Bên phía nhị sư muội cũng không lạc quan, mặc dù nhìn có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng mấy chục năm qua nàng ấy vẫn luôn tập trung luyện chế thần binh vì Tần Xuyên, bỏ bê con đường tu đạo, dưới sự tấn công của đám người Nguyên Nguyên, nàng ấy cũng không thể trụ được lâu.
Ta phải đi giúp bọn họ.
Ta vừa bước được một bước, đã có người giữ chặt ống tay áo của ta: “Phù Diêu, ngươi định đi đâu vậy? Hiện tại không phải lúc hành sự tuỳ hứng, đó là chuyện của Huyết Sát Tông và Hợp Hoan tông bọn họ, ngươi nhúng tay vào làm gì?"
Là Tịch Nhan, đệ tử chân truyền của phong chủ Bích Lan, cũng đã từng là bằng hữu tốt trong tông môn của ta
"Bọn họ là sư đệ sư muội của ta."
Trong mắt Lục Minh Chiêu tràn đầy lửa giận: "Đồ khốn kiếp! Sao bọn họ có thể là sư đệ sư muội của ngươi? Bọn họ chẳng qua chỉ là dư nghiệt của tà đạo, sư đệ sư muội thực sự của ngươi đang ở phía sau ta, là ở Kiếm Tông!"
Ta ưỡn thẳng sống lưng không hề nao núng: “Ai là người phán định thế nào là chính, thế nào là tà? Sư đệ ta từ kinh khí biến thành, còn sư muội quanh năm sống ở Tây Vực, trên tay chưa từng dính qua một mạng người vô tội, sao lại là tà?”
"Ở trong mắt các ngươi, Giang Ly hại chết sư phụ chiếm đoạt bảo vật là vì hoàn cảnh ép buộc, là tình thế bất đắc dĩ. Chỉ vì sư đệ ta sư muội của ta xuất thân tà đạo lại chính là tội ác ngập trời, phải nhanh chóng g.i.ế.t chết bọn họ. Đây là đạo lý gì? Đây là chính tà gì?”
"Rõ ràng là thiên kiến bè phái, người có lợi cho ta là chính, kẻ đối nghịch với ta là tà, hắc bạch tự các ngươi phân xử.”
"Nghiệt chướng!"
Ta hất tay Tịch Nhan ra, bước qua ngưỡng cửa, đạp lên bậc thang. trước cái nhìn chằm chằm của mọi người.
Phong chủ Tê Ngô tận tình khuyên bảo: "Phù Diêu, ngươi có thể suy nghĩ một chút không? Tất cả những chuyện trước đây vẫn là chuyện nội bộ của Kiếm Tông chúng ta, dù là Song Tu hay là bia đá của tông môn, vẫn còn có thể cứu vãn được, nhưng nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, đi đến bên cạnh hai kẻ dư nghiệt tà đạo kia ngay trước mặt đồng đạo Cửu Châu, chính là đứng về phe đối địch với Kiếm Tông và toàn bộ chính đạo của Cửu Châu!”
"Ngày sau gặp nhau, chúng ta chính là kẻ thù chính tà đối lập, đồng môn đối đầu sống chết với nhau, tình cảm trước kia đều tan theo nước chảy, ngươi có chắc mình sẽ không hối hận không?”
Ta lắc đầu: “Ta chỉ biết một điều, nếu hôm nay ta khoanh tay ngồi nhìn, ngày sau chắc chắn sẽ hối hận.”