Chương 362: Phế Địa Hủy Diệt.
Chương 362:
Luyện đan kết thúc, những người nằm b·ất t·ỉnh cũng là vài phút sau tỉnh dậy nhao nhao rời khỏi đây, tin tức lan truyền khắp Hỗn Nguyên Thánh Quốc, sau đó là khắp nơi trên Thiên Nhân đại lục, thiếu niên tuyết thế Hàn Vũ Thiên tu thành Chí Tổ còn luyện ra được Thiên Tổ đan phẩm trấn áp quần hùng chỉ bằng một lần bộc phát khí tức, Hoàng Kim Thiên Kiêu Bảng một lần nữa biến đổi cực kì lớn toàn bộ đại lục Thiên Nhân lấy Hàn Vũ Thiên làm người dẫn đầu thế hệ này của nhân tộc, Thiên Thần Điện cũng đã công nhận hắn làm thiên tài đệ nhất vạn năm có một, ở trên bảng phong hiệu thế giới hắn được xếp vào mười vị trí đầu, gọi là Nhân Tộc Chí Tôn, trong Thiên Kiêu Thế Giới Bảng nhân tộc cũng chỉ có bốn vị đứng ở bên trong bảy mươi người không ai khác ngoài bốn vị chân truyền của Thiên Thần Điện, giờ đây nhân tộc bọn họ lại xuất thêm một người mà còn ngang nhiên trực tiếp chiếm đoạt một chỗ trong mười vị trí đầu tiên, Tô Lăng giới chỉ mới vài ngày trôi qua đã phát sinh kịch biến không ai là không biết, Hàn Vũ Thiên ngồi tĩnh tâm tu luyện ở chủ vị một mặt bình thản cứ xem mọi chuyện bên ngoài không hề liên quan gì đến mình, cảnh chính mở ra một thân ảnh trung niên râu dài tiên phong đạo cốt bước vào bình thản mà đi không nhanh cũng không chậm, đến khi thân ảnh kia đứng ở trung tâm đại điện thì nhìn Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Hàn Vũ Thiên, chúng ta lâu rồi cũng không gặp, ngươi vậy mà đã đột phá tới Chí Tổ."
Người đến là kẻ mà Hàn Vũ Thiên từng gặp ở bí cảnh bách thần, Lục Hạch Thần Vương đại danh đỉnh đỉnh, Lục Hạch không phải người của Thiên Nhân Đại Lục mà thuộc về Nam Minh Thần Cung chính là tàn dư của Nam Minh Thần Tông thời kì thượng cổ khi xưa, Nam Minh Thần Cung càng không ở đây mà là ở một vung lục địa thần bí sương mù quanh năm bao phủ, tứ phương đều là đại hải vô tận ngư thú cư trú, mà Lục Hạch Thần Vương chính là một trong năm vị trưởng lão của Nam Minh Thần Cung, tu vi thâm sâu khó lường có thể cùng với Thần Tổ ở Thiên Nhân đại lục giao thủ ngang tay, Hàn Vũ Thiên chậm rãi mở mắt nhìn lấy Lục Hạch cười nói:
"Lục Hạch tiền bối, từ lúc chia tay đến giờ không có việc gì chứ?"
Lục Hạch nhẹ gật đầu mỉm cười nói:
"Ngươi vẫn là thần thái như cũ làm người khác phải kh·iếp hãi, hôm nay ta đại diện cho Nam Minh Thần Cung phát ra lời mới đến với ngươi, về việc tham gia vào bí cảnh Chân Mộc Thổ Giới."
"Chân Mộc Thổ Giới?"
Lục Hạch cười giải thích nói:
"Chân Mộc Thổ Giới hay nói đúng hơn là mảnh vỡ thế giới của Tô Lăng giới thời thái cổ, thuộc vào kì địa cấp thần mà ai ai cũng mong muốn vào được, bên trong Chân Mộc Thổ Giới có tồn tại cơ duyên đột phá Thần Hoàng, thời kì thượng cổ Nam Minh Thần Tông khi mới được thành lập thì vị tông chủ đầu tiên của Nam Minh đã tìm ra được mảnh vỡ thế giới này lúc du ngoạn hư không, liền đem nó về định trụ ở không gian cách biệt trở thành một bí cảnh truyền lại ngàn đời cho hậu bối Nam Minh, nhưng Chân Mộc Thổ Giới suy cho cùng cũng là mảnh thế giới bị tàn phá, bí cảnh chỉ có thể một vạn năm mở ra một lần bằng không thì truyền tống quá nhiều sẽ dẫn đến không gian bất ổn mà làm cho Chân Mộc Thổ Giới bị sụp đổ, Nam Minh bọn ta cũng không độc chiếm Chân Mộc Thổ Giới mà vạn năm sẽ tổ chức thi đấu một lần cho bất luận thế lực nào cũng có thể tham dự, Chân Mộc Thổ Giới mỗi vạn năm chỉ có ba ngàn danh ngạch tham gia, hai ngàn danh ngạch sẽ được chia cho tứ đại thế lực mạnh nhất tứ đại lục địa, còn ba trăm xuất bọn ta sẽ tổ chức tranh đấu trên toàn bộ Tô Lăng giới."
Hàn Vũ Thiên đại khái đã hiểu được Chân Mộc Thổ Giới chính là một mảnh thế giới vỡ vụn, có thể thấy rằng Chân Mộc Thổ Giới không bằng như lúc ban đầu nhưng tài nguyên trong đó có thể nói trân bảo khó cầu ở thời kì thái cổ, nếu thật sự để một vị Thần Tổ bước vào được mảnh vụn thế giới thái cổ thì chỉ cần nhặt một chút đồ vật ở trong đấy cũng có thể một bước phá xích trở thành Thần Hoàng khuynh đảo chúng sinh, nhưng đáng tiếc Chân Mộc Thổ Giới có thể thu nạp sinh linh Thần Cảnh, nhưng cũng chỉ có hạ vị Thần Cảnh là được bước vào bên trong cảnh giới ấy, bằng không cảnh giới cao hơn hạ vị thần bước vào thì không gian sẽ trực tiếp vụn vỡ hoặc là pháp tắc Chân Mộc Thổ Giới tiến hành gạt bỏ sinh linh vượt quá khả năng chịu đựng của nó, Lục Hạch cười nói:
"Tuy Chân Mộc Thổ Giới trân bảo đầy đất là vậy, nhưng chỉ có sinh linh thần cảnh từ hạ vị trở xuống mới có thể bước vào, bằng không thì mỗi một lần Chân Mộc Thổ Giới mở ra thì sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu ngập trời."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng là biết được mảnh vụn thế giới suy cho cùng là một mảnh thế giới tàn khuyết không hoàn chỉnh, chỉ có thể chứa đựng sinh linh có cảnh giới nhất định, nhìn thì Chân Mộc Thổ Giới hiện tại có thể chịu được sự xuất hiện của thần cảnh hạ vị, nhưng một vạn, hai vạn, hay có thể lâu hơn một chút thì Chân Mộc Thổ Giới cũng chỉ chứa được sinh linh Đạo Tổ rồi từ từ hạ thấp xuống tiếp, cho đến khi bản nguyên thế giới còn sót lại trong nó cạn kiệt sạch sẽ thì Chân Mộc Thổ Giới sẽ tự huỷ biến thành cát bụi không để lại bất kì thứ gì.
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Chúng ta chỉ gặp qua một lần, làm thế nào mà Lục Hạch ngài lại đến để đưa cho ta lệnh bài này?"
Lục Hạch hay tay chấp sau lưng cũng là suy nghĩ một chút nói:
"Thiên tài chí tôn tại sao lại không được danh ngạch bước vào trong Chân Mộc Thổ Giới chứ? Huống chi Nam Minh Thần Cung cũng là từ nhân tộc mà ra, ngươi cũng là một phần của nhân tộc, càng là xứng đáng có được lệnh bài này hơn bất kì ai, lão phu cùng với chư vị trưởng lão cùng cung chủ Nam Minh đều đồng thuận với quyết định này, hẹn ngươi một tháng nữa sẽ gặp ở Nam Minh thần cung."
Lục Hạch không có lưu lại lâu vung tay liền có một lệnh bài cổ xưa chạm khắc tinh xảo bay tới trước mặt Hàn Vũ Thiên, hắn cũng không có từ chối mà lập tức bắt lấy vẻ mặt cũng là loé lên một tia hài lòng, Hàn Vũ Thiên nhìn lệnh bài một chút trong lòng suy ngẫm một hồi liền cười nói:
"Tới lúc đưa bọn họ đến đây rồi."
Thân ảnh hắn biết mất khỏi đại điện rất nhiều cao thủ từ bên trong Vạn Niên Cung bay vọt ra ngoài theo về một hướng mà đi, Vạn Niên Cung giờ đây ngoại trừ một vài đệ tử canh cửa thì không còn ai khác, Hàn Vũ Thiên dẫn theo mấy trăm cao thủ Đạo Tổ, vài chục vị Bán Thần và mấy vị Chuẩn Thần của Vạn Niên Cung hướng thẳng về phía Huyết Chu Nhai bên này mà đi, một đường quét ngang lãnh thổ Hỗn Nguyên Thánh Quốc ai gặp cũng phải cung kính cúi đầu.
"Thiên tài chí tôn đang dẫn người của mình đi đâu vậy?"
"Đội hình cỡ này chính là đi chiến đấu một thế lực nào đó sao?"
"Vì sao lại không dẫn theo Thần Cảnh?"
"Đó không phải là hướng của Huyết Chu Nhai sao?"
Đoàn người Hàn Vũ Thiên lướt ngang thiên địa như mưa sao băng cuối cùng đã đến được biên giới Huyết Chu Nhai, hắn vung tay một đạo lệnh bài bay vọt tới kết giới lập tức làm nó mở ra một cái lỗ hỏng để cho đoàn người bay vào bên trong đây, Hàn Vũ Thiên vừa hạ chân xuống mặt đất thì đã có rất nhiều bóng dáng tà tu lao tới như là dã thú thấy được miếng mồi ngon, hắn chỉ bộc phát khí tức một cổ hàn băng quét ngang đã hoá toàn bộ thành băng tượng sinh cơ tiêu tán kể cả Đạo Tổ viên mãn cũng chỉ trong một thoáng c·hết dưới tay hắn không hề có phản kháng, hắn hoá thành lam quang hướng thẳng về phương hướng toạ độ lúc trước lưu lại khi vừa bước chân lên Thiên Nhân đại lục, trên đường đi bọn họ đã g·iết vô số tà tu có ý định vây công, sau một thời gian cũng không ai dám đến trêu chọc đoàn người sát thần này nữa, Hàn Vũ Thiên vừa hạ chân xuống mặt đất cằn cỗi liền phóng ra pháp tắc chi lực mạnh mẽ tinh thuần, không gian pháp tắc chuyển động từ trong ống tay áo bay ra bốn đạo dây xích màu xám, bắt đầu đâm vào trong không gian rồi từ từ kéo ra tiến hành nới rộng vùng không gian hư vô kia.
Vết nứt hư không bắt đầu xé toạt liên kết với một vùng đất khác nhìn vào thì chính là cổng không gian dẫn về phế địa, Hàn Vũ Thiên phóng xuất thần niệm quét ngang thiên địa ngàn vạn dăm bên trong phế địa đã thấy được một cảnh tượng mà hắn không ngờ tới nhất chính là Vạn Niên Cung ở nơi đó đang bắt đầu một cuộc đại t·hảm s·át quy mô cực lớn, nhưng không phải là t·hảm s·át bách tộc mà là đang cùng với hư không thú tiến hành chiến đấu vô cùng ác liệt, Kính Sự là kẻ gác cửa không gian truyền tống cũng là bỏ đi việc thủ hộ tham gia cùng với người phế địa tiến hành ngăn cản đợt t·ấn c·ông như vũ bão của hư không chi thú, Hàn Vũ Thiên vẻ mặt khó coi lập tức hoá thành lam quang bay thẳng vào bên trong cũng là dẫn theo toàn bộ người Vạn Niên Cung trở về phế địa.
Kiều Nguyệt Nga một thân tu vi đã đạt tới Thiên Tổ cùng với Hàn Vũ Thanh cha con sát cánh cùng nhau dẫn đầu toàn bộ phế địa chiến đấu với hư không thú, Hàn Vũ Thanh trường kiếm trong tay phóng xuất song chi lĩnh vực kiếm và băng bạo phát ra thoáng chốc mưa kiếm bão tuyết thổi quét g·iết hơn ngàn vạn hư không thú lâu la, cự kiếm xé toạt tầng mây nhắm thẳng tới một đầu hư không thú với vẻ ngoài lai cừu và bọ, song nhận sắc bén của nó chém ra liên tiếp chục đạo ám quang cùng với đại kiếm của Hàn Vũ Thanh v·a c·hạm làm cho không gian rạn nứt rung lắc dữ dội không thôi, Kiều Nguyệt Nga bên này cũng không thua kém từng đạo cánh hoa bay khắp chiến trường như là lợi kiếm chém c·hết vô số hư không thú bên này, cũng đang đối chọi với một đầu trường xà có bốn cái chân sắc bén của bọ ngựa, nó hung ác điên cuồng t·ấn c·ông nàng ấy nhưng nàng vẫn là chiếm ưu thế về tốc độ liên tục tránh thoát, nàng nhất kiếm khuynh thành chúng sinh bị mê hoặc bởi bộ dáng yêu kiều kia, kiếm quang mang theo lực lượng mạnh mẽ cắt đôi cự mãng thành hai khúc, nhưng điều không ngờ tới chính là cự mãng bọ ngựa kia lại không c·hết mà bốn cái thủ nhận hướng thẳng tới ngực nàng đâm tới.
"Nguyệt Nga!"
"Mẫu thân!"
Hàn Vũ Thanh và Hàn Diệp không kịp ứng cứu chỉ có thể kêu to một tiếng cảnh báo, Kiều Nguyệt Nga sắc mặt khó coi biết chắc mình sẽ không thể thoát khỏi đòn này định dùng thân mạnh mẽ chống đỡ, nhưng đột nhiên một bàn tay ôm lấy eo nàng truyền tới một hơi ấm quen thuộc, Hàn Vũ Thiên xuất hiện hàn khí quét ngang tứ phía đóng băng con hư không thú trước mắt, thủ nhận sắc bén chỉ còn cách Kiều Nguyệt Nga một đốt ngón tay nữa thôi đã ngưng kết, cơ thể sắp nối lại của nó cũng bị băng phong, hắn vung tay liền phá đi mấy bức tượng đã bị đóng băng hóa toàn bộ thành tro bụi không có khả năng khôi phục, Kiều Nguyệt Nga ánh mắt rung động nhìn lấy một khuôn mặt mà nàng hằng đêm nhung nhớ cuối cùng đã thực sự trở về bên mình, Hàn Vũ Thiên nhìn nàng cười nói:
"Nương tử, xin lỗi ta đến trễ."
Kiều Nguyệt Nga lắc đầu một giọt lệ bất chợt rơi xuống nói:
"Không, ngươi tới vừa đúng lúc."
"Phụ thân!"
"Thiên nhi."
"Lão cung chủ."
Hai nhi tử Hàn Vũ Thiên vui mừng khôn siết, Hàn Vũ Thanh, Hàn Vũ Đạo cùng bốn vị lão nhân Hàn gia cũng là kinh hỉ không thôi, những thuộc hạ trung thành thấy được cung chủ trở về cũng lập tức quỳ xuống cung kính không hề có chút tạp niệm nào, Tiêu Nhiên chuẩn bị cất tiếng hỏi thì một đạo hỏa long từ cửu thiên giáng hạ tiêu diệt trăm vạn hư không thú trong nháy mắt, tạo thành sóng khí nóng rực thổi quét xung quanh, Tiêu Hạo đạp lên t·hi t·hể cháy đen của một đầu hư không thú Bán Thần cười nói:
"Mẫu thân, hài nhi đã trở về."
Thiên không giáng xuống vô số mưa thiên thạch màu tím ầm ầm rơi trên khắp nơi ở phế địa, Hàn Vũ Thanh chém g·iết hai đầu hư không thú thủ lĩnh thì vẻ mặt ngưng trọng nói:
"Bọn chúng lại tới, đợt mưa sao băng này còn nhiều hơn hai lần trước gấp vài lần, nếu cứ tiếp tục e là không ai trong chúng ta có sức đánh tiếp."
Bọn họ chiến đấu như vậy cũng đã được một năm rồi, liên tục chiến đấu dù có là Thiên Tổ cường giả cũng sẽ bị mài c·hết, đám quái vật này cứ đợt này tới đợt khác điên cuồng công kích không cho bọn họ thời gian nghĩ ngơi, ba đại lục khác cũng gặp không ít khó khăn trong việc ngăn chặn hư không, chứ đừng nói tới những tiểu quốc đảo ngoài kia, một cái đuôi to lớn quất ngang bầu trời đã phá hủy chục vạn thiên thạch, Đằng Xà Thiên Thế Cố Mạch cười nói:
"Các ngươi cứ khôi phục lực lượng, chuyện ở đây giao lại cho bọn ta là được."
Mấy trăm đạo thân ảnh đồng loạt xuất hiện ở không trung tu vi thấp nhất là Đạo Tổ, cao nhất là Chuẩn Thần, khi đám người này xuất hiện cũng làm cho đám người Vạn Niên Cung reo hò trong vui sướng, đây chính là những cao tầng đi theo Hàn Vũ Thiên đã trở về đây, từng nhóm người tản ra khí thế kinh khủng chia nhau tứ phía điên cuồng tiêu diệt mấy cái thiên thạch đang rơi xuống này, có mấy vạn cái rơi xuống mặt đất nổ tung sau đó bò ra chi chít hư không thú lớn nhỏ đủ loại rít gào khát máu tiến hành t·ấn c·ông sinh linh sống, Hàn Vũ Thiên đứng ở không trung nhìn màn mưa sao băng trước mắt có một chút cau mày không thôi, hắn không ngờ tới được hư không thú vốn nên xuất hiện ở dưới mặt đất sao lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống như thiên ngoại tai họa, hắn vung tay lôi đình phóng ra triệt tiêu hơn trăm vạn lưu tinh, nhưng không ngờ tới chính là đợt t·ấn c·ông này của đám hư không thú quá mạnh mẽ số lượng đã lên đến mấy chục tỷ, căn bảng là tiêu diệt mãi không hết được, bầu trời xé toạt một quả lưu tinh cự đại nhất giáng xuống làm cho Hàn Vũ Đạo nét mặt đại biến nói:
"Thiên nhi cẩn thận, quả lưu tinh đó chính là ẩn chứa quái vật cao thủ ở bên trong tuyệt đối không được để nó chạm đất."
Hàn Vũ Thiên nắm trong tay Cửu Hàn Kiếm bắt đầu hóa thành chín bóng mờ với làn khói mờ ảo, hắn cười nhạt nói:
"Đương nhiên thứ đó không rơi xuống đây được, Cửu Ảnh Băng Đoạn Bách Sát."
Chín làn khói biến mất lần nữa xuất hiện đã là vây quanh cự đại lưu tinh, chín bóng mờ liên tục chớp động chém ra vô số nhát kiếm ngay cả Chuẩn Thần hay Thiên Tổ cũng không nhìn kịp tốc độ ra đòn như vậy, Hàn Vũ Thiên lần nữa đứng ở không trung chín bóng mờ hợp lại thành một thì cũng là lúc lưu tinh vỡ tan tành thành từng mảnh vụn sau đó hóa thành cát bụi bay giữa trời xanh, Hàn Vũ Thiên bước ra một bước đã vượt ra ngoài vạn trượng nhìn lên bầu trời màu tím phía sau làn mây, hắn phát hiện ra một vòng xoáy không gian màu tím liên tục có lưu tinh hư không giáng xuống không ngừng, Hàn Vũ Thiên một kiếm ngưng tụ lôi đình chém vào bên trong tạo thành một t·iếng n·ổ vang trời, vòng xoáy hư không khép lại không còn tiếp tục có lưu tinh hư không nữa.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc thì vòng xoáy kia lần nữa hiện ra làm cho Hàn Vũ Thiên cũng phải cau mày không thôi, một đòn vừa rồi mang theo hủy diệt chi lực đáng sợ nhất của lôi điện vậy mà lại không làm cho không gian kia khép lại, Hàn Vũ Thiên lần này lấy ra Thiên Dương Hỏa Kiếm ngưng tụ lôi điện và hỏa diễm nhất kích đánh tới xuyên vào trong không gian tối đen kia, g·iết đi rất nhiều hư không thú ý định chui ra bên ngoài, miệng vòng xoáy lần này bị hỏa diễm thiêu đốt đã đóng lại, nhưng cũng chỉ lâu hơn ban đầu một chút thì đã lần nữa mở ra, Hàn Vũ Thiên lần này đã có một chút khó chịu liền hóa thành chín đạo bóng mờ xông thẳng vào bên trong không gian vòng xoáy, nơi đây tịch mịt u tối chỉ có những đốm sáng màu tím quỷ dị kêu lên từng tiếng rít phấn khích, Hàn Vũ Thiên vung tay một vần thái dương chiếu sáng không gian trong đấy, hắn thấy được có rất nhiều hư không thú đang điên cuồng chạy ra bên ngoài còn thấy được chín tháp trụ có chứa đựng không gian chi lực, hắn đoán đó chính là thứ khiến cho cổng không gian này liên tục duy trì.
"Phá hủy những thứ này trước."
Chín bóng mờ hướng về chín cái tháp trụ mà t·ấn c·ông, ở đường đi g·iết ra vô số hư không thú cũng chạm mặt một vài hư không cấp thủ lĩnh phải mất một ít lâu mới tiêu diệt được, ngay khi sắp phá hủy được tháp trụ thì chín đạo sắc tím quỷ dị lóe lên ngăn cản chín đạo bóng mờ ra tay, Hàn Vũ Thiên lui ra sau vẻ mặt có một chút ngưng trọng nói:
"Vậy mà là Thần Cảnh tầng 1."
Nơi đây trấn thủ chín tháp trụ lại là chín con hư không thú cấp bậc Thần Cảnh, Hàn Vũ Thiên cũng không có sợ hãi chỉ là hơi khó khăn một chút khi phải giải quyết một đám thần cảnh mà thôi, hắn vung tay vạn pháp bất xâm bao phủ toàn bộ khuôn viên vạn dặm, thực lực của toàn bộ hư không thú đều giảm đi một nửa, nhưng hư không căn bản là không hề quan tâm đến việc thực lực bản thân bị giảm mà vẫn theo bản năng khát máu hướng về sinh vật có sự sống mà lao tới như điên, chín bóng ảnh lướt vào trong đám hư không chỉ trong chớp mắt đã g·iết ra một con đường máu hướng đến chín tháp trụ mà g·iết, rất nhiều thủ lĩnh hư không xuất hiện ngăn cản bước tiến của hắn, chín đạo hư ảnh quỷ dị biến mất rồi lại xuất hiện ngay cả đám thủ lĩnh cũng không thể nắm rõ hành tung liên tục bị tiêu diệt hết con này tới con khác, số lượng đông đảo làm cho tiến độ của Hàn Vũ Thiên có một chút chậm lại, ngay khi áp sát được tháp trụ thì một đầu hư không thú cấp Thần lẫn trốn bên trong đám đông bay ra ngăn cản, hắn một quyền nện ra mang theo thiên địa pháp tắc oanh phá vùng trời hư không đánh lui hư không thú thần cảnh ra ngoài, dù thực lực của bọn chúng đã bị giảm một nữa do vạn pháp bất xâm, nhưng suy cho cùng bản chất vẫn là một sinh linh thần cảnh, bị giảm một nửa vẫn có thực lực có thể một cái phất tay gạt bỏ Chuẩn Thần Vương trong nháy mắt, Hàn Vũ Thiên biến mất lần nữa là áp sát tháp trụ trong tay cầm ra Sáng Thế Thần Kiếm tản ra quang minh sáng tạo chi lực mạnh mẽ tinh thuần, khiến đám hư không thú vốn tàn ác điên cuồng lại sợ hãi rụt rè trong tức khắc, đây chính là lực lượng có thể áp chế được sức mạnh hư không, Hàn Vũ Thiên một kiếm bổ ra chém đổ một trong chín tháp trụ, hư không thú cấp thần chật vật đứng dậy gầm lên một tiếng sợ hãi điên cuồng phóng tới ôm lấy tháp trụ muốn nối nó lại như cũ, nhưng thứ kia đã hoàn toàn bị phá huỷ không gian chi lực bên trong đang ào ào tuôn ra thiên địa, một luồng sắc tím quỷ dị từ nơi sâu xoẹt tới trực tiếp lấy mạng hư không thú kia, Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"Hoá ra ta không cần g·iết các ngươi, chỉ cần tháp trụ bị huỷ thì các ngươi đơn giản sẽ bị một loại quy tắc nào đó g·iết đi."
Hàn Vũ Thiên nhận biết được tia sáng quỷ dị kia chính là một loại quy tắc mà có lẽ cao tầng của hư không đã đặt ra cho chín kẻ bảo vệ tháp trụ nơi đây, hắn vung tay băng hoàng và băng long uốn lượn giữa không trung gầm lên một tiếng khí thế thao thiên lần nữa xông tới thấp trụ gần nhất, phía bên đây thì đã có sẵn một bóng mờ của hắn chiến đấu với một thần cảnh hư không vô cùng ác liệt, nhưng suy cho cùng bóng mờ kia chỉ mang một phần lực lượng của hắn không thể mạnh mẽ đối cứng mà liên tục dùng tốc độ đánh rồi lại tránh né, Hàn Vũ Thiên một quyền đấm ra hải dương vô tận đè ép thiên không như là đại thảm hoạ s·óng t·hần hiện ra ở trời cao, sóng lớn ập tới điên cuồng mạnh mẽ trong nhu có cương càn quét ức vạn hư không thú xung quanh, Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền được hắn vung ra đơn giản là huyền diệu hơn cả vị Thần Hoàng sáng tạo ra nó, một quyền đại hải nhấn chìm thương khung vô tận pháp tắc lưu chuyển theo sóng kình đập thẳng vào hư không thú thần cảnh cũng mang theo nó đâm thẳng vào tháp trụ thứ hai, đùng đùng, tiếng v·a c·hạm mạnh mẽ theo sau đó là tiếng răng rắc do đất đá nứt ra mang theo tháp trụ rơi xuống bên dưới đè c·hết thêm vô số hư không thú không kịp trốn chạy, hư không thú kia rít lên một tiếng không cam lòng lần nữa bị quy tắc hư không g·iết đi, hắn thu hồi bóng mờ ở đây lại nhắm đến phương hướng khác mà tới, với thực lực hiện tại của hắn thì ngoại trừ trung vị đỉnh phong thần linh trở lên ra thì không kẻ nào ngăn được bước tiến này, Hàn Vũ Thiên thế đi không giảm có hai đầu băng hoàng và băng long hỗ trợ dọn đường thì hắn cũng đỡ mất thời gian động thủ, thấp trụ thứ ba đã ở ngay trước mắt Hàn Vũ Thiên lần này cũng không có do dự quyền ý phát ra băng hàn chi lực làm cho thiên địa vạn vật ngưng kết bao gồm cả không gian xung quanh, Hàn Long Băng Thánh Quyền đấm ra mang theo cự long rít gào vồ lấy hư không thú thần cảnh thứ 3 lao về hướng tháp trụ, tháp trụ thứ ba sụp đổ lại thêm một đầu xỏ bị tiêu diệt bởi chính quy tắc của mình, Hàn Vũ Thiên sắc mặt đại biến nhìn vào chỗ sâu trong hư không như cảm nhận được có thứ gì đang đến liền vung tay thu hồi những bóng mờ kia lại, Sáng Thế Thần Kiếm bay lên không trung hoá ra cự đại một hư ảnh to lớn nghiêm chính cầm lấy sáng thế chi kiếm chính là Sáng Thế Thần Chủ Nhạn Lạc, Hàn Vũ Thiên vẻ mặt nghiêm túc nguyên lực rót vào thần kiếm không ngừng điểm tới một chỉ quát:
"Sáng Tạo Bất Diệt, Vĩnh Hằng Bất Biến, Phá!"
Một kiếm quét ngang gạt bỏ hơn tỷ hư không thú chém nát sáu tháp trụ còn lại làm cho không gian kịch liệt rung lắc, một tiếng rít chói tai từ phía xa truyền tới tốc độ cực nhanh đã đuổi kịp tới đây, Hàn Vũ Thiên đạp lôi điện tốc độ tăng vọt hướng về vòng xoáy không gian đang nhanh chóng đóng lại phía sau, bàn tay sắc nhọn màu tím sẫm chuẩn b·ị b·ắt lấy chân của Hàn Vũ Thiên thì một cổ sáng thể chi lực bộc phát đánh bật bàn tay kia ra, Nhạn Lạc hiện thân mang theo Hàn Vũ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để đào thoát, khoảng cách còn ngàn dặm chớp động một cái liền thoát ra được khỏi thế giới này, nhưng mà vào thời điểm này một ngàn dặm lại là càng thêm khó khăn, phía sau lại truyền tới rất nhiều tiếng gào thét của hư không thú cấp bậc Thần Đế, Nhạn Lạc hừ lạnh một quyền vung về sau lưng.
"Sáng Tạo Vô Tận Quyền!"
Một quyền mang theo năng lực tịnh hoá cực kì cường đại chỉ đơn giản tản ra khí tức đã tiêu diệt thêm vài chục tỷ hư không thú lâu la, đấm về sau đám hư không thú Thần Đế rít lên một tiếng sợ hãi quay đầu bỏ trốn vào chỗ sâu nhất của không gian, bọn họ cuối cùng vào thời khắc không gian đóng kín cũng đã kịp trở về phế địa, Hàn Vũ Thiên nhìn không gian đóng kín không có lưu lại bất cứ dấu vết nào cũng là thở ra một hơi trọng khí, vừa rồi đúng là nguy hiểm vượt ngoài dự đoán của hắn, mấy đầu Thần Đế hư không thú đồng loạt t·ruy s·át, nếu không phải Nhạn Lạc vào thời khắc tối hậu quan đầu thức tỉnh kịp lúc thì e là Hàn Vũ Thiên phải bỏ ra đại giới để t·ẩu t·hoát.
Không gian khép lại không còn hư không thú xuất hiện, đám người ở phế địa cũng nhanh chóng dọn dẹp tàn dư hư không sau ít ngày đã hoàn toàn xóa bỏ những ác thú kia, Hàn Vũ Thiên đứng ở đỉnh Vạn Niên Cung quét ngang chúng sinh thiên địa cũng đã thấy được hoàn cảnh nơi đây thay đổi không ít, hoang tàn đỗ nát chỉ trong một năm giao thủ với hư không, những sinh linh ngoài tứ đại lục vẫn đủ sức duy trì ra thì chẳng còn kẻ nào sống sót, Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi trọng khí nói:
"Chúng ta đã không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, đám hư không thú kia rồi sẽ quay trở lại vào thời gian sớm nhất, hãy sắp xếp chuẩn bị rời khỏi thế giới này."
Mọi người bên dưới bàn tán dữ dội rất nhiều người tràn ngập nghi hoặc mà một số ít lại không hề bất ngờ, bởi những thế lực không bất ngờ chính là những thế lực có người đã theo chân Hàn Vũ Thiên bước vào một vùng thế giới mới, bây giờ Hàn Vũ Thiên trở lại vẫn là như cũ giúp cho bọn họ lần nữa thoát ly khỏi thế giới này, trong lúc đám người còn dang bàn tán xôn xao thì có một bóng người lặng lẽ rời đi, Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng nói:
"Kính Sự đại nhân, chậm đã."
Kính Sự vốn chuẩn bị rời đi thì toàn thân cứng lại cảm nhận một cổ hàn khí lạnh lẽo quét ngang làm cho thân thể của hắn muốn cử động cũng không được, Hàn Vũ Thiên giơ ngón tay lên điểm một cái Kính Sự đã biến mất lần nữa xuất hiện chính là ở ngay trước mặt hắn, Hàn Vũ Thiên nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Kính Sự cười nói:
"Thật không may, năm đó ngươi động thủ với ta nhưng bất thành, hiện tại thì bản cung chủ có nên g·iết ngươi hay không đây?"
Kính Sự tuy run rẩy nhưng giọng vẫn rất bình thản còn kèm theo chút nghi ngờ nói:
"Tần Thạch Vỹ lão thần không lẽ năm đó không g·iết ngươi?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Đương nhiên, bản cung chủ phước lớn mạng lớn nhờ vào lão nhân đó mà thoát khỏi một kiếp, đến được Thiên Nhân đại lục đạt được tạo hóa, mới quay về đây tìm ngươi."
Kính Sự vận dùng toàn thân lực lượng lấy từ túi trữ vật ra một lệnh bài nói:
"Người của phế địa đúng là những kẻ bị nguyền rủa, chỉ bằng vào thời gian ngắn mà ngươi đã đạt thực lực cỡ này, nếu để các ngươi xuất hiện trên Thiên Nhân đại lục thì sẽ gặp rắc rối to, phải mau nói cho các vị trưởng lão biết, có đúng không?"
Hàn Vũ Thiên đọc ra suy nghĩ của Kính Sự làm cho hắn vẻ mặt kinh hãi không thôi, Hàn Vũ Thiên nhất kích phát nát lệnh bài đang đào tẩu kia, bàn tay giơ lên một cổ hàn khí kinh người giam cầm Kính Sự thành một khối pha lê nhỏ bằng lòng bàn tay, Hàn Vũ Thiên thu khối cầu vào trong ống tay áo thấp giọng nói:
"Thông tri cho ba đại lục khác, tập hợp tại Thiên, ba ngày sau xuất phát."
Hàn Vũ Thiên trong ba ngày này đã luyện chế thuyền hạm không gian dùng tài liệu không gian luyện chế, dựa vào số lượng người hiện tại của bốn đại lục dù hắn có thần thông cỡ nào cũng không thể đưa được tất cả cùng đi, trừ khi có chiến hạm đủ nhiều và đủ khả năng vượt qua không gian cấm chế của đại trận.
Thời gian ba ngày trôi qua những người ở bốn đại lục cũng tập hợp đông đủ, bốn chiếc thuyền hạm ngàn trượng bên trong ẩn chứa không gian pháp tắc đủ chứa được tất cả mọi người có mặt tại đây, Hàn Vũ Thiên vung tay thuyền hạm mở cổng từng bóng người bay vọt vào bên trong, đoàn người đông như kiến quét ngang thiên địa mà đến mất hơn ba ngày toàn bộ mới vào được bên trong, Hàn Vũ Thiên điểm lên ba chiếc thuyền hạm bắt đầu di chuyển hướng đến cổng không gian nơi Kính Sự từng trấn giữ mà đi, khi đến được cổng không gian Hàn Vũ Thiên vung tay khối băng ngọc nhốt Kính Sự từ trong ống tay áo bay ra ngoài rơi phía trước cổng không gian, một điểm của hắn khí tức của Kính Sự trào ra ngoài cưỡng ép cổng lớn mở rộng ba chiếc thuyền hạm tiến sâu vào bên trong không có trở ngại nào, còn Kính Sự ở trong băng ngọc cơ thể điên cuồng bị hút cạn vì sử dụng lực lượng thôi động thần khí, cổng không gian này chính là một kiện thần khí chân chính lấy thực lực của Chuẩn Thần miễn cưỡng kích hoạt nhất định sẽ phải lãnh hậu quả chính là c·ái c·hết cận kề, Hàn Vũ Thiên không hề quay đầu âm thanh uy nghiêm truyền vào trong ba chiếc thuyền hạm nói:
"Nghe cho kĩ đây, các ngươi chưa từng biết đến nơi gọi là Thiên đại lục, các ngươi chưa từng nghe qua nơi nào được gọi là phế địa, và phế địa là nơi chưa từng tồn tại trong Tô Lăng giới, thứ duy nhất các ngươi nhận thức được chính là Vạn Niên Cung ở Thiên Nhân đại lục, nhớ cho thật kĩ lời ta nói, đây là một cuộc sống một cuộc đời mới của các ngươi, nếu dám hẻ nửa lời đừng trách vì sao bản thân lại c·hết thảm."
Nhạn Lạc đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Vũ Thiên nhìn về phía phế địa, bàn tay chậm rãi nâng lên một quyền mang theo sức mạnh vô thượng của Thần Tổ đại năng nhất kích hướng về phế địa đấm ra, quyền ý đơn giản nhưng khi chạm vào mặt đất của phế địa đã hoàn toàn huỷ diệt quê hương của tất cả mọi người, bên trong thuyền hạm tất cả mọi người đều có thể thấy được tràn cảnh huỷ diệt ở bên ngoài, phế địa đang sụp đổ bởi vì một quyền của thần linh, pháp tắc rung chuyển từng đạo từng đạo tán loạn kèm theo đó là sự huỷ diệt vô tận của màn đêm u tối không thấy điểm cuối, từng hố đen cắn nuốt thiên địa vạn vật, ai nhìn vào cũng là lòng tràn đầy bi thương không nỡ nhìn lấy quê hương mình bị sụp đổ ngay trước mắt, nhưng ai cũng hiểu rõ nếu không rời bỏ quê hương thì kết cục của bọn họ trong tương lai chính là như phế địa kia hoàn toàn bị c·hôn v·ùi vào hố đen vĩnh cửu, Kính Sự ở trong băng cầu gào thét không cam lòng cũng là triệt để bị hút khô rồi cùng với phế địa c·hôn v·ùi vào vòng xoáy vô tận, cánh cửa khép lại cũng là lúc bọn họ nắm chặt tay trong mắt đầy quyết tâm phải sống một cuộc đời mới thật tốt, không được vì quá khứ ảnh hưởng đến con đường tương lai sau này.
Hàn Vũ Thiên cũng là thở ra một hơi trọng khí bản thân hắn không nở huỷ diệt nơi mình sinh ra, nhưng cũng không còn cách nào khác phải làm như thế, phế địa đã bị hư không thú để mắt tới không bao lâu sẽ hứng chịu đại kiếp diệt vong, chi bằng hắn trực tiếp huỷ diệt phế địa mang theo vô tận hư không thú cư trú bên trong nó c·hôn v·ùi cùng nơi đó, kì thật phế địa huỷ diệt cũng đã mang theo hàng tỷ con hư không thú cùng c·hết theo, một nước đi này bất luận là ai cũng không thể ngờ tới được.
Từ trong hư không tĩnh mịt một đôi mắt bừng tĩnh con ngươi màu tím quỷ dị phát sáng vốn nhàn nhã nay đã ngồi thẳng lưng, giới chủ Tô Lăng giới Nh·iếp Bạch Hạc hừ lạnh nói:
"Tên cặn bã hèn mọn, vậy mà một kích hoàn toàn huỷ đi trận pháp mà bản giới chủ mất ngần ấy thời gian huyễn hoá ra, chỉ một đòn này của hắn đã làm cho kế hoạch của chúng ta bị huỷ hoại một nửa, hôm nay ta sẽ không để tên cặn bã đó sống sót."
Nh·iếp Bạch Hạc bàn tay sắc nhọn giơ vào không gian ý đồ tiêu diệt đi Hàn Vũ Thiên, Nhạn Lạc cảm nhận được hư không rung động lập tức nắm lấy Sáng Thế Thần Kiếm nhất kích chém ra mang theo sáng thế pháp tắc đánh thẳng vào vùng không gian kia, Nh·iếp Bạch Hạc cảm thấy một trận đau đớn thu tay lại nói:
"Sáng tạo pháp tắc, ngoài Sáng Thế Thần Chủ đ·ã c·hết kia ra lại còn có kẻ sử dụng được sáng thế lực lượng ư?"
Nh·iếp Bạch Hạc lần nữa ra tay nhưng lại bị một cổ lục quang đánh ra ngăn cản lại, một thanh niên lục bào ngũ quan tinh diễm chân trần không biết từ khi nào đã đứng ở giữa vùng đất u tối của hư không, Nh·iếp Bạch Hạc đứng dậy vẻ mặt giận dữ nói:
"Lại là ngươi!"
Thanh niên lục bào đứng ở hư không quan sát một đám hư không thú bên dưới thản nhiên nói:
"Chào, lâu rồi không gặp, Bạch Hạc huynh."
Nh·iếp Bạch Hạc bạo nộ hư không chi lực mạnh mẽ đôi mắt mang theo sát ý quát:
"Chính là ngươi đã phong ấn ta lại vào lúc ở bí cảnh bách thần, vậy mà giờ đây lại dám bước vào lãnh địa của hư không sợ rằng mình c·hết không có chỗ chôn sao?"
Thanh niên lục bào mỉm cười nói:
"Lúc trước huynh làm giới chủ ta còn sợ huynh ba phần vì được thiên đạo ban phúc, hiện tại thì huynh dấn thân vào hư không lại bị thiên đạo bài trừ năng lực thần chủ trong cơ thể, huynh nói xem Trần Thế Hào ta lại lấy gì để sợ huynh đây?"
Trần Thế Hào đùa giỡn với một chiếc lá xanh mướt trong tay vẻ mặt cười cợt không hề đặt Nhiệp Bạch Hạc vào trong mắt mình, Nh·iếp Bạch Hạc hừ lạnh nói:
"Ngươi đã đến đây thì nộp mạng đi! Xông lên cho ta!"
Từ bốn phía nổi lên gợn sóng khí tức kinh người có hơn mười đầu Thần Tổ và ba mươi đầu Thần Đế hư không thú điên cuồng lao thẳng về phía Trần Thế Hào, bốn đầu Thần Hoàng cũng mai phục từ trước ở sau lưng đánh một đòn chí tử, Trần Thế Hào lại mặc nhiên không hề quan tâm tới những công kích kia, bao gồm cả Nh·iếp Bạch Hạc đang phóng tới, hắn chậm rãi chạm nhẹ lên chiếc lá một cổ sóng màu xánh biếc khuếch đại ra tứ phía triệt tiêu toàn bộ công kích của hư không thú, đẩy lui toàn bộ còn để cho bọn nó bị những tia sét màu lục tràn đầy sinh mệnh lực làm t·ê l·iệt, Nhất Thi kinh sợ nói:
"Ất Mộc Lôi Cương, ngươi làm thế nào tu luyện được mộc lôi chi hệ?"
Ất Mộc Lôi Cương là lôi hệ cường đại dùng để triệt tiêu toàn bộ tà thuật trên thế gian, là một trong số ít thứ có thể khắc chế được hư không thú, Trần Thế Hào cười nói:
"Một đám sâu mọt mà thôi, đừng hòng huỷ diệt được một phương thế giới này, Lôi Minh Mộc Huyễn Tru Diệt Tà, Long Khiếu!"
Chân long màu xanh biếc hiện thân ánh sáng mộc lôi chiếu rọi hư không u tối một cổ lực lượng khủng kh·iếp quét ngang qua vùng đất hư không này, chân long gầm thét như bá chủ vùng trời lao thẳng xuống hướng Nh·iếp Bạch Hạc, tất cả hư không thú thấy vậy hoảng sợ lập tức lao đầu tới dùng toàn bộ sức mạnh của mình bảo hộ Nh·iếp Bạch Hạc, t·hi t·hể tan rã không ngừng ức vạn con bao gồm cả đầu lĩnh thần cảnh cũng xả thân cứu chủ, Nh·iếp Bạch Hạc trầm mặc toàn thân nổi lên một cổ lực lượng tinh thuần không thuộc về hư không, hắn như hoà vào thiên như quân vương thế giới, sức mạnh giới chủ bạo phát trên người của hắn, Trần Thế Hào đôi mắt loé sáng dường như chờ đợi khoảnh khắc này bàn tay xoay chuyển cũng có một cổ lực lượng thế giới trong hai lòng bàn tay, lực hút kinh người túa ra lập tức hấp thu lấy lực lượng thế giới của Nh·iếp Bạch Hạc, đám hư không thú Thần Hoàng cuối cùng đã nhận ra điểm bất thường lập tức vung ra công kích mạnh nhất nhắm tới thanh niên lục bào, nhưng mà chân long hư ảnh nổ tung tạo thành một màn sáng mộc lôi ngăn cản hết thảy công kích, Nh·iếp Bạch Hạc sắc mặt kịch biến hoảng hốt nói:
"Ngươi làm thế nào có thể hấp thu được lực lượng thế giới, không lẽ ngươi cũng có trong mình hạt giống giới chủ?! Không thể nào, cái giới linh c·hết tiệt kia không thể đủ khả năng tạo ra một hạt giống thế giới thứ hai được, bằng cách nào chứ?"
Trần Thế Hào cười nói:
"Bằng vào một điều huyền diệu nào đó, giới linh đã khôi phục lại một nửa lực lượng và tạo ra hạt giống thế giới lần nữa, và thứ nó chọn chính là ta, người sẽ tiêu diệt ngươi, Nh·iếp Bạch Hạc."
Phải nói rất lâu về trước Trần Thế Hào không biết vì sao trong lúc bảo hộ thế giới linh, thì một cổ lực lượng kinh người quét ngang thiên địa biến một thế giới sắp héo mòn trở nên hưng thịnh trở lại, thế giới linh cũng nhờ vào một lần biến đổi đó mà khôi phục được không ít thương thế và trao cho hắn hạt giống thế giới mới, Trần Thế Hào không biết vì sao nhưng hắn nghĩ Hàn Vũ Thiên cũng là có liên quan đến việc này lực lượng thế giới bên trong cơ thể Nh·iếp Bạch Hạc rất nhanh đã bị bóc ra hết tiếp theo chính là một hạt giống từ trong thức hải của hắn bị lôi ra, bên trong hạt giống chứa đựng thế giới bản nguyên bên trong đang cùng với Trần Thế Hào từ từ đồng hoá luyện thành một thể, một cổ lực lượng chí cường là quân chủ thiên địa giáng lâm tạo thành khí tức mạnh mẽ vượt xa Thần Hoàng gấp trăm vạn lần, Kim Thần của Tô Lăng giới lần nữa được sinh ra, Trần Thế Hào chấp tay sau lưng nhìn lấy Nh·iếp Bạch Hạc bên dưới vẻ mặt đang hoảng sợ cười nói:
"Nh·iếp huynh, tới lúc phải chịu c·hết rồi."
Nh·iếp Bạch Hạc đôi mắt đờ đẫn nhìn xuống lòng bàn tay của mình vẻ mặt không cam lòng, nhưng đột nhiên hắn cười phá lên hư không chi lực xung quanh điên cuồng hội tụ lại bên trong cơ thể của Nh·iếp Bạch Hạc như đại hải mênh mông không bao giờ dứt, Nh·iếp Bạch Hạc bạo phát hư không mạnh mẽ đôi mắt bỡn cợt nhìn Trần Thế Hào nói:
"Tiểu đệ ơi là tiểu đệ, đa tạ ngươi đã rút thứ phiền phức đó ra khỏi cơ thể của ta, hạt giống thế giới đã kiếm hãm hư không chi lực trong người ta quá lâu rồi, nhiều năm như vậy thứ ta chờ đợi chính là phá huỷ thứ hạt giống rác rưởi kia, nhưng thật không ngờ tiểu đệ ngươi lại giúp ta một tay, ân này như khó báo, giờ Nh·iếp Bạch Hạc ta cùng với hư không đã hoàn toàn liên kết thành một thể không có ai ngăn cản được nữa."
Những hư không thú có linh trí cũng là cười phá lên xem thanh niên lục bào như một tên ngốc, Trần Thế Hào mỉm cười cũng là thản nhiên nói:
"Ngươi trở thành hư không hoàn chỉnh, ta đây mới có thể phong ấn Nh·iếp huynh lại chứ."
"Không tốt, cản hắn lại!"
Nh·iếp Bạch Hạc chớp động thân hình lần nữa lao đến cùng với khí thế kinh khủng chỉ trong một khắc đã đạt tới Kim Thần tu vi, Trần Thế Hào bàn tay lật lại mang theo bản nguyên thế giới lôi mộc nhắm thẳng xuống bên dưới vung xuống lôi điện tản phát khắp nơi không cho bất luận một khí tức hư không nào chui lọt qua, tạo thành một vùng phong ấn rộng lớn giam giữ toàn bộ hư không thú vào trong, Nh·iếp Bạch Hạc một quyền vỗ vào lôi điện ầm một tiếng chấn động vậy mà hắn đã b·ị đ·ánh bay ra ngoài, Nh·iếp Bạch Hạc phẫn nộ gào lớn một cổ hư không chi lực mạnh mẽ tàn phá xung quanh kèm theo đó là ngàn vạn trảo thủ đâm thẳng vào kết giới không ngừng, nhưng mọi thứ v·a c·hạm vào lập tức hoá thành hư vô, Trần Thế Hào cười nói:
"Một mình ta không thể triệt tiêu được gốc gác của hư không, nhưng đợi khi những vị trong lời tiên tri kia phát triển, thì các ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Tô Lăng giới này."
Nói xong hắn quay đầu biến mất để lại vùng kết giới mà hư không thú phải mất một khoảng thời gian khá dài để có thể phá huỷ được nó, Nh·iếp Bạch Hạc giận dữ điên cuồng vung công kích vào kết giới gào thét không ngừng vẻ căm hận không hề che giấu mà càng bộc lộ dữ dội hơn đánh ra công kích làm liên luỵ tới mấy trăm vạn con hư không thú khác hoá thành tro bụi, một vùng không gian xoé toạt Hàn Vũ Thiên đã thiết lập toạ độ chính là Huyết Chu Nhai, ba đại chiến hạm chui ra đã có sẵn một người đứng đợi chính là Mạc Can, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Ngươi thông báo cho đám người Như Ý, cùng ta trở về Vạn Niên Cung, mang theo nàng ta nữa."
Mạc Can nhận lệnh biến mất không thấy khí tức, đoàn người trên chiến hạm tiếp tục tiến thẳng về phía Hỗn Nguyên Thánh Quốc mà đi, không quá một canh giờ sau Như Ý, Mạc Can, Tịch Dận, Hồng Hoa Y và sáu thủ hạ đã đuổi kịp thuyền hạm rơi ở bên cạnh Hàn Vũ Thiên, Hồng Hoa Y đã có thay đổi rõ rệt toàn thân huyết sắc lại có hai đầu huyết long nhỏ nhắn xoay quanh cơ thể yêu kiều, so về nhan sắc cũng có thể được xem là sánh ngang với lão phu nhân cung chủ Kiều Nguyết Nga, đám người vừa tới có huyết khí nồng đậm làm cho những người khác nhìn vào không hề có một chút thiện cảm nào, Hàn Vũ Thiên nhìn đám người thản nhiên nói:
"Những người mạnh nhất chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tham gia một trận đấu để tranh giành danh ngạch đi Chân Mộc Thổ Giới, nơi đó có rất nhiều thiên tài địa bảo, sẽ giúp được rất nhiều cho con đường tu luyện."
Ba chiếc thuyền lớn ngự không lướt qua thiên địa Huyết Chu Nhai dẫn tới vô số ánh mắt tham lam của đám tà tu, bọn chúng kết bè kéo phái hơn trăm vạn người từ khắp nơi ồ ạt lao tới, Tiểu Bảo lóe lên đã đứng ở trước mũi thuyền bàn tay vung ra cửu thải quang sắc hóa thành lá chắn ngăn cản công kích của đám tà tu lên ba chiếc thuyền, một đường thẳng tiến không có bị ảnh hưởng bởi đám quấy rồi, nhưng đột nhiên bầu trời chấn động cự thủ huyết khí cùng với cự quyền hắc ám phá mây mà xuống nhắm tới thuyền mà đánh.
Những người trên thuyền cảm nhận được khí tức này đồng loạt run sợ không dám đối mặt mà lập tức có ý định quỳ xuống, Hàn Vũ Thiên bình thản đứng ở nơi đó toàn thân tản ra một cổ lực lượng nhu hòa nâng đỡ đám người để họ không bị khí thế kia ép c·hết, thần uy suy cho cùng vẫn là thứ có thể nghiền ép phàm nhân thành thịt vụn cũng không được chủ quan, màn sáng cửu thải bị uy áp phá vỡ thành mảnh vụn, Tiểu Bảo lui về sau vài bước nét mặt tái nhợt miệng tràn máu tươi nói:
"Đây là uy lực gì? Không lẽ còn mạnh mẽ hơn cả Chuẩn Thần?"
Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn công kích vẻ mặt bình thản nói:
"Chỉ là Thần Cảnh mà thôi, Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền."
Hắn đấm ra một quyền mang theo hải lãng kinh thiên mang theo uy áp Chí Tổ phong ấn pháp tắc vạn vật, thần uy bị giam giữ một quyền của Hàn Vũ Thiên lại có thể mạnh mẽ đối uy với hai cổ lực lượng thần linh, khói bụi tiêu tán hai đạo thân ảnh già nua xuất hiện nhìn rất ghê rợn, Hồng Hoa Y sắc mặt đại biến run giọng nói:
"Là Đàm Ma Lão Lão và Tăng Nguyệt Thiền, hai lão quái vật này lại nhắm vào chúng ta vậy?"
Đàm Ma Lão Lão thân hình khô khốc nước da xanh lè trông vô cùng đáng sợ không khác nào ma quỷ, Tăng Nguyệt Thiên tóc dài xõa vai bận áo rộng thúng thình răng nạnh lộ ra nhìn như cương thi, hai trao sắc nhỏn tản ra âm khí nặng nề oán niệm khó phai, Đàm Ma Lão Lão cười hắc hắc nói:
"Không ngờ chí tôn nhân tộc trẻ tuổi lại đích thân tới Huyết Chu Nhai, còn mang theo nhiều người đến vậy, lâu rồi ta không thống khoái ăn một người trẻ tuổi thiên tài."
Tăng Nguyệt Thiền bên cạnh đưa bàn tay nhăn nheo sắc nhọn ra chỉ về hướng Hồng Hoa Y nói:
"Tiện nhân, ngươi tu luyện tà đạo mà lại dám ngồi chung một chỗ với đám người tự cho chính đạo đáng ghét này, đợi khi hai lão đánh g·iết chí tôn thiếu niên rồi sẽ bắt ngươi t·ra t·ấn thống khoái vì sự phản bội này."
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng vô cùng bình thản cười nói:
"Hai vị, thực lực của các ngươi còn không đủ tư cách giữ chân được ta đâu."
Hắn lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Hạo nói:
"Ngươi dẫn bọn họ trở về Vạn Niên Cung trước, ta ở lại đây chơi với hai lão già này một chút."
Nói xong thân hình hắn chớp động đã đứng đối diện hai lão ma đầu, Hàn Vũ Thiên bùng nổ hàn khí bao trùm ngàn vạn dặm lấy hai lão quái làm trung tâm điên cuồng xoay chuyển như trong tâm bão, Đàm Ma Lão Lão và Tăng Nguyệt Thiền vẻ mặt cau chặt nói:
"Gì đây? Thần Vực của hắn? Không đúng chỉ là Khí Vực sao lại mạnh mẽ bậc này?"
"Không hổ là chí tôn nhân tộc, hôm nay hãy để hai lão già mở mang tầm mắt đi."
Hai lão già trái phải vây công thần uy bộc phát dồn Hàn Vũ Thiên vào giữa, một đầu huyết điệt toàn thân chi chít những cái miệng sắc nhọn cùng với một đầu miêu ưng hư ảnh tản ra một mùi thối rửa đáng sợ, Hàn Vũ Thiên sắc mặt không hề thay đổi một đầu băng hoàng rít lên phượng minh vũ động bay ra nhắm đến huyết điệt đánh tới, băng long uốn lượn bão tuyết ngâp trời nhắm tới miêu ưng công kích, Hàn Vũ Thiên cũng là song quyền đối cứng một lần nữa v·a c·hạm tạo ra vô số sóng kình mạnh mẽ quét ngang tứ phía, không ít kẻ tu vi thấp bé bị dư chấn lan đến hóa thành tro tàn bay theo gió, cuộc chiến thần linh chưa thành thần tuyệt đối không thể nhúng tay vào, phàm nhân hứng chịu hạo kiếp rất nhiều kẻ bỏ mình, tà tu tránh né thần chiến truy g·iết theo ba chiếc thuyền đang rời đi kia, người của Vạn Niên Cung cũng không phải là nhà hiền giả mà để mặc cho đám tà tu muốn làm gì thì làm, cao thủ Vạn Niên Cung hộ tống trên thuyền phản kích đám tà tu g·iết đi không ít kẻ chán sống, đệ tử thì duy trì trận pháp hộ thuyền không để công kích làm hư hao phương tiện của họ.
"Băng Liên Tuyết Nhiên."
Hàn Vũ Thiên chém ra một kiếm không gian ngưng kết đóa băng liên tuyệt diễm xoay tròn lao tới, Đàm Ma Lão Lão không hề sợ hãi lấy ra ma đao một đường bổ tới mang theo huyết sát ngập trời, nhưng khi v·a c·hạm vào băng liên lại bị tịnh hóa huyết khí tiêu tán ma đao đông cứng lan tới cán v·ũ k·hí, Đàm Ma Lão Lão buông tay vẻ mặt hoảng sợ nói:
"Băng hàn có thể đông cứng cả thần khí, ngươi là dùng yêu thuật gì?"
Tăng Nguyệt Thiền từ phía sau một rìu bổ xuống không chút do dự, Hàn Vũ Thiên đột nhiên tiêu tán hóa thành lan sương tuyết thổi ngang qua mặt của Tăng Nguyệt Thiền, một kiếm xuyên vào ngực của hắn hàn khí xâm nhập điên cuồng tàn phá, Đàm Ma Lão Lão một chưởng đánh lui Hàn Vũ Thiên vẽ mặt không thể tin được nói:
"Ta không thể cảm nhận được sự chuyển động của hắn, mà thực lực của chúng ta hình như bị giảm đi một nữa, ở trong lĩnh vực này chúng ta không phải là đối thủ của hắn."
Tăng Nguyệt Thiền thở ra toàn là sương trắng lạnh lẽo cũng ngưng trọng nói:
"Không hổ là chí tôn nhân tộc, tuổi trẻ tài cao bằng vào Đạo Tổ cảnh có thể áp chế được Thần Cảnh tầng 3 đỉnh phong, chúng ta đi."
Hai lão già biết không có Thần Vực bảo hộ nhất định không thể đánh bại được Hàn Vũ Thiên đành chọn cách rút lui, thân hình lóe lên đã hóa thành hai đoàn quang sắc bay đi, Hàn Vũ Thiên cũng không có ngăn cản bọn họ hay đúng hơn là không thể lưu được, tuy hắn có thể đánh bại được thần cảnh nhưng cũng không thể hoàn toàn g·iết c·hết hoặc ngăn cản họ chạy trốn, trừ khi Hàn Vũ Thiên bỏ ra một chút vốn liếng dùng một chút cấm kị chi pháp mới có thể lưu mạng của Thần Cảnh lại, hắn cũng không tiếp tục t·ruy s·át mà theo hướng thuyền hạm đã rời đi mà đuổi tới, Hàn Vũ Thiên bay được một đoạn thì dừng lại thân hình cách đó vạn dặm dâng lên một cổ thần lực huyền diệu, hắn kinh ngạc mà không thể ngờ tới được mình sẽ gặp phải người của phật gia ở đây, đúng vậy không nhầm lẫn vào đâu được phía bên kia đang truyền từng hồi tiếng kinh vãn sinh cùng với kim quang phật pháp huyền diệu mà an lạc.
Một người đội mũ rộng vành rách rưới chân trần bước đi trên mặt đất khô cằn bên dưới, tay cầm gậy chống tay còn lại đặt trước ngực vừa bước vừa tụng từng hồi phật pháp vô biên vô ngã, tà tu xung quanh nghe thấy tiếng tụng niệm liền ôm đầu gào lên vẻ mặt thống khổ lăn lộn trên đất như dã thú, những kẻ tu vi thâm sâu thì vẻ mặt chán ghét hướng về hòa thượng vô danh nhất kích đánh ra, chỉ trong nháy mắt đã có ngàn vạn công kích từ tứ phía nhắm vào một mình hắn, hòa thượng dừng bước miệng vẫn tụng kinh văn tay cầm trượng gỗ giơ qua khỏi đầu sau đó đập xuống mặt đất, kinh văn chói sáng kim quang lấy hòa thượng làm trung tâm khuếch tán tứ phía hóa giải toàn bộ công kích, tên hòa thượng này cũng là dừng việc đã tay trước ngực mà ngưng tụ kim quang, phía trước chính là một ma đầu tu vi Đạo Tổ thượng vị đang cầm t·hi t·hể ăn lấy ăn để, khi nghe thấy kinh văn trong đầu của hắn điên cuồng xoay tròn cũng là phẫn nộ nhìn lấy kẻ trước mắt, ma đầu rít lên từng tiếng ghê rợn quăng t·hi t·hể trong tay lao thẳng tới phía trước, hòa thượng bước đi vững chải không nhanh không chậm tới khi ma đầu lao tới giơ lên vuốt nhọn thì hòa thượng đã vào tư thế vung chưởng.
"Phật Độ Chúng Sinh, Kim Ấn Chưởng!"
Chính giữa chưởng ấn của hòa thượng hiện ra kim sắc ký tự phật gia không lẫn vào đâu được vung tới, ma đầu hung ác cũng là vung trảo mang theo oán niệm kinh người v·a c·hạm cùng với kim quang phật ấn, tiếng gió gào thét như tiếng kêu gào thảm thiết do linh hồn oán niệm hình thành, hòa thượng nét mặt giấu bên dưới nón rộng vành ngưng trọng nói:
"Oán niệm quá lớn không thể lưu ngươi lại nhân gian, bằng không sẽ lại có thêm rất nhiều người vô tội b·ị s·át h·ại, Vãn Sinh Ấn Chú, Cực Lạc Tử Giới."
Hòa thượng gạt chân đá trượng gỗ lên không đâm xuyên qua lớp năng lượng giao động trực tiếp hất tay của ma đầu ra, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên ngón tay nhanh nhẹn điểm lên từng huyệt đạo trên cơ thể ma đầu, khiến hắn đơ người ra tại chỗ một lúc lâu thì toàn thân lỗ chỗ đóm sáng kim sắc, ma đầu hoảng sợ rít lên nói:
"Tiểu tử, ngươi làm gì với ta vậy? Ta đau khổ quá! Ta không muốn phải chịu... Gì chứ? Các ngươi không phải đã bị ta g·iết rồi sao? Đừng lại gần ta, mau cút đi, không được ahhh."
Toàn thân ma đầu phát sáng vô số kim quang bao bọc lấy cơ thể của hắn rồi một lúc sau lóe lên rồi tiêu tán, ma đầu đã trở lại thành hình người không còn tà khí quấn thân cũng không còn oán niệm bám mãi không dứt, hòa thượng gõ nhẹ trượng gỗ xuống đất ba cái thì t·hi t·hể kia đã hóa thành hồ điệp với nhiều màu sắc bay đi, Hàn Vũ Thiên ở xa thấy được cảnh này vô cùng hứng thú nói:
"Có chút ý tứ, tu vi không cao nhưng lĩnh hội về phật pháp không tệ một chút nào, ta tới thử ngươi một chút, Phật Độ Hóa Liên Chưởng!"
Hàn Vũ Thiên bốc lên kim quang chói sáng mang theo phật đạo trải dài vô tận hướng về phía hòa thượng mà tới, hòa thượng như cảm ứng được nguy cơ lập tức bỏ trượng gỗ vào thế thủ toàn thân bạo phát kim quang hưng thịnh cùng với văn tự phật gia quấn thân toàn lực phòng thủ tay kết phật ấn quát:
"Kim Thân Thần Phật!"
Hòa thượng vừa làm xong phòng ngự thì cũng là lúc Hàn Vũ Thiên xuất hiện mang theo phật thủ có thể độ hóa vạn vật thế gian, kim quang v·a c·hạm chói sáng tới cực điểm tạo thành chấn động rung chuyển đại địa trăm dặm xung quanh, Hàn Vũ Thiên kinh ngạc cười nói:
"Phản ứng rất tốt, ha ha ha."
Chiếc mũ rộng vành bị gió lớn thổi bay để lộ ra một khuôn mặt trắng nỏn vậy mà là một hòa thượng trẻ tuổi, hòa thượng vẻ mặt cũng là tràn đầy kinh ngạc khi thấy được có kẻ thứ hai sử dụng được phật pháp ngoài mình ra.