Chap 57 : Bắt Đầu.
Mười mấy vạn thiên binh tập trung bên bờ thiên hà, bấy giờ khoảng cách giữa trời và đất không quá xa, hồng hoang sinh linh ngước nhìn lên cao có thể thấy rõ vô số chiến kỳ tung bay cùng từng tốp yêu tộc đại quân.
Long ngâm khúc vang khắp bầu trời, chín con rồng lớn nhỏ kéo theo Thái dương thần xe, xé mây bay đến.
Đông Hoàng Thái Nhất tay trái nâng Hỗn Độn chung, tay phải cầm Thí Thần Thương, lạnh lùng lướt qua phía trên đại quân.
Hắn vừa xuất hiện đã kéo sĩ khí yêu tộc tăng lên mấy phần.
Bạch Trạch : "Đông Hoàng, mười vạn thiên binh, ba vạn thiên tướng đã triệu tập đủ."
Thiên hà uốn lượn chảy xuyên qua các tầng thiên giới xuống Bất Chu Sơn.
Thập yêu thần cúi đầu hành lễ, yêu sư Côn Bằng tiến lại gần, y lấy cái quạt che miệng hỏi vừa đủ nghe.
"Ta thấy hay là tìm nam chính hỏi xem chứ tùy tiện đem quân xuống đó, đệ ăn hành là cái chắc."
Thái Nhất : "Lỡ tiểu tử đó cấu kết với tên nội gián thì sao? Hắn là chính phái, ta là phản phái. Tin tưởng quá có ngày hắn mang chúng ta đi bán mà bản thân còn giúp hắn đếm tiền."
Côn Bằng : "Ể! Đệ dạo này suy nghĩ thấu đáo hơn trước nhiều rồi."
Hiếm lắm mới nghe Côn Bằng khen mình một câu, Thái Nhất đưa tay vuốt tóc, dáng vẻ đầy tự hào.
"Còn phải nói!... Thiên lý nhãn, Thuận phong nhĩ làm việc đi."
Hai vị thần hiện thân, một người có sở trường nhìn xa vạn dặm, kẻ lại có thể nghe được hết thảy thanh âm trong trời đất, nhờ hai người họ mà đại mưu quỷ kế gì của tộc khác đều bị cổ thiên đình nắm thóp.
Thật bất ngờ. Hai vị thiên tướng xem xét tới lui mấy vùng thuộc địa bị chiếm kia không thấy bóng nhân tộc, chỉ thấy vu tộc tuần tra xung quanh đại địa.
Anh Chiêu :
"Đông Hoàng, đám hèn mọn nhân tộc này quá quỷ quyệt, công khai đánh chúng ta bây giờ lại làm như không liên quan mà đổ hết tội lên đầu vu tộc, thần nguyện dẫn đại quân san bằng nhân tộc, để chúng biết thế nào là sức mạnh của thiên triều."
Côn Bằng sau đó mới từ tốn giải thích cho họ hiểu, nhân tộc có thánh nhân che chở, giờ không có bằng chứng bọn chúng ra tay c·ướp tài nguyên mà tùy tiện dẫn binh xuống đó sẽ làm Nữ Oa thánh nhân và Lão Tử nổi giận.
Cửu Anh bức xúc. "Chúng ném đá giấu tay lộ liễu như thế không lẽ thánh nhân không biết?!"
Thánh nhân biết thì có tác dụng gì. Nữ Oa đứng giữa nhân tộc và yêu tộc sẽ nghiêng về bên nào?! Dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh.
"Mau quên chuyện các ngươi qua mặt ta dẫn quân đi huyết tẩy nhân tộc lấy máu luyện Đồ Vu kiếm thế? Lần đấy họ biết chứ có phải không đâu. Cũng mắt nhắm mắt mở cho các ngươi làm đấy thôi."
"...." - Anh Chiêu, Quỷ Xa cùng đám Khâm Nguyên lấm la lấm lét nhìn nhau, chuyện lấy máu nhân tộc thay cho Hoa yêu và hồ điệp tộc bị bại lộ từ lúc nào.
Khâm Nguyên : "Điện hạ, lần đó cũng vì xót đồng bào quá cho nên... Bây giờ nhân tộc và vu tộc phối hợp ức h·iếp chúng ta, điện hạ nhất định phải làm chủ cho mọi người."
Đông Hoàng Thái Nhất chìm vào khoảng lặng, nhân tộc thực lực trung bình nhưng đầu óc hơn hẳn vu tộc, loại đối thủ này không thể chơi văn minh với chúng được.
Hắn liền hỏi xem Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ lúc thi triển thần thông ở chỗ nhân tộc có nghe ngóng được chuyện gì nữa không? Nhiều khi mấy cái chi tiết nhỏ cũng đủ làm nên một kế hoạch lớn.
Không ngoài dự liệu, Thuận phong nhĩ chia sẻ nội bộ nhân tộc cũng không phải trên dưới một lòng.
Ngoài số ít thiếu niên nhiệt huyết tu đạo muốn vì nhân tộc mở ra con đường lớn thì có rất đông những người đứng tuổi và bộ phận không có tư chất chọn an phận, tin tưởng thần phật, cuồng tín bái thần.
Thời nào cũng có mê tín dị đoan, sao không tiện tay lợi dụng một chút. Trong đầu nảy nghĩ ra một kế sách rất hay.
Sau đó lệnh cho Khâm Nguyên, Thử Thiết, Quỷ Xa... Bắt đầu từ hôm nay, cử người hằng ngày kéo mây che trời phía nam, phía đông và phía bắc thì dọn sạch tường vân, tuyệt đối không ban xuống một giọt mưa nào hết.
"Cái này... " - Mười yêu thần e ngại nhìn nhau.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Cứ làm đi, có gì ta chịu trách nhiệm."
Thoạt nhìn sang Bạch Trạch yêu thần, hỏi đến tài nguyên phân bố về bảo khố như thế nào, y cẩn thận trình bày rõ toàn bộ quy trình từ lúc thu hoạch tài nguyên tại địa phương giao cho sơn thần.
Hai tuần trăng một lần, các yêu soái làm việc ở bảo khố đến kiểm kê rồi hộ tống vật phẩm về thiên đình, sau đó mang đến chỗ Tàng Bảo lâu phân loại ra. Cuối cùng đích thân Bạch Trạch tiếp nhận chuyển vào kho.
Cho nên nói vị trí mấy cái khu khai thác chỉ có yêu soái hộ tống và sơn thần biết.
Côn Bằng : "Đám đó hơn mấy trăm người, điều tra hết coi bộ khó.
Đông Hoàng Thái Nhất. "Giết hết cho nhanh ai đi điều tra sao tốn công vậy."
Mặc dù có hơi tàn nhẫn nhưng mà làm thế thì nhanh nhất rồi. C·hết mấy trăm còn hơn c·hết mấy vạn.
Nghe không rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng mà hai chữ "Giết hết" được cấp trên nói vừa to vừa rõ làm cho Bạch Trạch muốn rớt tim ra ngoài. Hộ tống tế vật và trông coi kho là vị trí y để phần cho mấy em gái mình đang bao nuôi làm, mang đi chém hết sao mà được.
Bạch Trạch :
"Điện hạ, điện hạ... Ta không biết người và yêu sư đang định điều tra cái gì nhưng mà ta lấy danh dự bản thân ra đảm bảo những kẻ đó tuyệt đối không làm những chuyện có hại đến lợi ích yêu tộc. Bọn họ đều là người tốt."
Côn Bằng : "Bạch Trạch a Bạch Trạch, nhìn người chỉ nhìn được vẻ bề ngoài, khó mà nhìn tâm can. Việc này liên quan trọng đại."
"Đừng điện hạ!! Đừng chém họ.... Để ta gọi họ ra cho người nhìn mặt!! Các ngươi mau lại đây."
Theo tiếng quát của Bạch Trạch, mấy trăm mỹ nữ chân dài, dáng vẻ yểu điệu thướt tha bước ra, các nàng vừa đi vừa khóc thút thích, bao nhiêu thiên binh thiên tướng có mặt nhìn đến nổi rớt hai con mắt ra ngoài.
Yêu soái trong bảo khố cung toàn là cực phẩm, thảo nào Bạch Trạch đòi sống đòi c·hết không cho chém.
Bạch Trạch : "Điện hạ, người xem!!! Ta đảm bảo các nàng tốt."
Khâm Nguyên : "Đông Hoàng điện hạ, ta cũng thấy họ là người tốt." - Mắt liếc qua hai trái đào tiên đồ sộ trước ngực của vài cô đứng hàng đầu tiên.
Khâm Nguyên còn cho hay nếu Thái Nhất nghi ngờ hãy giao mấy em yêu soái này cho mình, đảm bảo sẽ tra khảo kĩ càng từng chân tơ kẻ tóc.
Mấy tên yêu tướng lên đây làm công lâu ngày chưa động qua mỹ nữ đều không cưỡng lại được, nước bọt chảy đầm đìa.
Bạch Trạch dẫn một nàng đẹp đến mê hồn đến trước mặt Côn Bằng định tặng cho hắn để đối phương nói giúp cản Đông Hoàng Thái Nhất lại. Cô nương này đẹp đến hết chỗ chê, phàm là đàn ông đều sẽ bị nàng hớp hồn.
Tuy nhiên Côn Bằng thể hiện thái độ. "Cái đó để Đông Hoàng cùng thiên đế điều tra mới biết. Tránh xa ra một chút."
Bạch Trạch : "Hy vọng yêu sư nói giúp dùm một tiếng với điện hạ, người đẹp này ta nguyện tặng...."
"Không cần!! Ngươi mang về mà dùng. Bổn yêu sư một lòng cầu đạo, thanh tâm hỏa dục." - Côn Bằng lạnh nhạt quay đi, thằng em của hắn không ngóc đầu dậy được, tặng mỹ nhân chọc tức hay gì.
"Thiên đế giáng lâm!!"
Đế Tuấn cuối cùng cũng về, sau khi trao đổi quân tình đã tán thành việc dùng thiên tượng t·rừng t·rị nhân tộc. Hai huynh đệ trước thì chỉ huy toàn bộ mười vạn thiên binh tản ra trấn thủ địa vực tài nguyên còn lại, sau liền qua chỗ Nữ Oa thỉnh an.
Hồng Hoang nhân tộc bên dưới cũng không yên ả, rất nhiều trưởng lão có vai vế không tán thành việc nhân tộc và vu tộc liên minh. Nội bộ nhân tộc bất hòa càng thêm căng thẳng.
Thường Hi dắt theo Thái Phi đến nhân giới, khoảng thời gian sống cùng Thái Nhất ở Tây hải sau vụ đảo chính bất thành đã làm thay đổi thế giới quan của nàng, ở đại địa tự do tự tại thú vị hơn suốt ngày quanh quẩn nơi cung vàng điện ngọc.
Dưới sự giúp đỡ của nam chính, một trang viên đẹp đẽ được xây dựng cạnh dòng suối, xung quanh trồng nhiều hoa cỏ. Thi thoảng nàng còn hốt thuốc cứu người.
Tin tức nhân tộc x·âm p·hạm địa vực của yêu tộc truyền đi mấy hôm nay, Thường Hi có nghe nói qua, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
"Thái Phu nhân... Phu nhân có sao không??!?"
"Bà bớt đau bụng chưa?" - Thường Hi giật mình.
Cụ bà hiền hậu cầm tay nàng hỏi han.
"Bớt nhiều rồi, phu nhân vừa xinh đẹp lại còn nhân hậu... Thứ lỗi cho già này nhiều chuyện, ta đến đây mấy lần rồi mà không thấy lão gia đâu, ông ấy đi làm ăn xa hả?"
Thường Hi : "Phu quân của ta bận trăm công ngàn việc, lâu lâu mới ghé về nhà một lần."
"Vậy sao." - Lời vừa ra, khuôn mặt bà ta tỏ ra một nét gian tà dị thường. Còn không ngừng quan sát xung quanh ngôi nhà, để ý đến những đồ vật trang trí giá trị cùng mấy viên tiên dược đựng trên dĩa.
"Cũng trễ rồi! Già xin phép về trước, chuẩn bị cho hôn lễ của nhi tử." - Bà ta đứng dậy bắt đầu bước ra cửa. Tình cờ nam chính cùng nữ chính hái thuốc trên rừng vừa về tới. Bà ấy thoáng thấy ngoại hình vu tộc cao to của nam chính liền tỏ ra khó chịu.
Đôi trẻ không để ý người phụ nữ nọ vì một phần người dân quanh đây thường xuyên đến xin thuốc, không có gì đáng nghi ngờ.
"Mẹ, bọn con về rồi."
Thường Hi : "Về rồi sao, con mau xuống nhà sau cất giỏ thuốc đi, ta có chuyện nói riêng với Đại Nghệ."
Đợi Thái Phi khuất bóng, nam chính gượng gạo đi tới trước mặt mẹ vợ cúi mặt xuống.
Thường Hi :
"Ngươi có ân với ta và Thái Nhất, bọn ta đều rất cảm kích, tuy nhiên hy vọng ngươi có thể hiểu cho người làm cha làm mẹ, vu yêu hai tộc không c·hết không thôi, cả hai bên nhau sẽ không có sự chúc phúc của mọi người. Nhân lúc tình cảm còn chưa phát triển sâu đậm liền cắt đứt đi."
"Con thật lòng rất yêu thương Phi Phi..."
"Vậy là đủ rồi! Chỉ cần như thế thôi." - Đông Hoàng Thái Nhất dắt tay con gái từ nhà sau đi lên, Thường Hi vui mừng chạy lại ôm hắn, cũng qua một đoạn thời gian rồi cả nhà ba người mới đoàn tụ.
Nam chính : "Nhạc phụ đại nhân. Người khỏe rồi sao."
Hắn vươn vai một cái, hoàng bào biến thành bộ y phục lam tuyền giản dị.
"Nhờ Tam Quang Thần Thủy của ngươi, ta và ca ca đỡ nhiều rồi... Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy! Mấy vụ t·ấn c·ông của nhân tộc gần đây nhằm vào thiên đình là sao hả?"
Nghe tới đây Thường Hi kiếm cớ rủ con gái xuống bếp cùng mình, để lại hắn và nam chính đàm luận với nhau.
Nam chính : "Nhạc phụ?! Người nói gì ta không hiểu?"
Thái Nhất cho là đối phương giả ngu, nhân tộc đánh yêu tộc, chuyện lớn như vậy nói không biết là không biết thế nào.
Nam chính c·hết lặng, mấy ngày nay y đi theo Thái Phi một bước không rời, còn chưa có cập nhật qua mấy cái tin tức bên ngoài.