Chap 75 : Âm Dương Thạch.
Họ đi được một lúc liền nhìn thấy phía trước là một tảng đá cao gần trượng nằm cạnh bờ sông, cô hồn lệ quỷ vây quanh, cảnh tượng vô cùng rùng rợn.
"Nhìn thấy ghê quá." - Hậu Thổ uể oải đặt mấy khúc gỗ độc mộc xuống bên canh, đám vong hồn bu kín như bưng quanh khối đá lạ làm bầu không khí lạnh hơn theo từng khắc.
Theo hắn biết cõi âm gian bên bờ Vong Xuyên cũng có một khối đá gọi là Tam Sinh Thạch vô cùng nhiệm màu, có thể soi ra nhân quả ba đời. Chẳng lẽ tảng đá này là Tam Sinh Thạch.
Đông Hoàng Thái Nhất bước đến trước, muốn nhìn rõ hơn chút. "Cút!"
Tiếng quát khiến đám âm linh sợ hãi dạt ra để lộ ba chữ Âm Dương Thạch cũ kỹ bám đầy rêu phong.
Âm Dương thạch? Không phải tam sinh thạch sao?
Hắn tò mò đặt tay lên, khi phát hiện ra tản đá tồn tại một nguồn năng lượng lạ thì liền rút muốn về nhưng không được, cơ thể như bị dán chặt vào nó, lực hút khổng lồ kéo căng nguyên thần.
Khi Hậu Thổ muốn tới gần, Thái Nhất dùng chút tỉnh táo cúi cùng cảnh báo nàng lùi lại. Ngay sau đó cả người vô lực khuỵu xuống, lực hút kia chưa có dấu hiệu ngưng lại, khu vực đan phủ bị tác động mãnh liệt nhất.
Khối đá đổi thành màu đỏ, nó cũng khiến tầm nhìn của hắn trở nên vặn vẹo, bắt đầu nghe thấy rất nhiều tiếng nguyền rủa, xì xào của những kẻ mình đã từng g·iết.
Lúc này sáu luồng hỗn độn chi khí ngoài cửa Huyết Hải lại hiện ra, thái dương chân hỏa ngăn cản bước chân Hậu Thổ đến gần trợ giúp, nàng bất lực đứng ngoài gọi to.
Ma văn bạo phát từ bàn tay lan rộng ra toàn thân, rồi ăn mòn lên mặt.
Âm dương thạch rung lắc mạnh, nó bừng lên sắc tím chói lòa trước khi nổ tung thành vô số mảnh vỡ, cô hồn dã quỹ được giải thoát, hò hét đầy phấn khích.
"C·hết rồi! C·hết rồi! Thần thạch nổ rồi! Đại họa giáng xuống. Mau chạy đi." - Luân Hồi Tử lao tới tóm lấy Hậu Thổ mang đi. Nàng ta vùng vẫy cự tuyệt, nằng nặc đòi quay lại thì bị mắng cho một trận.
Y toát mồ hôi hột giải thích. Âm dương thạch là trấn hồn chi bảo, sự tồn tại của nó kiềm hãm đám oan hồn không cho chúng chạy loạn, thứ này vốn có thể ngự vạn linh, vậy mà trong nháy mắt nát thành cám.
Trong người tên tiểu tử đó rốt cuộc có bao nhiêu oán niệm!?
Mà oán niệm cũng không tới nổi này... Hay là đối phương luyện phệ hồn để nâng cao tu vi?
Phệ hồn là thủ đoạn của ma tu sĩ, ma tu nuốt hồn, nuốt xác, tội ác tày trời, còn tên này từ đầu đến chân đều là tiên khí, thậm chí còn có khí vận gia trì. Sao có thể chứ?
"Ngươi mau nói thật cho ta biết, bằng hữu của ngươi lai lịch gì?" - Luân Hồi Tử kinh hãi. Y chọn tới chọn lui, chọn hết mấy ngàn năm lại chọn trúng ma đạo nhân. Để người tu ma nắm Luân Hồi pháp tắc tam giới sẽ đi về đâu?
Hậu Thổ. "Hắn là yêu tộc Đông Hoàng, thái dương kim ô."
Luân Hồi Tử. "Yêu tộc thiên đế? Vậy càng không thể là ma tu sĩ. Tiên thiên sinh linh sao có thể nhập ma? Không được! Ta phải vấn thiên, hỏi xem tại sao chuyện vô lý này lại xảy ra."
"Chạy??!" - Ma khí đuổi đến, thân ảnh Đông Hoàng Thái Nhất với nửa khuôn mặt đen kịn bước ra từ trong bóng đêm, tay hắn còn cầm theo cây thương dọa người.
"Thí Thần Thương hả? Còn gì tệ hơn nữa không trời." - Luân Hồi Tử kinh hãi kéo Hậu Thổ tiếp tục chạy. Thứ đó mà đâm trúng nguyên thần thánh nhân cũng khó toàn.
Cả hai rúc vào một hốc cây c·hết khô, Hậu Thổ sốt ruột luôn miệng hỏi Thái Nhất bị làm sao, còn có phần oán trách ông ta vỗ ngực xưng danh thiên đạo sứ giả mà đụng chuyện chỉ biết chạy.
Luân Hồi Tử :
"Hắn đi phệ hồn người ta để luyện tu luyện dẫn tới nguyên thần không sạch sẽ, Âm Dương thạch có tác dụng trói buộc dạng linh hồn này, lúc nãy hai bên cọ xát nhau, thần thạch trói không nổi bị phản phệ lại nổ tung còn nguyên thần bằng hữu ngươi bị ảnh hưởng suy yếu, chấp niệm của đám ma hồn bị hắn nuốt đang phản kháng làm hắn gần giống tẩu hỏa nhập ma."
"Tóm lại là nhân quả báo ứng, hắn mà không phệ hồn người ta thì cũng đâu tới nổi." - Ông ta nổi giận nói. Giờ Luân Hồi đạo chưa xong thì thần thạch vỡ, không bao lâu nữa oán hồn sẽ chạy loạn khắp nơi, thiệt không biết tính sao luôn.
Giờ làm gì có thời gian vấn thiên, lỡ giữa chừng đối phương xông tới đập c·hết không kịp ngoáp thì sao.
Hậu Thổ : "Chẳng lẽ chỉ có một cái thần thạch để trấn yểm."
Luân Hồi Tử thở dài. Chợt nhớ đến đá đó dù sao cũng là thần thạch từ thuở khai thiên, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, Hay là giờ thử lấy tinh hoa của tu sĩ cho nó dưỡng, biết đâu...
"Ngươi có nguyện vì chúng sinh hy sinh thân mình không?"
"Ý tiền bối là gì?"
Ông ta nhìn nàng, mặt không mấy hy vọng lắm cho phương án này. Dù sao thì ai muốn làm tản đá lưu lại nơi này mãi mãi.
"Dùng tu vi cả đời của ngươi cùng thần thánh mảnh vỡ hòa làm một, quên hết hồng trần, đời đời kiếp kiếp ở lại trấn linh."
Hậu Thổ : "...."
"Bỏ đi bỏ đi, coi như ta chưa nói gì."
Ầm, Ầm!!! Tiếng đất đá vỡ nát, thêm mấy ngọn núi nữa bị nghiền thành tro. Đông Hoàng Thái Nhất điên cuồng đập phá mọi thứ không có chủ ý.
"Vậy còn Thái Nhất? Có cách nào làm hắn trở lại như cũ không?" - Hậu Thổ lay tay Luân Hồi Tử, thật ra ông ta cũng không rõ, tẩu hỏa nhập ma đúng ra là tính như bị điên, cả đời sẽ không tỉnh táo được nữa.
Luân Hồi Tử : "Hay là thử kiếm vật gì hay thứ gì quan trọng nhất với hắn, lấy ra kêu gọi nguyên thần hắn tỉnh dậy là xem."
"Vậy để ta, ta nghĩ mình là quan trọng nhất với hắn." Hậu Thổ nghe vậy liền định tự mình ra đó gọi.
"Ngươi làm ơn suy nghĩ kỹ lại dùm cái. Ngươi đủ quan trọng thì lúc nãy hắn đã không xách giáo dí chúng ta rồi." - Ông ta xua tay.
Hậu Thổ chợt nhớ ra hắn rất hoài niệm Thường Hi, nhưng nàng ta c·hết rồi còn đâu.
"Đúng rồi! Ngươi chờ ta! Cái lông thỏ của Thường Hi cô nương vừa rồi rơi xuống sông Vong Xuyên. Ta lập tức đi tìm."
"Mau lên, mau lên!!!" - Luân Hồi Tử hối thúc.