Chap 77 : U Minh Phiên.
Sau khi sáu con mắt ma thần bị hủy, bầu trời U Minh trở lại tối tăm nhưng đồng thời cũng lộ ra chi chít vết rạn, quá rõ ràng! Nơi này vốn do thân thể cùng chấp niệm của lão diễn hóa ra, tàn hồn cuối cùng đã tiêu tán, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nam chính thu lấy Minh thư, bảo đỉnh. Phân vân nên giao cho Thái Nhất hay là Hậu Thổ.
"Thí luyện vạn giới sắp tải xong rồi. Còn rất nhiều chuyện phải lo. Hay là đưa cho Hậu Thổ đi." - Giọng nói máy móc từ hệ thống nhắc nhở, nó giờ chẳng dám lớn tiếng áp đặt nam chính, dù sao đối phương chẳng còn là tên nhóc đặt đâu ngồi đó.
[ Tàng cổ thí luyện đang tải : 93% ]
Thời gian chuẩn bị khởi hành không còn nhiều. Cân đo đong đếm một lượt, nam chính quyết định theo cốt truyện, đi tìm Hậu Thổ trao cơ duyên cho nàng trước rồi nghĩ cách khác giúp đỡ cha vợ sau.
Về Đông Hoàng Thái Nhất, vốn tưởng có thể xoay chuyển sự kiện nào ngờ phút cuối nhân vật chính xuất hiện, trực tiếp vứt hết hy vọng của hắn vào thùng rác luôn.
Cho nên đành tiếp tục phương án dự phòng ban đầu, tìm chỗ âm khí nặng nề để lập tế đàn.
Đem U Minh Phiên làm vật dẫn, dùng âm linh luyện hồn kỳ, cờ quỷ luyện thành có thể dùng mở cổng sau của Quỷ Môn Quan. Sau khi hắn cùng Đế Tuấn c·hết thứ này sẽ giao lại cho Phi Phi, yêu giới không sáng tạo được thì thông qua nó sẽ giúp yêu tộc đoạn đường sinh cơ cuối cùng.
Hắn nén ma khí bên dưới hạ đan điền tràn ra, hơi nóng tỏa xuống mặt đất, mỗi bước chân đều thiêu đốt vật chất tạo ra ngọn lửa âm ma mị.
Tiếp đó tới công đoạn khó nhằn nhất, Thái Nhất cắm U Minh Phiên xuống đất, trích máu vẽ ma văn lên lá cờ.
Bởi vì La Hầu mở ma đạo, cũng kiêm luôn sáng tạo ma văn, ma tu muốn sử dụng bất cứ ma chú hay công pháp truyền thừa nào của ma tổ bắt buộc phải vẽ ma văn lên vật dẫn. Có thể hiểu nôm na như chữ ký độc quyền.
Trước đây ỷ lại ma văn lưu lại sẵn trên Thí Thần Thương, có việc cần đến thì chỉ nhìn rồi copy vẽ theo là xong, tuy nhiên giờ đụng chuyện mới phát hiện ma văn của La Hầu là dạng chữ tượng hình tự chế. Bút tích xấu đến thần sầu quỷ khóc.
Hắn vẽ tới đoạn cuối, nhìn mãi hình ảnh trên ma thương không biết đang mô tả cảnh con khỉ đang cầm cành cây hay là trái chuối?? Thử đi thử lại đều không phải.
Nhiều khi nguyên nhân ma tu sĩ thường bị tẩu hỏa nhập ma do trong quá trình tu hành vẽ không đúng phù chú của ma tổ, tức quá máu dồn lên não.
Đám âm linh đứng chờ huyết hoàn thành để hấp thụ tiên huyết mà sốt cả ruột, chúng la hét ầm ĩ bên ngoài vòng tròn lửa tạo nên cảnh quang lộn xộn.
"Các ngươi ồn ào quá đi mất, gấp đi đầu thai à??!" - Hắn cau mài rủa thầm, cứ như vầy không ổn xíu nào, dùng máu làm dẫn, cứ sai rồi sửa, lát nữa có khi cạn máu vẫn chưa đâu vào đâu.
Nam chính tìm tới tìm lui, cả đoạn Vong Xuyên rộng lớn không thấy Hậu Thổ mà bắt gặp hắn đang ngồi trên bờ vẽ vẽ tô tô đó rất lâu.
"Nhạc phụ, cần ta giúp gì không?!"
"Sao lại đi qua đây??? Đi lo giải quyết Luân Hồi ma thần dùm đi, tên đó mà đến sẽ phá hỏng chuyện của bổn hoàng." - Ai còn trông chờ chứ nam chính thì giúp được gì, hắn tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh còn không nhìn ra, nam chính ngốc như thế tốt nhất tránh xa xa dùm cái.
"Luân Hồi ma thần?! - Nam chính phì cười. Giơ ống tay áo lên chỉ vào trong đó. - "Nhạc phụ yên tâm, hắn không còn cơ hội làm phiền người nữa đâu. Ta cho hắn bốc hơi rồi thu lấy luân hồi chi khí rồi."
"Cái... Cái quái gì?" - Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mài.
Bốc hơi??! Ma thần có phải ma xó hay ma gà đâu mà nói bốc hơi là bốc hơi. Lời này tên ất ơ nào nói thì chắc chắn là bốc phét, nhưng đây là nam chính, có thể lắm chứ.
"Rồi ngươi làm gì mà hắn bốc hơi được vậy?!" - Thái Nhất hỏi thăm dò, khuôn mặt xanh lét như đang coi phim kinh dị ngay lúc cao trào.
Nam chính : "Một mũi trục nhật tiễn là xong. Còn tưởng hắn lợi hại lắm."
Hắn nuốt nước bọt xuống cổ họng mà cảm giác như bị mắc nghẹn cơm nắm. Một mũi trục nhật tiễn, bay ma thần.
Cái hệ thống c·hết bầm này có cần buff khủng như thế không? Kiểu này chả cần trúng tên, đứng một bên hứng gió lúc thần tiễn bay ngang qua thôi cũng đủ đi chầu ông bà rồi.
Vừa nói tên quái vật kia lấy ra Minh Thư và sáu luồng hỗn loạn chi lực như khẳng định cho hắn thấy y nói thật.
Nam chính giải thích ban đầu định Luân Hồi pháp tắc giao cho hắn nhưng nghĩ kỹ lại làm thế sẽ bị thiên đạo dòm ngó, Hồng Quân khó để yên nếu luân hồi lọt vào tay yêu tộc.
Tưởng gì, chuyện này Thái Nhất đã lường trước rồi, cơ duyên chính xác rơi trên người Hậu Thổ. Cùng lắm không giành nữa.
Sợ hắn nghĩ nhiều, đứa con rể nhắc khéo cho dù Hậu Thổ tổ vu có chứng đạo cũng tuyệt đối không tổn hại yêu tộc. Còn buộc miệng nói trên thế gian này không có bạn bè thiên thu cũng không có kẻ thù vĩnh cửu.
Lấy ví dụ như hai người họ trước đây không lâu còn rất căng thẳng. Giờ thì không phải ''tiểu tế'' thì ''nhạc phụ'' tình cảm thế còn gì.
"Nói xong chưa? Ngươi đi đi, đừng quấy rầy ta." - Hắp trả lời xong liền quay lại tế đàn tiếp tục vẽ huyết chú.
Từ đầu đến cuối có thể nhìn ra chỉ có nam chính là kiểu người từ bi hỷ xả. Đông Hoàng Thái Nhất sẵn lòng bỏ qua cho nam chính chuyện Thường Hi một phần vì con gái, một phần vì hắn cũng đã hại tỷ tỷ của y nên xem như nhân quả tuần hoàn, có vay có trả.
Với vu tộc,hai bên thù oán kết sâu còn hơn vực thẳm, khó lòng hóa thù thành bạn nổi.
Nghê Thường vốn còn muốn mở miệng nhờ nói giúp với Phi Phi nhưng xem tình hình đã chọc tức cha vợ nữa rồi.
Y chợt nhìn đến cái hình trên Thí Thần Thương rồi nói vu vơ. "Ma tổ thật thích ra vẻ quá, rõ ràng đánh thua đạo tổ còn vẽ bậy bêu xấu người ta."
Thái Nhất : "???"
Nam chính : "Không phải đạo tổ bản thể là địa trùng [ giun ] ma tổ là khỉ sao? Vẽ con khỉ tóm cổ địa trùng, rõ ràng cố tình."
Thái Nhất vừa nghe như được khai sáng! Hóa ra là con giun, thế mà hắn nhìn cả buổi không ra.