Chap 73 : Vong Xuyên Hà
Màn dạo đầu đẩy lên cao trào, Hậu Thổ dùng sức ghì chặt cơ thể Đông Hoàng Thái Nhất vào vách đá. Hai người say đắm nhìn nhau. Nhịp thở dồn dập của mỹ nhân nâng khuôn ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng, đôi gò má ửng hồng tô cho xuân cảnh càng thêm diễm lệ.
Hậu Thổ chớp mắt nhìn hắn. "Ngươi gả cho ta nha? Sau khi xong việc, ta về nói Đế Giang đại ca lên thiên đình một chuyến."
Thần trí Thái Nhất bây giờ không tính là tỉnh táo nhưng nghe xong mấy lời này hồn vía muốn bay lên cửu thiên, hắn co tay phải vội chống vào vách tường để tìm điểm tựa.
"Cái gì?"
"Cái gì là sao? Đã làm mức này rồi...." - Hậu Thổ nắm tay hắn đặt lên ngực mình, nhìn mặt rất là nghiêm túc. Lời này khiến Thái Nhất hoảng ra mặt vội vàng rút tay về, vu yêu thông gian là tội không hề nhẹ, huống hồ họ là thống lĩnh hai tộc, biết sai còn làm, tội càng thêm tội.
Đã giấu còn không kịp, khoan bàn tới chuyện ai gả cho ai, Đế Giang thì không biết sao chứ chỉ cần đến tai Đế Tuấn, y sẽ tức vỡ tim mà c·hết mất.
"Ca ca sẽ biết. Không được đâu" - Đông Hoàng Thái Nhất liền đứng dậy, nhanh tay siết lại thắt lưng.
Nàng ta nghe thấy thế thì có chút hụt hẫng, mang ánh mắt hờn dỗi trách móc hắn. "Không phải nam nhân các ngươi thường nói dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng. C·hết rồi làm quỷ vẫn phong lưu sao? Đế Tuấn đáng sợ như vậy à?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tổ tông à, Đế Giang không có dám mắng ngươi nhưng còn Đế Tuấn, huynh ấy chắc chắn sẽ nhổ hết lông ta."
Ừ thì c·hết dưới khóm mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, đó là trường hợp của hoa mẫu đơn, còn hiện tại... Chỉ nhìn thấy hoa Huệ Tây chuyên cúng đám ma ở đây thôi. Hơn nữa bể chuyện thì không chỉ Đế Giang, Đế Tuấn thôi đâu, cả hệ thống với Hồng Quân sẽ chung tay tế sống hắn luôn.
"Không tới phiên ngươi phản đối."
Vu tổ không dễ chọc, đạn đã lên nòng đâu thể nói thôi là thôi ngay được, nàng khiển mấy viên thạch nhũ định đóng lại xung quanh thành một lồng giam.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Rồi rốt cuộc ta và cô ai trúng xuân dược thế?"
"Thái Nhất!"
Phía ngoài cửa động có một giọng nữ như xé lòng gọi đích danh mình. Cư nhiên cái thanh âm đó tựa vạn nhát dao khuấy thẳng vào tâm can.
Sau một khắc bàng hoàng, hắn gặng hỏi Hậu Thổ, nàng gật đầu xác nhận mình cũng có nghe tiếng kêu đó.
Không đợi chậm trễ một khắc nào, Đông Hoàng Thái Nhất chạy khỏi Ma Tuyền động để tìm kiếm, âm giọng thân thuộc không thể sai vào đâu được, Thường Hi, chính là Thường Hi gọi.
Tứ phía không một tia sáng nào nhưng tiếng gọi mơ hồ kia càng lúc càng rõ, hắn bỏ qua cảnh báo của Minh Hà đuổi tới tận rìa U Minh, khoảng không phía trước có một nguồn ma lực rợn người hiện hữu kêu gọi.
Bừng tỉnh ngay trước mép vực, Thái Nhất đang cân nhắc việc quay đầu thì bóng trắng không rõ mặt mũi xuất hiện sau lưng mang giọng nói của Thường Hi cùng thân ảnh mờ nhạt buồn bã, trên tay bế thỏ trắng.
"Thái Nhất!" - Nó gọi rồi quay đầu lùi xa vào trong tối.
Hậu Thổ đuổi đến ra sức can ngăn, nàng hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ ai nhưng vẫn nghe được giọng nói, trường hợp này với đạo hạnh của bọn họ dùng đầu gối cũng có thể nhìn ra đây là chiêu trò che mắt của âm linh.
"Đấy không là Thường Hi, nàng ta đã thần hình câu diệt rồi ở Giang hải rồi."
Hắn chẳng để tâm, Kim Ô vũ dực bốc lên đỏ rực góc trời, điên cuồng đuổi theo bất chấp tiếng của Hậu Thổ phía sau, cứ như vậy cả hai tự mình tiến sâu vào cõi U Minh, mất tăm, m·ất t·ích.
Tu La kỳ nằm la liệt dưới mặt đất, không gian trở lại im ắng.
Đại Nhật Kim Ô bay đến đâu, thái dương kim sắc từ thuân ô linh vũ rụng xuống thanh tẩy ma chướng đến đó, đoạn đường hắn qua cũng vì thế mà vang dậy tiếng hét đau đớn của oán linh. Chúng kinh hãi lẫn trốn ánh sáng chói lòa và sức nóng khủng kh·iếp của mặt trời.
Kim Ô đậu trước một dòng sông lớn không biết sâu bao nhiêu trượng rồi trở lại hình người, nơi này không có ánh sáng thái dương tinh soi đến, hắn rất nhanh đã tới giới hạn, khó mà biến hóa trong thời gian ngắn.
Dòng sông đục ngầu chảy siết, bên dưới rất nhiều linh hồn trầm mình khóc than. Cảnh tượng khiến bất cứ ai cũng nổi hết gai ốc.
Chúng đánh hơi được dương khí thi nhau liền trườn lên bờ tìm kiếm họ, đề phòng rắc rối Đông Hoàng Thái Nhất nhổ thuân ô linh vũ đưa cho Hậu Thổ, nàng vừa chạm vào liền vội rụt tay về vì quá nóng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Hậu Thổ biến ra một ngọn đèn minh đăng hình cánh hoa sen rồi đặt sợi lông vào đó để thắp sáng, đám âm linh sợ hãi tản ra.
Bóng trắng kì lạ lại xuất hiện đứng bên bờ sông bên kia vẫy tay gọi, hắn sốt ruột bước về phía con sông muốn trực tiếp lội qua đó.
Hậu Thổ : "Đừng! Bên dưới có rất nhiều chúng sinh, ngươi cứ như vậy đi qua sẽ thiêu c·hết bọn họ."
Nàng ta trách hắn quá tàn nhẫn, thừa biết đó không phải Thường Hi, hà tất gì truy cầu huyễn mộng khiến những chúng sinh đáng thương này tan thành tro bụi lần nữa.
"Ta là người tàn nhẫn vậy đó. Giờ ngươi mới biết à." - Hắn tức giận hét vào mặt Hậu Thổ, Đông Hoàng Thái Nhất từng hứa, chỉ cần Thường Hi gọi, chân trời góc biển liền có mặt, vậy mà lúc nàng cần nhất, vẫn là đến không kịp, cho nên khi cái bóng trắng kia cất tiếng hắn sẽ không kìm chế được bản thân mà lập tức muốn chạy đi tìm.
Sau đó cả hai im lặng nhìn nhau, Hậu Thổ chợt trông thấy ở giữa lòng sông có một thân cây gỗ lâu năm chìm sâu dưới đáy, có thể lấy được dùng làm cầu thì Đông Hoàng Thái Nhất có thể bước qua đó mà không cần tổn hại đến những âm linh này.
Hậu Thổ đến gần bờ sông chạm thử ngón tay xuống liền hốt hoảng thu về, trong nháy mắt nước sông ăn mòn da tay khiếnn nó lở lét nghiêm trọng.
"Làm gì thế? Nhìn là biết không sạch sẽ rồi còn nhúng ngón tay xuống, muốn thành 9 ngón hả?" - Đông Hoàng Thái Nhất lôi trong tay áo ra lọ thủy tinh nhỏ đựng một ít Tam Quang Thần Thủy nam chính cho còn sót lại lúc trước ném cho Hậu Thổ.
Nàng ta chỉ vào khúc gỗ giữa lòng sông nói mục đích của mình, Thái Nhất thở dài bảo rằng không cần phải tốn công sức như thế, hắn chỉ ngồi nghỉ ngơi một lúc vận khí hóa bản thể là bay qua được.
"Bay qua? Hừm! Vong Xuyên hà chỉ có thể đi bộ qua, phi hành thì mãi mãi cũng không tới được bờ bên kia đâu." - Luân Hồi Tử bấy giờ nhàn nhã đi ra.
"Tiền bối." - Hậu Thổ cúi đầu chào y.
Luân Hồi Tử : "Ta đã từng nói sẽ dắt ngươi đi tìm đạo của mình, chính là lúc này."
Bậy giờ?! Theo như Hậu Thổ nhớ, lúc trước ông ta bảo khi nào nàng đạt tới chuẩn thánh viên mãn luận mà. Trước ánh mắt dò xét của Đông Hoàng Thái Nhất, ông ta tự giới thiệu mình chính là Luân Hồi Tử, hắn nghe qua liền nhếch miệng cười rồi ra vẻ như rất ngạc nhiên và không biết Luân Hồi Tử là ai.
Gã lấy ra Minh Thư rồi bắt đầu luyên thuyên về các chủ đề sâu xa.
"Không biết cũng phải thôi! Bổn tọa là thiên đạo sứ giả, tìm người có duyên để hoàn thành luân hồi."
Thiên đạo có bốn đại chí cao pháp tắc, tạo hóa, hủy diệt, vận mệnh và t·ử v·ong.
Hiện tại 4 cái chí cao pháp tắc này đều đã hiện hữu nhưng không thể hoàn chỉnh bởi vì thiếu một nguyên tố vô cùng quan trọng.
Đó là luân hồi, nói cách khác chính luân hồi là bánh xe đẩy bốn cái chí cao pháp tắc rời rạc này trở thành một vòng tuần hoàn đúng nghĩa.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Dám hỏi sứ giả thiên đạo nói những chuyện xa vời với bọn ta để làm gì?"
Luân Hồi Tử nâng Minh thư lên cao. "Bởi vì bây giờ, các ngươi chính là người có duyên được thiên đạo lựa chọn."
Hậu Thổ đôi mắt sáng rỡ. "Có nghĩa là... Có nghĩa là chúng ta có cơ hội thành thánh.... Nhưng bằng cách nào?"
Ừm! Đúng rồi! Thiên đạo lựa chọn ta đi c·hết. - Thái Nhất cười lạnh, tiếp tục nhìn xem ông ta diễn trò khỉ.
Luân Hồi Tử : "Ta nói đơn giản thế này, Tam Thanh lập giáo thành thánh nhưng mà không có nghĩa là ai lập giáo cũng sẽ thành thánh, ví như Minh Hà giáo chủ, cho nên nói con đường lấy công đức thành thánh sẽ đảm bảo hơn nhiều. Có thể thấy như Nữ Oa nương nương."
Đông Hoàng Thái Nhất nhịn không được đã phản bác. Công đức thành thánh?! Nói về công đức bọn hắn thua sao?
"Thiên đế Đế Tuấn mở trời, vận hành thái dương tinh, định ra âm dương đạo... Từng ấy việc lại không so được Nữ Oa tạo ra một cái chủng tộc?"
Luân Hồi Tử :
"Nông cạn, ngươi chỉ biết một mà không biết hai, yêu tộc khai thiên chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, để đạp lên vị trí đó v·ũ k·hí của bọn hắn đã nhuộm qua bao nhiêu máu của hồng hoang vạn linh? Còn Nữ Oa tạo nhân tộc có linh trí, tôn kính thượng thiên, nghiệp lành không ngớt. Nếu là thiên đạo, ngươi sẽ yêu thương đứa con ngỗ nghịch, háo thắng hay là hài tử ôn nhu, ngoan ngoãn biết điều?"
"Ngươi..." - Hắn nghiến răng định xông lên cho ông ta một trận thì Hậu Thổ cản lại, tránh chất vấn đến đỉnh điểm, nàng liền lái sang chủ đề khác hỏi cách tích đủ công đức.
Luân Hồi Tử đâm chiêu nhìn về phía sông Vong Xuyên rồi biến mất. "Đi hết U Minh giới rồi nói cho ta nghe điều ngươi muốn làm nhất, ta sẽ chỉ ngươi cách tích đủ công đức."