Chap 85 : Ma Hóa [ 2 ].
Có thể chỉ điểm cho La Hầu tức là có chút hiểu biết về ma đạo. Côn Bằng nhìn về phía lão đệ tốt của y. "Tình trạng nhạc phụ ngươi là bị làm sao??"
"Nhạc phụ không đáng ngại." - Nam chính giải thích âm linh Thái Nhất thôn phệ hơi nhiều, chưa kịp chuyển hóa hết, đợi tiêu hóa xong sẽ đâu vào đó. "Cơ mà yêu sư không định hỏi thăm ta có bị làm sao không à?"
Y nghiền nát thượng cấp linh thạch bằng tay không rồi rắc lên miệng vết đâm do ma thương gây ra làm nó nhanh chóng liền da.
Vu tộc thịt thô da dày, chút trầy xước này tính là gì mà phải hỏi thăm, cư nhiên lời nói thì chẳng mất tiền mua, thấy thằng nhóc nói chuyện hờn dỗi giống bé gái như thế y cũng chủ động hỏi thăm để đối phương mát lòng, mát dạ.
"So với trái tim tan vỡ của ta thì đều là đồ bỏ." - Nam chính thở dài tự lấy tay vỗ nhẹ lên ngực mình rồi đứng dậy. Mặt phiền muộn thấy rõ.
Bí cảnh sắp mở tới nơi còn chưa dỗ ngọt được nữ chính, Thái Nhất thì không chịu nói giúp, nhắc đến lãng tránh đi ngay, lúc nãy do quá nóng lòng mới nói thế, hy vọng liên quan sống c·hết ra thì cha vợ nghĩ lại, ai có dè ông ấy lại kích động như vậy.
"Có cảm giác vừa nãy ta nói thêm một câu chắc ông ấy c·hặt đ·ầu ta luôn."
Côn Bằng vỗ vai y an ủi. Chặt đầu rồi có thể mọc lại. Hào quang nhân vật chính phù hộ thì trời có sập xuống cũng không c·hết đâu mà lo.
Hệ thống phát lên thông báo. [ Tàng Cổ Thí Luyện sẵn sàng. ]
[ Mỗi lần mở ải đều chọn ngẫu nhiên, bốc trúng bí cảnh tàng cổ là cơ hội ngàn năm có 1, chỉ cần đi nhặt pháp bảo và tiên thảo, không nhanh chân để thí luyện đóng lại, ngươi chắc chắn sẽ ân hận. ]
Nghê Thường tiến tới chỗ Thái Nhất lần nữa thì bị một lực vừa phải đằng sau kéo lại. Là Côn Bằng, y tức tới mức dùng cây quạt gõ lên đầu tên ngốc này. Muốn tìm c·hết? Qua đó để bị đục thêm vài lỗ trên ngực hay sao.
"Bây giờ hắn nhìn thấy ngươi sẽ nổi cơn."
Nam chính khổ sở ôm đầu ngồi xuống đất. "Vậy đời này của ta coi như bỏ đi rồi."
[ Ăn nói lung tung. ] - Hệ thống tức giận quát. [ Liệt dương còn chưa xem là bỏ đi, chỉ là thê tử bỏ mặc đã kêu ca ỏm tỏi, đúng là không có tiền đồ.]
Vị Yêu sư nghe xong liền chột dạ, mắc cái gì mà cứ liệt dương, liệt dương, cẩu hệ thống chắc chắn đang xỉa xói mình.
Hệ thống nhanh miệng. [ Không phải nói ngươi, ta ví dụ cho tên khờ này hiểu thôi. ]
Côn Bằng lo sợ Đế Tuấn sẽ đến, bảo nam chính chuyện ở đây giao lại mình. Nào ngờ tên nhóc cố chấp ôm lấy Tam Sinh Thạch, muốn mặc kệ sự đời.
"Đi đâu đây? Ta chẳng còn sức lực đứng dậy nữa. Không đi, không đi."
Côn Bằng : "Muốn làm lành với thê tử mà còn ngồi đây ôm đá, còn không mau đi tìm nàng nhận lỗi?"
"Phi Phi có chịu gặp ta đâu."
Cảm thấy chỉ nói không là chưa đủ, nam chính ngứa tay đập mạnh vào Tam Sinh Thạch thể hiện nỗi uất ức, cư nhiên hòn đá làm gì chịu nổi một đấm, nứt toát ra làm 8 mảnh vỡ vụn trước ánh mắt hoang mang của mọi người.
Biết bản thân gây họa, y len lén nhìn phía cha vợ, Đông Hoàng Thái Nhất lo sợ mình có tâm ma, đang bức bối không có chỗ trút vừa hay nhìn thấy Tam Sinh Thạch bể nát.
"Nghê Thường!!!" - Hắn quát lên. "Ngươi náo địa phủ sao?"
"Nhạc phụ!!! Ta cái gì cũng không biết." - Nam chính xanh mặt. "Yêu sư! Chỗ này giao cho người. Ta lập tức đi tìm Phi Phi"
Sau đó vội vội vàng vàng mang ra tấm truyền tống phù đốt cháy rồi bốc hơi nhanh tới mức tốc độ đường truyền hệ thống cũng không dò kịp là chạy đi đâu.
Ai vừa nãy còn bảo đứng dậy không nổi??!!
Hệ thống : [ C·hết tiệt thật! Ta phải đuổi theo. Chuyện Đế Tuấn với Hồng Quân hai ngươi tự giải quyết lấy đi. ]
Côn Bằng di chuyển về phía lão đệ một cách thận trọng.
"Nhìn ta giống quỷ ăn thịt người à?!" - Đông Hoàng Thái Nhất bật cười.
Côn Bằng : "Thì tự mình xem đi. Bản thân đánh giá là khách quan nhất."
Thái Nhất nâng tay phải lên, liền biến ra một cái gương soi, sau khi nhìn xong thật sự không cười nổi, trực tiếp ném thẳng xuống Vong Xuyên Hà. Tới bản thân hắn bị bộ dạng chính mình dọa sợ, không phải nói nhập ma sẽ rất ngầu và soái sao? Tiểu thuyết gạt người.
Mặt bị hủy đi một nửa thì thôi đi, giữa trán còn mọc ra cái sừng lớn. Chả trách khi chê bai ai đó đều lấy dung mạo như quỷ, dáng người như ma ra mà miêu tả.
Thoạt nhìn Thái Nhất đưa tay vuốt mặt, tiên khí từ đan điền bung tỏa phục hồi cho hắn diện mạo như cũ. "Huynh sao giờ mới đến?! Bộ cũng dính xuân dược của Minh Hà lão tặc à."
Côn Bằng kinh ngạc : "Cái thuốc thật mạnh, ta phải xả hết mới có thể bình tĩnh lại được.... Đệ cũng dính hả? "
Y khẩn trương ngó Thái Nhất bằng ánh nhìn dị thường. Thông thường xuân dược muốn giải thì chỉ có 1 cách là ''ấy ấy'' thôi. Nhìn trước nhìn sau ở đây làm gì có ai để ''giải tỏa'' hắn có té vô hũ muối cũng sẽ không thân mật với với đám cô hồn dã quỷ, chẳng lẽ....
"Ừm ta cũng dính dược." - Đông Hoàng Thái Nhất : "Huynh nhìn ta dữ vậy?"
Côn Bằng : "Nãy giờ ở đây chỉ có đệ và nam chính đúng chứ?"
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mài : "Đúng rồi?! Có vấn đề gì sao?"
Hồi nhỏ từng đọc Sherlock Holmes của nhà văn Arthur Conan Doyle. Câu nói ấn tượng nhất trong cả quyển tiểu thuyết bây giờ bất ngờ chạy ngang qua đầu Côn Bằng. Khi đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
Côn Bằng : "Chắc không phải như ta nghĩ đâu, hai người các ngươi sao có thể cùng nhau làm ra loại chuyện đó."
"Chuyện đó?" - À! Chắc có lẽ huynh ấy nhìn ra chuyện nam chính giúp mình luyện U Minh Phiên. Huynh ấy thông minh thế mà. - Thái Nhất thầm nghĩ.
Nếu y đã biết Thái Nhất cũng không muốn giấu, trực tiếp thừa nhận chuyện được nam chính giúp.
"Đúng vậy! Là tiểu tử đó hướng dẫn cho đệ. Làm xong thì bộ dạng thành ra như vầy."
Côn Bằng đứng hình, tên nhóc đó vậy mà dám... Ài da! Y thương cảm đi tới ôm lấy Thái Nhất an ủi.
"Lão đệ, ngươi vì cái cốt truyện này hy sinh quá lớn, yên tâm đi, chuyện mất mặt này ta hứa sống để bụng, c·hết mang theo, tuyệt đối giúp đệ giữ bí mật."
Hắn lần nữa khiến y đứng tim khi bảo có khi cả tam giới biết rồi. Bí mật quái gì nữa.
Tin tức sao truyền đi nhanh vậy được? Côn Bằng dặn trước hết cứ bưng kín chuyện, ai hỏi thì phủ nhận là được rồi, dù sao cũng là hai tên đàn ông, có để lại hậu quả đâu mà lo.
Nghe tới đây hắn lờ mờ hiểu ra vấn đề. Trách đối phương trí tưởng tượng quá tốt.