Chap 55 : Con Trai Yêu Thần.
Hay tin Thái Nhất đã tỉnh dậy, Côn Bằng chuẩn bị sang thăm, dọc đường bắt gặp rất nhiều Chân Tiên cảnh đứng gác, trước giờ thiên binh canh gác cảnh giới không dưới Huyền Tiên, hỏi ra mới biết bọn họ tham gia bố trận với thiên đế b·ị t·hương xin nghỉ phép số lượng lớn không thời hạn.
Trừ Đế Tuấn ra không ai biết chuyện gì thật sự xảy ra ở tâm trận Chu Thiên khiến tiểu thái dương tinh p·hát n·ổ, bọn họ cũng không dám hỏi thêm.
Đường đến Đông Cung ngang qua Chiến Tiên Đài, vừa hay ở đó tụ tập rất đông người, có cả Cửu Anh yêu thần cùng vài yêu soái đang đứng đánh giá trận chiến thăng binh hàm của thuộc hạ.
"Cửu Anh, đang tuyển yêu tướng sao?"
"Yêu sư?!" - Y cúi đầu hành lễ. "Bọn ta kiểm tra đám nhỏ theo định kỳ thôi."
Côn Bằng thích thú dừng lại xem, hai yêu binh bên dưới chiến đấu hết mình, một bên là vũ tộc sở trường đánh xa, một bên là ngưu tộc sức mạnh phi thường.
Tay cậu nhóc vũ tộc đeo một cái vòng ngọc vô cùng bắt mắt làm hắn chú ý, ngoài ra kỹ năng chiến đấu cũng rất khá. Lợi dụng thân hình nhỏ bé linh hoạt của mình dễ dàng né tránh hết mấy cú đánh của đối thủ.
"Thiết Quyền Kim Cang!" - Đứa trẻ ngưu tộc nhảy lên không trung, tụ một lực khủng bố, cả cơ thể nó hóa thành mình đồng da sắt đập thật mạnh đến hướng đối diện võ đài.
"Băng, Hỏa pháp quyết."
Trong tay cậu bé vũ tộc gọi ra hai cái tinh luân, băng luân tạo khiên chắn băng tuyết, hỏa luân dùng làm v·ũ k·hí, cú đánh của đối phương dẽ dàng đập nát khiên băng thành từng mảnh, tuy nhiên nhát chém của hỏa luân đã đánh trúng vào hiểm nguyệt dưới hông ngưu nhân làm áo giáp cậu ta rách mảng lớn.
"Thắng thua đã rõ! Dừng!!" - Trên đài cao yêu thần Cửu Anh hô lớn.
Đông đảo yêu binh bất ngờ, bên dưới hai thiếu niên thở dốc đình chiến, đứa trẻ ngưu tộc vẻ mặt không cam tâm.
"Yêu thần đại nhân, ta còn có thể đánh tiếp."
Cửu Anh : "Cổ ngươi chảy máu rồi, đi băng bó đi."
Hắn vội sờ lên cổ mình mới phát hiện vết rách mỏng ở cổ chỉ cách động mạch chủ một chút, ngầm hiểu đối thủ đã nương tay, không chỉ đánh vào vị trí dưới hông còn t·ấn c·ông đến cổ họng.
"Thì ra là vậy... Ly Anh huynh đệ quá lợi hại, ta tâm phục, khẩu phục."
Vũ tộc thiếu niên cúi đầu đáp lễ. "Thanh Ngưu đại ca rất mạnh."
Sau đó còn hơn mười mấy trận lớn nhỏ, tổng cộng bốn mươi yêu tướng mới được bổ nhiệm, mỗi yêu tướng quản lý một trăm yêu binh lớn nhỏ, riêng thiếu niên Ly Anh đứng đầu bảng, trở thành thống lĩnh của một phân khu yêu tướng.
Cửu Anh : "Được rồi! Tháng sau bắt đầu mở dự tuyển sắc phong."
Ly Anh hớn hở chạy lại gần đài cao, quỳ xuống hành đại đại lễ với bọn họ. Khuôn mặt khẩn khoản.
"Yêu thần đại nhân, ta đứng nhất bảng, dám hỏi đã đủ tư cách thi tuyển yêu soái đợt sau chưa?"
Thiếu niên trẻ tuổi thật tốt, nhiệt huyết đầy người, vừa đánh nhau xong lại muốn đánh tiếp, những tưởng Cửu Anh yêu thần sẽ đồng ý, ai nấy tỏ ra mong đợi. Cư nhiên yêu thần thẳng thừng từ chối.
"Ngươi vẫn chưa đủ tư cách. Lui đi."
Ly Anh lộ ra biểu cảm bất mãn. "Yêu thần hãy cho ta cơ hội. Ta nhất định phải trở thành yêu soái."
Cửu Anh : "Ngươi muốn làm trái quân lệnh sao?"
Thiếu niên đứng dậy bước lại hàng ngũ, mọi người chạy lại an ủi, đám trẻ cùng nhau trở về quân doanh.
Thống lĩnh yêu tướng được quyền tham gia tuyển chọn yêu soái, Cửu Anh dìm đứa nhỏ kia như thế.... Chẳng lẽ sợ đối phương quá nổi bật, trưởng thành sẽ c·ướp hết hào quang sao?
Chờ Cửu Anh hồi phủ, Côn Bằng lân la tới chỗ đám yêu soái giám khảo khác để hỏi chuyện, trái với suy nghĩ của hắn, yêu thần Cửu Anh không hề có ác cảm nhắm vào cậu thiếu niên kia vì... Vì cậu ta là con trai của Cửu Anh.
Thảo nào ban đầu vừa nhìn đã thấy quen mắt, vòng ngọc do Đế Tuấn ban tặng cho Cửu Anh khi vợ hắn mang thai một cặp long phụng.
Mà lạ nha, đã là con trai mình thì ít nhiều cũng phải thiên vị chút chút, tại sao lại hắn ngăn trở con đường thăng tiến của con mình.
"Thương con quá đó mà. Dù sao chỉ còn mỗi đứa con trai này bên cạnh thôi." - Hai tên yêu soái thở dài.
Côn Bằng : "?"
"Yêu sư quên rồi sao, thê tử Cửu Anh yêu thần là nhân tộc, đứa con gái cũng thế. Chỉ có Ly Anh là may mắn kế thừa dòng máu yêu tộc . Vợ và con gái ngài ấy q·ua đ·ời cách đây rất lâu rồi."
"Ra vậy!"
Kết cục này cũng coi như viên mãn cho vợ chồng họ, đời sau nhìn nhận chuyện tình giữa người và yêu là đại cấm kỵ. Nhưng liệu chút hạnh phúc ngắn ngủi đổi lấy hối tiếc cả đời?! Có đáng không?
Côn Bằng thở dài, cảm thấy một thân một mình cũng có mặt tốt, đỡ phải chịu đựng cảnh sinh ly tử biệt.
"Yêu sư, yêu sư đến thỉnh an Đông Hoàng sao? Đợi ta với." - Khâm Nguyên yêu thần vẫy tay, hăm hở chạy lại.
Côn Bằng như thường lệ vui vẻ vỗ vai chào hỏi nào ngờ đối phương đột nhiên phun ra ngụm máu tươi làm hắn hết hồn.
Y cười khổ than thở sau lần đại trận phản phệ cả người không có chỗ nào lành lặn.
Hắn ban đầu tỏ ra thông cảm nhưng sau đó nghĩ kỹ lại Đại La Kim Tiên đỉnh phong trở lên đều có tiên thiên đạo cốt cùng pháp bảo hộ thể, trừ yêu hoàng Đế Tuấn tự bạo nổ để giữ mạng Hi Hòa ra thì tổn hại nghiêm trọng nhất là đám yêu vương đạo hạnh chưa tới Thái Ất Kim Tiên hoặc không có pháp bảo.
Yêu thần người nào người nấy pháp bảo toàn là hai ba món trở lên mà trọng thương tới nổi phun máu phèo phèo thế này có hơi kì lạ... Vừa rồi Cửu Anh yêu thần cũng bị đại trận phản phệ nhưng vẫn đi làm bình thường. Đâu có tới nổi nào.
Côn Bằng : "Lúc nãy ta thấy Cửu Anh...."
"Cửu Anh ra vẻ thôi." - Khâm Nguyên cắt ngang lời Côn Bằng. "Hắn gãy hết mười mấy cọng xương sườn luôn mà, nhìn khỏe mạnh vậy chứ sắp ngủm rồi."
Côn Bằng : "Vậy còn những người khác?"
"Những người khác nằm liệt giường. Ta nghĩ không qua nổi con trăng này đâu." - Khâm Nguyên rút từ đâu ra cái khăn, bắt đầu ho ra máu thêm một hồi nữa.
Thương Dương yêu thần từ xa đến, mỉa mai nói lớn. "Khâm Nguyên, ngươi phun ít máu thôi, lát nữa tới chỗ Đông Hoàng không còn đạo cụ để diễn nữa."
Đi sau là Anh Chiêu yêu thần lắc đầu chịu thua.
Hai người họ không có chút biểu hiện của người b·ị t·hương. Côn Bằng chưa mở miệng hỏi thì đã được cho biết yêu thần toàn bộ có pháp bảo gia trì, không có tổn thương gì lớn lao, chẳng qua nguyên thần chấn động một chút, nghĩ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm là khỏe.
Còn việc Khâm Nguyên diễn trò do thiên đế có lệnh, thiên binh, thiên tướng tham gia bố trận Chu Thiên Tinh Đấu bị phản phệ trọng thương được nhận mỗi người mười giọt Tam Quang Thần Thủy.
Khâm Nguyên : "Không xài mang đi bán cũng mua được cả cân đan dược đó, lát nữa ta xin Đông Hoàng chắc chắn không có phần của các ngươi."
Thương Dương : "Ai mà thèm, mặc kệ ngươi, Anh Chiêu chúng ta đi săn vu tộc."
Mười giọt Tam Quang Thần Thủy!!!! Côn Bằng xuýt xoa mất một lúc.
Lát sau ở Đông Hoàng cung, Khâm Nguyên cùng Côn Bằng xuất hiện, mặt mũi tái nhợt, môi thâm, mắt tím, chân đi cà nhắc, tay chống gậy.
Đông Hoàng Thái Nhất đang đánh dở dang ván cờ với Phục Hy, vừa nhìn thấy liền bị dọa đến nổi giật mình, sau một hồi bình tâm lại đã nhanh chóng chạy đến hỏi thăm.
"Yêu sư, Khâm Nguyên hai ngươi bị ai đánh ra nông nỗi này. Mau nói ta sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi."
Khâm Nguyên : "Đông Hoàng, Hy Hoàng. Ta bị trận pháp phản phệ."
"Sao không nghỉ ngơi đi chứ?" - Phục Hy đỡ lấy Khâm Nguyên ngồi xuống.
Theo như kể lại thì hôm đó Côn Bằng không có tham dự bố trận. Việc y trong như vừa vật lộn với tám chục con voi làm hắn khó hiểu.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Lão ca hôm đó huynh cũng tham gia bày trận với ca ca ta sao?"
Côn Bằng : "Ta không có tham dự bố trận nhưng mà hổm giờ trong người bất an, cơ thể đau nhức, chóng mặt nhức đầu, còn ho ra máu. Tóc rụng rất nhiều."
Thái Nhất : "Ho ra máu, tóc rụng... Huynh bị u·ng t·hư rồi."
Côn Bằng : "Vớ vẩn!!! Chúng ta đã thành thần, u·ng t·hư quái gì. Tóm lại thấy trong người không được khỏe. Giá mà... Giá mà có vài giọt Tam Quang Thần Thủy để trị liệu thì tốt quá"