Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 86 : Phong Đô Đại Đế.




Chap 86 : Phong Đô Đại Đế.

"Tạ đại đế điểm hóa." - Ác xà sau khi có được hình người liền tới chỗ hắn quỳ bái.

Đông Hoàng Thái Nhất đối với nó dặn dò thật kỹ.

"Cũng không phải tự dưng cho ngươi hình dạng, từ nay về sau ở lại chốn này, phụ trách mỗi một sinh linh nhận xong phán xét đi qua đây, giúp họ quên đi tiền kiếp, bắt đầu một cuộc đời mới."

Ác xà nghĩ tới nghĩ lui, lại nhìn Thái Nhất. "Dám hỏi đại đế, những cái vong linh cứng đầu không uống, ta có thể ăn chúng không?"

Hắn lắc đầu sau đó xua tay cho nó lui ra, sinh linh đi qua cầu đa phần đã nhận hết phán xét trước đó, tỉ như vong linh mang nặng khúc mắc không chịu uống, cũng không chịu đi thì trực tiếp đẩy họ xuống Vong Xuyên, để dòng nước lạnh lẽo rột rửa lại thần trí, bao giờ thông suốt lại cho lên đường.

Côn Bằng dùng tay thúc vào bụng Thái Nhất. "Oai phong chưa kìa, Phong Đô đại đế."

"Sau khi ta c·hết mới nhận chức luận." - Đông Hoàng Thái Nhất thở dài. "Mà huynh muốn làm Phán quan không? Ta đang tuyển nhân sự đây."

Côn Bằng nói. "Ông đây sẽ đi tây trúc thỉnh kinh rồi thành phật. A di đà phật! Vô lượng thọ phật!!"

"Rồi rồi... Biết huynh lợi hại rồi! Mai mốt quản đại đệ tử của huynh cho tốt vào." - Hắn bật cười như đứa trẻ khi thấy Côn Bằng làm điệu bộ nhà sư, chắp hai tay trước ngực giả vờ tụng kinh.

"Chút nữa thì quên. Có chuyện hệ trọng đây, ca ca của đệ đang tìm đệ." - Côn Bằng kể Đế Tuấn bị Hồng Quân áp lực. khuyên Thái Nhất tránh mặt ca ca mình một thời gian đi. Hắn nghe xong điềm tĩnh lạ thường, thái độ không chút gì gọi là coi trọng.

Đông Hoàng Thái Nhất khóe mắt trái giật nhẹ. "Này mà hệ trọng gì, huynh trưởng của ta không thành vấn đề nhưng huynh trưởng của người khác sắp tìm đến rồi."

Bên bờ Huyết hải lúc này, Đế Giang, Chúc Dung, Xa Bỉ Thi hầm hố vác theo binh khí đứng la hét vang dậy cả một phương.

"Đông Hoàng Thái Nhất! Ngươi mau lăn ra đây cho ta. Nếu không ta sẽ san bằng cái Huyết Hải này."



"Vu tộc các ngươi coi ta như c·hết rồi sao?! - Minh Hà vẫn còn say rượu nhưng nghe có người cả gan muốn san bằng nhà mình đã không chịu nổi xông ra nói lý.

Đế Giang nghiến răng. "Minh Hà! Ta biết ngay có bản mặt ngươi cấu kết với Đông Hoàng Thái Nhất nhúng tay mưu hại muội muội ta."

"Đông Hoàng Thái Nhất gì? Muội muội ngươi làm sao? Đông Hoàng Thái Nhất từ lúc nào thành muội muội của ngươi rồi?!"- Minh Hà ợ một tiếng rõ to, y say đến trời đất lẫn lộn phải cắm hai thanh A Tỳ, Nguyên Đồ xuống để dựa vào làm điểm tựa. Biết quái gì chuyện Hậu Thổ thành thánh.

Chúc Dung nổi điên lên. "Nè nè nè nè.... Đừng có làm bộ nha. Hậu Thổ trước khi đi đã nói là đến Huyết Hải, vừa nãy phát nguyện ta có nghe nó... À không! Thánh nhân nói Đông Hoàng Thái Nhất làm cái gì mà Phong Đô đai đế, cùng cai quản luân hồi."

Minh Hà : "Vậy thì mắc mớ gì đến ta, ngươi đi tìm hắn mà hỏi tội?!"

Đáng lẽ không nói lý với người say rượu nhưng Xa Bỉ Thi biển hiện cực kỳ khó chịu, cho rằng Minh Hà phủi bỏ trách nhiệm, Hậu Thổ nói đến Huyết Hải, không đến đây tìm thì đến đâu.

"Ta lại hỏi ngươi, Đông Hoàng Thái Nhất có ở chỗ ngươi không?"

Minh Hà sỉn nhưng không có khùng, y không muốn dính vào mấy tên vai u thịt bắp này. "Không!? Mắc mớ gì đến chỗ ta. Lên thiên giới mà tìm."

"Vậy đó hả? Thế đám yêu tộc kia kéo theo xa giá đến đây làm gì hả?? Du ngoạn à?'' - Đế Giang chỉ tay về chỗ đám yêu tộc tháp tùng Thái Nhất cắm trại gần đó, Bạch Trạch đang ôm bình rượu ngáy rất to.

Minh Hà : "Thì... Ai biết được chứ? Ta bảo không có tức là không có, ngươi muốn đánh nhau thì ta tiếp. Lão tổ đây không có ngán ai đâu."

"Hừ! Muội muội các ngươi đã tìm được con đường chứng đạo của nàng ta rồi, đó là chuyện đáng mừng, không hiểu các ngươi còn nháo cái gì ở đây nữa."

Đông Hoàng Thái Nhất cùng Côn Bằng hiện thân. Thí Thần Thương bay lượn bên cạnh, nhìn rất dọa người.

Chúc Dung. "Con chim c·hết bầm, chắc chắn dùng thủ đoạn ức h·iếp muội muội ta để nó cho ngươi làm Phong Đô đại đế."

"Ngươi nói ai ức h·iếp?!" - Thái Nhất cả gương mặt đanh lại. "Chính cô ta nhất định muốn cởi đồ ta đấy, bổn hoàng mà không dùng hết sức bình sinh để chống cự lại chắc đã thất thân rồi, hừ!!! Còn nhiều cái ta chưa muốn nói đâu."



Xa Bỉ Thi hai tay phóng ra tia sét. "Ngươi nói bậy, Hậu Thổ tỷ tỷ không phải loại người đó."

Từ trên thiên thượng ập xuống rất nhiều lôi dẫn đánh vào vị trí đứng của hắn, Đông Hoàng Thái Nhất không hề di chuyển, ngược lại có chút mong chờ. Vừa hay xem thử nhục thân của mình hay là lôi dẫn của chuẩn thánh vu tộc mạnh hơn.

"Dừng tay!?!"

Âm thanh mềm mại từ dưới đất rít lên, trong chớp mắt đã khiến trùng trùng lôi điện bị dập tan.

Đế Giang, Chúc Dung, Xa Bỉ Thi. "Hậu Thổ?!"

Huyễn ảnh thánh nhân hiện lên phía trên, khuôn mặt xinh đẹp hiền từ, sau lưng phổ chiếu đủ 6 đường luân hồi. Khí tức bất phàm.

Xa Bỉ Thi liền quỳ xuống, Đế Giang Chúc Dung cũng khụy chân hành lễ, Hậu Thổ thấy thế phất tay điều chỉnh lại hai vị huynh trưởng, không để họ quỳ.

"Đại ca, tam ca không cần như thế, ta có chứng đạo thì mọi người cũng là huynh trưởng của ta.. Có điều mong các huynh đừng làm khó Thái Nhất nữa. Là muội cam tâm tình nguyện mang cái chính quả kia cho hắn."

Xa Bỉ Thi : "Hắn dám bịa chuyện boi nhọ danh dự của tỷ, bảo tỷ ức h·iếp hắn."

Hậu Thổ : "Chờ đến thời điểm thích hợp đến, các huynh nhập u minh nhận chính quả. Chúng ta tính như một nửa người nhà, còn gặp nhau dài dài."

"Sao được chứ?!" - Ba vị tổ vu cùng Đông Hoàng Thái Nhất đồng thanh kêu to. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi hai bên đã muốn đấm nhau bể đầu chứ nói gì đến sớm tối gặp mặt.

"Các huynh ấy sau này làm thập điện diêm la, là cấp dưới của ngươi. Sợ gì chứ?! Còn các vị trí khác đều thuận theo ngươi, phân bố yêu tộc một phần. Ta tính như vậy được không?" - Hậu Thổ truyền âm cho Thái Nhất.



Hắn sau khi đắn đo mất một lúc đã miễn cưỡng chấp nhận, dù gì nàng cũng là người của vu tộc, thành thánh đương nhiên chiếu cố đồng bào phần hơn, Thái Nhất muốn thâu tóm hết các vị trí tốt là chuyện rất khó.

Thôi kệ đi, Phong Đô Đại Đế là sếp tổng, từ từ sẽ có cách chiếu cố yêu tộc sau.

Còn phía vu tộc, Hậu Thổ truyền âm nói Thái Nhất tuy là Phong Đô đại đế nhưng sẽ bị nàng quản lý 24/24, chắc chắn không có cơ hội khó dễ bọn họ.

Đế Giang, Chúc Dung, Xa Bỉ Thi nghe vậy cũng đành gât đầu, giờ phản đối cũng đâu có được.

Xa Bỉ Thi trừng mắt. "Nhưng hắn phải xin lỗi tỷ, tỷ dù sao cũng thành thánh rồi, vu oan nói tỷ ức h·iếp hắn đâu có được."

Minh Hà : "Thái Nhất ngươi cũng thiệt là... Sao lại nói thánh nhân như thế."

Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh. "Đúng rồi, nói cho bọn hắn biết đi. Ta có vu oan thánh nhân không?"

Hậu Thổ mĩm cười. Thật ra nàng không chỉ định cởi đồ thôi đâu. "Chuyện ức h·iếp không quan trọng! Ngươi đó! Giữ mạng cho tốt đi, sống là người của yêu tộc nhưng c·hết rồi chính là người của ta. Lúc đó ngươi không thoát khỏi tay ta được đâu."

Nói rồi liền hóa thành một cơn gió, biến mất vào U Minh.

Hắn vô cùng hoang mang, đây là kiếp nạn hậu vu yêu à?

Mà cũng thật lạ?! Trong tiểu thuyết nói Hậu Thổ chứng đạo sẽ bị giam cầm trong Địa Phủ, như thế nào lại chạy được ra đây, hắn nghi ngờ với tình hình này liệu nàng ta có ảnh hưởng gì đến kết quả vu yêu không?

Minh Hà lại gần bày tỏ bất bình, hắn thành người của Hậu Thổ, vậy con gái y tính sao? Quả này khiến Thái Nhất nhíu mài, lại gì nữa đây, sao lại có con gái ngươi trong này nữa đại ca?

Thấy đối phương có vẻ không hiểu gì, Minh Hà gằn giọng. "Hoa tích* trên tay con gái ta đã mất, không phải ngươi thì ai?"

Côn Bằng nhớ đến Thiết Phiến công chúa liền đổ mồ hôi lạnh. "Minh Hà! Cái này từ từ nói đi."

Minh Hà : "Ể?! Côn Bằng, lạ nha. Ta hỏi Đông Hoàng Thái Nhất ngươi khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ người khiến con gái ta mất hoa tích là ngươi?"

"Thì... Ờ.... Ta... Ta không biết." - Côn Bằng ấm úng.

*hoa tích. - Giống thủ cung sa trinh tiết của nữ nhi.