Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 72 : Hồng Nhan.




Chap 72 : Hồng Nhan.

Tửu lượng Đông Hoàng Thái Nhất khá tốt, bất đắc dĩ Minh Hà phải bồi hắn uống. Họ nốc càng lúc càng nhiều, cuối cùng chủ nhà say quắc cần câu quên luôn mục đích.

Được một lúc, nhân cơ hội Minh Hà không tỉnh táo, Thái Nhất thuyết phục y dắt đi xem nơi luyện Huyết Thần Tử, bỏ lại Côn Bằng một mình trên bàn tiệc.

Thiết Phiến công chúa biểu diễn xong vô cùng thất vọng vì chẳng tìm được người thương ở đâu, nàng chán nản ngồi xuống uống rượu với Côn Bằng, đàm đạo qua lại nhận ra nói chuyện rất hợp gu. Sau khi biết thiên đình yêu sư chính là chủ nhân của Thùy Hoằng tiên đảo, công chúa tu la bày tỏ ngưỡng mộ, lúc còn là tiểu nha đầu nàng đã sưu tập tranh ảnh y vẽ không sót bộ nào.

Côn Bằng có hơi men trong người, ngắm nhìn đường cong tuyệt mỹ của giai nhân, sớm đã động tâm. Cái loại cảm giác rạo rực mà lâu lắm rồi không cảm nhận được đột ngột trở lại. Y không biết đó là tác dụng từ xuân dược mà ra, chỉ đinh ninh rằng bản thân tự khỏi bệnh.

Thiết Phiến : "Thành chủ, sao lại nhìn người ta như vậy?!"

Y làm liều nhích lại gần, các ngón tay trườn đi trên mặt bàn cho đến khi chạm vào bàn tay trắng ngọc của Thiết Phiến công chúa rồi mạnh mẽ nắm chặt, cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Ngoại hình tuy khó mà so được với yêu hoàng Đế Tuấn nhưng cũng xem là đào hoa ngọc diện, Côn Bằng nháy mắt một cái liền khiến cho Thiết Phiến quên luôn là bản thân mình đang say nắng ai.

Trong lúc họ liếc mắt đưa tình, tông giọng trầm ồ ề của một viên tu la tướng cắt ngang cuộc trò chuyện. Bên ngoài có Hậu Thổ tổ vu và nam chính đến tìm.

Yêu tộc và vu tộc xích mích như nước và lửa, Thiết Phiến lo ngại nhìn qua thăm dò ý tứ Côn Bằng. Có điều y bây giờ chẳng thèm quan tâm Hậu Thổ, nam chính hay là 12 tổ vu đến đây. Bàn tay kiên quyết cầm lấy tay mỹ nhân.

Đoạn hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm con gái nhà người ta. "Đôi mắt của công chúa đẹp đến mức ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài nó nữa. Giá mà nàng cho phép ta muốn vẽ...."



"Th·iếp cho phép!!" - Thiết Phiến công chúa cắt ngang lời nói. "Ngài có thể vẽ bất cứ chỗ nào."

Bộ y phục nóng bỏng của nàng phô hơn nửa vùng đồi núi căng tràn. Côn Bằng lấy lại bình tĩnh ngó một lượt đám tu la tướng và Huyết Thần Tử đang há hốc mồm nhìn bọn họ.

"Nhưng mà ở đây đông người như thế, lỡ đến tai cha của nàng thì..."

"Đâu? Làm gì có ai?" - Thiết Phiến công chúa liếc đôi mắt sắt lẻm về phía thuộc hạ, thoắt cái toàn bộ trên dưới người trong điện bốc hơi, không ai dám nán lại.

Hai người dạo đầu quấn lấy nhau lăn lộn trên bàn tiệc, Côn Bằng bế người đẹp thẳng hướng tư phòng của nàng ta để tư do hành sự.

Trong khi đó Đông Hoàng Thái Nhất và Minh Hà đang ở Ma Tuyền động luyện Huyết Thần Tử. Ngoài kia là vô tận bóng đêm.

Huyết Hải có hai phần, nơi Minh Hà dưỡng tu la tộc và xây địa cung gọi là Tu La thành, tuy nhiên vùng này chỉ chiếm phần nhỏ của Huyết Hải. Còn lại khoảng rộng thênh thang gọi là U Minh vực, nơi này tụ tập lượng lớn oán hồn. Không một tia ánh sáng nào có thể soi rọi nổi.

Thi thoảng Minh Hà thường đến rìa U Minh vực bắt oán linh luyện hóa nuôi dưỡng Hồng Huyết Châu nhưng cũng không dám đi xa hơn.

"Khoảng đen mênh mông ở ngoài kia là chỗ nào." - Đông Hoàng Thái Nhất nhìn ra phía ngoài, khoảng không phía sau tu la kỳ truyền đến những âm thanh gào thét kinh dị. Như có một loại ma lực kêu gọi hắn đi tới.

"Chỗ có đi mà không có về."- Minh Hà trong tay áo bay ra thêm mấy cái Tu La kỳ cắm xuống đất.



Tới y còn sợ lũ oán linh đó, chúng từng c·hết một lần rồi, căn bản không còn sợ gì cả, bất kể ngươi cường giả hay là phổ thông sinh linh, trong người chỉ có dương khí đi lạc vào đó sẽ bị chúng bám lấy tiêu thụ.

Khi còn sống ngươi là nhân vật thiên địa lưu danh, sau khi c·hết đi bị kẹt ở nơi này, vĩnh viễn bị tam giới ruồng. Không có luân hồi, sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.

Thái Nhất đưa tay vuốt mặt, xuân dược đã có tác dụng làm cho đầu óc hắn trở nên mụ mị, mơ màng. Nhìn một lúc ra 3 thân ảnh của Minh Hà.

Đối phương cười hài lòng, giờ chỉ cần dụ hắn trở lại bàn tiệc là gạo sẽ nấu thành cơm với con gái ông ta thôi. Y bước tới vỗ nhẹ vào vai Thái Nhất.

"Ở đây âm khí lạnh quá, thôi! Chúng ta vào trong uống tiếp."

Hắn ngước nhìn lão, cổ họng khô khốc, tim đập nhanh. Thái Nhất không hiểu bản thân bị làm sao lại cảm thấy Minh Hà dễ nhìn?! Tới mức phải tự tát vào mặt một cái rõ đau để bình tĩnh lại rồi bảo y vào trước.

"Ta tìm chỗ nôn đã."

"Thiệt tình.... Ta qua kia đợi ngươi." - Minh Hà sốt ruột nhìn ra xung quanh canh chừng. Tu La kỳ run lên từng nhịp. Đám âm linh đang đến đây, chắc do dương khí dồi dào từ người Thái Nhất, chúng vô cùng xảo quyệt, thần trí hắn lại không minh mẫn, không thể để hắn một mình ở đây. Nhỡ bị những thứ không sạch sẽ dụ dỗ đi sâu vào U Minh vực coi như vô phương tìm kiếm.

"Cái tên c·hết bầm này. Quả nhiên là hạ dược lão tử." -Đông Hoàng Thái Nhất trườn tay sờ thử dưới hạ thân liền phát giác trạng thái thằng em không bình thường. Hắn vận khí thử bài trừ xuân dược ra ngoài.

"Minh Hà huynh." - Nam chính cùng Hậu Thổ đi vào, Minh Hà từ ngỡ ngàng chuyển sang bật ngửa.



Minh Hà : "Đại Nghệ huynh đệ, ngươi sao lại đến đây?"

"Hôm nay đột nhiên nổi hứng muốn tìm Minh Hà lão huynh uống rượu, có phiền không?" - Nam chính ho khan mấy tiếng, y hiện giờ đã thánh nhân. Nhìn thấu âm mưu của hai cha con nhà này, cho nên đến đây để tạo cơ hội cho Hậu Thổ, tình ý của nàng ta dành cho Thái Nhất, nam chính ủng hộ tuyệt đối. Với lại một khi hai người họ có hỷ sự, Vu - Yêu không cần đánh nữa.

Minh Hà lưỡng lự, kế hoạch của y phá sản hết rồi. "Uống rượu? Nhưng mà ta đang tiếp Đông Hoàng Thái Nhất, như thế không tiện lắm."

Nam chính vui vẻ khoác vai Tu La giáo chủ kéo vào trong. "Chúng ta vào trong uống trước. Đông cung thiên đế tý nữa sẽ vào."

Minh Hà cuối cùng bị nam chính thuyết phục. Chỉ còn Hậu Thổ ngại ngùng đứng từ xa quan sát Đông Hoàng Thái Nhất đang ngồi thiền bên trong động. Nam chính bảo lần này là cơ hội duy nhất của nàng, sẽ không bao giờ có lần nào nữa.

"Thái Nhất! Ngươi ổn hả?" - Hậu Thổ cất giọng - "Ta qua đó được không?" - Nàng ta rón rén đi lại gần, mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể nữ nhân khiến cho nỗ lực kiếm chế của hắn nãy giờ đều đổ hết xuống sông.

Đông Hoàng Thái Nhất vẫn không quay lưng lại. Bàn tay bấu chặt vào đùi của chính mình. "Đừng! Ngươi đừng qua đây. Ta không giữ được tỉnh táo lâu nữa."

Hậu Thổ dừng bước, hai bàn tay nàng đặt lên ngực mình, nhịp tim cũng r·ối l·oạn không kém, theo lý mà nói thì ngừng ở đây được rồi. Nhưng mà... Nhưng mà có thật sự trong lòng không muốn qua đó không? Hắn ngồi đó, chỉ cách mấy bước lại tựa như vạn lý thiên sơn.

"Hậu Thổ, chúng ta sẽ không có kết quả đâu. Đừng để bước một bước, bước thẳng xuống vực sâu." Đông Hoàng Thái Nhất cảm giác nàng ta không muốn rời, hắn sợ mình sẽ lại phạm thêm sai lầm như với Thường Hi bèn lớn tiếng cảnh cáo, mặc cho tiểu huynh đệ bên dưới b·iểu t·ình từ nãy giờ.

Hậu Thổ : "Năm đó lúc ngươi cứu ta ở chỗ Lân tộc thì ta sớm có lựa chọn của riêng mình, vực sâu cũng được, cùng ngươi là được."

Đông Hoàng Thái Nhất. "Chỉ tùy tiện cứu ngươi một lần, liền muốn trao thân cho ta, không sợ ta dựa vào ngươi gây áp lực với vu tộc sao?"

Hậu Thổ : "Nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ tự mình g·iết c·hết ngươi."

Sau câu nói đó Hậu Thổ từ phía sau lưng ôm chặt lấy hắn, Đông Hoàng Thái Nhất cũng đã đạt tới giới hạn của mình. Chuyện gì đến cũng đến, bọn họ lao vào nhau, bỏ lại sau lưng ân oán hai tộc.