiểu ma đừng có mơ mộng mà c·hết đi! Thiết Hùng Vạn Bạo Hống!"
Lam Huyền cười nhạt trường kiếm trong tay tản ra ma khí vô tận, nàng không hề lui bước mà thân hình chớp động đã hoá ra ba đầu ma long hướng đến thao thiết ma thú t·ấn c·ông.
"Ma Long Tam Ảnh Kiếm! Ta dựa vào một thân thực lực đến tận bây giờ còn sợ một đầu ma thú sao?"
Công kích v·a c·hạm thiên địa chấn động cây cối bật rễ bay lên không trung, Lam Huyền thân ảnh loé lên xuất hiện trên đỉnh đầu của thao thiết một kiếm đâm tới hướng vào chỗ hiểm yếu nhất mà g·iết, thao thiết cũng không có dễ dàng để nàng đắc thủ cái đầu hất lên cặp ngà sắc nhọn như lưỡi kiếm v·a c·hạm cùng với Ma Thần Tam Long Kiếm, cuồng phong lần nữa chấn động nó hất bay nàng ra hai chân đập mạnh xuống mặt đất, đẩy cơ thể to lớn của nó bay lên dùng đầu húc thẳng vào nàng, Lam Huyền phun ra máu tươi bàn tay bắt lấy đầu của thao thiết, hư không xuất hiện một cánh cửa đồng to lớn hoàn hoàn chỉnh chỉnh Ma Luân Kiếp không còn Ma Luân Kiếp bị tàn phá như xưa, nàng điều khiển Ma Luân Kiếp một kích đập thẳng vào lưng của thao thiết làm nó ói ra một ngụm máu lớn.
Lam Huyền vũ động lục dực ánh mặt tràn đầy xem thường nói:
"Một ma thú cấp thấp lại dám đứng trước mặt bản hoàng ra oai, thật không biết sống c·hết."
Ma Luân Kiếp tản ra đại lượng ma khí dung nhập vào cơ thể nàng làm cho thương thế cấp tốc khôi phục, thao thiết tràn đầy kinh hãi nói:
"Đây là Thần Khí gì? Như thế nào lại có khả năng khôi phục cường đại đến vậy?"
Thứ này mạnh mẽ có thể đả thương được nhục thân cường đại của nó thì thôi đi, lại cồn mang đến khả năng phục hồi đáng kinh ngạc cho nữ nhân kia, dù là Thần Cảnh thượng vị mà không đả thương được trung vị mà còn ngược lại bị mài c·hết thì đây sẽ là nổi sỉ nhục không thể xoá nhoà của ma thú, Lam Huyền trong tức khắc đã khôi phục đỉnh phong làm cho đầu thao thiết kia cảm thấy sợ hãi, đấu với nàng ta đã mấy ngày lực lượng trong cơ thể cũng đã hao gần hết, nếu tiếp tục cho dù như thế nào nó cũng không phải đối thủ của nàng ta.
"Lại là chiêu thức đó."
Cách đó rất xa có một bóng người quan sát Lam Huyền vô thanh vô tức, kẻ này là thám báo được Ngọc Tôn Giả phái ra theo giỏi nàng ấy, hắn đã theo chân nàng thời gian rất dài đã chứng kiến được rất nhiều v·ụ t·hảm s·át ma thú cấp thần bằng vào thủ đoạn vừa làm với đầu thao thiết kia, nàng ấy quỷ dị tới mức dù là hắn cũng không biết được sâu cạn, hắn lấy ra một cái huyền ảnh thạch khắc ghi hình ảnh vừa rồi thả nó bay về phía cung điện thiên sứ, Ngọc Tôn Giả ngồi ở bảo toạ nơi cung điện trưởng lão toạ hạ, một khối huyền ảnh thạch bay trước mặt nàng, Ngọc Tôn Giả nhẹ nhàng nâng tay chạm vào liền hiện ra hình ảnh Lam Huyền chiến đấu với thao thiết, nàng hơi ồ lên một tiếng nói:
"Lại là thứ bảo vật kì lạ đó, ngay cả Thiên Sứ Ma Thần Cung tồn tại đã rất lâu rồi vẫn chưa từng gặp qua thứ quỷ quái như vậy, xem ra nàng ta không đơn giản chỉ là mang trong mình Ma Sứ Thuỷ Linh Tinh Thể."
Ngọc Tôn Giả đứng dậy đã biến mất khỏi đại điện trưởng lão để lại một luồng ma khí kinh người còn tồn đọng tại chiếc ghế kia, nàng ta đứng ở hư không quan sát Lam Huyền bàn tay khẽ động mười sợi xích hắc ám túa ra hướng tới nàng ta mà công kích tới, Lam Huyền cau mày khi thấy được mười đạo hắc xích cũng là lập loè thân ảnh biến mất điên cuồng tránh né sự t·ruy s·át của mấy đạo hắc xích, nàng ta tránh né thân thể linh hoạt lướt ngang qua thao thiết, hắc xích vừa chạm vào vật thể sống lập tức trói buộc thao thiết, chín đạo còn lại tiếp tục công kích nhắm đến Lam Huyền làm mục tiêu chính, nàng ta cũng là phát hiện ra nếu hắc xích chạm vào sinh linh sống sẽ lập tức trói lại, vì vậy nàng lập tức hướng đến nơi có nhiều ma thú sinh sống mà vọt đi không hề lưỡng lự, Ngọc Tôn Giả thấy vậy nụ cười sau tấm màn che mặt nhếch lên, tốc độ hắc xích càng lúc càng tăng đã đuổi sát bên cạnh Lam Huyền.
"Đáng ghét, Quỷ Mị!"
Lam Huyền tách ra thành năm thân ảnh hướng về những nơi khác nhau bay đi, hắc xích cũng vì vậy mà tách ra bắt đầu truy đuổi năm bóng ảnh, hắc xích tách ra cũng làm Lam Huyền dễ thở hơn một chút, nhưng mà hắc xích vẫn bá·m s·át không cách nào hoàn toàn cắt đuôi được nó, nàng thấy một ngọn núi lớn phía xa thì khóe môi nở ra nụ cười, nói ngọn núi hay đúng hơn là một cái mai rùa cự đại đang nằm yên bất động theo năm tháng thực vật trên đó phát triển xanh tốt có cả ma thú sinh sống phía trên, thứ này gọi là Ma Hoang Huyền Quy, tu vi của nó là Thần Hoàng có thần vị cực kì mạnh mẽ, chính là chúa tể của sâm lâm này.
Ngọc Tôn Giả nhướng mày có một chút hứng thú khi nàng ta lại dám chạy tới trung tâm sâm lâm, Ma Hoang Huyền Quy cách xa trăm dặm đã cảm ứng được ba động không gian của hắc xích liền mở bừng mắt, cơ thể c·hôn v·ùi dưới lòng đất đã vạn năm cũng bắt đầu đứng dậy, nó hiển nhiên là hiểu nhầm hắc xích kia muốn động thủ với mình, Ma Hoang Huyền Quy từ trong miệng phun ra huyết quang hướng đến hắc xích công kích tới, một đạo trong đó lóe lên thế như trường xà lao tới uốn lượn xung quanh huyết quang rồi lao thẳng về phía cự quy.
"Cái gì?"
Ma Hoang Huyền Quy kinh hãi không ngờ tốc độ của hắc xích lại nhanh hơn công kích của nó, cự quy lần nữa muốn động thủ nhưng đã không kịp, hắc xích lao tới trói chặt cổ nó rồi từng vòng từng vòng siết vào cơ thể cự đại của Ma Hoang Huyền Quy, Lam Huyền tràn đầy kh·iếp sợ cũng không hề ngờ tới một ma thú cấp Thần Hoàng lại dễ dàng bị khống chế như vậy, nàng thấy phía sau chỉ còn một đạo truy kích liền bùng nổ tốc độ bay về phương khác tìm kiếm thêm một vật thế thân.
Ngọc Tôn Giả ngón tay khẽ động phía trước Lam Huyền lại hiện ra mấy đạo hắc xích, đây chính là những sợi đã truy vét tàn ảnh của nàng, giờ lại xuất hiện chứng tỏ mấy đạo tàn ảnh kia đều đã bị tóm sạch, Lam Huyền đôi mắt ngưng trọng Ma Thần Tam Long Kiếm vung ra tạo thành hắc long tàn phá bừa bãi không gian xung quanh làm cho hắc xích chậm lại một nhịp, Ma Luân Kiếp mở ra nàng lập tức chui vào bên trong, cửa đồng đóng lại hóa nhỏ ngàn lần hướng về nơi xa bay đi, hắc xích không còn cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh liền ngưng động tại chỗ, Ngọc Tôn Giả kinh ngạc bàn tay bắt vào hư không kéo ra một đạo không gian lôi Ma Luân Kiếp trở về, nàng nhìn vào Ma Luân Kiếp trong tay nói:
"Đây không phải là Thần Khí đơn giản như vẻ ngoài."
Nàng mang theo Ma Luân Kiếp biến mất khỏi sâm lâm, Ngọc Ma Cung là cung điện của Ngọc Tôn Giả nhìn vô cùng thần bí không hề có bất kì ai ở đây ngoài nàng, Ngọc Tôn Giả đặt Ma Luân Kiếp vào trong một mật thất chờ đợi một lúc lâu nói:
"Ngươi ra đi, chúng ta là người cùng tộc đừng nghĩ ta sẽ hại ngươi."
Ma Luân Kiếp hơi rung lên cửa từ từ mở ra, Lam Huyền từ bên trong bước ra trường kiếm trong tay luôn nắm chặt nhìn chằm chằm vào Ngọc Tôn Giả, nàng giơ kiếm chực chỉ hừ lạnh nói:
"Không làm hại? Ngươi vừa rồi dùng hắc xích truy kích ta mà gọi là không làm hại sao?"
Ngọc Tôn Giả cười đôi mắt mỹ lệ khẽ chớp một cái đã làm cho Lam Huyền định trụ tại chỗ, nàng lướt tới bàn tay như ngọc vuốt nhẹ lên một bên má xinh đẹp trắng hồng của Lam Huyền cười nói:
"Nếu ta thật sự muốn g·iết ngươi thì không khó, chỉ cần một kích thì ngươi c·hết cả vạn lần rồi."
Lam Huyền kinh hãi thật không ngờ tới chính là Ngọc Tôn Giả chỉ dùng một ánh nhìn đã hoàn toàn khóa chặt cử động của nàng, dù cố gắng như thế nào cũng không thể thoát ra được, đây chính là sức mạnh của Kim Thần trong truyền thuyết, Ngọc Tôn Giả ôm eo Lam Huyền lướt ngang một vòng đã đi tới chính điện Ngọc Ma Cung, Ngọc Tôn Giả ngồi ở chủ vị tấm màn che mặt vậy mà bị rơi ra, một nữ tử tuyệt đẹp có thể nói đại mỹ nữ, nhưng so với Lam Huyền vẫn còn kém một chút, Ngọc Tôn Giả lười biếng chống cằm nhìn Lam Huyền dưới đại điện thấp giọng nói:
"Thời gian đánh giá đã kết thúc, vậy thì lựa chọn của các vị là như thế nào?"
Không gian xung quanh lập tức biến đổi dịch chuyển tới một vùng không gian âm u ma quái, Lam Huyền đứng ở giữa trung tâm ngơ ngác nhìn cảnh tưởng xung quanh, mười sáu bảo tọa rực rỡ huyền bí, mười sáu bảo tọa nhưng chỉ có mười hai người ngồi, có ba người quen thuộc là Ngọc Tôn Giả, Nghịch Uẩn và Ngô Tâm cũng là có mặt tại đây, chính là Thập Lục Ma Sứ của Thiên Sứ Ma Thần tộc thuộc vào mười sáu người mạnh nhất trong tộc, bốn vị kia hiển nhiên không có trong tộc mới không thể tham gia cuộc bình chọn ngày hôm nay, một bóng người ngồi bị bóng tối bao trùm không thấy rõ hình thể thở ra một hơi nói:
"Trong thời gian ngắn lại có thể đột phá đến trung vị Thần Cảnh, còn đánh bại ma thú thượng vị, tuy nhiên theo ta thấy thì nàng vẫn chưa đủ tư cách để nhận truyền thừa vô thượng, ta phản đối."
"Tuyệt sắc giai nhân hiếm thấy, thiên phú không tệ, lão nô thật sự coi trọng đó, có điều nàng ấy vẫn chưa đủ khả năng để làm người kế thừa Thiên Sứ Ma Thần Tộc à nha, lão nô phản đối, nhưng nếu nàng đồng ý làm đệ tử của ta thì cũng không tệ."
Giọng nói thăng trầm khó đoán không biết người kia là nữ tử hay nam tử, một giọng điệu nam nhân từ nơi khác vang lên nói:
"Ngươi lúc nào cũng làm người khác thấy rợn người, nàng ta không tệ, ta đồng ý."
"Xem như là một người trẻ tuổi vạn năm khó gặp, Thiên Sứ Ma Thần tộc hiện nay không ai có thiên phú mạnh mẽ như nàng, ta sẽ đồng ý đánh cược lần này."
Ở một bảo tọa khác nghe thấy âm thanh già nua phát ra, hướng khác lại truyền tới âm thanh của một lão thái thái nói:
"Đám người các ngươi là đang xem thường truyền thừa của tộc sao? Đừng có mà để một tiểu nữ có chút thiên phú làm lưu mờ trí óc, lão thân không đồng ý."
"Bà đã già rồi, đôi măt không còn minh mẫn nữa, đừng có mà đánh giá người trẻ tuổi tộc ta thấp đến vậy, ta cũng muốn xem nàng ấy biểu hiện, nên là ta sẽ đồng ý."
"Truyền thừa Thiên Sứ Ma Tộc không đơn giản như các ngươi nghĩ, nàng ta có thiên phú không tồi tương lai bồi dưỡng một chút cũng sẽ có thể đứng ngang hàng với chúng ta, nhưng nếu để nàng tham gia truyền thừa nguy cơ trùng trùng vạn nhất mất đi một thiên tài hiếm gặp thì là một thiệt thòi, ta phản đối."
"Đúng vậy, việc nàng ta biểu hiện trong thời gian gần đây đúng là không tệ, nhưng không thể mạo hiểm, ta phản đối."
"Từ lâu Thiên Sứ Ma Thần luôn cần người kế thừa chân chính, nhưng tộc trưởng vẫn còn khỏe mạnh chưa tới lúc phải gấp đến vậy, ta phản đối."
Ngọc Tôn Giả che miệng cười nói:
"Các ngươi đơn giản chỉ là sợ một tiểu bối sau khi có được truyền thừa trong tộc thì sẽ tuân theo quy tắc trong tộc phục tùng nàng, vì một cái sỉ diện và không cam lòng nhất thời của các ngươi có thể dẫn đến Thiên Sứ Ma Thần tộc bị lụy tàn, nếu có bốn vị kia ở đây thì bọn họ sẽ không để sáu tên suốt ngày chỉ vì quyền thế cá nhân mà ảnh hưởng tương lai trong tộc, ta đồng ý lần truyền thừa này."
Nghịch Uẩn thản nhiên nói:
"Ta đồng ý."
Ngô Tâm vuốt râu ánh mắt thâm sâu nhìn Lam Huyền một chút cười nói:
"Nàng ta thiên phú tuyệt đỉnh rất thích hợp để truyền thừa, lão phu đồng ý, vậy là biểu quyết là sáu, sáu ở thế cân bằng, vậy là phải chờ bốn vị kia trở về biểu quyết, cũng xem như là dừng lại tại đây."
Đột nhiên không gian chấn động thân ảnh thình lình xuất hiện ở trung tâm đứng ở bên cạnh Lam Huyền, mười hai vị Thiên Sứ Ma Thần đứng dậy tay phải đặt ở ngực trái cung kính cúi người nói:
"Tộc trưởng đại nhân."
Người vừa đến hình thể cân đối lục dực vũ động từng sợi ám quang, nhìn thì trẻ tuổi nhưng là người có đạo hạnh cao nhất trong này, kẻ này không ai khác chinh là Bát Hồng Trấn tộc trưởng Thiên Sứ Ma Thần tộc, Bát Hồng Trấn liếc nhìn từng vị cao tầng trong tộc thở dài nói:
"Thiên Sứ Quang Thần tộc đã xuất hiện kẻ kế nhiệm truyền thừa, chính là Thiên Dạ Thánh Nữ vừa mới bước vào Thần Vị không lâu trước đó, nàng ta đã hoàn thành bước đầu của truyền thừa, các ngươi thì ở đây tranh đấu mà không nghĩ ra cách à?"
Còn chưa kịp để bọn họ phản bát thì bốn khối ngọc từ nơi khác bay tới hiện ra bốn thân ảnh hư ảo khác, bọn họ không nói lời nào nhưng trong lòng bàn tay lại xuất hiện chữ đồng ý rồi hóa thành hư vô, để lại dòng chữ ở giữa hư không khiến cho sáu vị phản đối sắc mặt âm trầm không mấy vui vẻ, hiển nhiên tin tức trong tộc bốn vị ở ngoài cũng đã biết rõ tình hình mới gửi Huyền Không Thạch về, Ngọc Tôn Giả che miệng cười nói:
"Tộc trưởng đại nhân, ngài muốn có người kế thừa thì chúng ta đã có rồi, biểu quyết mười và sáu, kết quả chính là chấp thuận để Lam Huyền có được truyền thừa Thiên Sứ Ma Thần, ba ngày sau bắt đầu truyền thừa."
Không gian xung quanh trở về như cũ, Ngọc Tôn Giả nhìn Lam Huyền cười nói:
"Ba ngày sau ngươi sẽ nhận truyền thừa Thiên Sứ Ma Thần, ngươi là kẻ truy cầu lực lượng, vậy bản tế tư sẽ giúp ngươi đạt được lực lượng nhanh chóng, sau khi hoàn thành truyền thừa bước đầu tiên, Ngọc Ma Cung... à không, phải là toàn bộ Thiên Sứ Ma Thần tộc này đều sẽ nghe theo lệnh của ngươi."
Lam Huyền cau mày khó hiểu nói:
"Ngươi tại sao lại giúp ta?"
Ngọc Tôn Giả trầm ngâm một chút cười nói:
"Đơn giản là bản tế tư không muốn thấy Thiên Sứ Ma Thần tiếp tục nội đấu mà không có người kế thừa, nhưng ta cũng nhắc cho ngươi nhớ cũng phải cẩn thận một chút những tên ma thần kia, bọn chúng là nguồn cơn cho những kẻ truyền thừa thất bại trước đó."
Ngọc Tôn Giả nói xong thân hình đã biến mất khỏi Ngọc Ma Cung, Lam Huyền đột nhiên khóe môi cong lên thản nhiên nói:
"Nếu các ngươi đã muốn vậy thì bản hoàng cũng không ngại nhận lấy cơ duyên từ trên trời rơi xuống này."
Huyết Chu Nhai, Hông Hoa Y đứng ở trên tường thành vẻ mặt đã âm trầm tới cực điểm, nàng hiện tại đã đột phá Đạo Tổ viên mãn chỉ kém một bước liền trở thành Bán Thần, nhưng phía bên dưới tường thành cách đó ngàn dặm có một đội quân huyết quỷ đang từ từ tiến tới đây, đội quân này cường hãn bao gồm cả Chuẩn Thần và Bán Thần bên trong, nhưng theo nàng được biết bọn chúng không hề có linh hồn chỉ là những cổ t·hi t·hể biết đi mà thôi, gặp sinh mệnh liền t·ruy s·át tới cùng không có bất luận kẻ nào còn sống dưới tay đại quân huyết thi này, những người bị g·iết bằng một phương thức nào đó lại có thể hoá thành thi khôi gia nhập đại quân huyết quỷ này, chuyện này toàn bộ Huyết Chu Nhai vì điều này đã chấn động không nhỏ.
"Thành chủ, người trong thành toàn bộ đã s·ơ t·án, chúng ta phải làm như thế nào tiếp đây? Đại quân kia thật sự quá cường đại, chúng ta không cách nào ngăn cản được."
Cổ Chân Phong ở bên cạnh vẻ mặt ngưng trọng từ đầu tới cuối không hề buông lỏng, Hồng Hoa Y nắm chặt tay lại vẻ mặt không cam lòng, nàng biết dù có sử dụng long huyết trận cũng không thể ngăn cản nhiều Chuẩn Thần và Bán Thần đến vậy, Hồng Hoa Y nhắm mắt mái tóc bay theo gió mang theo mùi huyết tinh của đám huyết quỷ kia truyền tới, nàng đã hạ quyết tâm ánh mắt mở ra đầy kiên định nói:
"Ngươi đi trước, ta sẽ ở lại giữ chân chúng, Huyết Long Luyện Khí trận đốt lên đại đạo của ta nhất định có thể cầm chân đám huyết quỷ này được một thời gian ngắn."
Cổ Chân Phong kinh hãi nói:
"Thành chủ không được, nếu ngài đốt đi đạo quả thì nhất định phải c·hết, tuyệt đối không thể."
Hồng Hoa Y thản nhiên nói:
"Ta không đốt đạo quả cũng c·hết, đốt đi thì cho các ngươi có thêm một cơ hội sống sót, mau đi đi."
Cổ Chân Phong thở dài cũng quay đầu hoá thành lưu quang bay đi, Hồng Hoa Y bàn tay nhấc lên huyết khí đầy trời ngưng tụ năm đầu huyết long giữa hư không ở trung tâm thành trì, huyết long rít gào thiên địa pháp tắc chấn động, huyết khí từ mặt đất trào lên dữ dội như một vị Bán Thần đang nổi trận lôi đình, Hồng Hoa Y chỉ tay điểm tới nói:
"Giết!"
Năm đầu huyết long rít gào chen nhau t·ấn c·ông tới một đường quét ngang đã g·iết hơn vạn cổ huyết thi, đại quân bị ngũ long càn quét không lâu thì một thân ảnh nhảy vọt lên từ trong đám người đông kịt, một chưởng vỗ một đầu huyết long gần nhất hoá thành huyết vụ bay đầy trời, Hồng Hoa Y nét mặt tái lại nói:
"Bán Thần."
Nhưng từ trong huyết vụ cự long lần nữa ngưng tụ dùng thân quấn chặt vị Bán Thần kia, một cổ thôn phệ từ thân huyết long truyền tới liên tục cắn nuốt huyết nhục của thi khôi Bán Thần kia, nhưng mà cổ t·hi t·hể kia vẫn là bất động không hề phản kháng, chỉ một lúc sau huyết long vậy mà bị cổ huyết thi kia hấp thụ ngược lại, hoàn toàn trở thành dinh dưỡng cho nó chỉ trong thời gian ngắn.
"Huyết Diệt."
Hồng Hoa Y cau mày quyết đoán điều khiển bốn đầu cự long còn lại hướng đến cổ thi khôi kia đánh tới, chỉ trong nháy mắt nó đã bị khống chế bởi đám huyết long, nàng vung tay huyết thương ngưng tụ đâm thẳng vào ngực của huyết thi, bốn đầu huyết long lập tức hấp thu vậy mà hoàn toàn tiêu thụ được một t·hi t·hể Bán Thần, nhưng nếu là Bán Thần cường giả thật thụ thì sẽ không thể dễ dàng bị tiêu diệt đến vậy, nó đơn thuần chỉ là một cổ t·hi t·hể dùng lực lượng thuần tuý để chiến đấu, không pháp tắc cũng không công pháp, Hồng Hoa Y vừa định tiếp tục thì một bóng ảnh đã tới sát bên cạnh nàng, tốc độ có thể nói là thuấn di trong nháy mắt, nàng không kịp phản ứng bàn tay thối rửa chuẩn bị chộp tới thì phía sau bay tới sáu đạo năng lượng đánh bật bàn tay kia ra.
Hồng Hoa Y phản ứng mau lẹ thân hình nhất chuyển đánh ra một cổ huyết khí đẩy lui cơ thể nàng lui về sau, nàng quay đầu nhìn lại tràn ngập kinh ngạc nói:
"Các ngươi quay trở lại làm gì?"
Đám người tới không xa lạ chính là sáu vị cường giả đỉnh tiêm của Hồng Hoa Y, Cổ Chân Phong, Thanh Hương, Tông Huy, Thạch Mẫn, Khanh Hiền Tôn và Thiên Đoạn, tu vi bọn họ từ hạ vị Đạo Tổ đã đột phá thành trung vị Đạo Tổ, nhưng một kích vừa rồi không hề làm cho huyết thi kia b·ị t·hương mà chỉ đẩy nó ra mà thôi, khi khói bụi tan đi thì làm cho bảy người càng thêm kh·iếp sợ khi thấy được người vừa ra tay, Thanh Hương tay chân run rẩy nói:
"Là Thác Kim Chuẩn Thần, hắn vậy mà hoá thành thi khôi rồi?"
Thác Kim Chuẩn Thần là một phương cường giả trong Huyết Chu Nhai với danh tiếng không nhỏ, tu luyện huyết kim thuật tà ác không ai dám trêu chọc vào, dựa vào một thân thực lực tà đạo mà chưởng không cả một thành trì rộng lớn, nhưng hiện tại Thác Kim lại hoá thành huyết thi đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, Thác Kim cũng chính là vị tiền bối khi xưa ra mặt cứu nguy cho Hồng Hoa Y, phải nói là bọn họ mang ơn vị tiền bối này sâu sắc, nhưng giờ đây trước mắt bọn họ chỉ là một cổ huyết thi với một ý nghĩ duy nhất là g·iết sạch sinh mệnh sống.
Thác Kim Chuẩn Thân lướt tới đã ở phía trước Cổ Chân Phong bàn tay không còn nguyên vẹn đang trong tình trạng thối rửa giơ ra lần nữa bắt lấy, Hồng Hoa Y nhất kích đánh thẳng vào đầu của lão, Tông Huy nhanh nhẹn bắt lấy bả vai Cổ Chân Phong cùng nhau thoái lui, Khanh Hiền Tôn phun ra ngụm rượu dùng quạt thổi ra một đạo hoả diễm thiêu đốt Thác Kim, Thanh Hương trường thương ngân sắc loé lên nhắm vào cổ, Thạch Mẫn cũng là một chuỳ nhắm vào hông của lão, hai kích rầm vang một tiếng vậy mà không hề hấn gì đối với huyết thi trước mắt, Thiên Đoạn từ bên dưới vung ra trường kiếm cự đại đâm tới, Thác Kim giơ tay bắt lấy cự kiếm dùng sức liền phá nó thành mảnh vụn, lão định di chuyển thì tử lôi giáng xuống làm lão hơi đờ ra trong nháy mắt, Tông Huy trường đao loé lên hoá thành hắc ám bổ vào ngực lão, bốn đầu huyết long từ sau lưng lần nữa khoá chặt Thác Kim điên cuồng thôn phệ huyết nhục trên người lão, cứ nghĩ sẽ thành công thì Thác Kim bùng nổ khí tức phá tan bốn đầu huyết long đánh bay bảy người ra ngoài ngàn trượng, kim huyết bay lượn xung quanh lão già, pháp tắc vũ động cũng lập tức khôi phục những chỗ thối rửa trên cơ thể kia, Thác Kim thở ra một hơi huyết khí nhìn chằm chằm vào đám người Hồng Hoa Y.
"Làm sao có thể? Không phải đám huyết thi này không thể sử dụng được lực lượng pháp tắc sao?"
Cổ Chân Phong nét mặt tái nhợt không dám tin được sự thật trước mắt, những người sống sót khỏi cuộc càn quét của huyết thi đều kể lại rằng bọn chúng chỉ là xác sống không thể sử dụng lực lượng pháp tắc, Thác Kim không có để cho bọn họ nghĩ ngợi lâu thân hình lao tới mang theo kim huyết quét ngang thiên địa, một kích vung ra đánh bay toàn bộ ra ngoài phun máu tươi trọng thương không thể chiến đấu tiếp, Hồng Hoa Y đứng mũi chịu sào lòng ngực hiện ra một cái lỗ máu, toàn thân chấn động suýt chút nữa đ·ã c·hết, Thác Kim bắt lấy cổ của nàng nhấc lên chuẩn bị bóp c·hết Hồng Hoa Y thì một thanh âm quỷ dị vang lên nói:
"Dừng tay được rồi."
Thác Kim đột nhiên dừng lại nhưng chỉ trong thoáng chốc bàn tay lại dùng sức bóp mạnh, một thân ảnh nhỏ nhắn như một thiếu niên đột nhiên ở sau lưng Thác Thiên một cước đã đá bay thủ cấp của lão văng ra vài trượng, đập vào mắt đám người Hồng Hoa Y là một đứa trẻ toàn thân quấn băng che phủ toàn bộ thân thể như xác ướp chỉ khoác bên ngoài là một cái áo choàng màu đỏ sậm, phía sau mũ chùm đầu và lớp băng kia chính là một con ngươi đỏ phát ra ánh sáng quỷ dị.
"Ta nói là dừng tay lại không nghe lời gì cả, nếu còn cãi lời ta sẽ thực sự phá huỷ ngươi nha."
Thân ảnh nhỏ nhắn kia nhẹ nhàng hạ xuống vai của Thác Kim rồi chậm rãi ngồi xuống, thủ cấp của Thác Kim được những sợi chỉ hình thành từ máu huyết ngay phần cổ của lão nối lại như may vá, nhưng mà điều kì lạ ở chỗ v·ết t·hương được khâu lại thì nguyên vẹn như lúc đầu như chưa từng có dấu vết bị đá bay đầu của trước đó, Thác Kim lúc này đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều chỉ bóp lấy cổ Hồng Hoa Y mà không dùng thêm sức lực nào, Như Ý lắc lư đôi chân trần của mình cười nói:
"Chào tỷ tỷ, ngươi thấy đồ chơi của ta có lợi hại không?"
Hồng Hoa Y nét mặt tái nhợt nói:
"Ngươi là ai?"
Như Ý cười nói:
"Tỷ tỷ thật nhạt nhẽo, còn chưa trả lời câu hỏi của ta nữa kìa, vậy thì phải phạt tỷ một chút nha."
Nói rồi tiểu nữ kia búng tay, Thác Kim vốn yên lặng như tượng lại cử động bàn tay giơ lên bắt lấy tay trái của Hồng Hoa Y xé toạt ra, máu tươi bắn toé như suối chảy, nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng đau đớn, Như Ý vỗ vỗ tay cười nói:
"Hay thật nha, máu tươi của tỷ thật tanh tưởi, khiến ta buồn nôn nha."
Hồng Hoa Y đưa đôi mắt tràn ngập sát ý nhìn lấy quái vật trước mắt gằng giọng nói:
"Tiểu quái vật, ngươi cuối cùng là ai?"
Như Ý áp sát mặt vào Hồng Hoa Y cười nói:
"Tỷ tỷ, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Hồng Hoa Y chờ đợi chính là khoảnh khắc này một cước ngưng tụ toàn lực nhắm tới tiểu quái vật mà tới, Như Ý cười nhạt bàn tay nhỏ nhắn giơ ra bắt lại giữ chặt chân của Hồng Hoa Y, Như Ý cười nói:
"Ngươi đúng là chán sống."
Tay nàng kéo mạnh đã xé toạt bàn chân kia, Hồng Hoa Y kêu lên một tiếng thảm thiết toàn thân mất sức không còn khả năng phản kháng nữa, sáu người khác thấy vậy lập tức bay lên mang thân thể trọng thương lao tới muốn giải cứu thành chủ, Như Ý hừ lạnh lòng bàn tay giơ lên huyết khí trào ra bắt giữ toàn bộ bọn họ lại không hề có một chút điểm chống cự nào trước mặt tiểu nữ này, Như Ý chuẩn bị sử lý đám tôm tép cản trở này thì Hồng Hoa Y giơ lên cánh tay còn lại giọng thều thào nói:
"Thả họ ra..."
Như Ý nhướng mày cười nói:
"Chà, lạ thật, đây là lần đầu tiên ta thấy một tà tu như tỷ đó, không hề chạy trốn mà ở lại đoạn hậu cho đám người này, nhân tính trong người bộc phát sao?"
Hồng Hoa Y cố gắng từng chút nói:
"Thả...họ...ra... ta sẽ... c·hết thay cho... họ."
Như Ý lách người lơ lửng giữa không trung tay nhỏ nâng cằm Hồng Hoa Y lên cười nói:
"Ngươi đã nằm trong tay ta rồi, cũng không có quyền quyết định, vậy nên hãy ngoan ngoãn làm đồ chơi trong tay ta nhé."
Huyết khí bắt đầu cắn nuốt linh hồn của bọn họ, nhưng đột nhiên từ sâu bên trong lòng đất trào ra một cột huyết khí kinh người, bên trong tản ra uy áp không thể ngăn cản, một đầu huyết long chui ra khỏi huyết khí đưa đôi mắt tràn ngập sát cơ nhìn chằm chằm vào Như Ý, một thân ảnh được ngưng tụ từ huyết vụ đứng trên đầu cự long, Như Ý thấy được thân ảnh này lập tức quỳ xuống run sợ nói:
"Chủ nhân."
Hàn Vũ Thiên hư ảnh truyền tới âm thanh có chút không vui nói:
"Ta cứ tưởng là kẻ nào, không ngờ lại là tiểu oa nhi ngươi làm sinh mệnh của nàng bị tổn thương, ngươi vừa làm hỏng một chuyện tốt của ta."
Như Ý dập đầu kinh sợ nói:
"Chủ nhân, nô tài thật sự không biết đây là người của chúng ta, chủ nhân xin thứ tội."
Hàn Vũ Thiên bàn tay bóp lại cơ thể Như Ý lập tức nổ tung hoá thành huyết vụ bay ngập trời, nhưng rất nhanh nàng đã ngưng tụ lại nhục thể toàn thân đã yếu ớt vô lực như một lần vừa rồi chính là cảnh cáo nàng, bằng không Hàn Vũ Thiên chỉ cần một ý niệm dù Như Ý có mạnh mẽ đến đâu cũng phải c·hết, hắn chấp tay sau lưng hừ lạnh nói:
"Thôi cũng tốt, đám huyết quỷ thi khôi ngươi mang đến cũng miễn cưỡng khiến cho kế hoạch này tiến triển sớm một chút, trị thương cho nàng đi."
Như Ý không dám cãi lệnh từ trong lòng bàn tay mở ra một con ngươi máu bao phủ Hồng Hoa Y vào trong huyết vụ dùng một tốc độ cực đại chữa trị toàn bộ v·ết t·hương còn giúp cho tứ chi đã bị xé toạt khôi phục lại như ban đầu, Hồng Hoa Y mơ hồ nhìn cảnh tượng xung quanh, Thác Kim cũng là buông nàng ra, Hàn Vũ Thiên hư ảnh vung tay huyết long sau lưng gào thét há to miệng một cổ hấp lực kinh người truyền ra hướng đến đại quân huyết quỷ phía sau Như Ý mà tới, Thác Kim là huyết quỷ thi gần nhất là kẻ đầu tiên rơi vào trong miệng cự long nối tiếp chính là hàng ngàn thi huyết khác, miệng của cự long như là không đáy nuốt mãi vẫn là chưa thấy no bụng.
Nhục thân của vài tên Chuẩn Thần và chục tên Bán Thần được huyết long thôn phệ một khí tức mạnh mẽ từ trên người nó bộc phát ra không lâu sau đã hoàn toàn nuốt trọn hết đại quân huyết quỷ, Hàn Vũ Thiên vung tay huyết long bay lượn vài vòng nhắm Hồng Hoa Y làm trung tâm lao tới, miếng máu há to nuốt trọn lấy nàng vào bên trong, ở giữa bụng huyết long loé lên huyết quang chói sáng, huyết long từ từ cơ lại rồi hoá thành huyết quang dụng nhập vào trong Hồng Hoa Y, một cái kén huyết vụ bao bọc lấy nữ tử kia vào bên trong cũng không còn có động thái gì tiếp theo, Hàn Vũ Thiên quan sát một lúc lâu nói:
"Các ngươi bảo hộ nàng, thời gian tồn tại của huyết vụ đã hết."
Hàn Vũ Thiên hoá thành đám huyết khí tiêu tán giữa thiên địa, Như Ý nghe thấy vậy cũng là cúi người nhận lệnh, đám người Cổ Chân Phong ngơ ngác còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Thanh Hương cau mày nói:
"Kẻ kia không phải là người đã g·iết Ngân Vong Song tiền bối sao?"
Khanh Hiền Tôn cau mày nói:
"Vừa rồi chỉ là một đạo huyết ảnh mà đã khiến cho tiểu quái vật kia hoá thành sương máu, không phải nói thực lực của kẻ kia đã là Thần sao?"
Mọi người trầm mặc dù không thể đoán được tu vi của người kia, nhưng vẫn có thể nắm chắc được vài phần tiểu quái vật kia là một Chuẩn Thần Vương, bằng không như thế nào lại có thể g·iết c·hết Thác Kim Chuẩn Thần và một vài vị Chuẩn Thần vô danh khác, Như Ý thở dài giọng nói và thái độ như trẻ con bị oan nói:
"Đồ chơi mà ta tốn công tạo ra lại bị chủ nhân đem cho ả tiện nữ kia hấp thu, đúng là không công bằng một chút nào, nếu như có nàng thì nàng nhất định sẽ nói giúp cho ta vài câu, đáng ghét thật."
Như Ý dụi dụi mắt vậy mà thực sự đã khóc oà lên dưới sự ngơ ngác của sáu người đang nhìn, mặt đất chấn động một đầu huyết hạt bốn càng từ bên dưới trồi lên hướng đến quả cầu huyết vụ giữa không trung kia há miệng muốn nuốt lấy, Như Ý vẫn là ngồi khóc như đứa trẻ không hề phản ứng một chút nào, Cổ Chân Phong sắc mặt đại biến lôi điện trong tay nhanh chóng phát động làm huyết hạt t·ê l·iệt một lúc, Khanh Hiền Tôn vung quạt tạo ra gió lốc đánh huyết hạt lui ra ngoài.
"Chu Vương Huyết Hạt, yêu thú cấp Đạo Tổ thượng vị, không phải nó luôn ở sâu trong Địa Huyết Sào Huyệt sao?"
Thiên Đoạn nét mặt ngưng trọng không thể ngờ được rằng yêu thú nổi tiếng là bá chủ một phương ở Địa Huyết Sào lại tự mình rời khỏi lãnh địa trấn thủ vạn năm mò tới tận thành Hồng Hoa Y này, Thạch Mẫn cảm ứng được một cổ mùi hương đặc thù từ chiếc kén kia liền nói:
"Nó bị mùi huyết tinh thu hút tới đây, những yêu thú ở Huyết Chu Nhai chính là dùng máu huyết để tăng cường sức mạnh, thành chủ e là đối với nó rất có sức hút."
Tông Huy chuyển người ngưng tụ một đạo đại đao sắc bén nói:
"Tuyệt đối không được để nó đạt được mục đích."
Chu Vương Huyết Hạt thân hình lại nhảy lên thì bị một đạo trảm lên thân lần nữa ngã xuống, nhưng bên dưới chờ đợi nó chính là hoả diễm mà Khanh Hiền Tôn đã bày trí sẵn từ trước hoả trụ bốc lên mãnh liệt, Cổ Chân Phong loé lên tử lôi một thương hoá thành lôi xà lao thẳng xuống, Thanh Hương nhất chuyển trường kích quét ngang đánh ra ngân quang, Thạch Mẫn một chuỳ mang theo kim sắc nện vào đầu của Chu Vương Huyết Hạt, sáu vị cường giả trung vị Đạo Tổ kết hợp vô cùng ăn ý đã hoàn toàn áp đảo được yêu thú thượng vị Đạo Tổ trong thời gian ngắn.
Chu Vương Huyết Hạt vốn là không để sáu tên nhân tộc kia vào mắt, nhưng không ngờ được bản thân lại b·ị đ·ánh cho thê thảm toàn thân v·ết t·hương lớn nhỏ cháy khét, nó nằm bẹp trên đất cũng là từ từ đứng dậy rít lên một tiếng chói tai huyết khí bạo phát thổi quét bát phương, Chu Vương Huyết Hạt bùng nổ tu vi đẩy lui sáu người ra ngoài, nó đã phẫn nộ muốn g·iết đi sáu con kiến hôi trước mắt, thể hình to lớn vây mà biến mất trong một thoáng, lần nữa xuất hiện là đã ở sát bên sáu người, bốn cái càng to lớn vung ra đã đánh toàn bộ trọng thương chỉ trong một chiêu đơn giản, Chu Vương Huyết Hạt nâng lên cự trảo vồ xuống thì dưới mắt đất trồi lên một cái tay tràn đầy lông lá màu máu bắt lấy trảo kia của nó, mặt đất văng lên đất đá tung toé một đầu cự viên toàn thân huyết sắc với mấy khúc xương nhô ra nhìn giống gai nhọn.
"Cốt Huyết Thác Viên."
Sáu người nằm trên đất không còn cử động được nữa bởi thương thế rất nặng, khi thấy được cự viên thì bọn họ vô cùng kinh ngạc, lại thêm một vị vương giả của Địa Huyết Sào xuất hiện, cả hai đại yêu thú lao vào đánh nhau bọn chúng đều đang muốn thôn phệ Hồng Hoa Y, đối với chúng nó thì nàng ấy giống như thiên tài địa bảo nhất định phải có được, cuộc chiến của hai vị vương giả còn chưa dứt thì phương xa lại truyền tới rất nhiều cổ khí tức mạnh mẽ, hơn chục con yêu thú Đạo Tổ thượng vị trở lên nhắm tới bên này mà lao tới như điên, đám yêu thú lao vào cắn xé nhau chưa bao lâu lần nữa một đạo tử quang giáng xuống đánh bay toàn bộ ra ngoài, hai đầu yêu thú Bán Thần vậy mà đồng dạng xuất hiện ở đây, những yêu thú Đạo Tổ cảnh lập tức run sợ lui xuống không dám vọng động để bọn họ có vẻ kinh ngạc hơn chính là hai yêu thú Bán Thần không có tiến đến hấp thu Hồng Hoa Y mà cúi đầu cung kính, cái bóng to lớn phủ khắp mặt đất một đầu cự bằng bộ lông huyết hồng trên đầu là ba sợi lông vũ dài uốn lượn theo gió nhìn như vương miện, trên lưng còn bốc lên huyết hoả tà dị không thể nào động vào.
"Huyết Linh Tà Hoả Đại Bằng."
Sáu người càng thêm sợ hãi càng thêm run rẩy khi thấy được bóng dáng của yêu cầm bay trên bầu trời kia, Huyết Linh Tà Hoả Đại Băng chính là chủ nhân chân chính của Địa Huyết Sào, một thân tu vi Chuẩn Thần mạnh hơn bất kì Chuẩn Thần phổ thông nào trong Huyết Chu Nhai, trừ khi là cường giả nổi danh như Thác Kim mới có thể chiến đấu cùng với nó một trận ngang tay, Huyết Linh Tà Hoả Bằng tung cánh thân hình dừng lại ở phía trước nhất huyết cầu, nó há miệng chuẩn bị thôn phệ thì một cái đuôi tràn ngập huyết vụ quật thẳng vào đầu đánh bay cự bằng.
Như Ý đột nhiên ngừng khóc ở sau đã mọc một cái đuôi máu uyển chuyển như yêu hồ liên tục lắc lư qua lại, nàng ta đứng dậy huyết khí tản ra vô cùng cường đại, Huyết Linh Tà Hỏa Đại Bằng kêu vang một tiếng toàn thân nổi lên tà hỏa mạnh mẽ vỗ cánh liền có hỏa cầu bắn ra như mưa, Như Ý một đuôi quét ngang hoá ra huyết vũ đánh tan hết thảy tà hoả của đối phương, nàng vung tay một đạo huyết đao xé tan bầu trời lướt ngang qua đám yêu thú bên dưới chỉ trong một chiêu đã tiêu diệt toàn bộ chỉ để sót lại Huyết Linh
Tà Hoả Đại Bằng phía trên, nó kinh hãi đập cánh muốn chạy nhưng mà Như Ý đôi mắt rực đỏ trực tiếp nhảy lên không trung lao thẳng về phía yêu cầm một cước đạp thủng ngực của nó, huyết khí bao trùm lan tràn vào bên trong Huyết Linh Tà Hoả Đại Bằng vùng vẫy một lúc lại mất đi sinh cơ ngã xuống mặt đất, không lâu sau lại đứng dậy vỗ cánh hót một tiếng ngân vang, Như Ý cười nói:
"Ta lại có thứ đồ chơi thú vị hơn rồi đây, ha ha ha."
Nàng đạp lên đầu của yêu cầm nhúng nhảy vô cùng ưa thích thứ đồ chơi mới này nha, độ nhiên một thân ảnh tráng kiện cân đối xuất hiện ở giữa không trung, cơ thể hắn được hoa văn thần bí bao phủ nhìn như hình xăm không thể xoá nhoà ngoài ra cũng chỉ là mặc một chiếc quần dài, bên cạnh là một thanh niên trẻ vẻ đẹp ưu mỹ với đôi mắt thất thải quang sắc hiếm thay, không ai khác chính là Mạc Can và Tịch Dận đã đồng hành cùng Như Ý nhiều năm, Mạc Can cau mày nói:
"Như Ý, ngươi lại dùng đám huyết thi để làm gì rồi? Sao ta lại không thấy đại quân huyết thi của ngươi."
Như Ý nhúng nhảy trên đầu yêu bằng vô cùng vui thích hảo hảo cười nói:
"Chủ nhân để cho nữ nhân kia thôn phệ hết rồi, chủ còn nói chúng ta phải bảo hộ nàng."
Tịch Dận đôi mắt loé lên một tia hứng thú phe phẩy song phiến bằng lam ngọc trong tay cười nói:
"Hay thật, người làm cho chủ nhân ra lệnh để tam quỷ chúng ta bảo hộ hẳn là sẽ rất thú vị a, nhiệm vụ lại có thêm một trò vui rồi, nhưng mà trước tiên ta đói bụng rồi, thành trì lúc nãy ghé qua không có một nữ tu cường giả nào thật là chưa ăn được miếng thịt nào..."
Tịch Dận đột nhiên đưa mắt nhìn tới Thanh Hương vẻ mặt tràn đầy hứng thú nói:
"Ở đây có một bữa ăn nhẹ, thịt của nàng hẳn là rất ngon đi, uy thế cường đại mài dũa từ những trận chiến đẫm máu không phải là dạng nữ nhân yếu đuối, xem ra thịt của nàng sẽ khá là chắc, ngon lắm nha."
Tịch Dận thân hình loé lên song phiến trong tay xoè ra nhắm tới thủ cấp của Thanh Hướng bổ xuống không chút do dự, Như Ý đồng dạng biến mất đã sớm ngồi lên vai Thanh Hương một bàn tay nhẹ nhàng giơ ra cản lại công kích của Tịch Dận, nàng cười nói:
"Nữ nhân này cũng có quan hệ với nàng ta, cũng không được động thủ, nếu không thì những kẻ này đã sớm trở thành đồ chơi của ta rồi, đâu tới lượt ngươi chứ."
"Ra là vậy, cũng thật đáng tiếc nha."
Tịch Dận thu quạt về cười có chút tiếc nuối, Mạc Can khoanh tay ở phía bên kia nói:
"Theo tình hình này thì chúng ta phải chờ nữ nhân bên trong hoàn thành biến hoá sao? Vậy thì kế hoạch sẽ có một chút trì trệ."
Như Ý nhìn vào t·hi t·hể yêu thú đã bị nàng một kích g·iết c·hết trước đó vung tay lại nối liền cơ thể chúng lại trở thành huyết thi cười nói:
"Không sao, tuy chậm trễ một chút, nhưng vẫn có thể tiến hành được, tạm thời để đám yêu thú này q·uấy r·ối một chút."
Hỗn Nguyên Thánh Quốc, Vạn Niên Cung, Hàn Vũ Thiên hoàn toàn hấp thu được đan dược Thiên Tổ, hắn chậm rãi liếc nhìn xung quanh bùng nổ khí tức đã trấn áp được toàn bộ tu sĩ dưới thần linh, những thần linh hạ vị cũng là mơ hồ cảm nhận được uy h·iếp có một vài người lui lại, trung vị thần linh thì là cau mày không dám vọng động trước luồng khí thế này, chỉ có thượng vị giả trở lên mới không có e ngại khí tức cường đại của Hàn Vũ Thiên, còn chưa để mọi người kịp hết bất ngờ, hăn lại phóng ra năng lực Vạn Pháp Bất Xâm, thần đạo, tổ đạo, tông đạo, thánh đạo, vũ đạo toàn bộ pháp tắc đạo quả lập tức bị phong ấn làm cho thực lực đám người rớt xuống một nửa, Ngục Vương trừng mắt không thể tin được chiến lực của mình cũng bị giảm xuống một phần ba trước khí thế kia, lão ta con ngươi co rút nói:
"Chí Tổ cường giả."
Toàn trường yên lặng một lúc rồi lập tức náo động thiên địa toàn là tiếng kinh hô không ngừng, không hề có ganh ghét mà đơn giản chính là hò hét tự hào, đại lục Thiên Nhân đã mười mấy vạn năm kể từ vị Chí Tổ cuối cùng ngã xuống cũng chưa từng có Chí Tổ tồn tại thời gian sau đó, nhân tộc phồn thịnh cuối cùng rơi vào thời kì hắc ám nhất trong lịch sử, thiên kiêu vô số thất bại trên con đường tu đạo, trưởng bối tiếc nuối hậu bối đại bại không còn bất kì vị trẻ tuổi nào có thể dẫn dắt thế hệ của mình trở về thời kì vàng son lúc trước, Thiên Tổ tồn tại cũng chỉ vài vị sau này cũng không thể truy cầu Chí Tổ mà chọn đột phá thành Thần trở thành những lão quái vật ẩn sâu trong thế gia đạo thống, một vạn năm trở lại đây ngoại trừ Thiên Thần Điện và Lục Đại Thánh Quốc sinh ra một vài hậu bối ưu tú thì không còn thế lực nào làm được điều đó nữa.
Cửu tộc cũng có cường giả trẻ tuổi những không có ai có thiên tư trở thành thần tiếc nuối dừng chân ở Chuẩn Thần hoặc là Bán Thần chi cảnh, sự tiếc nuối cho thế hệ trẻ Thiên Nhân đại lục lúc bây giờ chính là vô luận đột phá thành thần, hiện tại lại có một vị trẻ tuổi nhân tộc bước vào Chí Tổ chính là đại biểu cho việc thời kì vàng son của nhân tộc đã bắt đầu trở lại, Chí Tổ còn khó tu thành hơn thần linh gấp trăm lần mà Hàn Vũ Thiên có thể đạt được cho thấy tương lại nhân tộc chính là dựa vào người trước mắt cầm lái, Hàn Vũ Thiên an tĩnh toàn thân phóng ra một cổ uy áp mang theo hắc lôi quét ngang vạn dặm, nhũng kẻ không phải Bán Thần trở lên đều lập tức ngất xỉu tại chỗ, Bán Thần cơ thể chảo đảo suýt nữa ngã xuống, Chuẩn Thần miễn cưỡng dùng binh khí chống làm điểm tựa cũng là không có ngất đi, chỉ là toàn thân thoát lực không thể cử động được, thần linh khi bị uy áp này lướt ngang qua chỉ cảm thấy thân thể có một chút tê dại do lôi điện mang lại nhưng vẫn đứng ở không trung vững như bàn thạch.
"Đây là chiêu thức gì?"
Thất Bảo Thần Chủ và Đại Tự Tại Thiên Ma Tôn cùng với Ngục Vương Đan Sư Thần Tổ thì đồng thanh hô lên một tiếng kinh ngạc không thôi, tinh thần lực công kích trong phạm vi rộng mà còn hơn trăm vạn sinh linh chỉ trong một thoáng đã làm toàn bộ tu sĩ dưới Thần Cảnh gục ngã, thứ này từ trước tới nay Thiên Nhân đại lục và ba đại lục khác cũng chưa từng ghi nhận được khả năng công kích tinh thần mạnh mẽ như vậy, dù là Cửu Huyễn Thải Điệp tộc cũng không có tinh thần công kích phạm vị mạnh như hắn, một cổ lượng như quân vương thiên địa khuếch tán chúng sinh phải kh·iếp sợ đây không còn được gọi là khí tức thông thường mà là đế khí uy áp.
Huyết Nha Sư vốn lười biếng nằm trên tường thành đột nhiên mở bừng mắt nhìn tới hướng Hàn Vũ Thiên nói:
"Chiến Uy, đây không phải là uy thế chỉ có Chiến Vương mới bộc phát ra được hay sao? Không đúng ở hạ vị vũ trụ còn là tinh cầu hạ đẳng làm sao tồn tại Chiến Vương, đây là thứ gì?"
Nó không nhịn được bay tới hướng đó, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng vẻ mặt tràn đầy tự tin như quân vương thiên hạ nói:
"Chư vị đến đây xem náo nhiệt đủ rồi, xin mời về hết cho."
Hàn Vũ Thiên thu hồi khí tức của mình lại từ từ hạ xuống động phủ chuẩn bị quay đầu bước vào động phủ thì từ nơi xa một tia huyết quang xoẹt tới, một con mèo nhỏ lông trắng muốt ôm lấy mặt Hàn Vũ Thiên gào lớn nói:
"Tiểu tử, ngươi như thế nào mà làm được chuyện như vậy hả? Mau nói, mau nói cho ta biết đi."
Huyết Nha Sư vậy mà tỏ ra một cái thái độ mà ngay cả Hàn Vũ Thiên cũng không ngờ tới được, hắn kéo con mèo to này ra khỏi mặt mình rồi cau mày nói:
"Ý ngươi là gì?"
Huyết Nha Sư giơ tay đánh ra liên tục như là muốn đâm người nói:
"Là thứ bá khí vừa rồi, thứ đó chỉ có cái cảnh giới đó mới bộc phát được, như thế nào ngươi lại làm được?"
"Ý ngươi là Hạo Nhiên Uy?"
"Đúng đúng, ta mặc kệ nó là gì, hãy chỉ cho ta học nó, Hàn Vũ Thiên đại ca, đại ca à mau chỉ ta đi."
Huyết Nha Sư như mất hết liêm sỉ của một vị yêu thú thượng cổ nó liên tục van xin, mọi người nhìn vào một người một thú liên tục tranh cãi thì ngây ra không thôi.