Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 74 : Thanh Tẩy Vong Xuyên Hà.




Chap 74 : Thanh Tẩy Vong Xuyên Hà.

Luân Hồi Tử đã xuất hiện, đồng nghĩa với việc luân hồi sắp hiện thế, hắn không còn nhiều thời gian nữa.

Đông Hoàng Thái Nhất ánh mắt thâm hiểm, lặng lẽ bước đến phía sau nữ nhân đang đứng thất thần bên bờ sông Vong Xuyên, trên tay tế sẵn ra Hỗn Độn Chung, chỉ cần không có Hậu Thổ nữa, thì sẽ không còn ai hóa Luân Hồi.

Nàng vẫn không hay c·ái c·hết đang cận kề mà cúi người đặt ngọn đèn minh đăng xuống.

"Diễn hỏa hồng diêm, vạn pháp chi nguyên...." - Pháp quyết đột ngột ngừng lại, Đông Hoàng Thái Nhất hạ xuống thần chung, đôi mắt kinh ngạc nhìn theo Hậu Thổ tổ vu bất chấp vong xuyên độc thủy ăn mòn da thịt bước xuống dòng nước lạnh chứa trăm vạn âm linh.

"Thái Nhất ngươi đợi ta một chút, ta mang độc mộc bắt cầu cho ngươi vượt qua Vong Xuyên hà." - Hậu Thổ tiếp tục tiến ra giữa dòng.

Độc thủy lúc này đã dâng tới thắt lưng. Đứng trên bờ hắn có thể thấy rõ mồn một cảnh tượng nước sông sôi lên sùng sục. Từng mảnh thịt trên người nàng bị đốt bốc lên âm hỏa sắc xanh, nhìn thôi cũng đã tột cùng đau đớn.

Hắn nghĩ vạn lần cũng không nghĩ đến chuyện này, hai tộc vu yêu huyết hải thâm thù suốt mấy vạn năm, ai cần nàng ta bắt cầu, ai cần nàng ta tốt với hắn.

"Làm chuyện vô bổ này ta không cảm kích ngươi đâu." - Đông Hoàng Thái Nhất nói vọng theo.

"Coi như là vì ta muốn thành thánh, ta tự làm tự chịu." - Hậu Thổ tầm nhìn mịt mờ, nhục thân như muốn tan chảy ra. "Sắp tới rồi!"

Ngay lúc nàng chạm vào thân gỗ thì Vong Xuyên hà có biến hóa, từ bên dưới độc thủy ngoi lên một con ác xà ba đầu hung tợn. Nó nhận ra họ không phải n·gười c·hết liền nổi giận. Chốc lát cả dòng sông dậy sóng, bên dưới hiện ra cơ man nào là xoáy nước. Đám âm linh cũng trở nên dữ tợn bất thường lao vào t·ấn c·ông Hậu Thổ.

"Biết ngay thế nào cũng có chuyện." - Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu. "Ngưng!'



Keng Keng Keng!!

Thiên giới chi bảo bạo phát ba ra tiếng lớn, đóng đinh lại dòng thời gian.

Vạn vật đông cứng, chỉ có đôi mắt hung mãnh của con ác thú là xao động đầy giận dữ, hắn lướt tới chỗ Hậu Thổ đưa tay ra liền bị một trong ba cái đầu của ác xà vồ tới nuốt lấy, hàm răng sắt nhọn đẫm nước bọt của nó sập xuống chưa lâu đã bị cưỡng chế mở ra, Thí Thần Thương nằm chễnh chệ đâm xiên qua cổ họng tới đỉnh đầu.

Con quái thú la hét ầm ĩ lên, cổ họng làm nó đau đớn và liên tục đập người xuống đất, cuối cùng con vật quyết đoán dùng một trong hai cái đầu còn lại cắn cái đầu b·ị t·hương vứt đi rồi trầm mình xuống sông để tiến vào trạng thái hồi phục.

Sóng nước bắn lên bờ quá mạnh vô tình cuốn ngọn đèn minh đăng lật úp làm cho sợi lông Kim Ô rơi xuống nước, Thái Dương Chân hỏa trong người hắn sớm đã cùng Nghiệp Hỏa Hồng Liên phối hợp lẫn nhau, hai cái tịnh hỏa gặp ma khí được dịp bùng lên, mang Vong Xuyên hà trở thành biển lửa sáng rực.

Đông Hoàng Thái Nhất rất chật vật mới có thể chui ra từ trong cái đầu ác xà, còn chưa kịp thở đã nhìn thấy hỏa diệm béng đến chỗ Hậu Thổ, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc đã hóa bản thể bay tới dùng Ô trảo quắc lấy nàng ta rời khỏi đi.

Tứ bề rất nhanh đã bị thiên hỏa bao phủ, con ác xà dù lặn sâu bên dưới cũng bị sức nóng ảnh hưởng tới, nó hốt hoảng chạy loạn lên bờ, khói lửa đốt cháy đôi mắt, cuối cùng con vật cuộn mình lại thành tư thế bào thai che chở cho phần bụng nổi cộm lên, nằm co ro chịu trận.

Cả hai kiếm một chỗ ngồi thở, cuối cùng đã bình an vô sự, Thái Nhất mệt mỏi muốn c·hết, để dùng được bản thể trong điều kiện không có mặt trời đã phải rút ra toàn bộ linh khí.

Bên cạnh Hậu Thổ cũng hồn vía lên mây, sém chút nữa thành cây đuốc sống, nàng vô tình trông thấy con ác xà đằng xa bỗng cảm thấy tội, cái bụng to như thế rất có thể là đang mang thai, thế là nổi lên thiện tâm quay sang năn nỉ Đông Hoàng Thái Nhất cứu con quái vật.

Hắn nghe xong phải vuốt mặt mấy cái để bình tĩnh lại, vốn còn đang hả hê chờ lửa cháy lát nữa sẽ có món rắn nướng mọi.

"Ngươi là Vu tổ hay là bồ tát? Nó muốn g·iết chúng ta đấy."



Hậu Thổ : "Có thể nó nghĩ chúng ta sẽ gây nguy hiểm cho con nó, mình xâm nhập vào lãnh thổ của nó trước."

"Là ngươi xâm nhập, đừng tính phần ta." - Hắn bực bội quay lưng đi.

Hậu Thổ : "Coi như ngươi đại nhân đại lượng đừng chấp nó, mau tới dập tắt lửa đi."

Mặc khác Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn không muốn quan tâm đến. Giờ đến thở còn phải vận khí mà thở, tự lo mình chưa xong.

"Là nó muốn nuốt ta, con súc sinh này c·hết trăm lần cũng không đủ tội."

Ngoài con ác xà, lũ âm linh cũng đang quằn quại dưới sức nóng vô biên, Hậu Thổ cầu xin hắn, Đông Hoàng Thái Nhất như cũ. Không hề có ý giúp.

Bất lực nàng ngồi xuống bên bờ Vong Xuyên bật khóc, giọt lệ hòa vào dòng nước đục ngầu, nhìn chúng sinh bị thiêu thành tro bụi, nàng cũng cảm nhận được đau khổ đó.

Đông Hoàng Thái Nhất bịt chặt tai vẫn nghe được tiếng, nữ nhân toàn là đồ ngốc, Thường Hi xót thương nhân tộc ở lại nhân giới giã thuốc chữa bệnh rồi bị chúng gián tiếp hại c·hết thảm, Hậu Thổ còn thánh mẫu hơn gấp mấy lần, sống c·hết của đám cô hồn dã quỷ này rõ ràng không liên quan đến bọn họ, hà cớ gì phải...

Cái gì cũng có lý do của nó, thánh nhân chính là thánh nhân, không phải tự nhiên thiên đạo chọn cô ta trở thành Luân Hồi chi chủ.

Rốt cuộc hắn nhịn không được đành phải giúp đỡ.

Thái Nhất đem ra sợi lông thỏ còn sót lại của Thường Hi, biểu cảm có chút không nỡ. Ánh mắt lưu luyến nhìn theo nó rơi xuống Vong Xuyên, thái dương hỏa diệm, trời sinh chỉ có thái âm thủy là có thể dập tắt một cách nhẹ nhàng nhát.



Quả nhiên lông thỏ vừa rơi xuống, lửa dịu hẳn đi rồi tắt ngóm, không khí còn có vài phần như muốn đóng băng.

"Thái Nhất! Đa tạ ngươi, đa tạ." - Hậu Thổ vui mừng khôn xiếc. Đông Hoàng Thái Nhất lạnh nhạt chấp tay ra sau lưng.

Nước sông dần dần chuyển sang màu xanh ngọc, v·ết t·hương của con ác xà phục hồi trong nháy mắt làm cả hai vội vàng lùi xa.

Có điều bây giờ nó không còn hung dữ nữa, chỉ nhìn họ đăm đăm rồi không nói không rằng trầm mình dưới nước, lúc lâu sau bất ngờ ngoi lên bờ, trong miệng ngậm theo mấy khúc gỗ độc mộc, còn vui vẻ vẫy đuôi rất thiện lành trước khi lặn sâu xuống sông mất tăm.

Hậu Thổ khuân mấy thanh gỗ lớn dễ dàng như cầm một tờ giấy, giờ chỉ cần kiếm chỗ bắt cầu vượt sông.

Hai bên bờ Vong Xuyên lúc này mọc lên đầy bỉ ngạn trắng, cảnh hoa lệ khó mà miêu tả. Vô số âm linh hóa thành từng mảnh tinh thể tựa hoa tuyết bay đầy trời. Không ít mảnh rơi xuống bám vào lòng đất khô cằn mọc thành cây.

Cũng thời điểm này cả cơ thể Hậu Thổ tỏa ra ánh sáng công đức, v·ết t·hương ngoài da bị độc thủy ăn mòn đã biến mất.

Nước Vong Xuyên hà chuyển thành màu xanh, chứng tỏ đã được thanh tẩy, sông này do là nước mắt của linh hồn sau khi c·hết đọng lại, chứa đầy oán, hận, vui, buồn... Vừa rồi nước mắt của Hậu Thổ hòa cùng chúng, vô tình thanh tẩy oán khí. Thiên đạo quả nhiên tính công đức lên đầu nàng.

Biết vậy nãy không thèm d·ập l·ửa. Hắn tặc lưỡi đầy tiếc rẻ.

"Ô!! Ta đột phá này!" - Nàng kinh ngạc nhìn qua Đông Hoàng Thái Nhất. "Sắp đuổi kịp ngươi rồi."

"Chúc mừng! Vậy là lần sau đánh nhau ta không cần nương tay rồi."

Hậu Thổ : "Ngươi với Đế Giang đại ca ngoài đánh nhau ra không nói được gì khác hả?"

Đông Hoàng Thái Nhất : "Vốn dĩ tu luyện cho mạnh là để đi đánh đứa mình ghét?! Ở hồng hoang ta ghét rất là nhiều người. Mà trên dưới vu tộc đứng muốn kín hết danh sách."

Đánh đánh đấm đấm có gì hay, đợi Hậu Thổ thành thánh rồi nàng ta sẽ như Nữ Oa, thích làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi không kẻ dám quản, tới lúc đó nhất định tới đạp cửa thiên đình bắt người.