Chương 20: Tuyệt vọng
Thiên Vũ liền đi lại camera để quan sát tình hình phía trên.
Do chấn động khiến cho tuyết đọng rơi xuống che đi tầm nhìn của camera làm Thiên Vũ càng hoang mang suy diễn.
‘ Có nên lên trên quan sát hay không?’
Hắn ở dưới đây thì cũng chẳng sau, nếu nắp hầm không bị hư hại gì thì không cần phải lo lắng.
Mấy tấm năng lượng mặt trời khi mùa đông tới nó đã vô dụng nên hắn đã đem trở lại xuống hầm.
Thiên Vũ tò mò không biết là thứ gì phía trên gây ra động tĩnh lớn như vậy.
‘ Xác sống sao, sao có thể?’
Thiên Vũ liên tục đưa ra phán đoán của mình. Nhưng chỉ nghĩ thôi thì không có giúp ích gì được.
Lúc này hắn nhìn xuống tay trái, mới nhớ mình còn có máy quét. Muốn biết phải xác sống không thì chỉ cần quét cái là xong.
Máy quét đã được bổ sung năng lượng từ hệ thống.
Từ cái lần trước, hắn mới biết cái máy này cũng không phải quét vô hạn, mà cũng cần năng lượng đặc biệt cung cấp từ hệ thống.
Hệ thống lão cáo già cũng dặn hắn nên sử dụng nó hợp lý hơn, tránh tình trạng thiếu năng lượng lúc đó sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Nhưng đối với lời khuyên này Thiên Vũ cũng lực bất tòng tâm. Sử dụng nhiều thì có thể tránh bị bất ngờ, sử dụng ít thì dùng lâu nhưng sẽ có những nguy hiểm mình không nắm bắt được.
Tất nhiên Thiên Vũ sẽ chọn cái đầu, hắn chỉ dám ra ngoài thời gian ngắn, vẫn là đặt an toàn là trên hết.
Không chần chừ thêm Thiên Vũ bật lên quét một vòng. Con ngươi hắn co rút, hết sức bất ngờ. Hắn không nghĩ thứ này lại có thể tiến đến nơi này.
Trên màn hình hiện lên một chấm màu đỏ, việc này khẳng định bên ngoài là một con xác sống cao cấp.
Một con xác sống cao cấp gây ra động tĩnh lớn như vậy sao?
Chấn động đạt tới đỉnh điểm Thiên Vũ có thể cảm nhận nó di ngang qua ở phía phía trên đầu mình.
Sức mạnh của hắn, hắn biết không có cửa thẳng với nó. Nhưng hắn cũng muốn biết đối thủ trong tương lai mình nó ra sao. Để tìm cách đối phó.
Thiên Vũ leo từ từ lên phía nắp hầm chờ đợi con xác sống đi xa dần rồi mới ra xem xét.
Tiếng động dần xa, Thiên Vũ bật máy quét lên xác định coi xác sống đã đi được một đoạn rồi mới từ từ mở hé cửa ra nhìn về hướng con xác sống đang đi.
Mọi thứ trước mắt khiên Thiên Vũ sợ hãi và tuyệt vọng, hắn sốc đến nổi bây giờ khó mà có thể nói thành lời, miệng há hốc không thêm ngậm lại được.
Hình bóng to lớn hơn cả hai chiếc xe buýt gộp lại, nó đang di chuyển ầm ầm trước mắt, để lại phía sau là đống hoang tàn, cỏ cây ngã rạp không có thứ gì có thể ngăn cản thân hình to lớn đó.
Con quái vật đã đi xa nhưng vẫn có thể thấy thấp thò bóng dáng nó ở phía xa. Phía trước không thể thấy rõ nhưng thân hình phía sau tự như một con cá sấu trên mình không phải vảy mà là những mảng da đen bóng nhìn rất cứng chúng không liền nhau mà giữ chúng có những rãnh nứt nẻ to và sâu.
Chưa biết nó kinh khủng như thế nào nhưng thân hình đồ sộ của nó thôi cũng khiến cho Thiên Vũ tuyệt vọng, lo lắng cho tương lai.
“ Làm sao để g·iết thứ này ? “
Thiên Vũ đặt ra câu hỏi mà trong tưởng tượng của hắn cũng không nghĩ mình có thể làm được.
“ Ba năm sao? Sao có thể g·iết c·hết thứ này sau ba năm cơ chứ?”
Theo thống kê của hệ thống con này mạnh gấp 10 lần người thường. Đến khi chứng kiến thứ trước mắt, hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Ngỡ ngàn được một lúc thì Thiên Vũ cũng lấy lại bình tĩnh của mình.
Trong đầu hắn nghĩ tới buộc phải có được tất cả kỹ năng của luyện thể lực may ra có thể.
Dù Thiên Vũ có thông thạo tầng 3- tụ năng của công pháp đi nữa thì chuyện phá vỡ lớp da cứng đó hắn cảm giác vẫn chưa đủ.
Càng suy nghĩ hắn thấy càng hoang đường.
Ngây ngốc đó cũng không được gì, thời tiết cũng dần sang xuân. Cũng đã đến lúc đi săn trở lại. Năng lực cũng có chút tiến bộ, cũng nên đi kiểm chứng thành quả rồi.
Ăn uống xong, Thiên Vũ lục đụt soạn đồ để chuẩn bị ra ngoài đi săn. Lần này balo có vẻ to, từ kinh nghiệm lần trước Thiên Vũ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Bộ giáp của hắn cũng đã được giặt sạch sẽ và vá lại những chỗ bị rách. Ngoài ra, nó còn được nâng cấp thêm một vài tấm Hắc Thiết Mộc vào những bị trí yếu quyết tăng thêm một vòng phòng hộ.
Bộ giáp tuy có nặng hơn và cồng kềnh hơn nhưng sức lực hiện tại của Thiên Vũ thì có thể dễ dàng chịu đựng.
Hắn cũng tập luyện mang số lượng tấm ván gỗ nhiều hơn như bây giờ để làm quen với cảm giác trước khi mặc nó.
Lần này đi còn có thêm món v·ũ k·hí mới. Đó chính là cây xà beng dài 145cm một đầu nhọn và một đầu dẹt.
Những lần trước Thiên Vũ không chọn nó vì độ thông dụng không cao và cũng nặng hơn cây rìu. Rất khó mang vát và không quen sử dụng.
Thiên Vũ ngộ ra một điều, càng là xác sống cấp cao thì phòng thủ càng cao. chúng có lớp da dày và cứng, một số con còn có lớp vỏ bảo vệ.
Vì vậy, cây rìu cũng đã dần không tốt sử dụng khi đối đầu với những con xác sống trung, cao cấp thay vào đó là một v·ũ k·hí có tính xuyên thủng sẽ có lợi thế hơn.
Gần đây các chiêu thức tầng 2- tụ lực được củng cố rất nhiều cộng thêm hắn cũng đã tập luyện ra được hai thức dành cho giáo chính là [ Đâm] và [ Ném].
Nếu nắm vững các chiêu thức và vận dụng nó một cách trơn tru thì cũng không khác gì võ thuật thật sự, điều này làm Thiên Vũ có thêm tự tin.
Với số lượng các chiêu thức nắm giữ, thi triển toàn bộ cũng gây áp lực cực lớn với cơ thể, nhưng so với trước chỉ triển được một thức đã là gánh nặng rất lớn thì bây giờ đã là sự biến đổi đáng kinh ngạc.
Đồ đã chuẩn bị đầy đủ, như một nghi thức cũ mỗi khi ra ngoài đi săn, Thiên Vũ tiến vào phòng hệ thống để thông báo. Hắn biết hệ thống mở miệng ra rất đáng ghét nhưng đôi lúc cũng nói được vài câu có ích.
“ Mùa đông cuối cùng cũng đã qua, lúc sáng có một con quái vật di chuyển ầm ầm phía trên. Ta quét mới biết đó là một con xác sống cao cấp. “
“ Nó bự còn hơn chiếc xe buýt nữa, thật không thể tin được”
“ ta nhìn thôi đã choáng váng mặt mày. Sức đâu mà đi g·iết nổi nó chứ!”
“ Nó … “
Thiên Vũ luyên tha luyên thuyên cảm thán về con xác sống cao cấp, đang nói thì hệ thống chịu không nổi mà mở miệng quát.
[ Ta thấy được. ]
“…”
“ Làm sao ngươi thấy được chứ?”
[ Khi nó tiến tới gần phạm vi 500m ta đã phát hiện ra ]
“ Á à, thì ra là ngươi còn có khả năng rarda mà giấu”
[ Giấu? ]
[ Người không hỏi, chứ ta rảnh đâu giấu ngươi ]
Thiên Vũ cứng họng, hắn không thể bắt bẻ được. Đối với hệ thống nó cũng không quan trọng để xem là giấu hắn, nhưng đối với Thiên Vũ thì đó là chức năng vượt qua khả năng của hắn, hắn phải tận dụng triệt để.
“ Vậy nếu có gì bất thường phía trên ngươi có thể thông báo giúp ta được không ? “
[ Tất nhiên là được]
“ Biết ngày là không….hả ? “
“ Cái gì được à… Thuận lợi vậy sao? Bình thường ngươi điều kiện này điều kiện kia đâu dễ dàng vậy”
[ Khi nào ngươi vào đây ta sẽ thông báo ]
“ Biết ngay mà, ngươi mà dễ dàng vậy thì có chó nó tin. Vậy thì sao mà biết được, lúc vào thì mọi thứ đã muộn rồi. Có cách nào ta ở ngoài cũng báo được không?”
[ Năm viên hạch sơ cấp ]
“ Lại lạm tiền rồi, được rồi mười viên ta cũng chịu. “
[ Vậy mười viên đi]
“ ý tầm bậy, ta chỉ đùa thôi, năm viên.. chốt năm viên đi”
[ mười viên hạch sơ cấp ]
Thiên Vũ biết mình dại dột mà không rút lại được nữa, kỳ kèo qua lại một hồi hắn đành chịu với giá mười viên hạch sơ cấp.
Thiên Vũ đưa cái máy quét của mình vào cái lỗ bên trái để đồng hoá với hệ thống. Nếu có bất thường như có người hay xác sống trung, cao cấp vào phạm vi của radar thì sẽ báo hiệu qua máy của hắn.
Nếu có con xác sống trung cấp nào xuất hiện có thể săn ngay. Không cần phải đi tìm kiếm. Dù không nhiều, tỉ lệ rất thấp nhưng chỉ thuận tiện không ảnh hưởng tới Thiên Vũ
Tăng thêm một chức năng, tăng lên độ an toàn. Suy đi tính lại Thiên Vũ thấy mười viên hạch sơ cấp thấy không phí mà còn rất là rẻ.
Nói chuyện với hệ thống không lâu Thiên Vũ cũng rời đi. Lần này hắn đi rất thoải mái không cảm thấy áp lực và miễn cưỡng như trước. Có lẽ hắn thấy được bản thân mạnh lên mang lại sự tự tin cho mình hoặc cũng là hắn đã quen với nó và việc đi săn ít ra còn đỡ chán hơn là nhốt mình trong hầm.
Việc làm quen thuộc trước khi ra khỏi căn cứ là mở máy quét lên kiểm tra và chọn lựa mục tiêu.
Trong phạm vi 5km của máy quét, con xác sống cao cấp đi từ hướng đông nam đến hướng tây bắc dọc theo hướng này vắng vẻ hoàn toàn không có bóng dáng của con xác sống trung cấp nào kể cả sơ cấp cũng rất ít, có thể chúng bị ăn hoặc hoảng sợ bỏ chạy hết rồi cũng nên.
Hướng đông bắc và hướng tây nam thì có một hai con sơ cấp, mà hướng đông bắc lần trước Thiên Vũ đã chọn để đi g·iết thi trùng và bị săn đuổi hắn không dám lại đi hướng đó mà chọn hướng tây nam để đi.
Thấy an toàn Thiên Vũ leo ra khỏi cửa hầm, hắn đi từ từ lại phía thửa ruộng nhỏ của mình.
Vài ngày trước, hắn cũng đã ra thăm chúng, có một vài cây cũng đã gắng gượng qua khỏi mùa đông khắc nghiệt và sinh cơ bắt đầu trỗi dậy.
Hôm nay nhìn lại không những cây không còn, mà cả thửa ruộng cũng biến mất. Chỉ còn trên đất là một vệt đường dài lồi lõm của con xác sống chạy qua để lại.
Thiên Vũ nhìn mảnh ruộng của mình mà xoa trán mười phần bất lực đành rời đi.