Gió mát, không mây.
Phóng mắt trên hồ ngọc bích, hàng ngàn hàng vạn gợn sóng trút xuống từ màn trời dâng lên mỏng manh.
Ánh nước phản chiếu, khiến lòng người xao xuyến.
Phong thái thế nào, mới có thể có được một màu ngọc bích như thế? Đê đá xanh, liễu bên bờ, xa xa, sát hồ tường đỏ ngói xanh, nhà thủy tạ hành lang gấp khúc.
Bên cạnh chiếc cầu dài là các du thuyền hình dáng khác nhau, có vài thuyền đã đi đến chỗ xa Bích Hồ, du khách ở nơi “Bích Hoa cung” trong trong ngoài ngoài như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.
So với phồn hoa bên kia, bọn Tần Mạt chỉ có một nhóm bố1;i đứng ở nơi vắng vẻ này.
Kim Bích hồ cũng không phải là danh thắng du lịch nổi tiếng, nàng chỉ mới phát hiện ra, là nơi bình thường có người nghỉ hưu nhàn rỗi thường đến câu cá du thuyền… Nhưng nàng là tuổi trẻ chân chính, là thiếu nữ ở trong gác cao, một ngày ra khỏi nhà giam, ngượng ngùng mà không thiếu nhiệt tình.
“Truyền thuyết Bích Hoa cung từng là nơi ở của thất tiên nữ Dao Trì…” Khổng Triết hứng chí bấm ngón tay nói về điển cố này.
Vinh Chân Chân xinh đẹp duỗi ngón tay ngọc ra chạm vào tay hắn: “Người ta kinh doanh khai thác nên soạn ra chuyện cổ ở đây để lừa anh, anh khen ngược rồi, còn lấy ra lừa em gái em trai.
Mấy ngày không gặp, anh tiến bộ rồi đấy?” Khổng Triết nắm hai tay lại, vô cùng xu nịnh nói: “Chân Chân nói là chân lý, không là chân lý cũng là chân lý!” Sau đó lại đổi giọng: “Bà xã, nể mặt mũi được không?” Vinh Chân Chân giận dữ, nâng đôi chân thon dài đạp hắn: "Ai là bà xã của anh? Miệng sạch chút đi! Chỉ nói hươu nói vượn, coi chừng em cắt anh!" Tần Mạt quay mặt đi, lộ ra ánh mắt không nhịn nổi, liền nhìn thấy Phương Triệt bên cạnh nghiêng người lại gần, sau đó thì thầm bên tai nàng: “Bạn gái dã man, thật không phải người bình thường có thể chịu nổi.” Hơi nhiệt khẽ phất qua vành tai Tần Mạt, nàng vừa định nghiêng đầu kéo ra chút khoảng cách, ô lại đứng thẳng dậy, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào núi hồ xa xa.
Vinh Chân Chân chính là cô gái mà Khổng Triết đã nói với Tần Mạt dịp quốc khánh năm ngoái, nàng cũng hơn hai mươi tuổi rồi, vừa mới tốt nghiệp đại học, cùng làm ở một công ty với Khổng Triết, đang trong thời gian tìm hiểu.
Vóc người Vinh Chân Chân cao gầy, trang phục luôn thời thượng, dung mạo cũng coi là đẹp tiêu chuẩn, bên cạnh trước giờ luôn có người theo đuổi.
Khổng Triết chỉ xem như là một trong những người theo đuổi nàng, nhưng nàng đã chịu cùng đi du hồ với Khổng Triết, đã là có hảo cảm với hắn rồi.
"Bà xã chưa tới tay, ca ta anh còn cần nỗ lực!" Khổng Triết ngửa mặt lên trời giả vờ bi tình, lại đùa với Vinh Chân Chân cười như hoa nở.
Tần Mạt rõ ràng thấy giữa hàng lông mày Khổng Triết giấu một nét thoáng dịu dàng và đắc ý.
Bốn người men theo đê đá đi đến Bích Hoa cung, vừa đi vừa cười tùy ý.
Lúc này mới là mười giờ sáng, gió xuân ấm áp, sắc nước trong xanh, không khí lơ lửng làm say lòng người.
Khi đi thuê thuyền mỗi người lại chọn khác nhau, Vịnh Chân Chân muốn ngồi thuyền con vịt hai người, Khổng Triết đề nghị ngồi thuyền máy, Tần Mạt lại nhìn chằm chằm vào con thuyền mái chèo mui đen, không hề chớp mắt.
Còn Phương Triệt lại không phát biểu ý kiến gì, trước sau chỉ nói: “Nếu khác sở thích, chi bằng thuê cả ba chiếc, dễ dàng giải quyết vấn đề.” Khổng Triết là người đầu tiên phản đối: "Sao được? Mọi người cùng đi mới vui, tách ra thì không có ý nghĩa! Lại nói, ba con thuyền, tiểu Phương em thích lên thuyền nào?" nhìn Vinh Chân Chân khẽ mỉm cười: "Em cùng đi thuyền đạp vịt với Chân tỷ, vốn nên cần hai người." "Được lắm!" Vinh Chân Chân duyên dáng đảo mắt, "Tiểu Phương thật tốt!" Khổng Triết lập tức xoay người chặn Phương Triệt, làm mặt lơ nhìn Vịnh Chân Chân nói: “Chân Chân, anh chợt nhận ra thuyền con vịt rất có tình, vô cùng kỳ diệu.
Đúng, em thấy cái thuyền mập mạp, tạo hình phim hoạt hình này có đáng yêu không? Còn bàn đạp nữa, bàn đạp thật là tinh tế… còn có…” Vinh Chân Chân xì một tiếng bật cười, liếc mắt nhìn Khổng Triết, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, tư thái này vượt qua sự lý giải của thiếu niên ngây ngô.
Tần Mạt lặng lẽ xoay người đến chỗ bán vé, trước khi ba người thương lượng xong đã thuê hai chiếc thuyền.
Khổng Triết và Phương Triệt đã giúp nàng rất nhiều, nàng không có thực lực kinh tế nhưng cũng không thể cầm tiền vũ nhục tấm lòng của họ, chỉ có thể làm một việc nhỏ này bày tỏ tâm ý.
Cho đến khi Tần Mạt cầm vé lại gần, hai người con trai không có ý kiến gì, nhưng Vịnh Chân Chân đưa tay véo Khổng Triết một cái, sẵng giọng: “Anh đi làm rồi, em gái Tiểu Tần còn đang đi học, sao anh lại để em ấy trả tiền?” Khổng Triết nói thầm : "Con bé là bà chủ nhỏ, tiền kiếm không ít hơn anh..." Lời nói này khiến Vịnh Chân Chân vô cùng coi thường, Khổng Triết liền nghiêm mặt, chân thành nói: “Mạt Mạt, vừa rồi chỉ là Khổng ca nói đùa với em, vé mua rồi anh cũng không nói nữa, nhưng tiếp theo để anh mờii, ai cũng không được xen vào.” Tần Mạt biết việc này liên quan đến mặt mũi của đàn ông, cũng biết không phải Khổng Triết đang nói khách sáo, liền cười hì hì, nhẹ nhảy lên con thuyền mui đen bên cạnh, chớp chớp mắt nói: “Khổng ca, không phải anh nói ở giữa hồ Kim Bích có đảo Đào Hoa sao? Chúng ta thi xem ai lên trước? Lên trước được mời khách?” Nói xong, nàng dã chuẩn bị tâm lý nhận thua rồi.
Khổng Triết xoa tay, trước là cẩn thận dẫn Vinh Chân Chân lên thuyền, tiếp theo nhìn Phương Triệt khiêu khích.
Phương Triệt sải bước lên con thuyền có thể chứa đến ba bốn người kia, chỉ nói một câu: “Em sẽ không chèo thuyền.” Ánh mắt Khổng Triết nhất thời có điểm buồn chán: “Thật không có tinh thần! Tiểu Phương, sao em lại không có tinh thần như thế?” Tần Mạt hừ nhẹ một tiếng: "Khổng ca, em sẽ chèo, anh giữ vững tinh thần đấy!" Nhân viên trực bên cạnh chắc chắn bọn họ không cần người đi theo, đưa cho họ bốn chiếc áo cứu sinh xong, liền giúp họ cởi dây thừng thả thuyền.
Vinh Chân Chân hưng phấn cười vui không ngừng, vừa thúc giục Khổng Triết chuyển hướng, đạp nhanh.
Hai tay Tần Mạt chống ở mui thuyền màu đen, thuyền nhỏ vẫn xoay xoay vài vòng tại chỗ, sau khi Tần Mạt tìm được cảm giác, mới từ từ đi về phía trước, chèo khá vững vàng.
"Phương Triệt, anh mau ngồi xuống, lui ra trước một chút, dồn sức nặng lên." Phương Triệt không lên tiếng, chỉ theo l ngồi xuống đệm rơm, dựa lưng vào mui thuyền, nhìn Tần Mạt chèo thuyền bên cạnh.
Thuyền rất nhỏ, hơi cong, hai đầu nhếch lên, mui thuyền làm bằng trúc, dưới ánh mặt trời vẫn tỏa mùi trúc thơm mát, tao nhã đoan trang, nhẹ nhàng như mưa bụi trong mộng cũ.
Hôm nay Tần Mạt không mặc đồng phục, tóc nàng đã dài ra, chấm quá đầu vai, mái tóc đen nhánh mềm mại tung bay trong gió.
Nàng mặc chiếc áo lửng tối màu bảy phần, áo khoác cổ tròn bẻ, không kéo khóa, lộ ra áo phông màu trắng bên trong, phối màu với chiếc quần xanh và giày đen, dường như hờ hững giống tranh thủy mặc tả lớp cỏ xanh, lại tĩnh lặng mà kiêu ngạo trong màn sương.
Vóc người nàng không đầy đặn, thân hình cứng ngắc như trước, mặt mũi cũng chưa đạt đến trình độ khiến người ta kinh diễm.
Nhưng khuôn mặt nàng sáng sủa, hai mắt trắng đen rõ ràng, da thịt trắng như bạch ngọc, dần hiện ra vẻ đẹp riêng biệt.
Không kiêu ngạo không nóng nẩy, không tự ti cũng không hống hách, thong dong tiêu sái.
Phương Triệt nheo mắt lại, đầu ngón tay phải khẽ run lên, mới phát hiện hơn nửa năm ngắn ngủn, thiếu nữ này đã thay đổi khiến hắn giật mình.
Không biết là nên vui mừng hay nên chua xót, Phương Triệt mở tay phải ra, trong lòng bàn tay là một chiếc lá liễu hắn hái trước khi lên thuyền.
Dùng hay tay kéo hai đầu lá ra, hắn lấy môi chạm vào, uyển chuyển thổi lá, nốt nhạc du dương vang lên ở một hồ trong suốt này.
Tần Mạt nghiêng người, động tác chèo thuyền nhẹ nhàng mà Ở ngàn năm trước, Tần Mạt từng cưỡi ngựa xuống, du lịch vùng sông nước Giang Nam.
Khi đó là ở hồ Ngô Việt, hắn gặp thiếu nữ Thái Liên, thế là học chèo thuyền, nhớ kỹ mùi vị hạt sen tiên đó.
Ánh mặt trời trát vàng óng trên hồ Kim Bích, Phương Triệt thổi lá nhỏ, nhảy múa theo gió, không câu nệ không bó buộc.
phảng phất như bồ công anh thuận gió bay đi, nhẹ nhàng mà ương ngạnh, tìm kiếm nơi có thể mọc rễ dừng chân.
Hoa đào khắp nơi nhìn lại, nhìn từ xa là một mảnh đỏ hồng, xán lạn như áng mây.
Dần dần cũng đến gần đảo Đào Hoa, dưới gốc cây đào du khách tấp nập thưởng bầu trời nhiễm hồng cánh hoa.
Khổng Triết và Vinh Chân Chân đã đến bờ, họ sóng vai đứng trên một tảng đá lớn, vẫy tay với mui thuyền đen.
Chờ đến khi Tần Mạt đung đưa mái chèo dựa vào bờ, Khổng Triết liền nhảy xuống từ tảng đá lớn, đi đến kéo nàng lên đảo.
Có nhân viên khu du lịch đến kéo thuyền, Phương Triệt sải bước lên trên.
Không Triết vừa đắc ý vừa không quen coi thường Phương Triệt: “Tên nhóc này thật tệ, lại để cô bé như Mạt Mạt chèo thuyền.
Mạt Mạt, có mệt không? Tay mỏi không?” Phương Triệt cất lá liễu vào túi áo, thản nhiên nói: “Cho dù em ấy chỉ là một cô bé, chưa chắc em ấy đã muốn dựa vào sự bảo vệ của em.” Tần Mạt vốn đưa lưng về phía người Phương Triệt, khẽ run người, nhưng cuối cùng vẫn không quay lại nhìn hắn.
Vinh Chân Chân cũng nhảy xuống từ tảng đá lớn, đi đến thẳng chỗ Phương Triệt trợn mắt mắng: “Nói gì đó, em gái không hi vọng được bảo vệ? Dù có ra vẻ mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc yếu ớt mà, Tiểu Phương em phải biết con gái ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại khác, em đó nha, cứ chờ ế đi.” Khổng Triết lập tức ngẩn mặt nhìn Vinh Chân Chân, cười hắc hắc nói: “Chân Chân, em cũng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại khác, thật ra em rất thích anh, đúng không?” Vinh Chân Chân mắng hắn một tiếng, lại nhấc chân lại đá đến hắn.
Khổng Triết lập tức nhảy ra, vẻ mặt ai oán nói: "Quả nhiên là bạn gái dã man, Chân Chân, em yếu ớt ở đâu?" Vẻ mặt Phương Triệt bình thản nhìn bọn họ cãi lộn, trong lòng có một câu nói không nói ra miệng.
"Người vốn khác biệt." Trên đảo Đào Hoa có rất nhiều quán nhỏ bán hàng mỹ nghệ, Vinh Chân Chân nhìn trúng một chiếc xe đua đồ chơi chạy bằng điện nhỏ bằng bàn tay, khóe miệng Khổng Triết nhếch lên giúp nàng mua món trị giá hai trăm đồng này, thật không hiểu vật này quý thế nào, mà Vinh Chân Chân là một cô gái, lại thích đến thế.
Nhưng bốn người dạo chơi nói chuyện phiếm, cũng vui vẻ vô cùng.
Vinh Chân Chân cảm thán một câu: "Trên đảo này tuy nhiều cây đào, hiện tại cũng nở nhiều hoa, nhưng lại không có nửa điểm cảm giác của Đào hoa đảo.” Khổng Triết vội tán thành: "Quáười, anh vốn cho rằng còn có thể gặp Hoàng Dược Sư kia, lạc phi thần kiếm oai vũ ẩn hiện trong bóng đào, không ngờ hiện thực lại thế này, thật là…” Phương Triệt ít nói một đường bỗng xen vào một câu: “Đào hoa không thành tiên, không thành yêu, tất cả đều thành người…” Khổng Triết hắc hắc hắc nói: "Tiểu Phương à, em cười lạnh nhiều mà nói mới buồn cười làm sao?" Phương Triệt không để ý đến hắn, trái lại ngừng ở một quán bán mứt phía trước, mua bốn xâu mứt quả đỏ au.
Vinh Chân Chân vui vẻ nhận xâu hồ lô trong tay Phương Triệt, Khổng Triết ấm ức nhận lấy.
Phương Triệt lại đưa đến trước mặt Tần Mạt, Tần Mạt đưa tay nhận lấy, hắn lại nhanh rút tay về.
Khác với động tác nhanh nhẹn đó, giọng nói và ngữ điệu của hắn lại thong thả thản nhiên: “Mạt Mạt, đi ăn chùa có phải thực không tốt chăng?” Tần Mạt híp mắt cười nói: "Quả thật không tốt lắm." Nàng đi trước vài bước, dừng trước quán nướng mua một xâu mực cay, sau đó xoay người đưa cho Phương Triệt.
Khổng Triết lặng lẽ tiến đến bên tai Vinh Chân Chân nói: "Bạn nhỏ đúng là ngây thơ đáng yêu...
Chân Chân, chúng ta có nên làm vài việc của người trưởng thành không?" Đáp lại hắn, không hề ngoài ý muốn, là Vinh Chân Chân đùng chân đạp đạp! Phương Triệt dùng xâu kẹo hồ lô trao đổi với Tần Mạt bằng mực cay, sau đó cay mắt đỏ bừng, môi mím lại càng chặt hơn.
Quanh đảo Đào Hoa, Tần Mạt nhận ra niềm vui, nơi đó căn lầu tám góc chừng bảy mươi mét vuông, tiểu lâu với mái hiên khắc hoa sơn hồng, cửa lớn mở ra, biển hiệu là "Hội đàn Tiểu Âm".
Đi vào cửa, bên trong thưa thớt mấy vị khách, bọn họ hoặc quan sát đàn trên mặt tường, hoặc nhỏ giọng trò chuyện, tổng thể nơi này có vẻ thanh tĩnh khác với bên ngoài.
Vinh Chân Chân cũng thu vẻ đanh đá khi bước vào, nàng tò mò đánh giá xung quanh, lại không nói tiếng nào.
Tần Mạt đi xem những cây đàn đó, tuy không thể trình diễn, nhưng nàng đã sớm ngứa tay, lúc này xem đàn, ánh mắt có chút si mê lưu luyến.
Đáy lòng nàng giấu rất nhiều cấm địa, khúc “Giang Thành tử” kia lại khiến nàng vén cấm địa lên, như tìm ra tri âm, giai điệu lá liễu vừa rồi bỗng gọi lại sự mềm dịu trong lòng nàng.
Xuân Giang Nam, làn khói biếc.
Ai biết, là lá liễu quyến rũ, hay hạt sen ngát thơm? Ánh mắt Tần Mạt cuối cùng dừng trên một chiếc đàn bảy dây gỗ thời Phục Hi, đây không phải là đàn tốt, nhưng nàng lại có cảm giác thân thiết.
Phương Triệt nhẹ giọng trò chuyện với bà chủ, hỏi giá.
Sau một lát, trong lúc Tần Mạt vẫn đắm chìm trong cổ kim, bà chủ ba mươi tuổi lúc này mới lấy chiếc đàn đó xuống, đưa vào tay Phương Triệt.
"Đây là..." Tần Mạt kinh ngạc nhìn.
Phương Triệt cười nhạt với nàng, lại đưa đàn cho nàng.