Chap 84 : Ma Hóa.
"Chẳng lẽ người chê ta là đá thô không thể mài thành ngọc? Ta tự thấy mình tư chất rất không tệ." - Nam chính quả này nhất định kiên trì đến cùng, bản thân y chú định tu kiếm nhưng mà cũng rất có hứng thú với huyền môn tiên đạo. Đặc biệt là huyễn thuật thiên diện biến hóa.
Huyễn thuật từ hệ thống không có cảm giác học, tùy tiện ném mấy cái thẻ ảo hóa theo mẫu có sẵn, không thể biến theo ý thích, còn không miễn phí.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tự xem bản thân là tu vi gì mà đòi bái ta làm thầy, ngươi không ngại nhưng ta ngại."
Năn nỉ một lát, nam chính quyết định dùng lại chiêu cũ, móc từ ngực áo ra mấy cái pháp bảo, kim quang chiếu sáng đến tận góc ngách tối nhất của u minh.
Đông Hoàng Thái Nhất bị hào quang vật báu sáng tới mù mắt, có điều mấy cái pháp bảo của nam chính thì sớm muộn gì cũng là của Phi Phi, mà của Phi Phi tức là của hắn.
Bày nhiều lễ vật như thế mà hắn không thèm nhìn lấy một món nào. Nam chính thầm khen cha vợ là chính nhân quân tử, coi thường kim tiền vật báu.
Hệ thống mắng nam chính, kêu y ít nhiều gì cũng có chút khí chất của đại đạo thánh nhân. Đi nhận chuẩn thánh làm thầy. Mất mặt quá.
"Thành đại đạo thánh nhân rồi?" - Hắn nhìn hệ thống, nó lập tức giả ngơ, cái gì cũng không nghe.
Nam chính : "Vâng! Tiểu tế chứng đạo lâu rồi, tưởng nhạc phụ có thể nhìn thấu được."
Nhìn thế quái nào được?! Đại ca à, ta chỉ là chuẩn thánh đỉnh phong, làm sao nhìn ra biến động tu vi của thánh nhân chứ?
Đông Hoàng Thái Nhất đối với tên quái vật này có chút bất lực.
Theo tuyến cốt truyện thì hệ thống bắt hắn - Một cái chuẩn thánh không hơn không kém, đánh xáp lá cà với đại đạo thánh nhân??
Giỡn với ta đó hả???
Hệ thống cười trừ rồi làm duyên bay lượn mấy vòng dỗ ngọt Thái Nhất, đối phương dù sao cũng là nam chính, buff xíu có làm sao đâu?! Từ đây tới lúc Xạ Nhật hứa sẽ không buff nữa. Cùng lắm kiếp sau nó bù đắp cho hắn là được.
Thái Nhất cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, vậy mà tính là buff chút xíu, hắn mà không phát hiện chắc tới lúc hai bên đánh thật sự, nam chính hắt xì thôi là xong rồi. Chẳng cần xuất chiêu.
Đúng lúc nói đến chứng đạo, nam chính lại bảo muốn đưa Thái Phi theo du ngoạn vạn cổ bí cảnh sắp tới, việc tu luyện ở hồng hoang nếu không có sự tán thành của thiên đạo thì đời này kiếp này cũng đừng mong thành thánh. Nàng ở lại đây, mãi mãi không có tương lai.
"Chuyện này để sau. Không biết vị trí tứ phương quỷ thần nên cho ai giữ mới tốt?" - Thái Nhất lãng tránh vấn đề đi. Nhanh chóng dời sự tập trung vào sổ sinh tử.
Nam chính. "Nhạc phụ, Phi Phi chỉ có ở cạnh ta mới có thể thành đạo, xin nhạc phụ nghĩ lại. Đừng để mọi chuyện giống như nhạc mẫu thì tất cả đã muộn rồi."
Hai mắt hắn bỗng cháy lên chân hỏa, sát khí phủ kín từ đầu đến chân phóng ra tới. Tên nhóc này ngang nhiên nhắc chuyện của Thường Hi trước mặt hắn. - "Ngươi có ý gì?"
Nam chính lưỡng lự giây lát xem có nên nói tiếp hay không, bản thân đã trốn tránh nhiều năm như thế. Xem ra cũng tới lúc nên nhìn thẳng vào vấn đề.
"Nếu từ đầu tiên tử chọn ta thay vì chọn nhạc phụ, tiên tử đã không c·hết!! Chẳng lẽ người muốn Phi Phi cũng chịu chung số phận nghiệt ngã đó?"
Bàn tay Thái Nhất biến thành Ô trảo móng vuốt, sắc bén bấu vào huyết hầu.
Sau tiếng phập xé rách huyết nhục. Thí Thần Thường xuyên thủng vào khuôn ngực Nghê Thường. Y dường như không có dự định phản kháng lại.
[ Dừng lại!! Dám đi quá giới hạn ta sẽ kéo xuống cửu thiên lôi kiếp. ] - Hệ thống phát đi một loạt cảnh báo. Dấu chấm than xuất hiện liên tục xung quanh.
Nam chính : "Tiền bối, không sao đâu."
Hệ thống : [ Không sao cái đầu ngươi... Còn ngươi nữa! Đông Hoàng Thái Nhất! Nghe ta nói không? ]
Thí Thần Thương công kích nguyên thần thánh nhân. Cho dù là đại đạo thánh cảnh cũng sẽ ảnh hưởng không ít, với lại theo tình hình Thái Nhất có dùng ma thương xé nát nguyên thần của nam chính thì y cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Vết thương phát sinh dị biến bắt đầu lan rộng, nhìn nam chính chật vật đối phó với nó, gương mặt hắn bộc lộ trạng thái hưng phấn nhưng liền sau đó phát giác bản thân không bình thường.
Thái Nhất vội rút v·ũ k·hí về rồi lùi dần ra giữ khoảng cách, bối rối đến nổi cầm không chặt đánh rơi thần thương xuống đất.
Hệ thống quay qua chửi đổng nam chủ, nó điều hành mấy cái vị diện rồi mới gặp cảnh éo le này, drama không giống ai.
Đắm chìm trong đống cảm giác hỗn loạn vừa rồi chưa thoát ra được, Đông Hoàng Thái Nhất nghi ngờ bản thân có phải bắt đầu sinh ra tâm ma?
Tự nhiên thấy khoái cảm khi người khác chịu thống khổ?! Hắn trước giờ có phải loại biến thái vậy đâu.
"Không thể nào! Tinh thần lực của ta vững như thế, sao có thể sinh tâm ma."
Khi Thái Nhất đang phát cuồng trong đống câu hỏi, Côn Bằng chạy bộ tới, âm khí ở U Minh vực khiến người ta không vận khí nổi, vô phương phi hành. Đã vậy khắp mọi ngã đường đều là cô hồn dã quỷ c·hết oan, căn bệnh yếu bóng vía được dịp bộc phát, cả đoạn không ngừng niệm a di đà phật liên hồi.
Bắt gặp cả hai, y phát hiện hình như có chút vấn đề nhỏ ở đây.
Ngoại hình giống hệt ma đầu của huynh đệ tốt làm cho Côn Bằng bất an, Kim bào, đầu tóc đều chuyển đen, nửa bên mặt hắn ma khí bám kín, đôi nhãn cầu đỏ ngầu. Giờ thì khí chất chuẩn phản diện rồi, thêm quả chân đi không chạm đất nữa là đủ combo dọa người.
Côn Bằng lê chân nhích từng bước lại gần nam chính. Mắt không dám rời khỏi Thái Nhất.
Nghê Thường dựa người vào tản đá gần đó tự băng bó v·ết t·hương ngoài da, Côn Bằng nghe xong sự tình sém chút nữa đánh người. Thằng nhóc này có vấn đề thần kinh sao? Biết tính tình cha vợ mình không được ôn nhu còn nói mấy lời kích động như thế.
Côn Bằng : "Hắn chưa g·iết ngươi là còn hiền chán.... À! Đế Tuấn không có tới đây chứ?"
Nam chính nhún vai. "Không?! Thiên đế không đến. Thiên đình phát sinh chuyện gì sao?"
Côn Bằng : "Cả tam giới biết Thái Nhất dính líu La Hầu rồi."
"Tưởng gì, đây là việc nhỏ mà." - Nam chính bật cười. "Nhưng mà sao yêu sư biết, không phải đang vui vẻ với Thiết Phiến công chúa à?"
"Bé cái mồm thôi." - Côn Bằng hốt hoảng che miệng tên nhóc này lại, lỡ như xúi quẩy lọt vào tai Minh Hà, y sẽ c·hết cực kì khó coi. "Chuyện này mà ngươi bảo nhỏ hả? Mà ngươi biết La Hầu là nhân vật nào không?"
Nam chính tự hào. "Dĩ nhiên là biết, hắn là tiểu đệ của ta."
"Là ma tổ." - Côn Bằng tặc lưỡi. "Kẻ thù truyền kiếp của đạo tổ, phen này tam giới loạn..."
Khoan!! Từ từ. Trong một khoảng khắc, hai lỗ tai Côn Bằng bỗng nhiên điếc ngang. "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Có gì mà yêu sư ngạc nhiên dữ! La Hầu là tiểu đệ của ta, lúc lịch luyện đã ra tay trợ giúp hắn đột phá nên nhận ta làm lão đại." - Nam chính tỉnh bơ nói ra. "Nếu mà La Hầu có thể đánh ngang tay với Hồng Quân thì tính ra ông ta cũng đâu có mạnh lắm đâu."
Mẫu thân nhà nó, ngươi là nhân vật chính, ngươi mạnh nhất được chưa.