Chap 61 : Vu Yêu Lần Hai.
Bên ngoài có một đại vu xin được gặp, hắn tiến vào nói nhỏ gì đó vào tai của Đế Giang.
Thoáng chốc y trở nên suy tư nhìn qua nam chính. "Đại Nghệ, bọn ta có nhận được một cái tin tức không hay. Ngôi làng ở phía đông có hai con yêu nữ tác quái, một ả thực lực Đại La cảnh viên mãn, chúng ta có ra tay nhưng không cản nổi, trong một đêm t·hiêu r·ụi cả hai trăm bốn mươi mấy cái nhân mạng."
Nam chính ngồi đối diện nghe xong liền tức giận. "Để ta đi bắt chúng."
Chúc Cửu Âm. "Không được, chúng ta bàn kế sách đánh yêu tộc còn chưa xong, ngươi không thể cứ vậy mà đi."
Nam chính lấy Xạ Nhật thần cung bàn giao cho tên đại vu dặn dò cẩn thận. "Thần khí ta đã hạ pháp chú, ngươi hướng về yêu nữ bắn xong hai tiễn nó liền biến mất."
Đế Giang có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, rốt cuộc giơ tay lệnh cho đại vu kia ra ngoài.
Cách đó rất xa, ở ngôi làng trong lời vu tộc vừa nhắc đến.
Thường Hi dắt theo tay con gái nhìn cả ngôi làng bị phóng hỏa. Đông Hoàng Thái Nhất nói đúng, nhân tộc gian manh, thật không giống như bên ngoài vẫn thể hiện ra.
Thái Phi : "Đám người này thật không biết điều, mẫu thân giã thuốc chữa bệnh cho họ, họ lại lấy oán báo ân."
"Chúng ta về thiên đình." - Thường Hi véo má con gái.
"Hai con yêu nữ! Thảm s·át n·hân tộc xong muốn đi sao?" - Một cái bộ lạc vu tộc kéo đến, số lượng cũng hơn mấy chục tên Thái Ất cảnh. Dẫn đầu là bốn tên Đại La Kim Tiên.
Nàng yêu phi truyền âm cho con mau chạy trước. Đúng lúc tên đại vu mang ra Xạ Nhật Thần cung, cỗ khí tức phi thường bao phủ cả vùng. Thần khí trời sinh khắc chế Kim Ô, lập tức Thái Phi toàn thân không còn sức, nàng run rẫy bám chặt áo mẹ.
Thường Hi ôm siết lấy con, hai cái tiên thiên linh bảo trên người hiện ra hộ chủ, tuy nhiên cũng không thể cầm được dưới sức mạnh kinh khủng của vu tộc, rất nhanh pháp lực tiêu hao quá nhiều, Nàng phóng thích một cơn bão tuyết mang Phi Phi bỏ chạy.
"Mẫu thân. Con sợ lắm. Con sợ lắm."
Thường Hi : "Phi Phi ngoan! Cha nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
Thường Hi thả ra vô số tinh thể tuyết bay lên trời. Đông Hoàng Thái Nhất cùng yêu hoàng Đế Tuấn đang ngồi trong Đại Nhật cung bàn chuyện thì bị một hai con bướm băng bay đến gây sự chú ý.
"Băng điệp?!"
Đế Tuấn còn chưa phản ứng xong thì bên cạnh Đông Hoàng Thái Nhất đứng dậy với tay cầm lấy Đông Hoàng chung huýt gió một tiếng, xa giá ngũ trảo kim long chạy thẳng vào trong đưa hắn đã rời khỏi thiên giới.
Theo phía sau có ba trong mười vị thập đại yêu thần dẫn theo bốn vạn tinh nhuệ thiên binh cưỡi mây tháp tùng.
Côn Bằng : "Bệ hạ, băng điệp khi nãy...?"
"Băng điệp thường là tin nhắn của Thường Hi và Hi Hòa. Không biết có chuyện gì..." - Đế Tuấn bất an trong lòng. Liền mở Nhật Minh Kính.
Tới nhân giới. Quả tim Thái Nhất đập mạnh hơn, ngôi nhà trống trải, cửa lớn đổ nát, đồ đạc vứt tứ tung.
Không cảm nhận được khí tức của họ, hắn phát điên mang Thí Thần Thương ra đọc pháp chú. Ma thương rung lắc, thứ ánh sáng màu tím chuyển động quanh nó, chẳng bao lâu, thu hút toàn bộ oan hồn trong vòng hai trặm dặm. Ma khí từng ngụm bốc lên.
"Cái này là ma khí... Đông Hoàng sao lại...." - Yêu binh hoảng sợ nhìn hắn.
"Ma khí cái gì? Ma khí ở đâu?! Sao ta không nhìn thấy gì cả?" - Mấy tên yêu soái toát mồ hôi lạnh, vội quay xuống quát mắng thuộc hạ.
"Phải, phải, chúng tôi không nhìn thấy gì cả." - Thiên binh, thiên tướng run rẫy.
Đám oán linh c·hết vất vưởng bắt đầu tụ tập quanh Thí Thần Thương kêu khóc. Nghe xong lời kể của chúng Đông Hoàng Thái Nhất liền phun ra một ngụm thái dương chân hỏa thiêu toàn bộ thần hồn tiêu tán.
Đám dân làng này c·hết là đáng. Ăn gan trời nửa đêm lẻn vào nhà vợ con hắn g·iết người c·ướp c·ủa, Phi Phi tức giận phóng hỏa đốt làng, thiết nghĩ nếu Thường Hi và con gái hắn là người phàm có phải đ·ã c·hết oan dưới tay chúng không.
Cửu Anh : "Điện hạ, trong gió vẫn còn lưu lại khí tức của vu tộc."
Thái Nhất xoay người hóa thành hàng trăm con kim ô lớn nhỏ bay đi các hướng. Yêu tộc đại quân cũng nhanh chóng tản ra tìm kiếm.
Thường Hi ôm con gái chạy mãi đến phương Bắc, vu tộc đuổi theo bén gót, trước mặt nàng là con sông lớn sâu đến ngàn trượng, sóng dữ cuộn trào dữ dội. Không có đường lui.
Đám người vu tộc bàn bạc xem không biết thịt Kim Ô có mùi vị thế nào, chúng càng lúc càng tới gần, lấy tu vi Đại La đỉnh phong của Thường Hi khó mà mang theo con gái cùng thoát được, yêu tộc càng không có cửa đánh ngang tay với vu tộc cùng cảnh giới.
Nàng sau khi suy nghĩ kỹ đã đau đớn lấy sợi lông Kim Ô của Đông Hoàng Thái Nhất nhét vào tay con gái rồi âu yếm nhìn con lần cuối. "Bảo bối, nương rất yêu con, con đã lớn rồi, sau này phải chăm sóc cho các muội muội, và cả cha... Có biết không."
"Mẫu thân muốn làm gì?" - Thái Phi sờ tay lên bụng Thường Hi, phát hiện nàng đang rút toàn bộ linh khí xuống đan phủ, đây là muốn tự bạo? - "Người muốn bỏ con sao? Đừng mà... Đừng bỏ con."
"Đến đây thôi."
Vu tộc bao vây, nâng cán cung Xạ Nhật hướng về phía họ, Trục Nhật Tiễn tự động bắn ra hai mũi, lao thẳng vào phía Thái Phi, Thường Hi rút ra toàn bộ linh lực diễn hóa một đóa hoa băng bao bọc con gái, rồi mạnh tay đẩy ra ngoài.
Tiếng nổ lớn kèm theo làn xung kích thổi bay tất cả, đáng tiếc cũng chỉ hủy đi một cái Trục Nhật tiễn, cái còn lại không buông tha tiếp tục truy đuổi về phía Thái Phi.
Tiểu công chúa đưa tay bịt mắt đón chờ c·ái c·hết, Đông Hoàng Thái Nhất đuổi tới liền chụp lấy con gái ôm vào lòng, Trục Nhật Tiễn xuyên qua, bắn nát một phần nhục thân của hắn. Tiên huyết rơi xuống, mang bán kinh trăm dặm hóa biển lửa.
"Cha... Cha ơi." - Đứa nhỏ khóc nấc.
"Phi Phi ngoan. Cha ở đây, cha ở đây, không sao rồi." - Hắn nén lại cơn đau, ra sức an ủi con gái. Cũng không ngừng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của thê tử xung quanh. "Nương con đâu?"
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Nàng không còn đủ tỉnh táo để thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Trong tay Thái Phi nắm chặt sợi lông Kim Ô.
"Mẫu thân... Mẫu thân tự bạo."
Đông Hoàng Thái Nhất phải mất một lúc mới cử động, hắn bế con gái tới chỗ Cửu Anh và Kế Mông vừa dẫn theo đại quân đuổi đến rồi một mình thất thần đi sâu vào biển lửa.
Cả khu vực bị oanh tạch đến mức không còn gì ngoài đất đá, hắn vừa bước đi vừa rơi lệ.
Trên không trung rơi xuống sợi lông thỏ màu trắng, những hồi ức đẹp thật đẹp lướt qua lần cuối như một cuộn phim buồn.
"Thái Nhất!! Sao ngươi không thích ta?"
"Thái Nhất, đừng bế quan nữa, mỗi lần bế quan là mấy vạn năm. Ta chờ ngươi đến lông thỏ cũng muốn rụng hết."
"Thái Nhất! Chàng có yêu ta không? Chúng ta thành thân đi."
"Ta rất yêu nàng, nàng có nghe thấy không? Thường Hi!...." - Hắn mặc cho tâm lệ chảy thành dòng. Liên tục tìm kiếm chút tàn hồn còn sót lại.
"Người ta nghe thấy rồi." - Thân ảnh mờ nhạt tựa cơn gió của Thường Hi hiện ra trước mặt, bàn tay họ cùng hướng về đối phương nhưng không còn cái chạm vào ấm áp từ da thịt như lúc trước.
"Muội phải đi rồi! Vạn vạn năm nữa nhất định sẽ có cơ hội tương phùng... Huynh có thể đừng quên muội không?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ta tuyệt đối không bao giờ quên muội."
Thường Hi mĩm cười mãn nguyện, chân linh bay lên phân rã thành vô vàn mảng nhỏ hòa vào thiên địa mênh mông cuốn lên cung Trăng.
Hắn bế theo con gái trở về thiên giới, Đế Tuấn biết chuyện nổi trận lôi đình phát động binh biến, yêu tộc và vu tộc thù mới nợ cũ đã đến lúc giải quyết.
Đông Hoàng Thái Nhất bế quan một ngàn năm, Thái dương cùng Thái Âm tinh cửa lớn đóng chặt.
Về phần nam chính từ khi biết chuyện đã hối hận vô cùng, hắn không còn mặt mũi nào đi gặp Phi Phi, cự tuyệt tham gia Vu Yêu sự tình. Tự nhốt mình trong núi không ra ngoài.
Hậu Thổ tổ vu thực lực chín mùi, đạt tới Đại La Kim Tiên viên mãn. Nhưng vì vu yêu chiến đang xảy ra nên còn chưa đi Huyết Hải gặp Luân Hồi Tử.
Mấy trăm năm sau đó hai tộc chinh đấu không ngừng, số lượng tộc nhân t·ử t·rận khó đo lường.
Lần lượt chủ lực hai phe lên sàn, trong trận chiến ở Trường Lưu Sơn và Cô Xạ, Hấp Tư tổ vu đánh trọng thương yêu thần Thương Dương, nếu không phải yêu hoàng dùng Hà Đồ Lạc Thư động tay động chân vào địa vực chắc chắn y đã phải nằm lại ở Cô Xạ.
Đế Giang được thế tiến công, kéo quân đến bên bờ thiên hà. Vu tộc mà qua sông. Thiên đình chắc chắn không chống chịu nổi.
Yêu hoàng nhiều lần sai người đến Thái dương tinh cầu Thái Nhất xuất quan nhưng không thấy động tĩnh.