Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 3 - Chương 28: Thanh ngọc án




Gió nhẹ thổi qua cành cây, mở mắt đã điểm hồng một mảnh.

Tần Mạt ngồi xuống trước rừng đào, gió thổi nhẹ đến, dính cánh hoa rơi, nhân diện đào hoa, đẹp như tranh vẽ.

Tiếng châu ngọc va linh linh vang lên, nàng thử dây đàn, nghe vô cùng êm tai.

Sắc mặt Khổng Triết cổ quái hưng phấn kéo Vinh Chân Chân đứng cạnh Phương Triệt, nhiều du khách cũng vòng qua chỗ bọn họ, đến xem Tần Mạt đánh đàn.

“Thật đúng là…” Vinh Chân Chân thì thầm to nhỏ, giọng mang theo sợ hãi.

Ba người bọn họ đứng cách xa Tần Mạt mười thước, Phương Triệt nghiêng dựa vào cây đào, vẻ mặt trầm ngưng, giữa hàng lông mày mơ hồ là dịu dàng chờ đợi.

Không có ai nói chuyện nữa, lúc đầu làn điệu có hơi lộn xộn thoáng qua, trong nháy mắt sau, một thanh âm như thiên hà treo ngược, liên tục chảy đến, phủ xuống cả rừng đào.

Phàm là tiếng đàn lọt vào tai ai cũng cảm thấy hào hùng trong lòng, trước mắt như hiện ra một khung cảnh mạnh mẽ rộng lớn.

Tiếng đàn càng vang mạnh mẽ, như một điểm đen cuối cùng trong sáng sớm, nơi trời và nước gặp nhau, trải ra vô tận, núi xa xoay quanh, khí thế như rồng.

Cầu vồng kinh thiên, níu sao giữ trăng, trong gió xuân phấn hồng kiều diễm triền miên tại rừng đào lạira kiếm khí mãnh liệt bốn phía, kiếm ảnh bức người, làm cho quay cuồng khói lửa! Phảng phất như rượu mạnh nuốt xuống cổ, như đao cắt từng khúc ruột, lại như một bóng lưng lẻ loi, không quay đầu, chỉ để lại một tiếng thở dài dứt khoát! Đây là một khúc ca từ mới, nhưng Phương Triệt lại nghe ra làn điệu “Thanh Ngọc Án”[90].

Mắt hắn nhìn chằm chằm vào người đánh đàn dưới cây đào, sắc mặt lại tái đi vài phần.

Thanh âm của Tần Mạt không giống với vẻ nhu mềm ngày thường, nàng mở miệng xướng từ, hờ hững mát lạnh, tương phản hoàn toàn với làn điệu sát khí bốn phía, lại thống nhất mâu thuẫn kỳ dị, rung động lòng người.

"Nguy nhai vọng đoạn tinh hà viễn, bích lạc hà, hoàng tuyền giám.

Nhất tiếu tranh minh thiên đích chuyển.

Đan thanh nan tả, cuồng ca đạn kiếm, phần tửu thiên thu quyển." Lời theo khúc ca, âm điệu bay nhảy, chảy qua đoạn nửa trên “Thanh Ngọc Án”.

Sau đó tiếng đàn tựa núi sông chảy xiết uyển chuyển tĩnh lặng, đoạn dưới từ từ tới.

"Đào hoa bất độ đương thì ngạn, sát na điêu linh khứ niên nhạn.

Niệm niệm ô bồng y cựu mạn.

Thác tương tri phụ, xuân phong hưu khứ, thiết thiết kinh hồng loạn!" Tiếng đàn bỗng mở ra, cuối cùng trong một lưỡi mác sáng, cắt ngang qua đào hoa và ánh mặt trời.

Hoa mai quanh quẩn trong không khí, là quang ảnh phản chiếu, tĩnh lặng thật lâu.

Chợt có tiếng hoa rơi, ma càng hiện ra thàn không đứt, phảng phất tiếp tục quanh quẩn trong gió xuân này.

Hai tay Tần Mạt nhẹ đặt trên dây đàn, mắt nửa mở, cười thoải mái.

Người đầu tiên lên tiếng là Phương Triệt, giọng hắn vừa khản và nhỏ, nói một câu: “Bản lãnh ngẫu hứng làm thơ của Mạt Mạt ngày càng cao.” Sau đó hắn đứng thẳng người, từ cạnh cây đào đi đến, vỗ nhẹ lên vai Khổng Triết, ra hiệu cho hắn hoàn hồn.

Vinh Chân Chân bỗng kêu sợ hãi hoan hô một tiếng, bỏ Khổng Triết ra chạy đến chỗ Tần Mạt, sau đó đoạt lấy đàn Phục Hi trên tay nàng, vuốt ve sợ hãi than nói: “Thiệu Thành nhỏ bé của chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long á, Mạt Mạt, lời ca này là em làm sao? Còn ngẫu hứng? Nói thật, chị thật sự nghe không hiểu em hát chữ gì, em hát lại lần nữa cho chị nghe được không? A… Hoàn toàn không như ca khúc lưu hành, làn điệu có chút kỳ quái?” Tần Mạt cười cười, đứng lên nói: "Nghe hiểu được là lời ca, nghe không hiểu được thì chỉ là những ký hiệu vô nghĩa, không có gì để nói.” Khi nói chuyện mắt nàng nhìn quanh, nhìn về Phương Triệt.

Khúc ca này vốn để Phương Triệt nghe, người khác có hiểu hay không, Tần Mạt không hề để ý, mà nàng tin, Phương Triệt có thể hiểu.

Phương Triệt từ từ đến gần nàng, khẽ nói: "Mĩ nhân tặng ta khúc đàn hay, biết dùng chi báo đáp Thanh Ngọc án." Tần Mạt nở nụ cười thản nhiên, gật đầu với hắn.

Quả nhiên Phương Triệt hiểu Bài 《 Thanh Ngọc Án 》 đến từ 《 Tứ sầu thi 》[91] của Trương Hành thời Đông Hán.

Ý thơ là, thi nhân nhớ về con người ở Thái Sơn xa xôi, hắn đi tìm kiếm, nhưng lại xa tận chân trời.

" Mĩ nhân tặng ngã cẩm tú đoạn, hà dĩ báo chi Thanh Ngọc án.

Mĩ nhân tặng ngã cầm lang can, hà dĩ báo chi song ngọc bàn." "Biết dùng chi báo đáp", đó là không thể đáp lại, không có gì để báo đáp.

Phương Triệt tặng Tần Mạt cây đàn, mà Tần Mạt và hắn, tuy gần trong gang tấc, khoảng cách trong đó, lại xa hơn cả chân trời.

Đã không thể báo đáp, vậy thì gần trong gang tấc hay là chân trời, thì có gì khác nhau? Phương Triệt thong thả đút hai tay vào túi quần, ý nghĩa ca từ của Tần Mạt, đối với hắn chứa đựng vô số bí ẩn, hắn rõ ràng đã hiểu, lại mảy may không hiểu.

"Đào hoa bất độ đương thì ngạn, sát na điêu linh khứ niên nhạn.

Niệm niệm ô bồng y cựu mạn.

Thác tương tri phụ, xuân phong hưu khứ, thiết thiết kinh hồng loạn!" Độ hay không độ thì sao? Thác cũng tốt, loạn cũng được, hoặc là dốc núi nguy hiểm, hoặc là sách sử khó tả, cũng chỉ là Tần Mạt nói, Phương Triệt cũng không nói được chi.

“Bốp bốp bốp”, tiếng vỗ tay truyền đến từ bên kia rừng đào, thì raúc này của Tần Mạt cùng với gió xuân, cuối cùng đưa đến không ít du khách xa lạ.

Tiếng bàn luận nổi lên bốn phía, Tần Mạt hờ hững, lại lấy lại cây đàn trên tay Vinh Chân Chân, cất vào hộp, đi ra ngoài khu rừng đào.

Một cây đàn này, Tần Mạt vẫn nhận.

Phương Triệt vốn đã nói chỉ cần nàng đứng trong top bốn mươi ở kỳ thi tháng sẽ tặng quà cho nàng, dù là quà gì, nàng cũng không từ chối.

Từ chối chứng tỏ là nuốt lời, quân từ thẳng thắn vô tư, sẽ không trốn tránh hiện thực.

Ra khỏi rừng đào, Tần Mạt liền chuẩn bị về nhà trước.

Khổng Triết và Vinh Chân Chân ở lại, dự tính đi chơi cả ngày, Phương Triệt và Tần Mạt cùng đường, liền đi trước.

Bên ngoài có rất nhiều phương tiện đi đến hồ du lịch Kim Bích, hai người tùy chọn một chỗ ngồi, không bao lâu xe đã đến.

Tần Mạt ngồi ở chỗ gần cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.

Phương Triệt ngồi bên cạnh nàng, cũng im lặng một đường.

Khi đang đi về phía tây, Tần Mạt bỗng hỏi: "Phương Triệt, anh thi thế nào?" "Không ngoài hạng nhất." Phương Triệt nhấp nhẹ môi, hơi chần chờ, "Có lẽ...

anh sẽ thi đại học vào lớp 11." "Lớp 11 có thể thi? Anh có chắc không?" Tần Mạt kinh ngạc.

Phương Triệt thoáng giãn mặt lạnh, gật đầu nói: "Anh đã có quyết định rồi.” Hắn thoáng dừng một chút, lại nói tiếp: “Em nói đúng, anh ở tuổi này, căn bản không thể gánh vác được gì.

Anh đã có thể kìm nén xúc động, về sau… chuyện từ về sau, ai biết sẽ biến hóa như thế nào?” Hắn khẽ quay đầu nhìn Tần Mạt, trên miệng không xác định được lời nói, ánh mắt lại sâu xa, kiên định vượt qua tuổi tác.

Tần Mạt cảm giác vui mừng sâu sắc, đứa trẻ này đã có thể “cầm được thì cũng buông được”.

Chắc vài năm nữa, hắn có thể có được một nơi thuộc về mình, những cảm xúc đơn độc thời thiếu niên kia, sẽ biến thành những bức tranh cũ được giấu trong lòng hắn.

Xem lại thì cười một tiếng, và sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Người bạn thanh mai trúc mã của nàng sắp đi xa, nàng có thể phiền muộn, nhưng không cần bi thương.

Trong lúc vô tình, Tần Mạt nhìn về phía Phương Triệt, trong ánh mắt lại có nét “học sinh đắc ý đã trưởng thành”.

Ngày nghỉ qua rất nhanh, học sinh lại phải về trường, trường học tuyên bố danh sách vào vòng trong “Cuộc thi viết bài của học sinh quốc gia”.

Đây là vòng đầu tiên, cả nước chọn một trăm người, rất khó, cả Thị Tam chỉ có hai người vào.

Hai người là Đỗ An Kiệt lớp 11 và Khương Phượng lớp 19.

Bài văn của hai người được dán ở bảng tin tại quảng trường, để vô số học sinh quan sát và bình luận, có hâm mộ, có tán thưởng, có than thở, có không phục, có ghen tỵ.

Khương Phượng thoáng chốc nổi tiếng ở lớp, cả trường cũng nhớ kỹ tên nàng.

Nàng càng cao ngạo, vô cùng đắc ý, chỉ khi ánh mắt của Tần Mạt chiếu đến, nàng hơi né tránh Thầy chủ nhiệm Chương Quốc Phàm không chút keo kiệt ca ngợi, khích lệ Khương Phượng bốn phía.

Lư Hoa Ba tại giờ ngữ văn thì ngoài dự liệu của mọi người, chỉ nói một câu, sau đó bình về bài văn của Đỗ An Kiệt rất cẩn thận, lại xem nhẹ bài của Khương Phượng.

Sau khi tan học, Lỗ Tùng kéo Ngụy Tông Thần ra, tiến đến bên cạnh Tần Mạt hỏi: "Chị cả, sao em cảm thấy Khương Phượng không thể viết ra được bài văn như thế?" Trần Yến San đầy mặt nghi ngờ chạy đến trước mặt Tần Mạt, nhỏ giọng kêu gào bên tai nàng: "Mạt Mạt, bút pháp của Khương Phượng, rất giống cậu...

Còn nữa, không phải cậu cũng nộp à? Sao cậu lại không được vào vòng trong? Sao lại có khả năng này?" Tần Mạt cười nhạt nói: "Đừng để ý, sau này sẽ hiểu." Cuối cùng cũng hết tiết thứ tám, Phương Triệt đến trước cửa phòng lớp 10.19.

Hắn khá cao, dáng người cao ngất, khí chất cũng không lạnh như trước kia, trái lại còn ó chút hương vị trầm tĩnh.

Vừa đứng trước cửa phòng học, hắn đã mang đến vô số ánh mắt tò mò.

Tần Mạt liếc mắt một cái thấy có nhiều nữ sinh tâm tình kích động, sau đó mới phản ứng kịp, Phương Triệt thì ra là nhân vật truyền kỳ trong trường học, được yêu thích khắp nơi.

"Tần Mạt, em ra đây." Hắn bình thản chỉ tên gọi họ, lại kéo Tần Mạt vào giữa cơn lốc xoáy.

Tần Mạt cười bất đắc dĩ, trong các loại ánh mắt khác nhau thản nhiên đi đến chỗ Phương Triệti phòng học, đi xuống tầng.

Sau tám tiết chính là giờ cơm tối, hành lang vô cùng chật chội.

Có hiệu ứng danh nhân của Phương Triệt đứng đây cũng hoàn toàn vô dụng, khó khăn lắm hai người mới chen ra khỏi đám đông đi xuống tầng, đi đến nhà ăn cùng nhau.

"Khương Phượng trộm bài văn của em?" Phương Triệt vừa nói là hỏi, ngữ khí thì hoàn toàn khẳng định.

"Anh thử nói đi?" Tần Mạt nhíu mày.

Sắc mặt Phương Triệt trầm xuống: "Phải dạy dỗ con bé thế nào?" Tần Mạt ngồi đối diện Phương Triệt, bỗng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, "Tôi cố ý đấy." "Cố ý?" Phương Triệt ngẩn người, gương mặt như thoáng hiện nét buồn cười, "Cố ý? Sao lại có cái kiểu cố ý này?" "Sao lại không cố ý được? Kỹ xảo nhỏ này của cậu ta sao có thể che mắt tôi? Tôi chỉ tương kế tựu kế, cậu ta thích sao chép, thì để cậu ta sap chép, tôi đỡ phải tốn nhiều tâm tư, còn bị thầy chủ nhiệm nhắc." Tần Mạt nháy mắt mấy cái, thần thái thanh thản.

Phương Triệt lẳng lặng nhìn nàng một hồi, mới lắc đầu: "Chỉ đơn giản như thế?" "Thế thôi..." Tần Mạt theo thói quen ăn cơm tao nhãn, sau khi nuốt xuống một miếng, mới lại nói: “Tôi còn giúp cậu ta nói với thầy, nói thầy Lư đừng lật tẩy cậu ta.” Nhìn dàng vẻ khó hiểu bật cười: “Thế này đi, tôi sẽ dạy cậu một bài.

Đối phó với loại người có ảo tưởng không bình thường hại người ích ta này, cách tốt nhất không phải là trực tiếp cắt đứt ảo tưởng của cậu ta, mà là trước là cho cậu ta nếm ảo tưởng ngon ngọt, sau đó lại để chính cậu ta chịu đòn cảnh cáo!”