Chap 58 : Gặp Lại.
Nam chính nghe sơ chiến sự cảm thấy bản thân có trách nhiệm không nhẹ, tài nguyên tu luyện đều là do y cung cấp cho nhân tộc, hơn nữa đám Đại La Kim Tiên cầm đầu đánh c·ướp kia rất có thể là mấy tên đồ đệ của mình.
Trước mắt cứ giả bộ như không biết gì rồi âm thầm giải quyết sẽ tốt hơn.
"Mấy ngày nay trừ con gái của nhạc phụ ra, cái gì con cũng không biết... "
Đông Hoàng Thái Nhất nghĩ thầm có lẽ không phải y làm thật.
Tài nguyên tổn thất không tính là nhiều nhưng mà nhân tộc liên kết với vu tộc, thế cục đại chiến mất cân bằng trầm trọng. Bây giờ thì liên kết đánh c·ướp, ai biết ít hôm nữa còn liên kết làm tới cái gì.
"Mà nhân tộc làm sao đánh yêu tộc được nhạc phụ nhỉ? Tình báo của cha có sai lệch không?"
Thái Nhất trừng mắt. "Phổ thông nhân tộc thì không có cửa, đằng này toàn bộ đám người đó là Thái Ất Kim Tiên cảnh, dẫn đầu chúng còn có mấy tên Đại La Kim Tiên, chiến lực đó trong tộc ta chỉ có thập yêu thần mới đạt tới, sơn thần giữ núi làm sao mà đỡ được."
Nam chính đổ mồ hôi đầm đìa. Chính xác là tám tên đồ đệ y thu nhận ở nhân tộc, mấy tháng trước họ báo cáo đã đạt tới Đại La cảnh.
"Trên đời này nhiều chuyện bất ngờ lắm... Có khi bọn họ té xuống vực hay gì đó rồi vô tình nhặt được kì ngộ. Trong một đêm thành tựu Đại La cũng không phải không được."
Một, hai tên còn nghe được chứ gần chục tên nhân tộc Đại La cảnh luận cơ mà, không lẽ té xuống vực rồi gặp kì ngộ thành tựu Đại La hết hả trời. Cơ duyên chứ có phải lá đa đâu mà rơi nhiều thế.
Thái Nhất : "Sao càng nói ta càng thấy liên quan tới ngươi vậy? Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi. Phạm thiên là t·rọng t·ội, thiên đình cũng đã bắt đầu áp dụng thiên khiển rồi, nhân tộc không cho bọn ta câu trả lời vừa ý thì hậu quả tự chịu."
Thiên khiển nhẹ thì h·ạn h·án mất mùa, nặng thì thiên tượng dị biến.
Gây họa lớn rồi, trước đó nam chính dặn đi dặn lại là cấm xung đột với yêu tộc, đám đồ đệ sao tự nhiên không chịu an phận đi gây chuyện làm gì. Vụ này không giải quyết ổn sợ là mất vợ.
Nam chính tháo cái nhẫn trữ vật ra đặt lên bàn. Bên trong nó chứa rất nhiều bảo vật.
"Nhạc phụ đại nhân, ta biết lần này yêu tộc tổn thất nặng nề, trong đây là toàn bộ bảo vật thu nhặt được ở hội đấu giá, cộng thêm cả hồ Tam Quang Thần Thủy dâng thiên đình hôm trước, gọi là bù đắp, về phần nhân tộc ta sẽ đi điều tra rồi có câu trả lời sớm cho người."
Nhìn Khốn Tiên Tác, Hỏa Tiêm Thương, Tử Kim Bình Bát, Thuần Dương Tử Hỏa Kiếm, Bát Cảnh Cung Đăng... Cùng hằng hà sa số kỳ vật khác lấp la lấp lánh bày ra, Thái Nhất nhìn đến lác cả mắt.
Kho đồ chất lượng tương đương Phân Bảo Nhai của Hồng Quân đạo tổ. Lần này đúng là hốt bạc.
"Thấy ngươi có thành ý như thế ta sẽ nói giúp trước mặt huynh trưởng, có điều trong thời gian tới, bổn hoàng không muốn nghe bất kì tin tức nào về chuyện nhân tộc và vu tộc liên minh, đồng thời nhân tộc phải làm lễ tế thiên nhận tội với trời."
"Vậy trông cậy vào nhạc phụ. Tiểu tế lập tức đi xử lý ngay." - Nam chính theo tấm truyền tống phù biến mất.
Hắn ngồi được một chút cũng đứng dậy đi xuống nhà sau, nơi con gái và phu nhân làm bánh, từ khi Thái Phi chào đời rồi hóa hình đến nay cũng chưa có nhiều thời gian bồi đắp tình cảm cùng hai mẹ con.
Thái Nhất đến cạnh bếp ngồi xuống ngắm Thường Hi nhồi bột. Cái cảnh nhức mắt này làm con gái bọn họ cũng không dám nán lại làm kỳ đà cản mũi mà nhanh chóng kiếm cớ ra ngoài.
Thường Hi vui vẻ chia sẻ những trải nghiệm của nàng trong thời gian sống ở đây.
"Nhân tộc hóa ra cũng có đời sống tinh thần, tình cảm tương tự chúng ta, thiết nghĩ khi về cũng nên bảo với tỷ phu hạn chế việc ăn thịt người của một số tộc đàn lại."
Nói thì nói thế, yêu tộc trên thiên giới không có ăn thịt người, còn yêu tộc ở đại địa đã ăn thành thói quen, khó mà quản nổi họ.
Nàng ấy chuyển chủ đề kể về phong tục tập quán của nhân tộc, đặc biệt quan tâm tới các lễ nghi đặc sắc trong ngày cưới.
Thái Nhất nửa đùa nửa thật nhìn vợ mình.
"Đối đầu cùng vu tộc mấy vạn năm rồi, khó mà biết hôm nào là trận chiến cuối cùng, không kết đạo lữ sẽ không vướng bận, lỡ ta bị vu tộc đ·ánh c·hết, lúc đó nàng thành quả phụ rồi."
Thường Hi đang nhồi bột nghe thế liền dừng tay lại. Mấy lời bi oan này thật là dọa c·hết người mà.
Tiên thiên sinh linh sau khi c·hết chân linh bị phân tách trả lại trời đất, thiên đạo vận chuyển rồi sẽ có ngày trở mình, cho nên sống c·hết không hề đáng sợ. Khổ ở chỗ là không biết bao giờ mới tái sinh, con đường tu đạo cũng phải đi lại từ đầu.
"Mười mấy vạn năm thôi. Ta ở Quảng Hàn cung đợi chàng."
Thái Nhất : "Sẽ buồn c·hết cho xem, con gái cũng không ở bên chúng ta suốt đời được."
Thường Hi tức giận cầm ngay cái bánh vừa hấp xong gần đó ném vào người hắn.
"Đông Hoàng Thái Nhất! Đừng có lý do nữa. Ta cho chàng hay, cho dù trời sập xuống cũng phải thành thân. Một mình ta làm sao dưỡng nổi 12 đứa trẻ nữa bây giờ."
Hắn bật cười khoái trá, không do dự cầm lấy cái bánh ăn tại chỗ.
"Nương tử, phu quân của nàng chỉ đùa thôi. Ta nhờ Nữ Oa thánh nhân coi ngày rồi, chuyện nhân tộc lắng xuống chúng ta lập tức thành thân... Nhưng nàng vừa nói 12 đứa trẻ gì?"
Phi Phi và mười đứa con của Đế Tuấn cộng lại cũng chỉ có 11 nhi tử bảo bối của huynh trưởng là con cầu con khẩn, sợ là hắn muốn bế cháu trai cũng phải xếp hàng chờ hai vợ chồng họ cho phép.
Thường Hi mĩm cười. "Quên nói với chàng, nguyên âm của ta và nguyên dương của chàng không ngờ lại phối hợp thành công. Tận mười hai luồng huyền khí. Có nghĩ là chúng ta sắp có thêm mười hai đứa con gái nữa."
"Khụ... Khụ."
Hắn nghe xong liền bị sặc, cái bánh đang ăn dở chui tọt vào trong cổ họng dẫn đến khó thở, bản thân phải dùng tay tự vỗ liên tục vào ngực mình.
Thường Hi :
"Thái Nhất sao thế, ăn cái bánh bé bằng nắm tay cũng nghẹn được sao? Chàng không nhai à? Phi Phi! Mau mang nước vào cho cha con nhanh đi."
Truyền tống phù hết hiệu lực giữa đường. Bất đắc dĩ nam chính đành mò mẫm cuốc bộ đến Thiên sơn hỏi tội đồ đệ nhưng có vẻ không mấy thuận lợi.
"Hệ thống tiền bối, bản đồ người đưa ta có mấy phần đáng tin vậy? Trong đây vẽ ngã tư mà đi hai canh giờ rồi không thấy gì hết."
Hệ thống hừ lạnh. "Đây là số liệu hiển thị đường đi của 400 năm trước, giờ nó khác, tự mà mò đường, cái gì cũng dựa vào ta hết vậy??"
Nam chính thở dài, cái lão hệ thống xấu xa này lại dỗi. Thôi kệ, vài hôm tự hết ấy mà.
Cuối cùng do độ thông minh của nam chính. sau một hồi đi tới đi lui cả chục lần vẫn quay về chỗ cũ thì hệ thống không chịu nổi đành ném cho cái bản đồ xài được. Tuy nhiên trời cũng đã sập tối, đành phải tìm chỗ trú tạm sáng mai đi tiếp.
"Đi theo đường rừng đi, có cái miếu hoang có thể ngủ." - Hệ thống gợi ý.
Nam chính liền phản đối ngay, trong rừng nhiều thú dữ nguy hiểm. Chi bằng nằm đại đây ngủ sáng đi ngay cho tiện.
Hệ thống : "Bảo vào miếu hoang ngủ thì nghe lời đi, cái thân to xác như vậy mà sợ thú dữ, gặp ngươi có khi chúng nó còn dọn cả ổ đi vùng khác sinh sống."
"...."
Theo chỉ dẫn của hệ thống, y đi thêm một đoạn là đến cái miếu hoang giữa rừng, bên trong có pho tượng Nữ Oa bám đầy bụi bặm, phía dưới là dĩa trái cây khô héo từ bao giờ, xem ra chỗ này chỉ mới bị bỏ hoang gần đây thôi.
Trong rừng hình như có thứ không sạch sẽ rồi.
Giữa đêm nam chính đang ngủ lại b·ị đ·ánh thức bởi một tiếng kêu la thảm thiết trong rừng. Trằn trọc mãi không tài nào vào giấc tiếp được, y vùng dậy đi ngay về hướng phát ra tiếng thét xem thử.
Hàng loạt âm thanh cây rừng đổ ngã ở khắp mọi nơi, nam chính cẩn thận núp vào bụi rặm lớn.
Dưới ánh trăng sáng tỏ có thể nhìn t·hi t·hể nhân tộc, vu tộc chất ngổn ngang xung quanh, nội tạng bị giằng xéo nằm la liệt giữa đống thịt vụn, kinh tởm thập phần.
"Hôm nay chắc đủ rồi!!" - Giọng nữ đầy ma mị khẽ nói. Bóng đêm đi ra thân hình tuyệt sắc mỹ nhân cùng hai tên tiểu yêu theo hầu. Nàng ta trong miệng nhẩm đọc một bộ pháp quyết, đống t·hi t·hể b·ốc c·háy ngùn ngụt, đến khi tàn lửa chỉ sót lại bộ xương trắng.
Trong sự kinh sợ của nam chính, đống xương ngồi dậy di chuyển vật vờ như những cơ thể sống theo bước nữ nhân kia.
Mặc dù cố gắng hạn chế xung đột với yêu tộc nhiều nhất có thể nhưng loại yêu quái g·iết người luyện cốt này quá mức tàn bạo, trong tay y hiện ra Xạ Nhật Thần Cung kéo thật căng nhắm vào yêu nữ đoạt mạng ả.
Bất ngờ yêu nữ nghiêng mặt sang bên phải tìm kiếm cỗ t·hi t·hể hợp ý, cảnh này vừa đủ để nam chính có thể nhìn thấy dung mạo ả. Thần khí lỏng lẽo hạ xuống. Cả người như hóa đá, yêu nữ kia là Nghê Hồng, Tỷ tỷ đ·ã c·hết của nam chính.
Đông Hoàng Thái Nhất quả nhiên đã hồi sinh nàng ta.
"Phu nhân, có tập kích." - Hai tên tiểu yêu thình lình kêu lên, ánh mắt trợn ngược, trên ngực xuất hiện hai cái lỗ to tướng.
Ngoài ta còn có người khác?! Nam chính lấy lại bình tĩnh tiếp tục quan sát, không trung xuất hiên ba nữ yêu mặt mài bị cắn nát, có ả còn bị xé mất hàm dưới, xấu xí tột đỉnh.
"Các ngươi là ai?" - Nghê Hồng bị bộ dạng của ba con yêu kia dọa sợ.
"Bạch Cốt Tinh, con ả c·hết tiệt! Tại ngươi bọn ta bị ném khỏi thiên giới, trở thành bộ dạng gớm ghiếc này. Ngươi dám không nhận ra chúng ta?"
"Là các ngươi!" - Vết chu sa đỏ giữa trán ba con yêu nữ lộ ra, chỉ có thiên nữ ở trên trời mới có loại ấn ký này, chúng chính là đám người rước dâu ở thái âm tinh không biết giữ mồm mép bình luận sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất bị Thường Hi ra lệnh ném xuống chân Bất Chu Sơn.
Thật khó tưởng tượng nổi họ đã trải qua những chuyện gì mà biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nghê Hồng : "Tự làm tự chịu, ăn nói không có chừng mực sao lại đổ lỗi cho ta."
"Câm miệng, hôm nay ngươi phải c·hết."
Trong đêm tàn một luồng tiên thiên khí tức được giải phóng, ánh sáng thần tiễn từ dưới mặt đất xông thẳng lên trời cao, xuyên qua cơ thể một trong ba nữ yêu làm cô ta tan biến ngay trước mặt đồng bọn.
"Là kẻ nào." - theo tiếng gầm, một phần cánh rừng bị thổi bay. Dưới lớp khói bụi nam chính cầm chặt Xạ Nhật Thần cung nhắm vào thân ảnh hai con ả còn lại.
"Không mau cút, kẻ c·hết tiếp theo chính là hai ngươi." - Y lạnh nhạt nhìn lên.
Hai con yêu nữ cười như được mùa. "Con tiện nhân ngươi vậy mà cấu kết với vu tộc. Chuyện này tới tai thiên đế, ta coi ai cứu được ngươi." - Chúng phát hiện thần khí của nam chính là tiên thiên linh bảo cũng không dám nán lại thêm, hóa thành làn khói màu tím nhạt tản mất.
Nam chính : "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Đệ là Nghê Thường đây, đệ là đệ đệ của tỷ."
"Đệ đệ của ta đ·ã c·hết rồi! Ngươi đi đi, gần đây có năm vạn yêu tộc đại quân trấn giữ. Ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi."