Chương 32: Chuyện này anh đã quyết!
Bên trong lều bày biện hết sức đơn giản, có một chiếc bàn dài ở giữa 2 bên cũng không có ghế. Nơi có ghế duy nhất chỉ có ở cuối bàn nơi Ngài Nuy Thức ngồi.
Lúc mọi người vào Nuy Thức đang đứng quay lưng lại nhìn xem tấm bản đồ treo trên vách.
Chỉ mới quay lưng lại nhưng mọi người đã có thể nhìn ra khí thế của Nuy Thức hơn người khác.
Nuy Thức thân cao 2 mét dáng người như cột đá cứng rắn và thẳng tắp. Vóc dáng lại đồ sộ với những cơ bắp màu đen như hắc thiết. Càng xuống phía bàn tay thì nó càng đen và mọc chi chít những vảy cứng nhìn như một đôi găng tay với những chiếc móng nhọn.
Khi Nuy Thức quay lại ai chưa gấp ông cũng sẽ bị kinh sợ, với ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt thì một bên đã nhăn nheo biến dị với những mảng da bóng màu đen. Mắt bên đó dừng như không còn nên được che đi bằng một tấm bịt mắt.
Miệng thì cũng không còn như bình thường mà những chiếc răng nanh đã mọc dài ra, lộ ra bên ngoài miệng.
Lúc này Nuy Thức mở miệng cười nói với giọng trầm mà khàn khàn như ngậm gì đó trong miệng.
“ ohohoh… Hôm nay có dịp gì mà sao những khách quý nay lại đến đây”
Nói xong gã ra hiệu cho đám thuộc ra lui ra ngoài. Nuy Viễn cũng thực hiện như vậy chỉ để lại Alistia bên cạnh.
“ Ông anh già, chả phải anh hẹn em tới đây sao?”
Nuy Thức cũng không có ngồi mà chống tay lên bàn hỏi
“ Ta có hẹn sao ?”
“ Anh có gì thì anh nói luôn đi, sao cứ phải đùa giỡn như mới chịu “
“ Haha.. lâu quá rồi anh không gặp lại em nên đùa tí thôi không nên căng thẳng”.
Bộ dáng cười đùa của Nuy Thức lúc này không hợp với bề ngoài một tí nào nhưng mà Nuy Viễn hay Alistia cũng không mẩy may bất ngờ vì trước đó ổng cũng như thế.
Alistia đứng phía sau Nuy Viễn thiết nghĩ ‘mấy gã đàn ông luôn thích giỡn như vậy sao?’
Nuy Thức mặc dù mới gặp lại em trai mình nhưng cũng không gì tỏ vẻ là khác thường cả. Dù trước đó hai người đã có sự cãi vã rất lớn vì vụ việc nhóm người của ông bị tách ra khỏi thành phố.
Nhưng khi tách ra thì Nuy Thức cũng nhận ra được nhiều thứ và ông nghĩ việc tách ra này nó lại thích hợp hơn và dần trở nên chấp nhận nó.
Ban đầu việc tách ra này đem lại nhiều sự khó khăn về mặt tình nghĩa. Vì họ phải sống xa gia đình, sống xa người thân.
Nhưng dần thì không những Nuy Thức mà ngay cả những người sống nơi này cũng đã có sự nhìn nhận khác.
Khi bọn họ biết đến sự tồn tại đến hội Sát Thi mới hiểu ra, không những xác sống nguy hiểm mà bán thi nhân còn nguy hiểm hơn nữa.
Xác sống thì vô tri chỉ cần tránh né là xong, còn bán thi nhân thì lại khác.
Bán thi nhân còn có ý thức, điển hình là bọn thôn phệ thi nhân bọn chúng luôn tìm cách để thỏa mãn bản thân mà g·iết người vô tội vạ.
Chính vì như vậy khi bọn họ tách ra có thể giúp được nhiều người đáng thương ngoài kia hơn. Bọn họ cũng là phòng tuyến quan trọng bảo vệ thành phố phía sau.
Vì muốn đi tới thành phố thì phải trải đi qua khu vực mà trại họ đóng quân. Nuy Thức luôn cử người giá·m s·át khu vực xung quanh, một phần để tuần tra một phần để tìm kiếm thức ăn.
Dù khu vực tuần tra có rộng thì cũng không ảnh hưởng vì mỗi lần đi săn cũng vài ngày, bọn họ cũng không sợ mệt mỏi vì thể lực bán thi nhân rất bền bỉ.
Lúc này một người mang nước vào rồi đi ra thì Nuy Thức mời nói
“ Uống thử đi, đây là nước trái cây Maxia ta cực khổ lắm mới lấy được vào màu đông đó nha.”
Trái cây Maxia mọng nước có lớp vỏ ngoài màu trắng bên trong màu tím vị ngọt dịu dịu, ăn rất thanh mát. Chỉ cho quả vào mùa đông.
Alistia thấy vậy liền lấy uống ngay. Cô còn lấy cả cái trên bàn bỏ vào miệng ăn mặc cho miệng đã dính đầy màu tím.
Nuy Thức thấy vậy thì cười ha hả nói
“ Hahaa… Alistia vẫn là sổ sàng như vậy hahaa…”
“ Xí, ngon thì ăn thôi, ông chú răng vậy có ăn nổi không ? “
Nuy Thức tuy lâu rồi không gặp lại Alistia nhưng mà cái mỏ hỗn của cô cũng làm ông không biết nói gì.
“ Cô vẫn hỗn như ngày nào nhỉ? Với lại nhìn ta như vậy chứ cũng đâu có già đến nổi gọi bằng chú ta cũng chỉ hơn Nuy Viễn vài tuổi thôi mà. Cô mau gọi ta bằng anh đi”
“ Anh cái đầu ông, ta hỗn hồi nào ?”
Nuy Thức nói hồi cũng không thể vui vẻ nổi với cô gái này tức giận nói
“ Nuy Viễn à! Cấp dưới của em có cần anh giáo huấn lại không ?”
Alistia dậm chân lên bàn tay rút hờ thanh kiếm bên hông ra lớn tiếng nói
“ Ông chú ngon vô đây mà giáo huấn, tôi không ngán”
Nếu để hai người này tiếp tục thì chắc sẽ có cuộc chiến nổ ra thật sự. Nuy Thức thấy vậy mới lên tiếng.
“ Thôi được rồi vào chính sự đi anh”
Vừa nói Nuy Viễn vừa gạt chân của Alistia xuống khỏi bàn.
Nuy Thức cũng không còn vẻ mặt đùa giỡn như trước mà trở nên nghiêm túc.
“ Lần này em tới ta có hai thứ muốn nói với em”
“ Thứ nhất là chuyện của bọn hội Sát Thi, gần đây một số đội săn của ta có ra ngoài đi săn thì có nhiều lần chạm trán với bọn Thôn Phệ thi nhân của hội này”
“ Có nghĩa là bọn chúng bắt đầu hoạt động xuống khu vực này rồi. Nếu cứ tiếp tục thì ta nghĩ sẽ có những nhóm lớn hơn tiến đến săn bắt nơi này. Trường hợp tồi tệ nhất là bọn chúng để ý đến thành phố.”
“ Mặc dù ta luôn cảnh báo thuộc hạ rằng phải xử gọn hết tất cả nếu bắt gặp, nhưng thật không phải tên nào cũng có thể g·iết dễ dàng, vẫn có tên trốn thoát. “
“ Việc em đến muộn như thế này khiến ta cũng hết sức lo lắng. Vì gần đây có một đội đưa tin về cho thấy tần suất hoạt động chúng ngày càng nhiều. “
Nuy Viễn cũng thấy được sự trầm trọng của vấn đề này.
Phải biết trại của của Nuy Thức ở xa là để dễ dàng nắm bắt thông tin ở những thành phố lân cận hơn.
Thế cũng chính vì như thể lại là không thể nắm bắt được tình hình khu vực khoảng trống giữa hai bên.
Hiện tại binh lực cũng không nhiều Nuy Thức cũng chỉ có thể chia quân ra giá·m s·át theo từng khu vực.
Nếu thật sự bị hội Sát Thi để ý thì ngay cả Trại lánh nạn của Nuy Thức cũng không thể giữ nổi.
Nuy Viễn Suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng nói
“ Được, vấn đề này em sẽ cử thể người qua đây để giúp anh. còn chuyện thứ hai là gì vậy? Nếu mà chỉ có việc này thì có thể báo cáo qua thiết bị liên lạc là được rồi “
Khi hỏi tới vấn đề thứ hai thì Nuy Thức cũng tỏ ra lúng túng khó nói. Lúc này Nuy Thức hít một hơi sâu lấy can đảm hơn để nói ra.
“ Vấn đề này anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, anh quyết định sẽ thử trở thành Bán Thi nhân cao cấp “
Nuy Viễn điềm đạm cũng phải thất thố không kiềm chế được mà thét lên.
“ Cái gì ? Anh điên à? ”
Alistia cợt nhở ăn mấy quả Mixia cũng sợ hãi mà quay qua nhìn Nuy Thức, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Nuy Thức cũng biết việc mình nói nghiêm trọng đến mức nào nên lên tiếng giải thích.
“ Việc này anh cũng đã tìm hiểu rất kỹ càng rồi “
Nuy Viễn chau mày kịch liệt phản đối.
“ Không được việc này không được “
“ Anh cần mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ mọi người. Với thực lực hiện tại anh điều này là không thể. “
“ Em không cần anh mạnh lên, nếu vấn đề bảo vệ thì anh cứ dời trại lại gần thành hơn là được. Em có thể giúp anh bảo vệ mọi người”
“ Vậy còn việc mọi người sợ hãi bán thi nhân thì sao ?”
“ Việc đó em có thể giải thích anh cũng đừng suy nghĩ tới nữa”
“ Về hội Sát Thi thì sao, bọn chúng rất đông, anh bây giờ sao có thể đủ sức bảo vệ nếu bọn chúng t·ấn c·ông chứ. “
“ Việc đó chúng ta sẽ bàn sau khi anh đời trại lại gần thành phố hơn rồi bàn tiếp, trước mắt em sẽ cử người qua phụ giúp anh. “
Vấn đề này thật sự Nuy Thức cũng đã tìm hiểu rất kỹ, bọn Thôn Phệ thi nhân mạnh lên nhờ vào việc nuốt những viên hạch Nuy Thức đã nghĩ rất nhiều về nó, nếu thôn phệ nhiều hơn thì chính ông cũng có thể mạnh hơn chỉ là khác nhau ở cách làm.
“ Nuy Viễn à? Việc này anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ, nếu như không thể mạnh hơn thì tương lai nơi này và cả thành phố của em sẽ bị bọn Sát Thi xâm chiếm. Thay vì ngồi chờ c·hết thì mình nên tìm cách mạnh hơn chúng để đánh bại chúng trước chứ.“
“ Em phải biết thành phố chúng ta nó nằm cánh rất xa trung tâm chẳng sớm thì muộn cũng sẽ là con mồi ngon của bọn chúng nhắm tới thôi. Anh không còn cách nào khác đâu? “
Nuy Thức nói như vậy cũng cảm thấy không thể nói gì thêm ánh mắt từ kiên quyết cũng dần trở nên hạ thấp vì sự thật là như vậy.
Nếu có là xác sống thì bọn họ có thể chống lại, còn nếu là một thế lực mạnh mẽ khác thì hoàn toàn là thua thiệt.
“ Hiện tại cũng không như em nghĩ có thể sống bình yên mãi như vậy được nữa đâu. Nên việc này anh đã quyết, em cũng đừng cản anh nữa”
Nuy Viễn hiểu được việc thôn phệ những viên hạch để tiến cấp rất là nguy hiểm có thể mất kiểm soát và biến thành xác sống.
“ Nhưng việc này rất nguy hiểm, anh không sợ mình thành một con xác sống sao?”
Càng nói Nuy Thức càng có lý do để trở thành bán thi nhân cao cấp hơn nữa, gã cười lớn đáp.
“ Hahaa.. Nếu sợ thì a cũng đã không nghĩ tới.”
“ Việc hôm nay anh đã chuẩn bị rất lâu khi biết tới sự tồn tại của bọn Sát Thi. Việc anh muốn em tới nói ra là bước chuẩn bị cuối cùng của anh thôi. “
“ Việc này em nghĩ vẫn không được, nếu nhưng không thể thắng được thì mình trốn chạy. “
Alistia cũng nhìn về phía Nuy Viễn lần đầu tiên cô thấy ngài chủ hèn nhát như vậy.
Nuy Thức lập tức đập bàn một cái. “ Rầm!!!” chiếc bàn vỡ vụn ra, gã lớn tiếng quát.
“ Chạy sao…? Từ khi nào Nuy Viễn lại trở nên ích kỹ như vậy. Khi trước anh thà chiến đấu hy sinh để bảo vệ em cũng không để mọi người trong thành phố phải bỏ mạng. Bây giờ em kêu anh chạy sao? “
Nuy Viễn đã không thể kìm lòng được mà mắt đã đỏ lên, gã cố kiềm chế lại để nước mắt không trào ra.
“ Chính là như vậy em mới chạy trốn, lần trước em đã tưởng mất anh rồi. Lần này thì không thể được. “
Sự thật mặc dù Nuy Viễn là người lãnh đạo tốt nhưng không thể mạnh mẽ như Nuy Thức mình được, nếu như lần trước biết được không thể hoàn toàn chống lại xác sống thì hắn đã tìm mọi cách ngăn càng Nuy Thức quyết chiến đến mức bỏ mình để trở thành Bán thi nhân.
Vì không muốn đối diện với ánh mắt của Nuy Viễn mà Nuy Thức cúi mặt xuống giọng thều thào buồn bã nói.
“ Anh hiểu em suy nghĩ cho anh nhưng anh cũng có thứ cần bảo vệ. Nếu đã có cách thì anh không muốn mình bất lực như lúc đó nữa. “
“ Nếu thật sự anh tiến cấp thất bại thì anh hy vọng em sẽ bỏ chạy như em đã nói.”
Lúc này Nuy Viễn là người điềm tĩnh luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm cũng không kiềm được nữa mà nước mắt đã rơi.
“ Nếu thật không có anh thì chạy ý nghĩa gì nữa chứ ?”
Nuy Thức cũng không thể giải thích thêm cho em mình vì ông cũng rất hiểu em mình.
‘Thằng nhóc này dù nhỏ hay lớn điều lấy nước mắt ra ăn vạ, nhưng a xin lỗi lần này anh không chìu em được rồi’
Lúc này Nuy Thức ra hiệu cho Alistia nói.
“ Alistia cô hãy chăm sóc cho Nuy Viễn, chuyện nãy giờ ta nói chắc cô cũng đã hiểu mình phải làm gì rồi. Hãy giúp ngài chủ tịch về thành phố an toàn.”