Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Muốn Xây Hầm Trú Ẩn Nữa!

Chương 9: Đây là hạch sao?




Chương 9: Đây là hạch sao?

Con chuột bốc ra mùi h·ôi t·hối tanh tưởi khó chịu, khiến cho Thiên Vũ mang một lớp khẩu trang vẫn không chịu nổi mà nhăn mũi.

Để chắc chắn hắn sử dụng máy quét một lần nữa xác định mọi thứ xung quanh.

Đột nhiên con ngươi Thiên Vũ co rút lại.

Trên đồng hồ hiển thị 2 sinh vật ở bìa rừng bên phải đối diện hướng hắn đang tiến lại gần.

Lúc g·iết con chuột, nói thì lâu nhưng mọi thứ diễn ra rất nhanh. Thiên Vũ cũng không tập trung quan sát mọi thứ lúc đó được. Chỉ có cẩn thận cân nhắc bản thân mình thường xuyên sử dụng đồng hồ để nắm bắt tình hình.

Một phần 2 sinh vật kia vẫn đang tiến lại chưa ra khu vực đất trống nên hắn không thể nhìn thấy được.

Trong đầu Thiên Vũ lúc này nảy ra 2 phương án.

Một là vứt con chuột ở đây và trở lại căn hầm ngay, tránh nguy cơ xấu nhất có thể xảy ra.

Hai là nén lại quan sát 2 sinh vật kia là gì, rồi mới đưa ra quyết định nên tiến đánh hay lui. Cái này cũng đồng nghĩa sẽ có rủi ro hơn vì khi nó đã tiến tới có nghĩa là nó không phải hiền lành gì.

Cuối cùng Thiên Vũ lựa chọn phương án thứ 2. Hắn không thể để con chuột lại đây, hắn còn muốn tìm kiếm hạch của nó là gì? Vị trí cụ thể ở đâu?

Nếu hai sinh vật này hắn có thể đối phó được thì sẽ có thêm hạch và tăng thêm kỹ năng thực chiến khi đối đầu với xác sống.

Thiên Vũ luôn nhắc nhở bản thân mình, bọn chúng là xác sống tuyệt đối thể thể để bị cắn trúng.

Vội núp sau một một tấm pin năng lượng, hắn tập trung ánh mắt nhìn chầm chầm vào bìa rừng đối diện.

“Xột xoạt~”

Bụi cây đung đưa, đột nhiên lao ra một con xác sống hình thể như như lợn nhưng có một cái sừng ở giữa trán, toàn thân tím đen, da thịt bong tróc, xương mọc lòi lởm đủ chỗ.

Sau đó cùng lao ra là một con sói, còn này rất giống với con lần trước Thiên Vũ thấy qua camera nhưng nó có to hơn trước.

Con sói đưa đầu thấp xuống cố ngoạn lấy bắp chân con heo. Một hồi táp hụt thì nó cũng đã cắn được cẳng chân con lợn.

Con lợn giãy dụa búng chân kịch liệt như muốn thoát khỏi hàm răng con sói. Nó như không biết đau đớn, da thịt bong tróc rớt xuống, Cơ bắp nó cũng đã thối rữa mục nát nên đã rơi theo lớp da. Kèm theo dòng máu đỏ đen chảy xuống rỉ rả. Lúc rút ra được thì chỉ còn lại gân với xương.



Dù một chân bị phế nhưng nó vẫn cố chạy trốn khỏi con sói.

Thiên Vũ cũng đã hiểu ra vấn đề, bọn này không phải nghe tiếng động mà tới. Chỉ là con sói đuổi bắt con lợn vô tình chạy về hướng của hắn.

“ Vậy mình chỉ cần giải quyết con sói là xong”

Cứ theo cái đà này con lợn sẽ đi thẳng về phía hắn.

Thiên Vũ siết chặt cán rìu bằng hai tay, hắn quyết tâm chỉ tung ra một đòn thật mạnh và dứt khoát kết liễu con sói.

Những con thú hung dữ rất khó đối phó, con sói này còn có kích thước lớn hơn nhiều so với hắn nếu bị t·ấn c·ông ngược thật sự là đáng lo ngại.

“ Vù ~” Bỏ qua con heo vừa chạy ngang qua Thiên Vũ

Nắm chắc thời cơ Thiên Vũ đưa rìu ra sau vai lấy lực bổ thẳng xuống phía trên cổ con sói.

Chiếc rìu nặng cắm sâu gần nửa lưỡi rìu vào cổ con sói, huyết đen văng tung tóe. Con sói nhận ra sự xuất hiện của Thiên Vũ, nó không hề có cảm giác như một con sói b·ị t·hương nặng bình thường là đau đớn, mà quay đầu lại cắn về phía hắn.

Thiên Vũ kinh dị, hắn sử dụng toàn bộ sức lực mà không như tưởng tượng của mình là có thể chặt đứt đầu của con sói.

Lúc chặt xuống đã trúng một đoạn xương lòi ra từ phần cổ, khiến cho lực bị giảm đi rất nhiều, cộng thêm cây rìu này không hề sắc bén, đây là loại rìu c·ứu h·ỏa chuyên phá cửa, phá rào… người ta chú trọng phần lưỡi rìu to và nặng giúp tăng độ bền và lực cùn đập vô.



Thiên Vũ biết mình đã xem thường mọi thứ, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hắn nhấn mạnh cây rìu xuống với hy vọng nó sẽ mất hướng táp tới và giữ khoảng cách với bộ hàm đầy máu kia.

“Phộc’

Đúng như Thiên Vũ đã dự tính nó đã táp hụt, nhưng hắn không thể vui mừng liền được vì lúc này con sói đã giữ vững cơ thể khiến cho hắn khó đẩy hơn và chuẩn bị triển khai cú cắn tiếp theo với tầm ngắm là cái cổ của hắn.

Thiên Vũ hít một hơi rồi nín thở dồn lực cố gắng lôi cái rìu ra tránh thoát tầm ngắm của con sói, con sói sức lực thật kinh khủng, nếu lúc nãy nó không phải nó táp tới vì phản xạ lại mà là có sự chuẩn bị để t·ấn c·ông thì hắn sẽ không thể nào chống đỡ nổi.

“ Phốc”

Lại một cú táp hụt nữa, Thiên Vũ đã giữ khoảng cách với nó nửa mét. Nhìn gần thì con sòi này cũng thật đáng sợ, nó đứng bốn chân mà đã cao ngang ngực của hắn.



Thiên Vũ cố gắng thở gấp lấy hơi, tay hắn run rẩy liên tục vì sợ hãi, càng rung thì hắn càng cố siết rìu thật chặt. Nếu mất rìu thì sẽ khó mà g·iết được nó, hắn c·hết là điều không thể nghi ngờ.

Con sói cũng không có chần chừ mà ổn định lại cơ thể, nó liền lao đến như điên cắn tới Thiên Vũ.

Đã có khoảng cách tốt, Thiên Vũ liền cho nó thêm một rìu vào mặt, vẫn như cũ cây rìu chỉ dính tới nữa lưỡi. Nhưng cái mặt con sói cũng đã gần như chia lìa làm đôi.

Lực lao tới vẫn còn với thân thể to lớn đó thì nó rất nặng tí nữa thì Thiên Vũ bị nó đè ngã. Hắn nắm chặt cán rìu xoay hông đồng thời dạng rộng chân phải ra chịu lực làm trụ đẩy đầu con sói cùng với cây rìu qua bên trái.

“ Nặng quá vậy…Hây daaaa”

Con sói này không biết trọng lượng bao nhiêu Thiên Vũ phải gồng hết sức bình sinh để đẩy được nó. Với lực này chắc chắn không thể quật được nó xuống đất, hắn đẩy lệch qua một tí để né thì con sói giãy dụa muốn thoát khỏi lưỡi rìu đang dán vô mặt nó, khiến Thiên Vũ bị kéo giật lảo đảo theo.

Đúng là xác sống, con sói này chẳng biết mệt cũng không biết đau. Rìu vừa rơi ra khỏi mặt, nó quay qua vồ móng tới Thiên Vũ. Chưa kịp phản xạ thì Thiên Vũ bị nó vỗ cho một cái bật ngửa văng ra sau vài mét.

Hắn thở hồng hộc, nén lại đau đớn vội lăn người qua bên phải để né vì con sói đang đưa gần cái hàm răng đầy máu me định cắn vào chân của hắn.

Lập tức Thiên Vũ ngồi dậy phóng thẳng ra xa để giữ khoảng cách với con sói. Hắn cảm nhận được con sói cũng đang đuổi theo rất sát, việc quay lưng lại rất nguy hiểm vì khi đó sẽ rất khó quan sát phía sau lưng nhưng hắn không còn cách nào khác.

Cũng chỉ mới phóng ra được một tí hắn cảm thấy không ổn, lông tóc dựng đứng mách bảo hắn c·ái c·hết đang cận kề.

Thiên Vũ liều mạng đưa rìu qua bên trái vặn người qua thực hiện cú vung rìu 180 độ từ trước ra sau chặt ngay vào mặt con sói nhưng không kẹt lại.

Cú đánh xéo qua khiến nó khự lại một tí, nắm chắc cơ hội ngàn vàng Thiên Vũ ổn định thăng bằng và chân chịu lực, lập tức vung rìu bổ thẳng lên giữa đầu của con sói.

Lực vung dọc có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều khiến cho lưỡi rìu cắm thẳng vô trong đầu của nó, con sói nằm bẹp đầu dưới đất máu chảy tràn lan ra.

Cuối cùng mọi thứ rơi vào yên ắng chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp nặng nề của Thiên Vũ con sói đã không còn động đậy nữa. Người chiến thắng là Thiên Vũ, trong khoảnh khắc sinh tử chỉ cần đưa ra lựa chọn sai lầm thì người nằm xuống ở đó chính là hắn.

Rút rìu ra chống xuống đất, Thiên Vũ cuối người thở gấp gáp lấy hơi.

Trong chiến đấu với một người thiếu kinh nghiệm như hắn thì nó áp lực đến nín thở, không thể bình tĩnh mà điều tiết hơi thở được.

Qua trận chiến này Thiên Vũ cũng đã có thêm nhiều kinh nghiệm và nhận ra chỗ thiếu sót của mình.

Đúng là thực tế luôn khác với bản thân hắn tưởng tượng. ‘Thật là khốc liệt!’



Mọi thứ diễn ra tới tấp chỉ thoáng qua vài phút, nhưng đối với Thiên Vũ nó như trận chiến kéo dài rất lâu. Tất cả cũng vì hắn còn quá yếu mới xảy ra tình huống như vậy. Nếu giải quyết con sói trong một đòn thì có vẻ đã không chật vật và khốn đốn như vậy.

Vài nhịp thở Thiên Vũ cũng đã thả lỏng hơn lại, tay thì vẫn còn hơi run run. Hắn nhấp lên máy quét để kiểm lần nữa để biết chắc đã an toàn.

“ Haizzz!!”

Mọi thứ đã ổn, Thiên Vũ thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

Toàn thân Thiên Vũ dính đầy máu đen tanh tưởi, hắn cũng không quan tâm. Dù sao nó cũng đã dính từ lần bổ rìu đầu tiên, tính huống nguy hiểm như vậy ai mà quan tâm tới việc dính máu có nguy hiểm không chứ.

Hắn tự an ủi bản thân mình là cái màu này nếu đã có thể l·ây n·hiễm thì hắn đã không còn khoẻ như bây giờ. Thiên Vũ cũng cảm thấy bản thân mình không có gì bất thường.

Việc Thiên Vũ quan tâm nhất hiện tại là cái hạch của bọn xác sống này. Thứ mà hắn phải liều mạng để đánh đổi, thứ mà hắn đang rất cần.

Thiên Vũ đã đi tới trước xác con chuột, hắn ngồi xuống lôi chiếc dao nhỏ ra và bắt đầu mổ xác của nó.

Công việc này có vẻ gớm ghiếc những hắn là một sinh viên ngành y việc thực tập mổ xác động vật và những thứ máu me hắn cũng đã quen mắt. Nên lúc chém g·iết đầy máu lúc nảy hắn cũng ít bị đã kích tâm lý chỉ là khi đó đứng trước t·ử v·ong cần kề hắn thật sự lo lắng và sợ hãi.

Một khi đã chọn ra tay rồi thì chắc chắn phải kiên quyết và dồn dập không thể để cho cảm xúc sợ hãi lấn át bản thân mình mà làm ra sai lầm.

Một hồi giải phẫu, con chuột chỉ còn lại đống thịt vụng và cái khung xương. Thiên Vũ đã tìm khắp trong cơ thể của nó mà không tìm ra thứ gì lạ mà đặc biệt. Đến cả phần đầu hắn nghĩ là sẽ có những mà cũng chẳng có gì cả.

Hắn nghĩ con chuột này quá nhỏ, nên không có hạch. Liền đi lại xác con sói tiếp xúc mổ xẻ.

Bắt đầu với phần đầu là phần khả năng có cao nhất.

Chẳng chóc Thiên Vũ đã lôi ra từ trong đầu nó ra một cái viên to bằng ngón cái, bên ngoài mềm mềm có màng trong suốt bao bọc lấy chất gì đó nửa lỏng nửa rắn màu xanh lam lưu ly nhàn nhạt pha lẫn màu xanh lá.

Không thể sai vào đâu được, đây là hạch của con sói này.

Thật vất vả và may mắn mới lấy được nó. Viên hạch này nằm ở đoạn giữa của đại não và tiểu não xung quanh bám đầy mạch máu rất khó bóc tách, chỉ c·ần s·ai một tí thì nó cũng sẽ hỏng cái hạch. Còn may mắn là do Thiên Vũ quơ 4 nhát rìu mà chỉ mém trúng thôi chứ chưa cắt trúng nó.

“ Tí nữa thì chẳng còn gì”

Thiên Vũ mừng muốn phát khóc, đây là viên hạch đầu tiên mà hắn vất vả có được, chẳng may bị huỷ dưới tay hắn thì sẽ tức c·hết.

Thiên Vũ đưa viên hạch lên trước mắt muốn quan sát thật kĩ nó lần nữa, không chịu được cảm thán mà thốt lên.

“ Thật là đẹp, đây là hạch sao?”