Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 87 : Hoàn Lại Ân Tình.




Chap 87 : Hoàn Lại Ân Tình.

"Có thì nói có, không thì nói không, sao lại không biết, nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi rất có vấn đề." - Minh Hà mặt không có chút thiện chí nào nhìn qua Côn Bằng. A Tỳ, Nguyên Đồ run lên bần bật, y cầm siết hai cái chuôi kiếm chờ đợi câu trả lời.

Côn Bằng bảo y có gì từ từ nói, trước tiên cất v·ũ k·hí đi đã. "Quân tử động khẩu không động thủ."

Đông Hoàng Thái Nhất vuốt mặt mấy cái rồi tỉnh bơ đi về phía quân đoàn yêu tộc. "Hai vị từ từ nói chuyện, ta có việc gấp cần đi giải quyết."



"Điện hạ chậm đã, chúng ta không phải đến bàn chuyện kết minh à? Đã xong đâu." - Côn Bằng kinh sợ gọi với theo. Cái tên tiểu tử này, dám bỏ rơi ta mà coi được.

Đông Hoàng Thái Nhất : "À! Kết minh nhỉ? Không biết Minh Hà giáo chủ đã có câu trả lời chưa?"

Minh Hà : "Lão tổ không có ý kiến nhưng ta muốn mời thiên đình yêu sư lưu lại làm khách ít ngày vì còn chuyện muốn thỉnh giáo. Ý Đông Hoàng thế nào?"

"Không vấn đề luôn." - Đông Hoàng Thái Nhất tặc lưỡi. "Quyết định vậy đi."

Côn Bằng : "Điện hạ, ngươi thật bỏ mặc ta?!"

"Ta không bỏ mặc bỏ huynh đệ, cư nhiên thời đại này không thể ăn ốc bỏ vỏ đâu, lão ca, tự bảo trọng." - Thái Nhất khẽ truyền âm cho Côn Bằng.

Quay người lại nhìn thấy ba tên vu tộc chống nạnh khoanh tay, vì không muốn phiền phức Thái Nhất mang vu tộc tinh huyết của Hậu Thổ lột bỏ trong lúc thành đạo trả cho Đế Giang. Việc này làm y lập tức nhìn hắn bằng con mắt khác.

"Con chim ngốc. Lần tới đánh nhau, lão tử sẽ nhường ngươi một chiêu. Chúng ta đi!" - Chúc Dung kiêu ngạo nói. Phút sau liền cùng Xa Bỉ thi và Đế Giang rời khỏi.

Thái Nhất không thèm trả lời bỏ đi tới chỗ yêu tộc đại quân đợi sẵn, nhìn mặt hắn có giống người cần nhường một chiêu không.

Hai yêu soái hộ tống cúi người nghênh hắn lên kiệu.

"Các ngươi sau này không cần tháp tùng ta nữa." - Hắn nhìn bọn họ chằm chằm, nghiêm túc ra lệnh, lời vừa dứt hết thảy đều hoảng sợ quỳ xuống, không biết mình đã làm gì sai.



Đông Hoàng tha mạng!

Đông Hoàng tha mạng!

Đông Hoàng Thái Nhất : "Bảo các ngươi hồi thiên cung, không phải kêu các ngươi đi c·hết."

Bạch Trạch : "Điện hạ, người không về với chúng ta sao?"

"Ta không?!" - Kiên quyết quay lưng đi ngược hướng.

"Đông Hoàng Thái Nhất, đệ lập tức hồi cung cho trẫm."

Thánh âm trên 33 tầng thiên vọng xuống. Ở giữa bầu trời mở ra một vòng diệu nhật.

Hắn vốn có thể phớt lờ ca ca nhưng mà thánh âm kinh động thiên địa như thế, trước mặt đông đảo sinh linh bất quá phải giữ mặt mũi cho Đế Tuấn. Chỉ đành bước lên xa giá cùng đoàn người hộ tống quay về.

Yêu tu phàm thế cùng các tộc đàn lệ thuộc thi nhau hướng theo thần đô triều bái.

Thái Dương Tinh đầy trời hoa lửa. Cây Phù Tang sừng sững cắm rễ sâu đến từng góc ngách bên trong.

Đế Tuấn : "Nói cho ta, là La Hầu dùng cách gì ép đệ tu ma."

"Chẳng ai ép được ta làm gì ngoài huynh cả."

Đế Tuấn : "Đệ!!? ... Ta nghĩ vẫn còn cách cứu vãn, đi?! Chúng ta đến gặp đạo tổ. Ta giúp đệ xin tội."

Đông Hoàng Thái Nhất từ chối tuân theo, bày tỏ mỗi người đều có quyền chọn đạo lộ cho riêng mình, hắn không thấy mình có tội gì mà phải xin Hồng Quân lượng thứ cả.

Đế Tuấn tựa hồ nổi giận, đây là một trong những lần hiếm hoi đệ đệ cãi lời y.



"Ngươi tu hành là tà môn, theo học là tà đạo."

Cái sự cố chấp của huynh trưởng hắn thật làm cho người ta có chút bất lực.

Chính, tà do kẻ thắng định nghĩa, đúng sai đời sau phán xét, đổi lại nếu trận đấu năm xưa giữa ''đạo'' và ''ma'' kết quả Hồng Quân thua cuộc thì bây giờ ai là người xấu cũng không thể nói chắc.

"Đạo bất đồng, khó đàm luận. Huynh trưởng, cáo từ."

"Đứng lại cho ta!" - Đế Tuấn tức giận phong tỏa lại Thái Dương tinh, trường thành lửa khổng lồ giăng ngang trước mặt.

Hắn không chút dao động liền niệm ra pháp chú hóa giải. Chỉ dựa vào cái này pháp trận làm sao có thể ngăn trở.

"Không cùng chung tiếng nói, hà tất gì làm khó nhau."

"Nếu hôm nay ngươi phá hủy thái dương trận đồ, sau này đừng về nữa." - Giọng Đế Tuấn trầm xuống, nghe trong đó có mấy phần bi ai, hờn trách.

Đồng nguyên huynh đệ chính tay mình dưỡng lớn, bầu bạn không biết bao nhiêu vạn năm, thay đổi đến mức không còn nhận ra nữa.

Cuối cùng huynh ấy vẫn chọn đứng về phía đạo tổ!! Trong lòng Thái Nhất vô cùng thất vọng.

Hắn chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng mà khi đối diện rồi mới biết mọi thứ khó khăn hơn tưởng tượng gấp trăm lần.

Đế Tuấn : "Tàn sát đồng tộc, tế luyện sinh linh. Thân là thiên hoàng, làm những chuyện như thế, ta coi ngươi lấy gì để bào chữa."

Bào chữa thì phải có người nghe mới được chứ, coi tình hình này căn bản nói gì Đế Tuấn cũng không lọt tai đâu. Với cả cái ghế Đông Hoàng hắn ngồi vì Đế Tuấn là thiên đế.

Thành thật mà nói cái vương vị và cả yêu tòa giống như cái lồng giam.

Huỳnh!! Huỳnh!! Huỳnh.



Ba t·iếng n·ổ lớn chấn động thiên khung, thái dương trận đồ sụp đổ, Đông Hoàng Thái Nhất im lặng hiên ngang bước từng bước rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên. Cũng quay lưng lại với người thân duy nhất ở kiếp này.

Đế Tuấn : "Đi đi!! Đi luôn đi. Ta từ đây về sau không có đệ đệ như ngươi."

Tuyệt tình vậy sao?! - Thái Nhất nghe xong bất ngờ đứng lại, cười khổ không biết Hồng Quân đã ban cho huynh trưởng cái gì để có được lòng tôn thờ tuyệt đối như thế.

Hắn cực kì muốn phát tiết rồi nhảy bổ vào mắng ca ca là tên ngốc, lão cho vài cái pháp bảo, hiện thân đình chiến có một lần đã muốn bán mạng cho lão.

Hồng Mông Tử Khí là ai cho huynh? Thiên đình yêu tộc ai giúp huynh bảo vệ?

Trên mặt Hồng Quân xăm hai chữ người xấu to chà bá mà thà tin lão cũng không có tin đệ?

Quá nổi điên, Đông Hoàng Thái Nhất liền hướng Đế Tuấn nói lớn. "Huynh vì đạo tổ muốn đoạn tuyệt với ta, tốt! Cực kỳ tốt luôn! Lão tử chống mắt lên xem ông ta giúp huynh chứng đạo."

Đế Tuấn thấy em trai vẫn cứng đầu, bất quá mang chuyện cũ ra áp lực hắn. "Mạng của đệ là ta cứu. Đệ còn dám đi?"

Đông Hoàng Thái Nhất lúc này bỗng lóe lên cái suy nghĩ táo bạo, quan sát một hồi rồi nhìn bên ngoài tinh không, xem thử Hồng Quân có đang trên cao xem kịch hay không. Lão ta muốn mượn tay huynh trưởng dạy dỗ hắn, hắn sẽ chơi với lão tới cùng.

Thái Nhất đưa tay xuống đan phủ moi ra thần đan đặt lại xuống đất, cũng rút luôn bảy phần bản nguyên thả ra, tiên khí cùng khí vận lập tức bay về phía Đế Tuấn.

Bản thân hắn còn ma đan nên không có gì đáng ngại, có đi chăng là thay đổi ngoại hình bản thể, biến hóa từ Tam Túc Kim Ô thành một con Tam Túc Ô, đại nhật quang huy ảm đạm. Ấn ký mặt trời ở trán đổi thành ma ấn.

"Ngươi!!" - Đế Tuấn sắc mặt tái nhợt. Y nhất thời quá giận mới nói thế, chưa từng nghĩ làm đến đoạn tình như vậy.



Theo tính toán của Thái Nhất, dựa vào bảy phần bản nguyên hoàn chỉnh cùng khí vận thì tệ gì Đế Tuấn cũng thăng đến Á thánh, trước đó còn có Hồng Mông Tử Khí, thánh vị trong lòng bàn tay không phải lo nữa.

Lần này coi thử huynh trưởng chứng thánh thì Hồng Quân sẽ có thái độ gì.

Đông Hoàng Thái Nhất giả vờ bi thương. "Sinh mệnh của ta năm đó do huynh cứu. Hôm nay trả lại bản nguyên cho huynh. Sau này ta làm ma quân của ta, huynh làm thiên đế của huynh."

Hắn nói xong liền bỏ đi ngay, chỉ có Đế Tuấn tưởng thật đang thập phần hối hận, y chỉ la mắng một chút thôi. Đệ đệ sao lại phản ứng thành cái dạng trả hết cho người này.