Chương 8: Sự thay đổi.
Lại 3 tháng nữa trôi qua.
Hiện tại đang buổi tối, dưới căn hầm trú ẩn quen thuộc. Thiên Vũ vẫn chưa đi ngủ, lúc này hắn đang trong nhà kho để chuẩn bị một số thứ.
Trên chiếc bàn gỗ là bộ đồ jean mà Thiên Vũ xem như bộ giáp của mình. Hắn thấy chỉ quấn băng keo trong thì chưa đủ để bảo vệ bản thân. Liền gắn thêm mấy tấm kim loại của vỏ lon nước ngọt ở các vị trí như vai, cánh tay, cẳng tay, đùi, gối, cẳng chân, vừa đảm bảo được tính cơ động vừa không quá nặng nề cứng nhắc.
Sau khi kiểm tra lại bộ đồ, Thiên Vũ treo nó trên một cái móc rồi quay sang soạn đồ vào một cái túi. Các loại lương khô, bánh, kẹo, một vài chai nước, một cái bật lửa và một số vật dụng sinh tồn cần thiết khác. Cái túi cũng đã gần đầy.
Thiên Vũ cuộn gọn gàng một cái túi ngủ để bên cạnh. Nếu có thể hắn cũng không muốn ngủ ngoài kia, nhưng nếu có bất trắc mà hắn phải ngủ bên ngoài thì cũng không phải “màn trời chiếu đất” mà ngủ.
Trong tương lai hắn chắc chắn phải ngủ bên ngoài, vì muốn đi đến được nơi có những con xác sống cao cấp hắn phải đi hàng trăm km mới tới được. Chưa tính những con này nó còn không phải ở yên một chỗ, mà luôn di chuyển.
Hắn còn chuẩn bị 1 con dao nhỏ dùng phòng thân và linh hoạt hơn trong một số việc.
Trong kho không được bật đèn gì, chỉ có chỗ bàn gỗ là có đèn hơi tối. Nên không thấy rõ được thân ảnh hắn hiện tại.
Lúc này Thiên Vũ mới đi ra ngoài phòng kho mới có thấy rõ ràng thân hình của hắn, nó đã có sự biến hóa lớn rất nhiều.
Các cơ bắp đã lồ lộ rõ ràng chặt chẽ và đẹp đẽ. Cơ thể hắn cao lớn hơn, trước hắn chỉ có cao 1m72 nhưng hiện tại có thể thấy hoàn toàn là có thể coi là trên 1m8.
Bước đi hắn vững vàng, hơi thở đều đặn, không quá mạnh cũng không quá yếu, nếu ở thế giới cũ thì sẽ được rất nhiều cô gái yêu thích vì trên người hắn toát ra cảm giác an toàn.
Ra khỏi phòng kho, Thiên Vũ hắn nhìn vào phòng hệ thống mặt có vẻ hơi lo lắng mà chần chừ và một chút áy náy, hắn xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình. Trong nữa khắc suy nghĩ hắn cuối cùng quyết định đi thẳng tới tiến vào căn phòng hệ thống.
Căn phòng âm um và quạnh quẽ như mất đi sức sống. Thiên Vũ đứng trước màn hình máy tính, ánh mắt nhìn đâm đâm vào hư không phía trước như có điều muốn nói.
Hồi lâu hắn cũng lên tiếng.
“ Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài, ta sẽ cố gắng săn thật nhiều xác sống và lấy hạch của chúng mang về.”
“ Ngươi hãy yên tâm ngủ một giấc ta sẽ sớm về.”
Không như bình thường hệ thống sẽ đáp lại hắn, có thể chửi hắn, mắng mỏ hắn. Nhưng bây giờ thì Thiên Vũ đứng trầm lặng hồi lâu cũng không có một âm thanh nào đáp lại cả. Chỉ còn lại sự im lặng vắng vẻ đến đáng sợ.
Việc này phải nói về 1 tháng trước.
Như thường lệ sau khi luyện tập xong 10 ngày hắn sẽ đo chỉ số một lần, tháng tới thì hệ thống nói chỉ đo cho hắn ở cuối tháng.
Xong cuối tháng trước ( sau 3 tháng thì này là tháng thứ 2) rồi khi hệ thống vừa đo cho hắn xong thì nói.
[ Chỉ số sức mạnh 3.59 ]
[ Sức khỏe bình thường]
[ Hiện tại tháng sau ta không thể đo sức mạnh cho ngươi nữa]
Thiên Vũ thắc mắc hỏi “ Hả, tại sao vậy?”
[ Năng lượng của ta đã gần cạn kiệt]
Hắn thấy hệ thống lão gia có vẻ nghiêm túc và không có giọng điệu chửi bởi thì cũng biết được có vẻ như hắn đang nói thật.
[ Có vẻ như năng lượng tiêu hao ngoài dự tính của ta]
[ Từ bây giờ ta sẽ vào trạng thái ngủ đông, sẽ không giao tiếp với ngươi và đo chỉ số cho ngươi được nữa. Chỉ lại các chức năng tự động và một tín hiệu nhận biết ở lỗ bên trái. nếu ngươi có thể g·iết được xác sống và lấy hạch về chỉ cần bỏ vào ta sẽ tự động thu vào năng lượng sống để hoạt động.]
Thiên Vũ rơi vào im lặng, đây là sự thật hắn phải chấp nhận và đối mặt. Hắn đã nén lại trong căn hầm này quá lâu rồi.
Người làm bạn duy nhất với hắn chỉ có hệ thống lão gia, mặc dù là đã cố gắng lạc quan nhưng không thể nào trốn tránh sự quạnh quẽ ở đây được.
Cũng nhiều lần hắn cố gắng vào nói chuyện với hệ thống cho dù hệ thống nói vài câu liền chửi hắn, xua đuổi hắn. Nhưng đó cũng là sự an ủi rất lớn đối với Thiên Vũ.
[ Ngươi hay tự lo cho bản thân mình, đừng tin ai ngoài kia.]
Kết thúc câu nói Thiên Vũ chưa kịp nói câu gì thì, màn hình tắt vụt như đi bao lần. Nhưng chắc lần mở lại tiếp theo sẽ không biết bao lâu, 1 ngày-1 tuần-1 tháng- 1 năm cũng có thể là mãi mãi.
Sau khi hệ thống tắt đi thì căn phòng trở nên thiếu đi sức sống rất nhiều dù bình thường có chút âm u quỷ dị nhưng khi hệ thống hoạt động nó tỏa ra nguồn năng lượng mơ hồ mà khó hiểu.
Cho đến khi Thiên Vũ bước ra khỏi phòng hệ thống hắn mới nhận ra 1 điều. Nguồn điện của căn hầm trở nên yếu ớt hơn rất nhiều. Nếu lúc trước dòng điện là con suối nhỏ thì nó bây giờ nó chỉ như một đường ống đang rỉ rả nước.
Hệ thống không chỉ sử dụng năng lượng để bảo vệ căn hầm mà còn bổ sung điện cho căn hầm hoạt động. Nó tách biệt hoàn toàn so với hệ thống lưu trữ điện mà Thiên Vũ nối vào ban đầu hắn tưởng điện mặc dù tích lũy ích nhưng chạy vẫn ổn là được.
Không nghĩ tới khi không còn hệ thống thì điện yếu chập chờn liên tục hắn phải đi tắt toàn bộ điện ở các nơi trong căn hầm, chỉ chừa lại điện ở một số chỗ cốt yếu mới miễn cưỡng cung cấp.
Mọi thứ đang bắt đầu trở nên tệ hơn, thiếu điện là điều hắn lo lắng nhất nó như nguồn sống cho căn hầm. Cần điện để bơm nước, cần điện để giữ các đồ ăn đông lạnh….Giờ Thiên Vũ mới biết hệ thống quan trọng với căn hầm như thế nào, bị hắn coi như một người bạn để đòi hỏi và nói chuyện suốt thời gian qua, sử dụng điện còn rất nhiều chỗ hao phí.
Thiên Vũ nhận ra điều này thì tâm trạng muốn rơi và tuyệt vọng và ân hận. Nhưng trong lòng như có thể lực nào đó đánh đồ sự tiêu cực đó ngay. Đây chắc có lẽ năng lực duy nhất mà bản thân hắn có, trong một hoàn cảnh bế tắc vẫn có thể vực dậy được cho dù bản thân không tin chính mình đi nữa thì vẫn sẽ đi tiếp.
Thiên Vũ liền trấn định lại bản thân “ dù sao cũng còn sống chỉ cần cố gắng đi tiếp, tới đâu thì tới”.
Sức mạnh hiện tại thì Thiên Vũ chưa sẵn sàng, hắn quyết tâm tập luyện bán mạng trong vòng một tháng nữa hắn sẽ khởi hành.
Không vì bế tắc mà suy nghĩ liều mạng, hắn sẽ liều mạng nhưng sẽ liều mạng theo cách của hắn vẫn hay làm. “Liều mạng - An toàn” luôn đi đôi trong đầu Thiên Vũ.
Trong một tháng còn lại Thiên Vũ tập với cường độ gấp đôi so với trước, cơ thể mệt thì hắn cũng không dùng khả năng sớm, điều để cơ thể tự động phục hồi.
Không biết từ khi nào, hắn cảm thấy cơ thể phục hồi rất nhanh, sự bền bỉ của thể lực cùng phát triển một bước dài. Chạy nhanh liên tục trên máy chạy bộ trong 1 tiếng hắn cũng chỉ hơi hụt hơi một xí. Sức lực hiện giờ cũng đã ngang với tuyển thủ chạy bộ ở thế giới cũ.
Chỉ trong nửa tháng Thiên Vũ cũng đã hoàn thành hết 50 tư thế trong tầng một-Tụ Cơ.
Trong nửa tháng còn lại hắn không vội luyện lên tầng 2 mà là củng cố tiếp tục luyện tập tới tấp tầng 1.Hắn muốn bản thân mình có thể thoải mái thực hiện được tầng 1.
Không những thế Thiên Vũ đã hiểu được công dụng thật sự của tầng 1 là cải thiện thể chất, tăng sức bền nhiều hơn là sức mạnh, càng nắm chắc tầng này sẽ mang lại sự thay đổi lột xác đối với hắn.
Trở lại thực tại ( đã trải qua 3 tháng).
Sau một hồi đứng đó thì Thiên Vũ dời người đi ra ngoài, bên ngoài phòng khách tối ôm.
Hắn không bật cái đèn nào cả, chỉ sử dụng đèn của điện thoại để chiếu sáng, kể cả tập luyện cũng như vậy.
Thiên Vũ đi lại cái bàn ở bếp lấy cái bình rượu trên đó rót cho mình một ly. Nhấm nháp một ly cho ấm bụng.
Bình thường, hắn cũng không có uống rượu bia vì tâm trạng hiện tại không tốt hắn muốn tìm tới cái mà mọi người hay tìm tới lúc buồn phiền để mà giải khuây.
Rượu vào miệng có chút nhạt vào cổ họng cũng chỉ cay cay tới dạ dày thì ấm ấm. Chút rượu này cũng không đủ say, dù ít có uống nhưng tửu lượng Thiên Vũ cũng khá tốt.
Thiên Vũ thấy rượu này cũng không ngon gì cũng không có giải sầu được, có lẽ do hắn uống quá ít. Hắn cũng không muốn uống nhiều, vì ngày mai còn việc quan trọng phải làm.
————
Tỉnh lại sau một giấc ngủ không mơ.
Việc đầu tiên Thiên Vũ làm là kiểm tra camera xem có con xác sống nào ở trên không.
Không biết phải gọi là may mắn hay xui xẻo, phía trên bên trái có một con xác sống hình thể giống chuột to cỡ bắp đùi, giống như con sói trước con chuột này cơ thể cũng lồi lõm l·ở l·oét khắp người, nó bò không nhanh và đang mò mẫm gì dưới cỏ.
Đây vừa vặn sẽ là đối tượng đầu tiên để hắn luyện tay.
Thiên Vũ phải nhanh chóng lấy dụng cụ để ra ngoài tránh việc nó bỏ đi mất.
Khoác lên mình bộ đồ jean lấy cây rìu và một cây dao nhỏ theo Thiên Vũ quan sát camera lần nữa rồi leo vội lên cửa hầm.
Hắn chưa vội mở cửa mà sử dụng máy quét 1 lần để xác định các điểm mù xung quanh.
Có 2 chấm nhỏ nữa ở gần bìa rừng hướng 5 giờ.
Con chuột này Thiên Vũ phải đánh nhanh thắng nhanh để tránh đánh rắn động cỏ. Hắn không biết 2 chấm kia là con gì cả sẽ rất nguy hiểm nếu chưa nắm chắc được.
Thiên Vũ từ từ mở cửa nhẹ nhất có thể, hắn nhìn ra hướng con chuột nó vẫn đang bò bò gần mấy tấm năng lượng mặt trời. Nhìn nó như con chuột c·hết biết đi thật ghê tởm.
Thiên Vũ cũng không giỏi trong việc đánh đánh g·iết g·iết như vậy, mặc dù chuẩn bị tâm lý sẳn nhưng hắn thấy con chuột to như vậy cũng có chút khẩn trường và hồi hộp.
Hắn nuốt nước miếng, giữ chặt cán rìu rồi lao ra thật nhanh.
Con chuột có vẻ phát giác được thông qua tiếng động. Nó vội vàng quay mình bỏ chạy.
Thiên Vũ rất ngạc nhiên, có vẻ như không giống trong phim xác sống luôn lao vào cắn xé các sinh vật sống. Chẳng lẽ nó còn lý trí?
Suy nghĩ chạy trong đầu nhưng động tác Thiên Vũ không hề chậm vội lao tới chạy theo.
Hướng con chuột chạy là hướng đã quét không có gì. Hắn càng liều mạng chạy nhanh tới.
Con chuột còn nguyên chân nên chạy có vẻ rất nhanh. Thiên Vũ tới gần khoảng cách vừa đủ liền bổ rìu thẳng xuống giữ người nó.
Khi vừa chắc cái rìu cắn vào người nó thì hắn thả rìu và né đi hướng khác. Tránh việc máu hay các dịch trên cơ thể con chuột bắn ra dính vào người.
Cây rìu sức lực cực lớn cắm thẳng vô phần lưng khiến nó kêu lên “ chít chít” như rất đau đớn. Nó vẫn chưa c·hết liền vì cũng không phải trúng chỗ chí mạng và liên tục vùng vẫy chân trên mặt đất muốn thoát ra. Miệng nó với những cái răng cửa dài đen xì, há miệng cắn cắn liên tục khiến máu trào ra rơi rải tứ phía.
Thiên Vũ trong lúc đó thở hổn hển lấy lại hơi . Mặc dù chạy không nhiều như vì căng thẳng nên hắn cảm giác hơi hụt hơi.
Được 1 lúc thì nó có yên tĩnh xuống, Thiên Vũ liền lấy con dao nhỏ đâm tới phía lưng ở trên tim của nó. Lần này có vẻ nó vùng vẫy kịch liệt hơn nhưng nhanh chóng c·hết lịm đi.