Chap 56 : Động Tĩnh.
Phục Hy tưởng thật cầm ngay lọ Tam Quang Thần Thủy mà Thái Nhất vừa tặng để cạnh bàn cờ đưa cho Côn Bằng.
"Yêu sư là cánh tay phải của thiên đế, phải chú ý sức khỏe. Tam Quang Thần Thủy Đông Hoàng cho ta, ta không dùng tới, cầm lấy đi."
Côn Bằng ồ lên một tiếng rõ to, hai mắt liếc qua chỗ Đông Hoàng Thái Nhất. Tiểu đệ tốt!! Tam Quang Thần Thủy mang biếu người ngoài cũng không để phần lão ca này, uổng công ủ riêng cho hắn mấy tĩnh rượu ngon ở Yêu Sư cung.
"Bẩm điện hạ bên ngoài có Thức Viên yêu soái cầu kiến, trình lên tình báo thượng khẩn." - Hai nàng thiên nữ giữ cửa tiến vào thông báo.
Mặt Đông Hoàng Thái Nhất hiện rõ nét bối rối nhưng rồi cũng gật đầu ra dấu cho vào.
Bình thường chiến báo không có trực tiếp gửi tới chỗ Đông cung mà thông qua yêu đế. Đế Tuấn quyết định xong xuôi mới truyền thánh dụ qua.
Tên yêu soái áo giáp loang lỗ vài chỗ, đầu tóc rối bù. Chân trái có dấu vết b·ị t·hương khá sâu dẫn tới di chuyển khó khăn, trước mặt yêu hoàng gã vẫn cố sức co cái chân để lại quỳ xuống theo lễ nghi.
Từ miệng hắn tin tức Thiên Sơn, Viễn sơn thất thủ, khói lửa ngợp trời, mười mấy cái tộc đàn thủ sơn đều không còn một ai như sét đánh truyền tới.
Phục Hy cau mài. Trong miệng thốt lên hai chữ. "Vu tộc."
"Bẩm không phải vu tộc..." - Yêu soái lắp ba lắp bắp, mọi ánh nhìn bây giờ đều đổ dồn chờ đợi câu trả lời, trên mặt y mồ hôi chảy đầm đìa, chuẩn bị sẵn tâm lý hứng chịu một trận cuồng nộ của chủ tử. "Là nhân tộc. Nhân tộc làm."
"Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ngươi muốn c·hết sao?" - Khâm Nguyên yêu thần nghiến răng, nhân tộc ở hồng hoang là một chủng tộc yếu kém gần như bậc nhất, nói họ chiếm cứ địa bàn của yêu tộc, chuyện này đồn ra ngoài còn không sợ hồng hoang sinh linh cười vào mặt.
Yêu soái run rẩy. "Bẩm đại nhân, nhân tộc không biết từ đâu kéo đến một đám Đại La Kim Tiên, chúng thuộc hạ không chống cự nổi."
Hết thảy mọi người chìm vào im lặng.
"Một đám ăn hại! Mặt mũi thiên triều bị các ngươi làm cho mất hết, giữ lại bọn ngươi làm gì chứ?"
Khâm Nguyên tức giận giơ tay lên định đ·ánh c·hết tên yêu soái đang quỳ thì bị cái hắng giọng của Đông Hoàng Thái Nhất chặn ngang. Chuyện cũng đã rồi, g·iết hắn có tác dụng gì.
Việc này nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu nổi, nhân tộc quật khởi nam chính khó tránh liên quan, nhưng tên nhóc đó gần đây câu trước nhạc phụ đại nhân, câu sau thì cha vợ, chẳng lẽ chơi trò đâm sau lưng.
"Có thu được thứ gì ở chiến địa không?" - Thái Nhất hỏi.
Yêu soái cầm mang ra một cái ngón tay dâng lên, Đông Hoàng Thái Nhất thông qua nó ngưng tụ lại một cái chân linh mỏng manh. Tia tàn hồn hiện ra thuật lại toàn bộ sự việc.
Hơn bảy tên đại la kim tiên cùng hai mươi tên Thái Ất cảnh. Còn có mười mấy tên đại vu trợ giúp đánh vào những khu vực chứa lượng lớn tài nguyên tu luyện, không những thế còn cẩn thận diệt cỏ tận gốc, một tên tiểu yêu cũng không tha.
Mặt mài Đông Hoàng cau lại. Lòng bàn tay bóp chặt vào trong, không phải xót tộc nhân mà cảm thấy uy phong chính mình bị khiêu khích.
Khâm Nguyên : "Điện hạ, thần xung phong dẫn quân chiếm lại thuộc địa."
"Bảo vật, tiên thảo sớm bị lấy hết rồi, chiếm lại cái vườn không nhà trống à." - Côn Bằng ngó qua tên yêu soái. "Chuyện này thiên đế biết chưa?"
"Bẩm! Lúc thần chạy tới đại điện được biết thiên đế đã xuất cung, quân tình cấp bách liền tới bẩm với Đông Hoàng trước."
Côn Bằng mặt lạnh đâm chiêu suy nghĩ. "Các vùng xung quanh có bị t·ấn c·ông không?"
"Bẩm! Không ạ, chỉ có những kho linh bảo là b·ị đ·ánh phá thôi." - Yêu soái trả lời.
Thái Nhất : "Được rồi lui đi."
"Thuộc hạ cáo từ."
Cảm thấy tình hình không ổn, rất có thể sẽ xảy ra xung đột giữa người và yêu. Phục Hy liền từ biệt bọn họ trở về Oa Hoàng cung nói chuyện với Nữ Oa. Lỡ như yêu tộc có đánh nhân tộc cũng không khiến người nhà phải khó xử cùng nhau.
Thái Nhất hạ lệnh Khâm Nguyên đến quân doanh điều động sẵn mười vạn thiên binh, ba vạn thiên tướng, thương thảo với Đế Tuấn xong nếu cần thiết sẽ xuất binh.
Chờ đối phương rời đi, hắn giương đôi mắt trông đợi nhìn Côn Bằng.
Đi hết rồi yêu sư mới trãi ra một tấm bản đồ da dê, hiện thị chi tiết toàn bộ sơ đồ đại địa, kéo dài từ hai bên bờ thiên hà đến chân núi Bất Chu. Bao quát gần như cả hồng hoang đất đai.
Côn Bằng đi thẳng vấn đề. Mang nghi ngờ của mình bày ra.
"Sau lần các mỏ tài nguyên bị vu tộc c·hiếm đ·óng lần trước, Đế Tuấn bí mật di dời mấy cái địa linh đi chỗ khác, bên ngoài cũng được bố trí trận pháp che mắt rất kỹ, chỉ có mấy người biết, vậy mà lần này lại b·ị đ·ánh vào tài nguyên. Đệ không thấy lạ sao?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ý huynh là có kẻ tiết lộ vị trí. Nhưng mà tại sao? Ta và huynh trưởng đối với bọn chúng phúc lợi đủ đầy, không có lý do gì để đứng về phe nhân tộc và vu tộc cả."
"Cái này chưa chắc." - Côn Bằng lắc đầu. "Nhiều khi đệ nghĩ thế thôi, bọn chúng nghĩ khác thì sao, lòng tham thì lúc nào cũng không đáy."
"Khốn kiếp! Vậy phải làm sao mới tìm ra kẻ đó bây giờ?"
Côn Bằng : "Trước hết tìm Đế Tuấn hỏi xem bao nhiêu người biết vị trí của bảo tàng, từ đó sẽ có hướng giải quyết tiếp theo."
Đông Hoàng Thái Nhất gãi đầu, lúc nãy tên kia nói ca ca hắn xuất cung, đi đâu trong lúc dầu sôi lửa bỏng này được nhỉ.
Thanh Khâu Thành.
Đế Tuấn ngồi trò chuyện với Bạch Linh, chẳng để ý thời gian trôi qua. Y rất nhanh đã ngà ngà say, cả khuôn mặt mơ hồ ửng hồng, không ngừng liên thuyên, cũng chả thèm quan tâm mỹ nhân trước mặt có nghe mình nói hay không.
Thanh Khâu nữ đế rót thêm một chén rượu phát hiện đã cạn, định đứng dậy đi lấy bình rượu khác, bất ngờ bàn tay Đế Tuấn chụp lấy tay nàng giữ lại.
"Đừng đi."
"Thiên đế! Như thế này không hay đâu." - Nhịp tim nữ đế r·ối l·oạn, một mặt vừa muốn đối phương nắm lâu một chút, mặt khác lại tự kéo bản thân trở lại thực tại rằng chuyện của họ đã kết thúc rất lâu về trước rồi.
"Nàng quả nhiên không còn thích trẫm nữa." - Yêu đế thở dài, nâng một tay chống mặt, đôi mắt ngà say vừa đưa tình vừa bỡn cợt, vẻ ngoài yêu mị của y sẵn sàng câu hồn bất cứ ai.
"Đương nhiên... Th·iếp hận bệ hạ còn không hết." - Thanh Khâu nữ đế không uống rượu vẫn đỏ mặt. Bất đối với loại công kích khó kháng cự như thế. Ai mà đỡ được.
Đế Tuấn thấy thế liền nhếch mép. "Trẫm gần đây bị trận đồ phản phệ bản nguyên tiêu hao không ít."
"Liên quan gì đến th·iếp? Bệ hạ về mà than thở với thiên hậu nương nương."
"Nàng ấy là thiên đạo se duyên, bất quá cả hai đồng sàng dị mộng. Người trẫm thích nàng còn không biết sao..." - Lại nhìn Bạch Linh rồi thu ánh mắt về.
Đế Tuấn dời tay đến chén rượu, kể lại việc sơ suất của Hi Hòa làm cho yêu tộc trên dưới trọng thương không nhẹ.
Thanh Khâu nữ đế quả nhiên đau lòng, phòng bị với Đế Tuấn cũng triệt để sụp xuống.
"Nàng trị liệu giúp trẫm nhé."
Hắn đảo mắt một lượt, toàn bộ yêu hồ đứng hầu hiểu chuyện lui ra, hai người họ xáp lại gần nhau bắt đầu tay chân không an phận.
Sau khi hoan lạc, Đế Tuấn vận khí kiểm tra, tác dụng của Tam Quang Thần Thủy kết hợp với song tu công pháp của hồ tộc quả nhiên hiệu nghiệm. mỹ nhân bên cạnh choàng tỉnh, thấy hắn mặc lại y phục chuẩn bị rời đi thì lộ rõ vẻ hụt hẫng.
"Bệ hạ, nhanh như vậy đã muốn đi... Ta thấy người vẫn chưa hồi phục tốt, hay làm thêm lần nữa."
"Trẫm còn vài công vụ phải phê duyệt, hôm khác lại đến thăm nàng. " - Đế Tuấn đổ mồ hôi, một lần còn được, thêm vài lần sợ là lúc đến thì đi khi về lại phải bò.
Thanh Khâu nữ đế. "Có phải chuyện giữa yêu tộc và nhân tộc không? Thần th·iếp có quen một vài vị nhân tộc cường giả, nếu cần thiết có thể hẹn bọn họ giúp bệ hạ."
Đế Tuấn kinh ngạc, còn tưởng nàng ta đùa mình.
Xung đột sao? Nhân tộc cả tư cách ngẩng cao đầu nói chuyện còn không có, từ bao giờ dám xung đột với yêu tộc.
Thấy y có vẻ chưa hay biết gì, Bạch Linh nói Thiên Sơn đã thành khu tự trị không còn thuộc thiên vực.
Yêu đế lúc này mặt mài nhăn lại, dù là khó mà tin được nhưng vẫn mở thiên nhãn để nhìn thử, Kim Ô nắm giữ thần thông ngự nhật, thông qua phạm vi chiếu sáng của thái dương tinh có thể để dòm ngó thiên hạ.
Quả nhiên Thiên Sơn bị che phủ trong lớp sương mỏng, không còn khí tức nào của yêu tộc phảng phất đó ở đó.
Ngay lập tức thân ảnh yêu đế tản đi, một vòng diệu nhật bay thẳng về tam thập tam thiên.