Chap 53 : Đột Phá.
Đang dầu sôi lửa bỏng thì tử địch vu tộc xuất hiện, Đế Tuấn sau lưng tung ra vũ dực đỏ rực bầu trời, chân hỏa bừng lên mạnh mẽ càn quét ngang dọc, nhảy múa lan rộng trên mặt biển Huyết Hải, thoáng cái mang vô số huyết thần tử của Minh Hà hóa tro.
Minh Hà : "Đại Nghệ huynh đệ đến đúng lúc lắm, chuyện lần trước ta quyết định rồi, lão tổ sẽ tham chiến cùng vu tộc."
Thái Phi liếc nam chính bằng nửa con mắt. Hiểu lầm hắn nằng nặc đòi đến đây để cùng với atula giáo liên kết đánh yêu đình, nói cái gì mà cứu cha nàng.
Câu nói của Minh Hà làm nam chính có một trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, lần gần đây nhất bọn họ gặp nhau chỉ nói về chuyện luyện Huyết Thần Tử, ai xúi ông ta gia nhập vu tộc hồi nào.
Hóa ra chẳng bao lâu trước trong lúc thiên hôn, Chúc Dung bí mật cùng Minh Hà bàn việc liên minh, thời điểm đó ông ta và Đế Tuấn nước sông không phạm nước giếng, với lại nhận thấy đánh yêu tộc lại không có lợi ích cho mình nên còn ậm ừ để đó.
Giờ thì hay rồi, hai bên tự nhiên mâu thuẫn, còn nam chính vốn dĩ đến can ngăn họ đánh nhau giờ thành giúp vu tộc mở rộng lực lượng.
Bất quá giờ vẫn còn cứu vãn được, nam chính truyền âm cho Đế Tuấn thay mặt Minh Hà cầu hòa, lấy việc đại trận phản phệ tổn thất nặng nề ra làm cái cớ, hy vọng đối phương nghĩ lại, cứ tranh đấu tiếp tục người chịu thiệt sẽ là yêu tộc.
Nam chính : "Thiên đế bình tĩnh nghe ta nói. Huyết hải vốn là di chỉ Bàn Cổ thần lưu lại, ngươi xuống tay lỡ như khiến thiên đạo nổi giận. Lúc đó không chỉ mình thiên đế bị ảnh hưởng, khí vận cả tộc cũng khó tránh khỏi vạ lây."
Thiên hậu Hi Hòa nhìn thấy cháu gái đằng sau lưng nam chính. Lúc này Đế Tuấn mới nhận ra thanh niên kia là người lần trước dám đứng ra đối đầu với thánh nhân giải nguy cho đệ đệ mình, được cái hắn cũng không phải kẻ giận quá mất khôn, Kim Ô vũ dực thu về, chân thân cũng biến hóa trở lại dạng người.
Yêu hoàng nét mặt nhợt nhạt kém sắc, có lẽ vì trọng thương quá nặng nhưng phẫn nộ ban nãy đã dịu đi phần nào.
Từ đầu việc kéo đến đại nhật thái dương đến cốt chỉ để dọa Minh Hà chứ không có tính làm thật, Đế Tuấn thống lĩnh yêu tộc tới nay chưa từng để tộc nhân lâm vào cảnh chịu nhục, bất đắc dĩ mới chốt hạ sách kiểu này. Lỡ như Minh Hà không sợ thì hắn chẳng biết làm sao.
"Lui!" - Hà Đồ Lạc Thư trải ra, 365 yêu thần, yêu vương gấp rút nương theo đó truyền tống trở lại thiên giới.
Minh Hà lão tổ đứng chống nạnh nhìn theo đầy tiếc rẻ, rõ ràng bản thân đang trong thế thượng phong, y khôi phục thực lực còn không bắt sống cả đám yêu tộc về tế luyện thành con rối. Nhưng nam chính đã kêu giảng hòa, đành giảng hòa. Ai kêu ông ta từng mắc nợ ân tình của đối phương.
"Hai bên căng thẳng vậy mà lui thật rồi. Con trời có khác, nói thì ai cũng phải nghe." - Côn Bằng lắc đầu cảm thán, bản thân có chút đố kỵ, vất vả xuyên không tới đây chỉ làm một người qua đường, thiệt là thảm.
Đế Tuấn thức thời và không mắc bệnh sĩ, tỉ như bọn não tàn nhân vật khác ắt hẳn đã khi dễ đối phương chỉ là một đại vu rồi lao vào ăn thua đủ cho đến khi b·ị đ·ánh. Hắn chỉ một lòng lo lắng cho an nguy đứa cháu gái.
Trừ các vị yêu thần quanh quẩn bên Thái Nhất ngầm hiểu quan hệ giữa tiểu công chúa cùng nam chính thì những người khác mù tịt.
Côn Bằng nhớ vẫn còn chuyện đáng lo hơn. Cẩu hệ thống định mặc kệ Thái Nhất thật à?
Hệ thống : "Tên tổ tông đó căn bản chẳng có làm sao, các ngươi lo bò trắng răng."
Hệ thống bật lên trạng thái Đông Hoàng Thái Nhất, hiển thị đang trong giai đoạn nâng cấp, có thể thấy nghiệp hỏa kia không có ảnh hưởng gì, ngược lại đang giúp hắn thanh tẩy nghiệp lực, từng bước tấn thăng chuẩn thánh đỉnh phong.
Nghe nói Thái Nhất sắp đột phá, y vui lây, coi như hệ thống cũng không phải lương tâm chó tha. Yêu hoàng hai vị đã chuẩn thánh đỉnh phong, thực lực so với nam chính có vẻ hơn khá nhiều.
Côn Bằng : "Nam chính chuẩn thánh sơ kì chưa nhỉ?"
Hệ thống : "Gì mà chuẩn thánh sơ kì? Cái vỏ bọc Đại Nghệ vu tộc thì Đại La Kim Tiên viên mãn thôi còn Nghê Thường hắn tu vi chân chính đã Á thánh rồi."
"Cái gì?" - Y sém chút chửi thề. Buff bẩn cũng vừa. Nam chính tối ngày chỉ lẽo đẽo đi yêu tộc công chúa lại là á thánh. Kẻ thì tu luyện ngày đêm một chút tiến bộ cũng không có, công bằng ở đâu.
Hệ thống : "Ầy! Đã là nam chính cũng phải có chút đặc quyền chứ? Ngươi nói phải không?"
Côn Bằng : "Ta thề vote 1 sao cho cái cốt truyện này."
Bên ngoài Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đến thu đồ đệ xui xẻo đụng độ La Hầu.
Tây phương nhị thánh mượn nhờ thiên đạo lực lượng nhưng mà không thể nằm kèo trên. Hai bên giằng co qua lại rất lâu vẫn bất phân thắng bại.
Sự hiện diện của ma đạo,Hồng Quân sớm đã cảm ứng được. Ông ta không tự mình đến mà chỉ cho thiên đạo lôi kiếp cảnh cáo.
Tiếp Dẫn trong thấy lôi kiếp thầm mừng. "Vô lượng thọ phật!! Vô lượng từ bi, Ma tổ, phóng hạ đồ đao. Quay đầu...."
"Lừa trọc, nói ít thôi. Nhức đầu quá."
La Hầu cầm ngay Thí Thần Thương phi về phía ông ta, dưới chân Tiếp Dẫn phát quang. Công Đức Kim Liên xòe ra, tạo thành một tòa thành đồng phòng ngự vững chải.
Thất Bảo Diệu Thụ bên này hừng hực uy thế, không nể nang đập mạnh vào pháp tướng La Hầu. Nhìn lại Thiên đạo kiếp lôi hiện hữu ngay phía trên đỉnh đầu.
"Lão tặc! Hồng hoang cũng không phải nhà của lão, đuổi thì ta phải đi sao. Đạo cao một thướt thì ma cao một trượng. Đến đi."
La Hầu thôi diễn ma thể, bàn tay nâng lên một cái hỏa cầu, có thể nhìn rõ Đông Hoàng Thái Nhất thân ảnh.
Lượng lớn oán khí trong trời đất bị hút về. Ma thú to nhỏ không kể giống loài phát cuồng chạy loạn.
Lúc này tại Tử Tiêu Cung, Diệt Thế Hắc Liên bị khóa chặt tỏa ra ánh sáng tím, kích động không thôi, cảm ứng được chủ nhân của mình kêu gọi.
Đạo tổ chỉ liếc nhìn một cái đâu lại vào đó. Hồng Quân thân đã hợp đạo, trừ khi ảnh hưởng đến đại kiếp, nếu không ông ấy tuyệt đối không dính vào. Mà mục đích La Hầu xuất hiện vừa nhìn đã rõ, chuyện liên quan vu yêu kiếp bèn mắt nhắm, mắt mở cho qua chuyện.
Đầy trời ma hồn, oán khí xung thiên đủ sức nhấn chìm toàn bộ cõi tây phương vào trong u minh bóng tối.
Thánh nhân hết thảy hoang mang, La Hầu muốn đoạt xác Đông Hoàng Thái Nhất để c·ướp đoạt khí vận, song chẳng ai dám đứng ra can thiệp, Hồng Quân không có chỉ thị, bọn họ đương nhiên không dám làm liều.
Giữa tâm ma chướng, thần thức Thái Nhất chợt tỉnh, Nghiệp hỏa bị luyện hóa đã khắc thành pháp chú vào mắt trái, hòa cùng thái dương.
Ma tổ trông thấy đồ đệ tốt mở mắt đã lên tiếng hờn trách. Lần này đúng là bị Thái Nhất hại c·hết, vướng vào cái gì không vướng đi dính vào Nghiệp Hỏa Hồng Liên. La Hầu không lộ diện thì với cả một thân ma khí trùng điệp coi hắn giải thích thế nào với đám người ngoài kia.
Tính ra xui hết chỗ nói, đi tra tung tích Luân Hồi Tử cũng dây vào ân oán với Minh Hà.
Ầm!!! Ầm!!
Bên ngoài lôi kiếp không có dấu hiệu tản đi. Từng cú đánh chí mạng đập thẳng vào đỉnh đầu hư ảnh nguyên thần. Cảm thấy không trụ được lâu nữa, La Hầu đưa tay chỉ vào vệt đỏ trên hư ảnh của mình, bảo Thái Nhất lát nữa công kích vào đó, tự khắc hóa thân ma tổ sẽ tan rã.
Ma ấn lúc trước La Hầu lưu lại trên người hắn cũng theo đó tiêu trừ. Sau này không ai nghi ngờ Thái Nhất dính tới ma đạo nữa.
Chưa kể tự thân chặt đứt tâm ma, nếu hên thì nguyên thần cảm ứng, chém ra bản ngã thi, đạt tới chuẩn thánh đỉnh phong.
Thái Nhất : "Hóa thân do pháp lực, bản nguyên ngưng tụ thành. Làm vậy chẳng phải sư phụ sẽ tổn hại rất nghiêm trọng sao?"
La Hầu : "Muốn chứng đạo chút tổn hại này tính là gì. Sau này mang khí vận hai tộc vu yêu đền bù cho bổn tọa là được."
Tốt xấu gì hắn cũng đang giữ một tia chân linh của Đông Hoàng Thái Nhất, không có ma ấn cũng không sợ đối phương nói ngược.