Chap 76 : Lai Lịch Luân Hồi Tử.
"Địa Vực!" - Hậu Thổ hô lớn.
Mặt đất nhấp nhô rồi nứt toát ra, dưới đất phun lên nhiều hố đất đá, chúng hình thành các dãi núi cao để làm bình phong che khuất tầm nhìn của Đông Hoàng Thái Nhất, nàng cùng đá đất dung hòa thành một thể, muốn nhân lúc hắn không để ý để nương theo địa hình đến chỗ Vong Xuyên.
Cảm giác đau lòng xâu xé tâm can Hậu Thổ, bộ dạng lờ đờ nửa tỉnh nửa say của hắn cùng từng thớ da thịt bị lấp kín bởi ma văn cổ ngữ, từ vai chạy dọc xuống phần lưng mọc ra đầy rẫy gai nhọn, vị trí đan phủ dưới rốn có một con mắt quỷ đói khát liên tục hút lấy âm khí từ đám linh hồn quanh đó.
Nàng ném xuống nỗi sợ, không dám chần chừ thêm phút nào nữa liền nhanh bước về hướng bờ sông.
Về phần hắn, xác định dao động khí tức của nàng ra khỏi phạm vi gần đó đã vươn người đầy thỏa mãn, ma đan ăn sống linh hồn mang những đợt sóng năng lượng bổ dưỡng tràn ra khắp toàn thân, cảm giác thống khoái này thật khó diễn tả bằng lời.
"Khác gì ăn buffe đâu. Đã thật." - Thái Nhất chép miệng, vẫn đưa mắt tìm kiếm ''thức ăn'' thêm, ma đan bị bỏ đói từ đợt ở Vạn Cốt Thiên Sơn tới giờ, xung lực của Âm Dương thạch kia vô tình phóng thích ma tính của nó, bất quá cũng hết cách chỉ đành thả ra cho nó ăn no nê một bữa.
Sau lưng hắn bùng lên ngọn lửa tím, Minh Thư phóng thích 18 sợi xích hồn tương đương 18 nghiệp ác lớn để trói buộc nguyên thần Đông Hoàng Thái Nhất kéo lê dưới đất.
"La Hầu ghê gớm thật, bị lưu đày bên ngoài thiên ngoại thiên cũng thu phục được con rối tốt thế này. Hắn muốn giở trò gì nhỉ?"
Luân Hồi Tử từ tốn lại gần hắn, bộ dạng khẩn trương chạy trốn khi nãy hóa ra cũng diễn tuồng cho Hậu Thổ xem. Y tin rằng hắn bị tẩu hỏa nhập ma điên điên khùng khùng nên không thể phá giải. Ông ta lấy ra một cái đỉnh đồng lớn, bên trong cuồn cuộn hai dòng nước đen trắng quỷ dị.
Quyết pháp niệm ra. Ma thủy như có ý thức tự bay ra khỏi đỉnh tràn vào người Thái Nhất, trong chốc lát đã nhấn chìm và bao bọc hắn thành cái bọc trứng nước.
Luân Hồi Tử :
"Đường lớn không đi, lại học đòi tu ma, ngươi cũng đừng trách lão tử."
"Luyện!"
Minh Thư bổ trợ lư đỉnh, trút xuống ma hỏa, phối cùng ma thủy trong đỉnh bắt đầu tế luyện, tay trái ông ta hút lấy Âm Dương thạch mảnh vỡ nằm la liệt dưới đất ném vào trong tạo nên cột khí hỗn tạp màu đen, 18 sợi xích hồn cố định hắn rung lắc kịch liệt.
Chỉ một lát sau, cả người Thái Nhất cùng thủy hỏa chi khí đông thành tượng đá.
"Tốt! Rất tốt... Hahaha!" - Khuôn mặt Luân Hồi Tử hiện rõ nét đắc ý, lần này đúng là ngoài mong đợi. "Lát nữa chỉ cần lựa lời nói với con ả kia, để cô ta mang công lực cả đời mình bổ trợ thần thạch, đủ âm dương chi khí. Bản nguyên của ta sẽ phục hồi. Tới lúc đó, cái mẹ nó thiên đạo, Hồng Quân, La Hầu... Tất cả các ngươi sẽ không được sống tốt."
Rắc!
Rắc... Rắc!?
Vài tiếng nứt vỡ ban đầu rời rạc rồi trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt Luân Hồi Tử kéo căng ra, không rời mắt khỏi 18 sợi xích hồn đang nối khối đá với Minh Thư đứt thành từng khúc. Ông ta phun ra ngụm máu đen, thần thạch tích tắc hóa trăm ngàn mãnh vụn.
Đông Hoàng Thái Nhất bước ra, hắn mang đôi mắt thù địch đặt lên người Luân Hồi Tử. "Sứ giả thiên đạo lấy nguyên thần người khác bồi bổ, thủ đoạn tà đạo kém gì đâu."
"Ngươi còn sống." - Lão hai mắt đỏ rực lửa giận.
Không luyện hóa được cực dương chi khí còn bị vỡ nát tâm mạch. Âm Dương thạch tinh túy khó khăn lắm mới góp nhặt bồi dưỡng được. Chỉ trong một khắc không còn gì cả.
Luân Hồi Tử rống lên, thân ảnh biến mất, không gian khuynh đảo dữ dội. Sáu luồng hỗn độn chi khí hội tụ về, trên nền trời U Minh vực hiện lên sáu con mắt lớn.
Thái Nhất siết chặt pháp bảo trong tay, dù luôn có niềm tin mạng mình ngoài nhân vật chính ra không ai có thể lấy được nhưng hiện tại hắn lại cảm giác nguy cơ trùng trùng.
Từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ nhìn thấu tu vi của gã, trong sách càng ít thông tin, chỉ biết gặp người này xong Hậu Thổ liền hóa luân hồi. Ít khi đề cập sâu xa hơn.
"Cái tên này rốt cuộc là ai?"
"Luân Hồi Ma Thần tàn hồn đó mà. U Minh giới này là ông ta năm xưa c·hết đi hóa thành. Thế nào lát nữa cũng tìm cách dụ lấy bản nguyên của Hậu Thổ vu tổ và người để tự diễn hóa ra lục đạo luân hồi, xong mang đặt điều kiện với thiên đạo để khôi phục trạng thái vật chất. Âm mưu khống chế bánh xe vận mệnh chứng đạo rồi đi trả thù thiên hạ." - Nam chính từ bao giờ đứng lột vỏ chuối ăn ngon lành bên cạnh hắn, chỉ trỏ vào sáu con mắt trên cao kia giải thích tường tận như đọc thuộc lòng.
Đông Hoàng Thái Nhất bị con rể làm cho giật mình. Tiểu tử thúi này đến đi như ma, không hình không dạng. Cả hơi thở cũng không cảm nhận được.
Nam chính cắn nửa trái chuối xong vẫn không nghe hắn hỏi gì mình liền sốt ruột. "Nhạc phụ người không hỏi tại sao ta biết à? Không thắc mắc ta tới lúc nào luôn?"
"Mắc gì ta phải hỏi khi biết câu trả lời. Đến rồi thì xử lý chuyện ở đây đi." - Dùng đầu gối nghĩ cũng biết là hệ thống mách nước, hỏi cũng bằng thừa, Thái Nhất chẳng buồn quan tâm đến, hắn trực tiếp bàn giao lại rồi xoay người đi tìm Hậu Thổ.
"Nhạc phụ đại nhân, không biết người với vu tổ đã làm ''cái kia" chưa?" - Nam chính mĩm cười ghé tai hỏi vừa đủ nghe.
Thái Nhất cau mài, té ra chuyện Hậu Thổ cũng không phải tự nhiên mà xuất hiện đúng lúc nhỉ? Đều là chuyện tốt thằng nhóc này làm. Xong rồi, ngươi xong chắc rồi.
"Ăn từ từ thôi, khéo đây là trái chuối cuối cùng ngươi ăn đấy, tý nữa ra ngoài biết tay ta." - Hắn gằn giọng. Nói xong biến mất tại chỗ, không lưu lại chút khí tức.
Nam chính đưa tay gãi đầu. Y đã làm gì sai???
"Khốn kiếp! Các ngươi coi ta không tồn tại à?" - Luân Hồi tử bạo nộ. Thi triển thập thiện nghiệp lực bủa vây nam chính, U Minh giới bị y giằng xéo mạnh. Không gian vỡ vụn. Ma hồn kêu gào thảm thiết.
"Chút trò vặt đòi khó dễ cha vợ ta." - Nam chính hô lớn, trên tay hắn không cầm một món pháp bảo nào cũng dễ dàng tóm lấy dòng thời gian trường hà, bài xích tác động của lão ta lên không gian trong U Minh vực. Tiếp đó với tay ra sau rút ra Xạ Nhật Thần cung ngắm bắn xuyên thủng hai trong sáu con mắt.
Tốc độ nhanh đến mức Luân Hồi Tử không kịp thi triển ẩn thân.
"Là Hồng Quân phái ngươi đến đối phó ta sao?!"
Nam chính lấy đà, chân trước đặt một góc nghiêng người kéo căng dây cung. "Trách ngươi chọc phải người ngươi không nên chọc."
Mấy cái nhãn cầu lơ lửng trên cao xung động, : "Giết ta không dễ thế, ta một phần kí thác luân hồi trật tự, cũng nắm giữ một phần tạo hóa, hủy diệt, vận mệnh và t·ử v·ong."
Nghê Thường nhướn mài. Luân Hồi Tử coi hắn là con nít ba tuổi à? Ma thần sơ khai vô tình cảm ngộ, tu luyện theo luân hồi đạo, không phải chân chính luân hồi lựa chọn. Nếu không đã tự mình diễn hóa ra lục đạo chứ đâu vất vả đi tìm người hữu duyên. Người dẫn đường không hơn không kém.
"Luân hồi ma thần, đối với tứ đại chí cao quy tắc của đại đạo, thì chí cao pháp tắc của thiên đạo không có ý nghĩa gì hết."
Ông ta nghe thế liền rung người, bầu trời một mảng hóa đỏ au như máu. Có thể nghe rõ tiếng mạch đập thình thình. Cái gì mà đại đạo, cái gì mà thiên đạo, người trẻ tuổi tại sao lại biết những chuyện sâu xa này.
"Ngươi... Ngươi chẳng lẽ..."
Thiên mệnh chi tử để lại một nụ cười lạnh. Thanh âm xuyên thấu vào tai đối phương, từng chữ một vang lên tựa hồi chuông báo tử.
"Đối với thời gian, t·ử v·ong là vô nghĩa."
"Đối với không gian, hủy diệt không có giá trị."
"Đối với lực lượng, vận mệnh không có tác dụng."
"Đối với vĩnh hằng, tạo hóa không tồn tại! Tóm lại thiên đạo không có tư cách quản ta."
"Ngươi là đại đạo thánh cảnh?!!! Không!!!"
Xạ Nhật Thần Tiễn rời khỏi cán tự động chẻ làm bốn mũi tên, bắn thủng cả không gian, thổi bay mọi thứ trên đường đi. Cư nhiên cũng đem Luân Hồi Ma thần tàn hồn hủy diệt.