Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 54 : Vấn Thiên




Chap 54 : Vấn Thiên

Huỳnh!

Ngay lúc cuộc trò chuyện đang dang dở, kiếp lôi chẻ đôi huyễn ảnh La Hầu làm hai nửa. Con mắt Thiên đạo mở ra. Tinh quang trải xuống, xóa sạch ma chướng. Hóa thân ma tổ theo đó tan biến mất, trả lại tây phương khoảng trời hoang tàn ban đầu.

Sau khi ma ảo cảnh tản đi, luồng huyền diệu ánh sáng hiện lên bóng người ngoại hình không rõ ràng, không có mắt mũi, mờ ảo khó nhận diện.

Cái bóng phát ra tông giọng ngân nga, thanh âm vi vu tựa tiếng gió.

"Chưởng quản thương khung, quyền hành tuyệt đối, ngươi còn chỗ nào chưa hài lòng."

Đông Hoàng Thái Nhất căng thẳng. "Ai đó?"

"Ta là tất cả, cũng có thể không là gì cả."

"Với một số người, ta tồn tại, số khác thì không."

Bóng trắng đạp gió, vung tay một cái xuất hiện hoạt ảnh núi non hùng vĩ, chim chóc vỗ cánh thành bầy, cá từng đàn nhảy múa. Hơi thở của mang cả vị mặn của biển khơi. Sự tồn tại bỏ xa thực tế.

"Thiên đạo?!" - Hai mắt hắn phát sáng. "Ngươi là thiên đạo."

Bóng sáng chẳng phản đối, ở nơi vốn dĩ là khuôn mặt cử động co lại như đang cười.

Quả thật lúc này Thái Nhất có chút hoảng, hồng hoang thiên đạo trong lời đồn có khả năng dịch chuyển càn khôn, khởi phát lượng kiếp, trong tay chi phối toàn bộ pháp tắc, dựa vào trình độ hiện tại của hắn tư cách nhìn lén thiên đạo cũng không có.

Tên này y như cái hệ thống thứ hai, khác ở chỗ là không thể mặc cả. Mà vô duyên vô cớ thiên đạo tại sao lại chạy đến đây, vậy là chuyện tu ma lộ rồi. Suy cho cùng tiên thiên thần thánh đứng trước thiên đạo cũng chỉ là hạt cát phù hoa.

Thiên đạo : "Ta là người quan sát không phải giá·m s·át, tự nhiên sẽ không can thiệp vào con đường tu đạo của ngươi. Nhưng mà theo ta thấy tốt nhất là nghe lời Hồng Quân đi. Tránh La Hầu xa một chút."



Thái Nhất : "Vì sao phải nghe lời đạo tổ.."

Thiên đạo :

"Hồng Quân hợp đạo, cảm ứng được ý niệm của ta, xuyên qua dòng chảy trường hà nhìn thấy vô số tương lai khả vĩ, hắn lựa chọn phương án bản thân cho là tốt nhất để trật tự hồng hoang vận hành đúng cách. Nghe lời hắn, đạo lộ của ngươi tự khắc hanh thông rất nhiều."

Lão tặc thiên ơi lão tặc thiên, mấy lời này nói cho Đế Tuấn còn có khả năng sập bẫy chứ hắn thì bỏ đi, câu trước kêu bản thân không can thiệp chuyện hồng hoang, song lại khuyên nghe lời Hồng Quân.

Ai chả biết đạo tổ là người phát ngôn của thiên đạo. Nghe lời ông ta khác gì nghe lời nó.

Nhập Vu yêu kiếp rồi kết cục lưỡng bại câu thương. Cường giả vẫn lạc hết chín phần, hậu thế không còn ai có khả năng chứng thánh uy h·iếp vị thế của thiên đạo, đoán xem kẻ được lợi nhất trong vụ này là ai nè.

Thái Nhất giả ngốc, vờ lo lắng không yên, thử hỏi đến công đức khai thiên của mình.

Thiên đạo liền tạt cho một gáo nước lạnh. "Công đức?! Còn mặt mũi ngồi kể công đức hả?"

Các tinh tú ánh sáng lấp lánh kết tủa lại, diễn hóa ra toàn bộ sự kiện như một cuốn phim chiếu chậm.

Hai huynh đệ hắn xuất quan, chinh phạt nam bắc, tranh đấu không ngừng, thế lực càng ngày rộng lớn, thiên đình lập. Yêu hoàng quy vị, Thiên đình hủy tiên đình.

Vu yêu hai tộc vì tài nguyên kịch liệt xung đột, mỗi trận đại chiến đều khiến cho băng sơn liệt địa, hủy diệt rất nhiều địa vực, những nơi hai tộc hành quân đi ngang vạn năm cũng không thể phục hồi. Sinh mạng chất thành núi lớn. Huyết hải không đủ chỗ chôn.

Vu tộc ăn yêu tộc, yêu tộc ăn nhân tộc. Yêu tộc tắm máu nhân tộc.

Đứng góc độ người trong cuộc thì những cái đó không đáng bỏ vào mắt, nhưng với sinh linh bình thường, vu yêu hai tộc chính là ác quỷ tu la, hậu quả để lại thiên thư cũng không đủ chỗ ghi.

Thiên đạo :



"Hai tộc phát động c·hiến t·ranh, sơn địa mà ta tốn hàng vạn cái nguyên hội để chảy chuốt trong một ngày biến thành sa mạc khô cằn. Công đức của ngươi bù nổi sao?"

Không nói đến thì thôi, càng nói càng thấy tức, hai phe tổn thất trầm trọng cuối cùng không ai được lợi, đột nhiên một ý nghĩ lạ loé lên trong đầu Thái Nhất. Đế Tuấn không tin hắn nhưng nam chính thì có thể.

Hay là mượn tay nam chính tiết lộ cho vu tộc biết sự tình. Mấy tên vai u thịt bắp kia đầu óc đơn giản. Chắc cũng không khó để thuyết phục.

Thiên đạo. "Lời cần nói đã nói xong, La Hầu là kẻ mưu ma chước quỷ, chuyện hắn bày trận vây bắt tộc trưởng tam tộc đoạt khí vận, chắc không cần ta nhắc lại."

Thái Nhất : "Không cần, ta biết mình phải làm gì rồi."

"Tốt!!"

Ánh sáng thiên đạo chi lực vụt tắt, để lại một cõi tịch mịch, tất cả chìm trong bóng đêm.

Trôi qua rất lâu, mùi thơm từ Nguyệt Quế quả đánh thức Đông Hoàng Thái Nhất.

Cạnh giường, mười mấy nàng thiên nữ túc trực chăm sóc vô cùng vui mừng, bọn họ kể lại hôm đó thiên đạo trợ lực đánh nát hóa thân của La Hầu, là Đế Tuấn mang hắn về Đông cung.

"Đáng sợ quá, sém chút nữa điện hạ bị ma tổ đoạt xá rồi."

"Điện hạ của chúng ta thật là lợi hại, hiểm cảnh còn có thể đột phá đến chuẩn thánh đỉnh phong."

Hắn nghe thế liền đưa tay kiểm tra, quả nhiên bản thân đã chạm tới chuẩn thánh đỉnh phong nhưng mà phát hiện không có trảm ra bản ngã thi. Vậy lực lượng này từ đâu mà tới. thiên đạo hôm đó tẩy não xong liền biến mất, đâu có hào phóng đến nổi ban cơ duyên lớn như thế.

Mấy nàng ấy chuyền tay nhau, đưa tới một cái chum ngọc, trong đó chảy một loại lưu thủy có mùi hương vô cùng dễ chịu.

"Điện hạ, thiên đế dặn bao giờ người tỉnh dậy phải uống nó, đây là Tam Quang Thần Thủy."



"Hả?" - Đông Hoàng Thái Nhất sợ mình nghe nhầm, Tam Quang Thần Thủy mà đựng cả chum thế này? Có pha với nước lã không vậy.

Chưa nói đến công dụng huyền diệu của nó, thứ này thời gian trước có rất nhiều ở ngoại vực, từ khi cường giả phát hiện ra công dụng nhiệm màu của nó thì sớm đã thu hoạch hết, bây giờ giá trị một giọt cũng đã phải đổi bằng cả đống thượng phẩm đan dược.



"Bẩm! Đúng là Tam Quang Thần Thủy hàng thật giá thật."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Mang chỗ này san lại một nửa, đem qua Đại Nhật cung cho thiên đế."

Bọn họ nhìn nhau. "Bẩm điện hạ, nô tỳ nghĩ không cần đâu. Nước trong tiên trì của Đại Nhật cung được lấp đầy bằng Tam Quang Thần Thủy rồi."

Đông Hoàng Thái Nhất : "...."

Đại Nhật cung, Tam Thập Tam Thiên.

Yêu đế Đế Tuấn ngâm mình trong tiên trì bảy ngày bảy đêm, thương thế miễn cưỡng khôi phục một phần. Xung quanh tiên trì là mười Kim Ô thái tử còn chưa hóa hình đang rỉa lông, tắm nắng. Một bước cũng không rời.

Hắn nhìn thấy mười đứa bé, bao nhiêu ưu tư tan biến cả.

"Thiên hậu nương nương giá đáo."

Vừa nghe đến lời truyền, hai mắt Đế Tuấn nhắm nghiền lại, từ khi trở về thiên đình, chưa từng nói với Hi Hòa một câu nào. Chu Thiên Tinh Đấu đại trận phản phệ, trên dưới yêu tộc tổn thất trầm trọng, yêu thần, yêu vương nhẹ thì tổn hao nguyên thần, nặng thì yêu đan vỡ nát.

Hi Hòa : "Phu quân, chẳng thà chàng cứ mắng ta. Im lặng như thế ta vô cùng đau lòng."

"Đế Hoang, dẫn các hoàng đệ ra ngoài chơi đi, phụ hoàng và mẫu hậu có chuyện muốn nói." - Đế Tuấn đưa tay với lấy kim bào, đứng dậy rời khỏi. Đại Kim Ô nghe lời, nhanh chóng lùa mấy đứa em ra ngoài.

Đám nhỏ vừa rời đi, Hi Hòa chạy tới ôm chặt Đế Tuấn, luôn miệng xin lỗi.

Đế Tuấn. "Không sao, chuyện đã xảy ra rồi, nàng nghĩ ngơi đi. Ta qua Đông cung xem Thái Nhất thế nào rồi."

Nói xong dùng tay gỡ tay Hi Hòa ra, nét mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc.