Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 60 : Vu Yêu Lần Hai.




Chap 60 : Vu Yêu Lần Hai.

Nụ cười nham hiểm của ca ca làm cho Đông Hoàng Thái Nhất đứng một bên hào hứng ra mặt, mỗi lần Đế Tuấn cười đều sẽ khiến kẻ thủ của bọn họ một phen khốn đốn.

Hai người ngoài mặt cung kính thánh nhân, không dám bật lại nhưng kỳ thực trong lòng rất để bụng chuyện Nữ Oa thiên vị nhân tộc, nàng bỏ mặc Vu Yêu sự tình, vậy mà nghe nói nhân tộc ăn một chút thiệt thòi đã hùng hổ chạy đến đòi công đạo.

Hiển nhiên Đế Tuấn đã coi nhân tộc thành cái gai độc cần phải nhổ ngay lập tức, thiên khiển bấy nhiêu vẫn quá nhẹ nhàng.

Giờ tự nhiên có lý do để trút giận, không làm cho hả dạ thật sự sẽ có lỗi với bản thân lắm.

Thái Nhất : "Ca, huynh lại có đại kế gì xử đám điêu dân đó sao?" - Hắn xoắn tay áo lên, miệng niệm vài pháp chú đơn giản, tinh tú trên cao hội tụ về đỉnh đầu đợi lệnh. - "Nên làm mưa đá hay là mưa thiên thạch đây."

"Không được." - Yêu hoàng Đế Tuấn một tay chỉ thiên, liền hóa cho ức vạn sao trời thành mảnh vụn.

Giáng tai tinh lộ liễu quá. Y dù sao cũng mang danh thiên đế, người ta nhìn vào đánh giá c·hết.

Đế Tuấn :

"Vi huynh có nuôi mấy con giao long, lát nữa cho người mang chúng thả xuống gần chỗ nhân tộc sinh sống. Có gì cứ đổ lỗi bọn chúng lén xuống trần, bị thánh nhân sờ gáy cùng lắm ta với đệ chỉ mang tội quản giáo không nghiêm."

Thái Nhất : "Ca ca thật cao minh. Hahaha..."

"Đâu có phải tự nhiên ta lại làm ca ca của đệ." - Đế Tuấn tự hào cười lớn. Bọn hắn gọi đến mấy tên thiên tướng thay mình đi làm. Khuôn mặt trở lại yêu đời hẳn.

Thiên tướng theo lệnh lén lút thả bạch giao của thiên đế nuôi xuống hồng hoang, chúng bơi tới đâu uống hết nước tới đấy, chả mấy chốc những sông ngòi cạn kiệt. Số lượng tôm cá suy giảm trông thấy rõ.

Nguồn nước không chỉ quan trọng với nhân tộc mà cũng rất cần thiết với các bộ lạc vu ở đồng bằng, chuyện tới tai Đế Giang, y và Chúc Dung điều tra nguyên nhân nhưng chả thu được kết quả khả quan nào.



Cách đó không xa, nam chính vì chuyện đám đệ tử cấu kết vu tộc làm bậy đã rất khổ tâm, phải tìm kiếm từng tên hỏi cho ra lẽ, năm trong số đó sống c·hết cũng không chịu thừa nhận bản thân đứng ra đại diện liên minh giữa người và vu báo hại hắn giờ phải hốt luôn ba tên còn lại về đối chấp.

Mấy tên đệ tử khác đang tu hành ở núi Tô Giang. Để đến đó phải vượt sông Trường Hà.

Trường Hà là con sông lớn với nhiều nhánh phân bố thành các kênh rạch chằng chịt khắp nơi, vậy mà trên đường đến một vũng nước cũng không có. Cỏ cây khô héo c·hết rủ. Mặt đất lõm sâu, nứt nẻ.

An Thọ trấn, núi Tô Giang, sông Trường Hà... Trong tiếng đồn là vùng đất lành, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Hệ thống đưa ra gợi ý tiếp tục đi xuống hạ lưu.

Càng đi vẻ cổ quái lạnh người càng lúc càng tăng, không hề bắt gặp một con côn trùng nào, đã vậy các khóm cỏ khô còn loang lỗ vết tích khô hoắc của máu.

An Thọ trấn ở hạ lưu bị bỏ hoang, qua các con đường lằng nhằng, đồ đạc vương vải khắp trên phố cứ như thể mọi người rời đi nhanh tới nổi không kịp lấy theo bất cứ món gì.

Nam chính theo mùi máu còn tươi bay trong không khí ra khỏi trấn, trước mặt hắn xuất hiện nhiều dấu hiệu đáng lo ngại, nơi nơi đều là máu, máu tươi, máu khô tanh nồng.

"Nương, nương ơi."

Cách rất xa phía trước, tiếng kêu thất thanh như xé nát ruột gan người nghe từ một đứa trẻ lọt vào tai nam chính, thúc đẩy hai chân bước nhanh hơn.

Vượt qua thêm đoạn rừng hoang vu hiểm trở, vết tích rốt cuộc cũng dẫn đến nơi cần tìm.

Oán khí xuất phát nguồn từ cái đầm cạn nằm cạnh thôn trang nhỏ ven rừng, chỗ này sớm đã được lấp đầy bởi xác người và máu được thu gom lại. Nhìn đã khiến người ta buồn nôn.

Sương mù giăng kín lối, nam chính lờ mờ nhận thấy phía bên kia hồ có bóng lưng của một thanh niên tóc dài chầm chậm di chuyển trên mặt nước, trên đầu y có ba cái sừng mọc ngược, bàn tay trái sắc nhọn đang bấu xuyên qua cái đầu trẻ con.

Phần thân dưới lộ ra cái đuôi dài, lộng lẫy như rồng nhưng lại không có vẩy, nhẹ nhàng đu đưa trong hồ máu.



"Yêu nghiệt, toàn bộ người trong An Thọ trấn là ngươi s·át h·ại??!." - Từng tia máu nổi lên trong nhãn, nam chính giận run người, Xạ Nhật Thần cung được mang ra sẵn sàng thay trời hành đạo.

Cảm nhận có người lạ, còn là vu tộc, yêu quái kia nét mặt cảnh giác, lùi dần về giữa đầm nước.

Nhanh như chớp ném cái đầu đang ăn dở về phía nam chính rồi gọi lên cơn thủy triều máu che khuất tầm nhìn.

"Muốn chạy?!! Trục Nhật tiễn."

Nam chính giương cung bắn một tiễn cực mạnh xuyên qua vai khiến y trọng thương hiện nguyên hình một con bạch giao ba đầu ngã vật xuống, tiếng kêu hét khuấy đảo cả một vùng.

Hôm nay có nói gì đi nữa cũng khó mà bỏ qua cho tên tội ác tày trời này, hắn cầm chặt cán cung chuẩn bị tung đòn kết liễu.

"Đừng qua đây!!!" - Nó trừng đôi mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm nam chính. "Ta là sủng thú của thiên đế, ngươi g·iết ta. Hai vị thiên đế chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Nam chính : "Tiên thú của thiên đế lý nào xuất hiện ở hồng hoang. Mà cho dù thật như vậy ngươi dám gây ra cảnh sinh linh đồ thán. Còn mong ta nương tay sao?!"

"Chỉ.. Chỉ là ăn vài người thôi mà. Ta sai rồi! Ngươi đừng g·iết ta." - Hắn run rẩy nhìn đến đống t·hi t·hể xung quanh. Vốn được chủ nuôi trong tiên trì, cho ăn tiên quả mà lớn, lần này nhận lệnh hạ phàm động tay với nguồn nước nhưng nó nghe lời đám yêu tộc dưới đại địa lôi kéo ăn thử thịt người.

Nào ngờ sinh nghiện, trong thời gian ngắn toàn bộ thôn làng bán kính hai trăm dặm đều bị y ăn thịt hết.

Nhắc đến Đế Tuấn, Thái Nhất nam chính chùn tay.

Khó khăn lắm mới tạo được chút thiện cảm với nhà vợ, g·iết tên này để cho nhạc phụ hắn biết thì bao nhiêu công sức cố gắng đều mang đổ sông, đổ bể... Nhưng gây ra loại chuyện thương thiên hại lý, sao có thể giữ lại được.



Tận dụng thời cơ, bạch giao định chuồn mất, tuy nhiên vừa chạy được lên bờ đã bị hai cái bóng đen bắt được.

"Đại Nghệ! Ngươi chê thì để ta vậy." - Đế Giang và Chúc Dung từ đâu xuất hiện, hỏa chi vu tổ tóm chặt cổ con giao long.

"Đợi đã." - Nam chính kêu lên nhưng đã không kịp. Chúc Dung một ngụm nuốt sống đối phương.

Kẻ tác động thủy triều c·hết đi liền làm cho mạch nước ngầm bị kìm hãm giải phóng, nước từ thượng nguồn đổ lại các dòng sông cạn khô trong nháy mắt.

Đế Giang : "Cái thứ nghiệt súc này gây họa khắc nơi, ta điều tra mấy ngày nay biết nó khuấy động thủy lưu nhưng canh bắt nhiều lần không được, cũng may có ngươi ra tay."

Nam chính thở dài, miễn cưỡng cười xã giao với bọn họ.

Chúc Dung hướng Đế Giang nói. "Đại ca, Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát của chúng ta luyện tập lâu như vậy rồi có phải tới lúc nên sử dụng rồi không?"

Đế Giang dự đoán thời cơ đã tới, cũng như Đế Tuấn, y muốn mang vu tộc đánh khắp hồng hoang, cho chư thần biết thế nào là bàn cổ chính tông.

Yêu đình thời gian này nể sợ bọn hắn, mặc kệ bên dưới hồng hoang vu tộc có đánh g·iết thế nào cũng không muốn can dự vào, giờ Đế Tuấn thả nghiệt súc gây họa, vừa hay mang nó ra khều y để có cớ khai chiến.

Mấy ngày sau vu tộc mang một trong ba cái đầu của giao long treo ngay dưới chân thiên lộ.

Thông qua Nhật Minh Kính nhìn thấy thú cưng của mình c·hết thảm, Đế Tuấn ngồi tức đến đỏ mặt, vật cưng y nuôi từ khi còn trong trứng, coi như bảo bối, tới ăn cũng không dám cho chúng ăn tiên quả loại thường, vậy mà....

Đông Hoàng Thái Nhất không biết nên làm sao, hắn ra dấu cho thuộc hạ đi ra đó đòi lại chân linh con giao long trong tay Vu tộc.

Lũ tiểu vu nói toàn những lời khiêu khích theo lệnh vu tổ, chỉ cầu mong yêu tộc nổi điên xông lên để có cớ khởi binh.

Bị ghẹo tới máu dồn não thiên binh thiên tướng cũng không dám ra tay, vu tộc chửi bới mấy canh giờ không thu được gì đành lặng lặng ra về nghĩ cách khác.

Tại Bàn Cổ điện, 12 tổ vu sau khi nghe qua tình hình không khỏi bất ngờ, yêu tộc từ bao giờ luyện thành thần kinh thép như vậy.

Đối phương tiếp tục chiến thuật không nghe không thấy thì khó tìm lý do để đánh.

Trừ mấy tên nam tính tổ vu ưa b·ạo l·ực ra, Hậu Thổ, Huyền Minh trên mặt có chút chán chường, hai nàng vốn chả ưa gì chuyện đánh đấm nhưng cũng đành chịu.