Cuộc thi viết này hiển nhiên là còn vòng nữa, vòng thứ nhất chỉ có một trăm người vào, vòng thứ hai là vòng bán kết với hai giải nhất, ba giải nhì, năm giải ba, cùng với ba mươi giải khuyến khích và sáu mươi giải tham dự.
Trăm người này nhất định phải đến thủ đô tại ngày chỉ định để tham dự trận bán kết, đề thi bán kết đã được định sẵn, nếu không có khả năng, cho dù dự thi, cũng chỉ bẽ mặt thôi.
“Vì cậu ta nóng đầu, coi thường lý trí, ương ngạnh ham muốn nhận lấy hư danh này.” Tần Mạt khẽ bĩu môi, "Cậu ta tham dự trận bán kết, nếu thật sự có thể vào top bốn mươi, cũng là khả năng của cậu ta.
Nếu cậu ta chỉ là một tấm đệm lót thôi, thì chẳng cần nhiều lời nữa." Phương Triệt lắc đầu nói: "Mac đã nói, nếu tỷ suất lợi nhuận của tư bản là năm mươi phần trăm, nó sẽ bí quá hóa liều, còn nếu có một trăm phần trăm tỷ suất lợi nhuận, nó sẽ dẫm lên con người bất kể luật pháp.” "Khương Phượng còn chưa đủ tư cách để nghiệm chứng câu này đâu." Tần Mạt uống xong một ngụm canh, nheo mắt lại, "Để chính cậu ta tự gây sức ép, là thua hay thà tại cậu ta tất.
Nếu như tôi xen vào, khi cậu ta thua sẽ có đối tượng để oán hận, tôi không để ý đến cậu ta, đến hận cũng không cho cậu ta hận.” Vì câu này của Tần Mạt, Phương Triệt ước chừng sửng sốt nửa buổi, rất lâu sau mới mơ hồ nói: "Vô chiêu thắng hữu chiêu, thì ra đây chính là phong phạm cao thủ...
Như vậy thì đến nay anh vẫn may mắn..." "Cái gì?" Tần Mạt thuận miệng hỏi lại.
"Không có gì." Phương Triệt nuốt câu này xuống "Ít nhất em cũng không giả vờ hồ đồ với anh”, cuối cùng lại khôi phục lại vẻ lạnh băng, lại hỏi nàng: “Em không để ý cuộc thi này chút nào à? Vì sao em lại không viết?” "Vốn không hứng thú." Tần Mạt dừng một chút, bỗng nháy mắt mấy cái, cười vô cùng rực rỡ, "Anh nói đi, anh vốn là người, có một ngày người khác dùng chuối tiêu đến làm mồi dụ, chọc anh lên sân khấu diễn con khỉ, anh có làm hay không?" Phương Triệt cười nói: "Sao có thể so sánh như thế?" Tần Mạt lắc đầu: "Trong mắt chính là như vậy, tóm lại không có ý nghĩa thật sự." Bản thân cuộc thi đương nhiên không sai, chỉ có Tần Mạt cảm thấy không thích.
Từ xưa, trong lòng nàng đã khinh thường đám bằng hữu một hai là lại cùng tranh chấp cao thấp.
Cuộc thi lần này càng về sau càng đúng như dự đoán của Tần Mạt.
Khương Phượng trước khi đi đến ngày ra thủ đô, thần sắc cuối cùng cũng hoảng lên.
Nàng tìm đến Tần Mạt, kéo nàng sang một bên, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Tần Mạt chỉ lẳng lặng nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng hồng lại trắng, oán hận dậm chân, cắn răng nói: "Cuối cùng cậu nghĩ thế nào?" Tần Mạt khẽ nở nụ cười, vẫn nhìn nàng, không nói chuyện.
Khương Phượng cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn hừ nhẹ chạy đi.
Tần Mạt thở dài một tiếng, không phải nàng nghĩ như thế nào, mà là Khương đồng học mơ tưởng thế nào.
Rất hiển nhiên, đứa trẻ này đã bị vọng tưởng làm hại, tâm tình rất không ổn định.
Chỉ có thể nói công lực của nàng ta hoàn toàn không ăn nhập, căn bản không cần người khác đối với nàng ta ra sao, chính nàng ta cũng có thể tự làm hại mình.
Sau một vòng thi, đội dự thi của Thị Tam cũng trở về, kỳ thi giữa kỳ khó khăn lại đến gần.
Đỗ An Kiệt được phần thưởng khuyến khích, khi được khen ngợi ở đại hội không có vẻ rất cao hứng, cũng không có vẻ mất hứng.
Khương Phượng lấy được phần thưởng tham dự, kỳ thực chính là giẻ rút, nhưng là cách nói khác mà thôi.
Sắc mặt nàng có chút bơ phờ, thần thái tiều tụy, khi lên sân khấu lĩnh phần thưởng của trường học cũng có vẻ dè dặt.
Về phía quốc gia thì phát huy hiệu, còn trường học là học bổng năm trăm.
Tần Mạt không chú ý đến kiện sự này nữa, chỉ biết sau đó thành tích của Khương Phượng xuống dốc không phanh, cũng thường xuyên nghe người ta nói đến Đỗ An Kiệt, nói hắn lại lấy được giải thưởng gì đó, nói khoảng cách giữa hắn và Khương Phượng càng ngày càng xa.
Thi giữa kỳ qua rất nhanh, Tần Mạt vẫn đứng đầu lớp, nhưng tổng thành tích vẫn duy trì ở thứ ba bảy.
Chuyện phân khoa được nâng lên tầm cao, có người suy đi nghĩ lại, mà Tần Mạt không hề do dự đã chọn khoa văn.
Tuy nàng muốn chọn khoa học tự nhiên, nhưng đầu óc nàng không thông suốt với bên nhánh này, mỗi lần học là phải dốc hết sức, vì sau này đỡ bị hành hạ, nàng chỉ có thể thành thật một chút.
Vì phải phân khoa, rất nhiều học sinh đều hưng phấn cùng bi thương.
Tần Mạt lại cảm thấy thời gian trộm đi tuổi tác lần nữa, mà không ai có thể ngăn cản.
Vẻ mặt Lỗ Tùng đau khổ chọn khoa học tự nhiên, ngay sau đó lại rất tự luyến nói: "Mùa xuân của anh đây đến rồi! Chị cả, chờ em đại sát ban khoa học tự nhiên, thì chị phải gọi em là anh đấy!" Tần Mạt liếc xéo hắn: "Chờ đi!" Trần Yến San và Lữ Lâm cùng với Vương Tử Dục đều chọn khoa học tự nhiên, Khương Phượng, Triệu Vũ Hồng, một đôi cùng chọn khoa văn.
Ngoài ra, Vệ Hải, Ngụy Tông Thần, Hùng Thúy, Mã Tuệ Tuệ, Tô Đông Cường cũng chọn khoa học tự nhiên, Lâm Tiểu Phong, Trương Đào, Khương Nhụy cùng chọn khoa văn.
Cả lớp 19, hai phần ba chọn khoa học tự nhiên, khoa văn chỉ chiếm một phần ba.
Trong đó có Khương Nhụy và Tần Mạt là tốt nhất, nàng chải đầu tóc bím, kéo tay Tần Mạt, hoạt bát nói: “Mạt Mạt, về sau mình sẽ đi theo cậu, chúng ta cùng vào một lớp, cậu phải chiếu cố mình nhé.” Tần Mạt kéo nàng qua, cười to nói: "Đấy là đương nhiên!" Trần Yến San lưu luyến không rời Tần Mạt trong phòng học, đầy hoa mỹ nói: “Mạt Mạt, về sau mình không thể cùng đi với cậu, cậu phải tự chăm sóc mình thật tốt.
Cậu phải biết, dù cậu đi đâu, mình ở đây mãi dành một chỗ cho cậu, chờ cậu mỉm cười, chờ nước mắt của cậu.
Mình có bầu trời của cậu ở đây, mãi mãi là một màu xanh vì cậu, mình là bến cảng của cậu, mãi mãi gió êm sóng lặng vì cậu.” Tần Mạt lúc ấy đang uống nước, thiếu chút nữa thì phun vào người Trần Yến San.
Biết bao khó khăn mới nuốt được xuống, Tần Mạt ho khan nói: "Đoạn này, ai dạy cậu thế?" Thế là Trần Yến San hưng phấn tiến đến bên tai nàng, vẻ mặt tinh quái nói: "Thư tình á, là Đỗ An Kiệt viết thư tình cho mình! Anh ta lại viết thư tình cho mình chứ! Ai ui, chua mình nha, răng cũng chua muốn rớt ra rồi..." Tần Mạt: "..." Lữ Lâm thì thầm bên cạnh: "Răng muốn rụng mà sao cậu còn hưng phấn thế?" Tần Mạt ho nhẹ nói: "Đây là sự tinh quái của cậu, sao đến giờ cậu vẫn còn dáng vẻ tinh quái thế?" Trần Yến San cười hì hì, chạy thẳng về giường, lờ đờ uể oải nói: "Ai da ai da, chuyện là thế đấy! Tuy mình sẽ không chấp nhận anh ta, nhưng có người theo đuổi, cảm giác y như phim á..." Thế là Triệu Vũ Hồng và Lữ Lâm chạy đến buôn chuyện phim với nàng, Trần Song Song và Khương Phượng lại không có ở đây, chỉ còn lại Vương Tử Dục ngồi trên giường, Tần Mạt mở mắt nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt mơ hồ của nàng.
Chuyện phân ban đã xong, chỉ chờ đến học kỳ sau từng người đến trình diện báo cáo lại lần nữa.
Giữa tháng năm thời tiết chuyển nóng, Tần Mạt bắt đầu đổi sang đồng phục mùa hè của Thị Tam.
Dù có kiểm tra hay không, nhưng quy định cứng ngắc của trường học vẫn không thay đổi.
Đồng phục mùa hè có kiểu dáng đẹp hơn, áo trắng sơ mi ngắn tay, cổ tròn, cổ áo và tay áo có viền xanh, hai bên vạt áo thắt nơ bướm, không thắt eo, chỉnh thể khá đáng yêu lại không mất đi vẻ thanh lệ.
Vấn đề là ở cái váy.
Bản thân chiếc váy rất bình thường, váy lá sen xếp dài đến đầu gối, màu xanh đậm, kiều dáng có hơi cũ.
Tần Mạt hi vọng váy càng bảo thủ càng tốt, tốt nhất là có thể che đến mắt cá chân.
Từ khi xuyên qua đến nay nàng chưa từng mặc váy, váy của người Tống đương nhiên khác với hiện đại, mà quần áo của con trai lại vẫn là quần bình thường.
Tần Mạt thầm lo lắng, phải lộ bắp chân, với nàng mà nói, đúng là một sự khiêu chiến.
Nhìn người khác để lộ, và cảm giác mình bị lộ, hoàn toàn không phải ngang tầm quan trọng.
Quần lụa phong lưu cũng có lúc bảo thủ, huống chi Tần Mạt đã không còn là quần lụa lâu rồi.
Sau khi tắm xong giữa trưa, nàng nóng đến không muốn mặc quần dài nữa, thế là cắn răng một cái, liền mặc váy lên người.
Gần đây nàng thường xuyên có cảm giác lồng ngực phồng lên, có lúc lại cảm giác bụng đau âm ỉ, mà cảm giác khi mặc chính là đem cảm giác không thích phóng đại lên trăm lần.
Vải mềm mại chạm vào cơ thể, khiến Tần Mạt đánh lô tô trong lòng.
Nàng cẩn thận mở cửa phòng tắm ra, trong phòng các cô gái đã ngủ trưa, không có ai chú ý đến nàng.
Tần Mạt phảng phất như trở lại thời đại đơn sơ nhất, nơm nớp lo sợ như giẫm băng mỏng, làm cả người không tự tại.
Vì sợ làm phiền đến giấc ngủ của người khác, nàng đi chân trần qua lại trong phòng ngủ, thích ứng với cảm giác mặc váy, cũng cố coi nhẹ đi đau đớn ở ngực.
Sau mười phút,, thân thể nàng hơi thả lỏng, một thân đổ mồ hôi.
Một giọt mồ hôi lớn lăm qua mi mắt nàng, lại lăn qua gương mặt nàng, cuối cùng theo cằm rơi xuống.
Tần Mạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng phát hiện ra hành vi của mình rất buồn cười.
Nàng đi vào phòng tắm tắm rửa lần nữa, khi đi ra lại đi dép lê, nhẹ chân về giường nằm, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, dù có điểm không thích, cũng có thể xem nhẹ.
Sau khi nghỉ ngơi, lần đầu tiên Tần Mạt mặc váy đi vào trong sân trường, bước chân nhẹ nhàng, lại cảm thấy thật sự tốt đẹp.
Mỗi người đi qua, đồng phục hè của các cô bé tuổi thanh xuân tựa như cảnh đẹp, nàng cũng không cần phải cau mày nhăn nhó nữa.
Một năm học nữa qua đi, lại sắp đến lúc thi đại học, trường cho lớp 11 và lớp 10 nghỉ lễ.
Tần Mạt đứng trước cổng trường, chỉ cảm thấy nhoáng một cái, đã là một vòng đời.
Thời gian có thể trộm tuổi xuân, nhưng không trộm được hồi ức, hồi ức sẽ không ép ai phải nhớ cái gì, nhưng những điều không quên thì có rất nhiều.
Trước kia nàng đến đây, đứng ở nơi này than sợ hãi mọi thứ thần kỳ, năm nay nàng vẫn đứng ở cổng này, lại cho rằng, cả đời mình cũng chỉ mới mười sáu tuổi.
Phương Triệt vẫn dắt xe đạp lại gần, chào hỏi nàng: "Mạt Mạt, không về nhà à?" Tần Mạt gật đầu: "Phải về, ngày mai anh thi đại học à?" "Anh sẽ thi sớm, chỉ thi lần này." Hắn không lên xe, chỉ dắt đi, cũng ra hiệu cho Tần Mạt cùng đi, "Em muốn thi trường gì?" Tần Mạt thoáng đi sau hắn, từ từ bước đi: "Tôi còn ở đây hai năm, không gấp." "Giờ vẫn chưa có hướng?" Tần Mạt thoáng chần chờ nói: "Có lẽ là trường chị tôi đang học, tôi cũng không nhất định phải thi đậu." "Em cố lên đi, anh đi trước một bước." Phương Triệt nhấc chân đạp xe, tiếng linh linh vang lên, hắn đi xa dần.