Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 37




"Ngươi... ôi, chấp mê bất ngộ."

Ta bước xuống bậc thang xuống dưới, đi được nửa đường, lại nghe thấy phía sau truyền giọng nói giận dữ của Tạ Trường Canh.

"Đại sư tỷ! Ngươi có biết ngươi đi chuyến này chính là hoàn toàn không có đường quay về không? Trước ngày hôm nay, ngươi là Kiếm Chủ Hàm Sương, người người tôn kính ngươi. Sau ngày hôm nay, ngươi chính là tự cam đọa lạc, bị vạn người thóa mạ chế giễu,  đến lúc đó toàn bộ chính đạo của Cửu Châu không còn dung thứ được cho ngươi nữa. Công lao thanh danh, uy vọng thành tựu của ngươi lúc trước đều sẽ bị xoá bỏ, những thứ này, ngươi cũng không cảm thấy quan trọng sao?"

Ta không nói gì.

"Đại sư tỷ, bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp Huyết Sát lão tổ và tông chủ Hợp Hoan tông đều là những đại năng tà đạo hung danh hiển hách, nếu ngươi can thiệp vào chuyện của bọn họ, nhất định sẽ bị truy sát chưa chết chưa thôi, những người kia cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi giống như chúng ta.”

Hắn ta nhìn về phía nhị sư muội và tam sư đệ ở dưới sân đang lâm vào thế hạ phong, giọng nói lãnh khốc: “Cho dù sư đệ sư muội của ngươi chưa từng làm việc ác giống như ngươi nói, nhưng hôm nay thân phận của bọn họ bị bại lộ, cũng là số mệnh một kiếp này, không thể trách người khác được!”

Ta nhìn hắn ta chằm chằm, mỉm cười: "Tạ Trường Canh, ngươi chẳng biết gì cả."

Khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của Tạ Trường Canh trong phút chốc trở nên xanh xám.

“Nếu không phải vì báo thù cho sư phụ, nhị sư muội cùng tam sư đệ cũng sẽ không bại lộ thân phận, bọn họ quy ẩn mấy trăm năm, trồng hoa rèn sắt, không thèm để ý chuyện thế sự, chính là muốn rời xa phân tranh, biết rõ đi theo ta tới Kiếm Tông sẽ có nguy cơ bị bại lộ thân phận nhưng bọn họ vẫn không chút do dự mà chạy đến, ngươi có biết tại sao không?”

Sắc mặt Tạ Trường Canh căng thẳng chăm chú, đôi mắt nhìn ta không hề chớp mắt.

Ta nhìn sư đệ sư muội đang ác chiến cách đó không xa, cười ngạo nghễ: “Bởi vì chúng ta đều là người Lạc Hà Tông, là đệ tử của Triệu Thanh Song, lần này chúng ta xuất sơn, chính là muốn đòi lại công đạo cho ông ấy, cho dù phải thịt nát xương tan ở đây cũng không hối tiếc!”

Hắn ta lẩm bẩm: "Điên rồi, cả đám các người đều điên hết rồi! Chỉ vì một Triệu Thanh Song đã chết, đánh mất thanh danh, đánh cược tính mạng, liều cả một thân tu vi, trở thành kẻ thù của toàn bộ Cửu Châu có đáng không?"

Ta nhướng mày: “Nghe có vẻ không đáng, nhưng ta vui lòng.”