Chap 59 : Thiên Phạt.
Nam chính dù cho nói hết lời thì người tỷ tỷ ngày đêm trông ngóng cũng một mực phủ nhận thân phận của mình. Y chỉ lo nhận người thân, không để ý tỷ tỷ đang lo lắng vô cùng, nàng lộ rõ vẻ kinh hãi khi nhìn thấy mấy tia yêu khí cực mạnh đang lao tới chỗ này.
Yêu tộc thiên binh đóng quân ở gần đây nên động tĩnh vừa rồi đủ đánh động tới bọn họ, Nghê Hồng lúng túng, mường tượng ra vô số lí do để giải thích thì nhận ra không thấy bóng dáng nam chính ở đâu nữa.
Quân tuần tra cảnh giác, pháp bảo thủ sẵn trên tay, đôi mắt không ngừng liếc dọc, liếc ngang. "Cánh rừng này tạm thời không có trận địa cảnh giới của yêu thần bố trí, nàng không nên đi xa khỏi quân doanh như vậy."
Nghê Hồng : "Th·iếp không sao, tạ đại nhân quan tâm."
"Có mùi của Vu tộc." - Hắn truyền âm cho đồng bọn. kẻ kia chỉ về hướng mấy cái xác bị phanh thây nằm ngổn ngang.
Không tìm được gì, họ quay ra đề nghị hộ tống nàng ấy về doanh trại. Nghê Hồng lịch sự từ chối rồi thu gom chiến lợi phẩm trở về thiên giới.
Trước khi đi nàng quay người về hướng khu rừng như tìm kiếm điều gì, nam chính ẩn thân ngay bên cạnh bất lực nhìn theo. Ngày gặp lại thậm chí còn buồn hơn lúc sinh ly tử biệt.
"Nàng ta là người của Đông Hoàng, chắc không phải nội gián đâu." - Sau khi Nghê Hồng rời khỏi bọn họ bắt đầu bàn luận.
Tên kia nhún vai. "Sống lâu một chút việc gì cũng có thể nhìn thấy mà, ngươi xem Đông Hoàng và vu tộc cũng đâu còn hiềm khích căng thẳng như trước."
"Đúng ha! Ta thấy vu tộc bây giờ ra vào thiên đình như về nhà vậy."
"Bé mồm thôi."
Bọn kia đưa tay lên miệng ra dấu, mấy dặm quanh đó cũng may là không có ai khác, cả đám tiếp tục câu chuyện bằng cách truyền âm.
Nam chính ban đầu muốn tiến tới thay nhạc phụ giáo huấn chúng một bài học nhưng nghĩ lại người ta đồn có căn cứ hết mà... Vu yêu hai tộc nhờ có y mà quan hệ thời gian này không tệ, ngày nào đó bọn họ có thể ngồi chung bàn thì tốt rồi.
Trên hệ thống chủ tuyến nam chính còn hai lựa chọn cuối cùng.
[ Hậu Thổ Hóa Luân Hồi ] và [ Sứ Mệnh Xạ Nhật ]
Hoàn thành xong có thể trở về thân phận nhân tộc. Giúp đỡ Hậu Thổ thì không có gì đáng ngại, nhưng còn Xạ Nhật, phải làm như thế nào đây?
Cho dù né hết toàn bộ thì đến cùng vẫn phải đối mặt với cái nhiệm vụ đó, mười con kim ô là con Đế Tuấn. Bọn chúng làm loạn hồng hoang thì chắc chắn ngoài vu tộc chẳng có ai dám đứng ra ý kiến.
Thánh nhân biết rõ bản chất của việc Kim Ô loạn hồng hoang nên sẽ không quản. Y tạm thời bỏ qua cái cửa ải khó khăn này, ưu tiên tiếp tục lên đường.
Đông Hoàng Thái Nhất nghỉ ngơi mấy hôm ở chỗ thê tử vừa về đã cùng Côn Bằng đến Cung Vũ Thường, nơi ở của các nàng thiên nữ dệt áo.
Cung chủ dẫn họ đến một gian phòng u tịch rồi nhanh chân lủi mất, thứ bên đáng sợ tới nổi chỉ tới gần cả người đã phát run.
Bầu không khí phía trong xộc ra ngoài cùng tiếng cửa mở, tứ bề tối đen như mực, chút ánh sáng ít ỏi lọt vào trong soi một góc phòng.
"Ài!!!!" - Côn Bằng rít lên, dưới sàn chất chồng t·hi t·hể nằm đè lên nhau, máu chảy ra khắp sàn, khuôn mặt kinh hoàng tới nổi khó hình dung ra được trước khi c·hết họ đã trãi qua thống khổ gì.
"Ổn không lão ca, không cần ta đỡ huynh chứ? Lúc bẻ cánh của ta sao không thấy huynh nhát tay." - Đông Hoàng Thái Nhất chế giễu y yếu bóng vía, cứ thấy mấy cảnh tượng máu me là co rúm người lại.
Côn Bằng : "Máu của đệ màu vàng, nhìn không có ghê như bọn họ."
Giữa phòng đặt hai cái đỉnh lớn, Thái Nhất đích thân đến mở nắp đỉnh mang ra hai con Ma Tác quỷ tằm lần trước mua ở hội đấu giá.
Thức ăn của loài tằm quỷ này là nguyên thần tu sĩ. Chúng được cung phụng đầy đủ trong thời gian ngắn đã tăng trưởng nhanh, quanh thân nhả ra vô số sợi tơ đen nhánh chứa đầy âm khí.
Hai con ú nu ú nần khiến hắn rất hài lòng, "Bấy nhiêu tơ có lẽ đủ chế tác U Minh Phiên rồi."
Cổ thư có chép Phong Đô đại đế mỗi lần dạ hành có mang theo cây cờ đen dùng hiệu lệnh âm binh, ông ta đi đến đâu, ma quỷ sợ hãi tránh xa tới đó. Cũng có thuyết nói U Minh Phiên dùng mở ra cõi âm tào địa phủ, tuy nhiên nguồn gốc vào lai lịch của nó là dấu chấm hỏi lớn.
Nhìn đối phương hao tâm tổn trí nuôi đám tầm quỷ vì chuyện luân hồi, Côn Bằng cũng không muốn tạt cho gáo nước lạnh nhưng có U Minh Phiên mà không có Luân Hồi tử chỉ đường cũng như không.
Chỉ có Luân Hồi tử mới có cách tìm ra Minh Thư, thứ về sau phân ra sổ Sinh Tử và bút Phán Quan.
Bất ngờ hai cái hư ảnh kim ô bay đến chỗ Thái Nhất và Côn Bằng truyền thánh chỉ của Đế Tuấn gọi bọn họ lập tức qua Đại Nhật cung.
Đại thần đủ mặt, Đế Tuấn giảng bố cục Chu Thiên Tinh Đấu và Hỗn Nguyên Hà Lạc trên Hà Đồ Lạc Thư cho mọi người tham khảo.
Ai cũng chăm chú theo dõi, riêng Đông Hoàng Thái Nhất chả hứng thú mấy cái trận đồ nghe được một chút đã nổi cơn buồn ngủ. Mí mắt tự động muốn khép lại.
Giảng đến vị trí bày trận phát hiện đệ đệ nhập mộng từ lúc nào liền bước lại vỗ bàn thật mạnh.
"Thái Nhất!! Lần này đệ làm trận nhãn, không phải hộ pháp đâu. Chịu khó nghe ta nói đi."
Hắn nghe xong tỉnh hẳn ra, khuyên ca ca đi tìm người khác. Trấn trận tinh thần lực phải thật vững chải, bản thân tự biết mình khó mà kiểm soát được tâm trạng. Phạm vào đại kỵ của trận sư.
Thái Nhất : "Ca, ta thấy mình không thích hợp." - Mắt nhìn qua Côn Bằng.
Đế Tuấn trừng mắt, không làm cũng phải làm, hai người họ chuẩn thánh viên mãn trấn trận là đẹp rồi, hơn nữa thái âm quyền hành lấy từ chỗ Hi Hòa, sao có thể an tâm giao cho người ngoài.
"Ta quyết định rồi, chuyện này bàn tới đây thôi, cách bố trận đã nói sơ qua, các vị có chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp tìm trẫm sau. Giờ thì bãi triều... Thái Nhất, đệ ở lại. Ta có chuyện cần nói với đệ."
Côn Bằng cùng mọi người rời đi, Đế Tuấn tỏ ý muốn em trai kể lại những sự việc trước khi đã từng nói mà mình không tin.
Mấy lời khó tin của Đông Hoàng Thái Nhất đều thành sự thật. Gần đây nhất là việc Hi Hòa thật sự sinh mười đứa con trai, rành rành ra đó, Đế Tuấn muốn không tin cũng khó.
Nhưng khổ ở chỗ Thái Nhất cũng chỉ có thể nói được từng ấy, chi tiết các sự kiện không cách nào lách khỏi luật hệ thống được cả.
Thái Nhất : "Thiên cơ bất khả lộ. Những gì có thể nói trước kia đệ đã nói hết rồi."
"Hay cho thiên cơ bất khả lộ!!! Vậy ta không nên hỏi nữa. Có điều vi huynh còn một việc.."- Đế Tuấn ngồi xuống vương tọa, một tay chống tay lên cằm, thăm dò mối quan hệ hắn và nam chính. "Tên vu tộc thiếu niên năm lần bảy lượt giúp đệ có lai lịch thế nào?"
Y đã hỏi hắn cũng thành thật luôn, chuyện đôi trẻ vướng phải huyết hải thâm thù của hai tộc nên trở thành vấn đề vô cùng n·hạy c·ảm, để lâu cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
"Tên vu tộc đó muốn kết thân với chúng ta, Tam Quang Thần Thủy lần trước làm lễ ra mắt, coi như vì đệ, đồng ý cho bọn nhỏ nha."
"Bọn nhỏ??? Chẳng lẽ..." - Đế Tuấn giật mình. Thái Phi còn nhỏ như thế mà đã mang đi hứa hôn. "Con gái của đệ chưa được hai trăm tuổi mà."
Thái Nhất :
"Ca ca, quan trọng là lễ vật đệ nhận rồi, Phi Phi cũng đồng ý. Đệ nhìn người không có sai đâu, đảm bảo hai đứa bọn nó tâm đầu ý hợp."
Hồi Đông Hoàng Thái Nhất theo đuổi Thanh Loan - phượng tộc cũng nói y như thế, trời sinh một cặp, đôi chim liền cánh.... Kết quả cả tam giới đều biết hắn yêu đơn phương con gái nhà người, cầu tình bất thành liền diệt cả tộc, tới đây tâm đầu ý hợp dữ chưa?
Nghĩ tới viễn cảnh ngồi chung bàn với mười hai tổ vu bàn chuyện cưới sinh thôi mà quả tim Đế Tuấn đã muốn bay ra khỏi lồng ngực. Tuyệt đối không được!!!
Đế Tuấn :
"Ta nghĩ ta sống không thọ đâu. Có ngày cũng bị đệ làm cho tức c·hết, may mắn đệ chỉ có một đứa con gái."
"Cái này chưa chắc...."
Đế Tuấn nổi giận. "Chưa chắc cái gì? Không bị tức c·hết cũng bị dọa c·hết thôi."
Thái Nhất: "Không phải ý đó... Mà thôi, chờ huynh bình tĩnh lại đệ sẽ nói sau." - Hắn định bảo chưa chắc có một mình Phi Phi nhưng mà xem tình hình nếu nghe thêm tin sắp có mười mấy đứa cháu gái nữa sợ là Đế Tuấn c·hết thật luôn chứ không đùa.
Tưởng đã xong việc, hắn vừa định rời đi thì bị ca ca tóm lại dẫn theo tới quân doanh.
Dọc đường cả hai thảo luận kết quả thiên khiển, hiện tại đất đai nhân tộc bên dưới có nơi nóng bức, không một giọt mưa, nơi khác thì mưa ngày, mưa đêm, không thấy mặt trời. Ruộng lúa, mùa màn vô phương trồng trọt được.
Mất mùa, đói kém lương thực diễn ra khắp nơi, nhân tộc tu hành thì không ảnh hưởng nhiều nhưng còn nhân tộc bình thường thê lương khó tả.
Nữ Oa tức giận cũng chẳng làm được gì, nguồn cơn đằng sau nàng rõ hơn ai hết, nhân tộc không an phận liên minh vu tộc. Tự làm tự chịu.
Đông Hoàng Thái Nhất sốt ruột. "Tính tới nay mấy ngày, dưới trần cũng qua mấy năm, nhân tộc cứng đầu không làm lễ tế thiên. Thiên tai kéo dài, số lượng n·gười c·hết mỗi ngày đều tăng nhiều vô kể, đám người này coi trọng tự tôn hơn mạng sống à?"
Đế Tuấn : "Ta thấy chúng chịu không được lâu nữa đâu."