Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Muốn Xây Hầm Trú Ẩn Nữa!

Chương 18: Ta chỉ là cái máy sao có thể biết dỗi




Chương 18: Ta chỉ là cái máy sao có thể biết dỗi

Tròn một tháng kể từ khi đánh g·iết thi trùng trở về.

Cơn gió mùa thu thổi tới xào xạc trên hàng cây, làm rơi rụng rất nhiều lá cây đã ngả vàng bay lả tả xuống đất.

Thiên Vũ đứng trước một thân cây gỗ thân to một gang tay nó được đặt nằm ngang, thứ này dùng để luyện tập thứ thứ nhất [ Bổ Dọc].

Trên thân cây đầy rẫy những vết tích chặt phá, có vết nông có vết rất sâu, nhưng toàn bộ điều không thể chặt hơn phân nửa thân cây đó.

Thiên Vũ đứng thủ thế trước cây gỗ, tay trái giữ rìu đưa ra sau đầu. Khuôn mặt hết sức tập trung vào một vị trí trước mắt. Thiên Vũ rơi vào trạng thái tự như rất khó lay chuyển.

Hắn kích hoạt [ kỹ năng phản xạ nhanh] các tế bào khắp cơ thể như được tỉnh giấc. Cơ thể hắn có thể cảm giác được mọi thứ xung quanh. Các cơ quan tiếp thu mọi thứ vào não nhanh chóng nhưng không hề có sự q·uấy n·hiễu sự tập trong trong đầu óc. Thừa thế Thiên Vũ chuyển đổi sự tập trung vào các nhóm cơ chi phối động tác, khiến cho lực được tích tụ vào những điểm quan trọng.

Một chiếc lá vàng vừa rơi xuống thân cây trước mặt, ngay lúc này Thiên Vũ lập tức bổ rìu xuống. Chuyển động dứt khoát tạo ra một đường cung từ sau ra trước thế như chẻ tre chặt thẳng xuống thân cây trước mặt.

Một tiếng “ Phốc” lớn tựa như hai vật cứng va vào nhau vang lên.

Chiếc rìu cùi của Thiên Vũ đã cắm sâu vào hơn nữa thân của cái cây. Nếu nó là một người bình thường chặt, trong một nhát thì chỉ có thể phá được lớn vỏ ngoài của thân cây. Còn đây là một cây rìu đã cùn, lưỡi rìu cũng không còn sắc bén sau cuộc đại chiến với con thi trung nữa. Thiên Vũ đã cố gắng mài nó nhưng sau nhiều lần chặt cây nó bị cùn trở lại, vì cái cây trước mặt hắn cũng không phải là loại cây đơn giản.

Thiên Vũ lấy tên cho nó là Hắc Thiết Mộc đây là loại cây có vỏ mỏng láng hơi bóng màu đen, thân thì cứng rắn như đá. Do thân cây quá lán và kì lạ nên Thiên Vũ mới tò mò sờ và gõ thử, nghe tiếng rất danh, hắn nghĩ nó cứng nên đã mang về để luyện tập. Ban đầu chặt nó thôi đã rất khó khăn, mang nó về được căn hầm còn khó hơn vạn phần.

Thiên Vũ quyết định lấy nó làm mục tiêu luyện tập, đầu tiên sẽ là sử dụng [ bổ dọc] có thể chẻ đôi cái thân cây chi trong một đòn. Sau sẽ thực hiện các đòn khác tương tự.

Nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó, hiện tại Thiên Vũ, kỉ lục của hắn là nhát chặt khi nảy, nó cũng chỉ qua hơn nửa thân cây một tí. Đó là khi vận dụng cả [ kỹ năng phản xạ nhanh] vào mới được hiệu quả như vậy.

[Kỹ năng phản xạ nhanh] chỉ duy trì được khoảng 15 phút và kèm theo tác dụng phụ đau nhức cơ sau khi thực hiện [ bổ dọc ] thì vỏn vẹn chỉ thực hiện được hai lần trong một. Sau khi thực hiện xong hắn phải trở lại hầm để nghỉ ngơi, lúc này cơ thể hắn suy yếu nhất không thể ở bên ngoài được.

Hàng ngày hắn điều dành ra buổi sáng để hoạt động luyện tập ở trên mặt đất và buổi chiều để luyện tập tầng 1- tụ cơ.

Từ khi phát hiện ra cái cây đó hắn đã chế tạo ra một tấm gỗ cột vào tay chân áp dụng cho tập luyện rất tốt. Không chỉ cứng nó cũng nặng, một tấm gỗ to bằng bàn tay cũng đã nặng đến 1 đến 2 kg, mang số lượng lớn trên người cũng mang lại chút gánh nặng đủ cho hắn luyện tập một thời gian.



Thiên Vũ lúc này thân thể hơi rã rời liền ăn một viên kẹo đường vào bù lại lượng đường thiếu hụt. Trước đó hắn cũng đã chặt rất nhiều lần để tìm cảm giác sau liền quyết định đánh một đòn mạnh nhất để kết thúc buổi tập luyện ngày hôm nay.

Cũng đã một tháng hắn vẫn chưa làm hòa với Hệ Thống Lão Gia, lúc tức giận nói ra hết mọi thứ thì dễ chịu đấy nhưng thời gian qua hắn vẫn luôn không vui vẻ lên được.

Cô độc nay lại càng cô tịch, việc Thiên Vũ ở đây một mình vẫn không thay đổi. Hắn cũng lấy việc luyện tập để quên đi sự khó chịu trong lòng nhưng bản thân vẫn suy nghĩ tới nó, hắn có chút hối hận, và không nỡ.

Hôm nay Thiên Vũ cũng không thể chịu đựng được nữa, hắn không thể c·hiến t·ranh lạnh với hệ thống như vậy mãi. Giống như suy nghĩ ban đầu của hắn, chịu thiệt thòi vẫn sẽ là hắn. Nhưng lần này hắn sẽ kiên quyết hơn, mình nhịn để làm hòa nhưng cũng không thể chùn để bản thân cứ bị chọc hay chịu thiệt mãi được. Nếu đã là một công cụ thì hắn cũ muốn rõ ràng.

Ăn buổi trưa phục hồi cơ thể hoàn hảo, Thiên Vũ đi vào phòng hệ thống.

Thiên Vũ để hai, ba viên hạch sơ cấp vào cái lỗ bên trái và nói.

“ Hệ thống ta có chút chuyện muốn nói”

Thái độ hắn cũng có chút ngượng nghịu, nhưng thật sự cũng rất khó để bắt chuyện giải hòa khi hắn đã có những lời nặng nề như vậy.

Màn hình hiện lên với dòng chữ màu đen, không có âm thanh của hệ thống phát ra nữa.

[ Mời nói ]

Hệ thống nếu ban đầu chỉ có hiện chữ như vậy thôi thì hắn sẽ không có dị nghị gì. Nhưng sau khi có khoảng thời gian trải qua sự vô sĩ và cái thái độ hách dịch của hệ thống này thì hắn không quen cách nhắn tin máy móc, lịch sự như vậy.

“ à…. ưm…. Chuyện tháng trước… ta .. ta có chút quá đáng thật”

“ Ta … thật sự xin lỗi”

Thiên Vũ không nghĩ hắn phải xin lỗi một cái máy mà cũng ấp úng khó khăn đến độ lấp vấp nhưng vậy, nhưng hắn cũng không phải người có cái tôi quá lớn. Sai thì hắn xin lỗi chứ không thể phân biệt mà kinh thường được.

[ Ta chỉ là một cái máy, ngươi làm gì sai mà phải xin lỗi một cái máy ]

Tiếng hệ thống không có vang lên vẫn là dòng chữ hiện lên trên màn hình. Dù vậy, nó cũng đem lại cho Thiên Vũ áy náy khi nhớ lại lời cuối cùng hắn nói. Hắn nghĩ hệ thông vẫn còn ghim hắn vụ hắn nói nó là cái máy.



“ Lúc đó, ta thật mất kiểm soát quá. Ta cũng quá oan ức mà, đi ra ngoài toàn suýt c·hết trở về nhưng còn bị chọc ghẹo nữa ta.. ta”

[ Vậy bây giờ không ai chọc ghẹo ngươi nữa]

Thiên Vũ biết là hệ thống chọc ghẹo rất đáng ghét nhưng một tháng qua không có hệ thống hay vô sĩ hắn thấy không khí rất tĩnh mịch. Hắn không chịu được không không khí như vậy, hắn nuốt nước miếng quyết định nhường tới cùng nói ra hết suy nghĩ của mình.

“ Ta phát hiện ra mình thích được chọc ghẹo hơn, dù sao ta ở đây một mình nếu ngươi lạnh nhạt vậy thật sự là không quen.”

Hệ thống cũng không có hiện lên dòng chữ khác như đang chờ hắn nói tiếp. Trong lòng áy náy càng ngày càng nhiều, hắn đã biết lỗi nhưng hệ thống vẫn cứ giận dai khiến hắn khó xử.

“ Ta đã nhìn nhận lại bản thân mình thấy ta vẫn rất sai. Dù ngươi mang ta tới đây nhưng bây giờ ta muốn quay về thì ta và người điều là quan hệ hợp tác, ta không thể nào vui vẻ luyện tập được nếu như hệ thống ngươi cữ dỗi như vậy mãi. “

Thiên Vũ cố gắng nhất mạnh chữ “hợp tác” để ám chỉ sự lệ thuộc của nhau và sự công bằng đối với hắn.

[ Ta chỉ là cái máy sao có thể biết dỗi]

Thiên Vũ khó nhịn nổi nữa lại mắng trong lòng ‘ rõ ràng ngươi đang dỗi, mà dỗi rất dai, còn không quên đá động nhau thể kia’ trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng.

“ Hehe.. là ta lúc đó có chút sai mà, ta hứa sẽ không nói như vậy nữa. Nên là xin hệ thống lão gia mau mau trở lại bình thường đi mà”

“ Từ nay người chọc ta sẽ không chửi lại nữa”

Hệ thống vẫn im lặng, hắn biết mình phải nhìn xuống tí nữa mới được.

“ Vậy từ nay ta sẽ không phàn nàn nữa”

“ Làm ơn đi mà, ta nhận thua”



[ Kkkk, nhớ lấy lời ngươi nói. Một thằng nhóc như ngươi mà cũng xứng làm ta giận. ]

Một giọng nói chanh chua đáng ghét vang lên mang theo vẻ trêu tức và cao ngạo của người chiến thắng.

[ Haizzzz. Ngủ cả tháng nay thật là thoải mái nha]

Thiên Vũ ngẩn người, miệng há không đóng lại được nhìn lên màn hình hệ thống.

Hắn thì nguyên tháng này ân hận, dằn vặt bản thân. Còn cái hệ thống này chẳng thèm để tâm mà còn đi ngủ.

Nổi ân hận trong lòng hắn bay sạch thay vào đó là lửa giận đang trào dâng lên não.

“ Ngươi…”

[ È hen, ngươi sao?]

Hệ thống thấy hắn bị chọc tức thành công nên có tỏ vẻ khiêu khích hơn nhưng cũng ra hiệu để hắn nhớ mình mới nói gì.

Thiên Vũ lời muốn nói lại phải cay cú nuốt trở về. Hắn thấy mình lại bị hệ thống này “chơi” nữa.

Thấy không thể làm gì cái hệ thống thành tinh này nữa hắn tỏ vẻ nghiêm túc và nói ra ý đồ lần này tới, không chỉ làm hòa mà còn làm rõ ràng và càng muốn thêm lợi ích.

“ Lần này ta tới cũng không phải chỉ muốn làm hòa không thôi, ta gặp một số vấn đề bản thân mắc phải sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính.”

“ Trước khi nói tới việc đó ta vẫn muốn hỏi một số việc rõ ràng để bản thân mình có sự quyết tâm hơn và không còn mơ hồ nữa. Ta thật sự mong muốn hệ thống ngươi nghiêm túc trả lời và hợp tác”

[ Ngươi nói đi]

“ Ta muốn hỏi, ta thật sự có thể trở về hay không và còn bao lâu nữa ta mới có thể trở về”

[ Ngươi sẽ trở về được, nhưng bao lâu thì ta không thể đoán trước được. Hệ thống phục hồi năng lượng phụ thuộc vào tiến trình ngươi hoàn thành nhiệm vụ sớm hay muộn. Có thể mười năm, hai mươi năm hay thậm chí trăm năm, ngàn năm cũng có thể lâu hơn. Ta nghĩ ít nhất cũng phải trăm năm đi]

“ Cái gì ?”

Nghe được câu cuối Thiên Vũ tá hỏa. Tuổi thọ con người cũng không thể tới đó được. Nếu tới đó hắn còn sống đi nữa thì hắn sẽ già đến cỡ nào cơ chứ.

“ Sao ta có thể sống đến lúc đó mà làm nhiệm vụ được chứ, nếu còn sống lúc đó ta già rồi một trăm năm sau trở về thì gia đình ta đ·ã c·hết hết rồi thì có ý nghĩa gì nữa chứ”