Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Không Muốn Xây Hầm Trú Ẩn Nữa!

Chương 17: Ngươi chỉ chờ được nuôi




Chương 17: Ngươi chỉ chờ được nuôi

Trở lại khu đất trống quen thuộc, Thiên Vũ đã vô cùng mệt mỏi. Kỹ năng [Giảm mệt mỏi ] cũng chỉ xoa dịu cơn mệt thể xác của hắn, còn tinh thần thì là chuyện không thể. Hắn đã không ngủ một đêm lại bị chịu nhiều căng thẳng khi bị rượt đuổi.



Việc đầu tiên trở lại là chăm sóc cho những cây hắn trồng trên mặt đất. Tưới cho chúng một ít nước mát rồi hắn trở lại hầm trú của mình.

Như bao lần từ bên ngoài trở về là hắn sẽ đi tắm để dội rửa mùi máu tanh thối từ những con xác sống dính vào người. Cái mùi này thật sự rất khó chịu, nếu như ở ngoài kia vài ngày nữa mà người bị bám dính đầy máu như này hắn sẽ bệnh mất.

Sạch sẽ giúp xua tan mệt mỏi, bây giờ Thiên Vũ mới cảm nhận sâu sắc điều này. Tắm xong, Thiên Vũ đi bật một ít nước sôi để chế mì. Trong lúc chờ nước hắn tiến vào phòng kho để băng bó v·ết t·hương và cất đồ vào.

Vết thương chiến đấu cũng rất nghiêm trọng, nhưng đây cũng không phải lần đầu hắn bị nữa. Dù không bị cắn trúng như v·ết t·hương cào xé hay đâm như vầy cũng có.

Vết thương ở vai khá sâu, bay cả mảng da lớn. Thiên Vũ thực hiện sát trùng rồi hắn lấy hai ống thuốc tê để tiêm vào vùng da xung quanh sau lấy một chiếc kẹp, kẹp sẵn kim và chỉ để khâu lại v·ết t·hương. Lúc trước chuẩn bị thứ này dành cho tình huống xấu khi người thân bị có b·ị t·hương nặng thì có thể khâu lại. Không nghĩ tới bây giờ hắn lại ngồi tự khâu v·ết t·hương cho mình.

Sau một lúc luồn kim qua lại hai rìa v·ết t·hương thì một đầu tay Thiên Vũ giữ kim đầu còn lại hắn ngậm kéo ra. Hai bên v·ết t·hương được sợi chỉ siết lại đóng chặt miệng v·ết t·hương rồi cột lại. Vết thương bây giờ mới thật sự cầm màu, trước chỉ là băng bó siết lại để giữ thôi máu chảy thấm rất nhiều băng.

Sau khi xử trí các v·ết t·hương nhỏ còn lại, hắn trở lại bếp để nấu mì. Hắn đã rất đói và đuối sức không thể rảnh rỗi để nấu một bữa ăn chỉnh chu nổi.

Việc nhận kỹ năng mới Thiên Vũ không vội, khi về tới căn hầm này thì hắn cũng không còn lo lắng gì nữa. Nơi đây không phải là chỗ bị giấu kín hay được bảo vệ mà địch nhân không vào được khiến hắn ỷ lại. Đơn giản là đây là thành lũy cuối cùng của hắn, nếu chỗ này còn bị t·ấn c·ông nữa thì có chạy đi đâu cũng không thoát.

Thiên Vũ mở nắp hộp mì ăn liền, cho vài lát thịt, một cây xúc xích kèm thêm nước sôi vào. Ly mì đơn giản nhưng đây là hắn thèm nhất hiện tại. Sau một đêm bên ngoài trời lạnh lẽo, tắm rửa mát mẻ thì một ly mì nóng đầy đủ thịt thà làm ấm con tim của Thiên Vũ. Húp một chút nước mì nóng hổi, nước mì ấm áp đi miệng vào trong dạ dày làm ấm dần ra bên ngoài khiến hắn phải “hít hà” một hơi sảng khoái.

Sau một hồi thỏa mãn thì Thiên Vũ cũng đi vào phòng hệ thống để đổi lấy một kỹ năng mới. Hắn muốn có một kỹ năng giúp chiến đấu vì sau khi đối mặt với các sinh vật ngoài kia, hắn càng rõ ràng hơn với sự chênh lệch ở giữa.

Công pháp tầng thứ 2- Tụ Lực thật sự không thể kéo dài khoảng cách về mảng chiến đấu. Kỹ năng thi triển chậm, yêu cầu tập trung cao, không linh hoạt. Chỉ dựa vào kỹ năng không thì hắn còn chưa đủ, hắn thiếu chính là võ.

Công pháp chỉ giúp tu luyện thể chất hắn nghĩ đây là tâm pháp. Còn thứ giúp hắn có thể linh hoạt chiến đấu đó gọi là võ học.

Thế giới cũ của hắn, người tập võ họ được học kỹ năng t·ấn c·ông, kỹ năng né tránh, kỹ năng chăn đòn và trả đòn.

Thiên Vũ thì hắn không có học, từ lúc dịch chuyển tới bây giờ chiến đấu hắn toàn dựa vào phản xạ và suy nghĩ của mình để g·iết quái không hề sử dụng tí võ học nào.



“ Bây giờ lấy đâu ra võ học để học? “

Thiên Vũ bây giờ nghĩ tới thì cũng không giải quyết được gì. Chỉ có thể cố gắng bù đắp bằng kỹ năng hệ thống, hắn nghĩ nếu như học được kỹ năng hỗ trợ chiến đấu tốt sẽ cũng không cần tới cái gọi là võ học, lấy sức mạnh ra đàng áp là được.

Đấy là suy nghĩ của ai chứng không phải Thiên Vũ, nếu thật sự gặp một kẻ địch mạnh thì kỹ năng chiến đấu tốt vẫn sẽ là ít thiệt thòi hơn.

Tới trước cổ máy

Vẫn thao tác đó Thiên Vũ bỏ viên hạch trung cấp vào màn hình sáng lên với giọng điệu hỏi thăm chanh chua ấy.

[ Oh, ngươi về sớm hơn dự định của mình nhỉ?]

Thiên Vũ là một người điềm đạm bình tĩnh nhưng mỗi lần nghe cái hệ thống này đâm chọt cũng vô cùng khó chịu mà đáp lại.

“ Đúng rồi, ta không chịu được cái lạnh ngoài kia nên về sớm đấy, vừa lòng ngươi chưa. “

[ Nào! Ta đã chỉ hỏi thăm thôi làm gì khó tính thế?]

“ Hệ thống ngươi mà biết quan tâm người khác à? Suốt ngày chỉ biết hối thúc người khác kiếm năng lượng về nuôi thôi. Người ta xuyên không có hệ thống hỗ trợ tận tâm, được buff sức mạnh, đầy đủ cơ duyên. “

“Còn ta phải đi ra ngoài kia, cái thể giới mà không có một chút thông tin gì về nó. Bán mạng đi tìm cái thứ “ Hạch” mà ta còn không biết có thể lấy được hay không? Không biến khi nào mình sẽ bỏ mạng lại? Ta cố gắng không được ai công nhận, ta b·ị t·hương cũng không ai quan tâm. Ta còn không biết có về được hay không hay chỉ là trò lừa gạt mà hệ thống ngươi đưa ra chứ ”

Thiên Vũ nói hết ra những thứ hắn đã phải chịu đựng vừa qua, những thứ chất chứa sâu trong tâm, mà không thể nói với ai. Hắn nhẫn nhịn quá nhiều, cố gắng với sự hư vô mờ mịt của bản thân khiến hắn càng trở nên khó chịu với chính bản thân mình để rồi bức tường ngăn cách con đê lũ cũng vỡ khiến hắn vô cùng cấu gắt mà bùng phát tức giận trước lời nói của hệ thống.

Đôi mắt hắn hơi hơi đỏ, nước mắt đã ngấn trên hàng mi. Nhưng hắn không muốn rơi lệ nữa. Hắn chỉ muốn nói hết tất cả mọi thứ ra vào lúc này, giải tỏa đi sự bức xúc bấy lâu nay. Hắn cúi đầu xuống muốn, ánh mắt nhìn vào hư vô trước mắt nói.

“ Đúng rồi, ngươi chỉ là một cổ máy thì sao có thể hiểu được chứ “

[...]



Hệ thống cũng không có đáp lại, việc này là đúng như vậy.

Không khí rơi vào im lặng trong phút chốc. Thiên Vũ hít vào rồi thở ra một hơi dần bình tĩnh hắn không còn gì để nói nữa, liền nói cái khác cho qua chuyện.

“ Mau cho ta quay kỹ năng đi. Lần này ta phải quay một cái tốt chiến đấu”

Thiên Vũ sống ở đây với cái hệ thống này. Hắn được an ủi khi có hệ thống làm bạn nhưng nhiều lúc áp lực khiến hắn cũng không thể kiểm soát bản thân mình. Bên ngoài hắn chịu nhiều khổ cực như vậy không ai biết cũng vì hệ thống này.

Màn hình hiện lên vòng quay, Thiên Vũ nhấn nút rồi thả ra, vòng quay bắt đầu chuyển động. Không khí không có vui vẻ như lần trước, vòng quay cứ quay liên tục Thiên Vũ thì nhìn màn hình không nói gì thêm cả.

Vòng quay chậm chậm dần, kim quay chỉ tới dòng [kỹ năng phản xạ nhanh]. Đây chính là thứ Thiên Vũ rất muốn có về mảng chiến đấu. Nhưng khi nhận được có vẻ như hắn cũng không có phải ứng vui mừng như bản thân nghĩ.

“ Rất tốt, vậy tiếp nhận kỹ năng đi”

Mọi thứ Thiên Vũ điều tự làm, không có tiếng hệ thống nhắc nhở và hối thúc vang lên nữa.

Thiên Vũ đưa tay vào, ánh sáng và dòng điện lan tràn theo tay tiến nhập vào cơ thể, tiến thẳng lên đại não, lan dài theo sóng lưng rồi ra khắp cơ thể, một cảm giác tê rân ra cả người. Khiến Thiên Vũ co giật như bị giật điện, bình thường dòng điện không mang lại phản ứng dữ dội như vậy.

Co giật nhưng Thiên Vũ vẫn cố có thể chịu đựng được, tay còn lại vẫn cố bám víu vào cái máy để giữ người lại.

Dòng điện trôi qua nhanh chóng, ánh sáng ở cái lỗ cũng đã dần tắt. Nhưng Thiên Vũ vẫn còn giật giật và nằm rạp ở đó.

Ba mươi phút sau cảm giác tê rần dần lui đi, Thiên Vũ lại có thể kiểm soát lại cơ thể. Hắn lảo đảo từ từ ngồi dậy, bỏ hết mấy cái viên hạch sơ cấp còn lại vào cái lỗ rồi quay người khom khom bập bẹ đi ra khỏi phòng.

Thiên Vũ biết khi nãy mình đã quá đáng hắn chỉ quyết định chọn khi khác làm hòa, giờ chỉ có thể bù đắp bằng vài viên hạch sơ cấp. Mấy viên hạch sơ cấp này có thể giúp hắn hỏi được một số thông tin có ích từ hệ thống. Nhưng có lẽ giờ không phải lúc thích hợp.

Đi ra khỏi phòng hệ thống Thiên Vũ cũng không có làm gì thêm, hắn quyết định sẽ đi ngủ cho đến khi đủ thì dậy. Bây giờ hắn bị thiếu ngủ cộng với người ê ẩm cũng không làm gì được.

______________

Nửa tháng sau.

Bên ngoài mấy cây đã dần rụng lá, có vài nhánh cây chỉ còn trơ trọi một cái cành không.



Từng cơn gió thổi tới mang theo chút lanh lãnh lạnh lẽo.

Thiên Vũ đứng trước cái vườn nhỏ ở trên mặt đất nhìn mấy cái cây mà thở dài.

“ Chẳng lẽ mình không thích hợp trồng cây?”

Thiên Vũ nghi ngờ bản thân về năng khiếu kèm thân thể mang đặc thù thể chất đó là “ trồng cây sẽ c·hết”.

Từ nhỏ hắn đã có chút sở thích trồng trọt, nhưng vì lý do nào đó, chúng sẽ không lớn được hay toàn bị c·hết.

Lần này cũng không khá hơn trồng dưới hầm là mấy.

Cây vẫn đang trên đà phát triển còn mùa thu đang tới hắn có thể cảm nhận được không khí đã không có ấm áp mà thay vào đó là các cơn gió lạnh.

Vết thương của Thiên Vũ đã lành khá tốt dù còn đau đôi chút. Nhưng hắn cũng đã dần quen với nó và dần tập luyện lại.

Có được kỹ năng mới [ kỹ năng phản xạ nhanh]. Mang lại cho hắn sự thay đổi bức phá trong trong luyện tập và kể cả chiến đấu.

Khi kích hoạt đưa cơ thể vào một trạng thái vi diệu, các phản xạ trở nên nhanh hơn theo đúng nghĩa đen. Trạng thái đó mang lại một chút sự tập trung cao độ làm cơ thể có thể tiếp nhận một phản xạ đó nhanh và thực hiện trả lời nó nhanh hơn.

Đơn giản dễ hiểu hơn là con người đáp ứng với môi trường xung quanh qua” cung phản xạ”. Gồm tiếp nhận thông tin, truyền tải và trả lời, [ kỹ năng phản xạ nhanh] chính là làm cho cung phản xạ trở nên nhanh hơn giúp việc “trả lời” được cải thiện tốc độ.

Trạng thái [ phản xạ nhanh] được kích hoạt sẽ kéo dài 15 phút, sau 15 phút sẽ rơi vào một trạng thái mệt mỏi đầu óc, Thiên Vũ gọi đây là các phản xạ sẽ chậm hơn. Trạng thái này cũng không kéo dài lâu nếu như nạp lại đủ lượng đường mà cơ thể tiêu hao. Ngoài ra, thời gian 15 phút cũng chỉ là thời gian cơ thể đủ đường, nếu cơ thể đang thiếu đường thì cũng k·hông k·ích hoạt hoàn toàn được.

Nhận được ba kỹ năng Thiên Vũ nhận ra một điều đó chính là cần một loại năng lượng chính là đường để tiêu hao. Không quá khó để bổ sung nhưng lại rất cần thiết với cơ thể, nếu chẳng may hắn sử dụng kỹ năng quá độ mà không kịp nạp đường thì chả phải sẽ “ hẹo” ngay khi thi triển kỹ năng xong sao.

Vấn đề này Thiên Vũ chưa thể tìm ra được hướng giải quyết nào triệt để. Không quá cấp bách hắn cũng sẽ không sử dụng quá mức để rơi vào tình trạng đó. Ngoài ba cái kỹ năng hắn vẫn cần luyện thêm công pháp thứ này mang lại sức mạnh và cũng không có tác dụng phụ như những cái kỹ năng, nhược điểm lớn nhất chính là cần thời gian luyện tập rất nhiều, tiếp bộ chậm chạp.

Từ lúc lên tầng 2 nhận ra được hướng cần đi nhưng Thiên Vũ vẫn thấy thiếu thứ gì đó hay cái gì đó không đúng khiến cho việc thực hiện động tác vẫn mãi không tiến một bước nữa.

Khi chiến đấu với thi trùng hắn có thể thi triển ra thức thứ nhất [ bổ dọc] hắn cũng vô cùng bất ngờ, động tác bổ dọc lúc đó với lúc bình thường là hoàn toàn khác nhau. Điều này có thể thấy ra qua uy lực của nó. Khi đã thực hiện được bây giờ thứ cần chính là thời gian để hắn có thể thực hiện thêm nhiều lần nữa để lấy được cảm giác trong đó từ đó áp dụng vào các thức còn lại.

Có thêm [ kỹ năng phản xạ nhanh] hắn cảm giác mình càng nắm chắc sẽ có được sự đột phá trong việc luyện tập sắp tới.