Chap 51 : Chu Thiên Tinh Đấu ( 1 )
Minh Hà : "Đế Tuấn, là đệ đệ ngươi đến chỗ ta gây chuyện trước. Thân là thiên đế sao lại không biết tốt xấu như vậy?"
Bên trong Thái dương tinh mắt trận. Kỳ phiên rung lên, tinh đấu vận chuyển, cả một biển sao sáng rực. Chúng phân tách ra vô số tiểu tinh chủ rồi cùng nhau rơi xuống.
Minh Hà cảm nhận tột đỉnh nguy cơ, hắn gọi ra song kiếm A Tỳ, Nguyên Đồ, tuy nhiên liền phát hiện kiếm hồn không có. Xem ra đã bị người ta đánh tráo bằng hai cây tà kiếm bình thường.
"Tiểu nha đầu này hại c·hết ta rồi." - Hắn rít lên, nghĩ ngay đến con gái đã mang hồn kiếm ra ngoài.
Một loạt t·iếng n·ổ lớn. Hai luồng ánh sáng từ song kiếm chém đôi tinh cầu. Từng cái khác cũng đập mạnh vào lớp màn chắn phòng ngự.
Pháp quyết của Đế Tuấn thay đổi, vô số ngôi sao bùng lên đại hỏa, số khác bị bao phủ trong vĩnh cửu sương giá, cùng chuyển hướng lao đến chỗ Minh Hà.
Lần nữa, rồi lại lần nữa, giáo chủ atula mang không biết bao nhiêu ngôi sao đập vỡ nhưng mà nhanh chóng lộ ra tình trạng mệt mỏi, hắn không phải thánh nhân, không thể mượn nhờ vô tận pháp lực. Chuẩn thánh viên mãn có tích lũy cỡ nào thần lực đi chăng nữa cũng sẽ có giới hạn.
Nhận ra không thể cứ tiếp tục như thế, Mình Hà trong lúc chống trả Tinh Thần Vẫn Tinh đồng thời quan sát tìm kiếm mắt trận. Tay áo thả ra rất nhiều Huyết Thần tử tản đi để dò thám.
Người như Đế Tuấn sớm đã tính tới, trước đó hai cái mắt trận được ngụy trang rất khéo, quang mang mờ nhạt, đất đá bao phủ lớp ngoài. Trong trăm vạn ngôi sao nhìn na ná nhau, tìm được thì chỉ sợ sớm đã thành vũng máu.
Bên ngoài đại trận hai vị tây phương thánh nhân hiện thân. Họ không nói không rằng đi tới chỗ tiểu thái dương tinh đang trôi nổi.
Yêu tộc đại thần đang trong trận, bên ngoài chỉ còn sót lại mấy yêu tướng hộ giá cùng yêu phi Thường Hi.
"Thánh nhân tới vào thời điểm n·hạy c·ảm thế này làm gì?" - Thường Hi vừa nhìn thấy hai vị tây phương nhị thánh liền có cảm giác phi thường bất an. Nàng tiếp đó liền hướng về phía họ cuối đầu hành lễ.
Chuẩn Đề không vòng vo, nói vài câu đã muốn mang Đông Hoàng Thái Nhất nguyên thần đi Tu Di sơn thanh tẩy.
Yêu tộc binh lính chưa kịp cự tuyệt Tiếp Dẫn nói thêm. "Đông Hoàng thương thế nghiêm trọng. Chậm trễ trị liệu hóa hình khó giữ. Chân linh phân tách. Tới lúc đó muốn tu lại hóa thân phải chờ ức vạn nguyên hội... Với lại ta thấy Đông Hoàng có dấu hiệu của một ma tu. Cả người hắn tà khí không mỏng."
"Nghiêm trọng vậy sao?!!!" - Thường Hi dao động.
Tây phương nhị thánh chẳng qua muốn yêu tộc mắc nợ nhân quả để ngày sau vu yêu hạ màn có thể đường đường, chính chính đến thu yêu vương, yêu thánh làm thú cưỡi mới giở giọng dọa nạt nữ nhân đơn thuần.
Cái gì mà hóa hình khó giữ? Thái Nhất chân linh phân tách thì Hệ thống và Hồng Quân sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Một người tung, một người hứng. Nói đến y như thật.
Giữa yêu tộc đội hình, một cậu thanh niên vóc dáng mảnh khảnh từ tốn đẩy đám binh lính sang hai bên để bước ra. - "Thánh nhân minh giám, tiên thiên thần linh không thể nào nhập ma. Chắc chắn có hiểu lầm."
Cậu thiếu niên trẻ sở hữu đôi mắt trong vắt như nước hồ, trên thắt lưng còn giắt theo thanh kiếm gỗ, đặc biệt ấn đường cậu ta tiên thiên linh khí nồng đậm, thông thường chỉ có tiên thiên sinh linh do trời đất dưỡng dục mới có loại khí tức bậc này.
Côn Bằng quan sát người trẻ, tu vi đối phương tầm thường nhưng mà hắn nhìn kiểu nào cũng có một loại hào quang tương tự nhân vật chính.
Tiếp Dẫn liếc mắt : "Kim Tiên cảnh giới chả trách kiến thức hạn hẹp. Đúng là tiên thiên sinh linh rất khó rơi vào ma đạo nhưng mà không phải không thể."
Yêu phi Thường Hi có vẻ quen biết, nàng thuận miệng buông tiếng trách móc. "Kim Thiền, trước mặt thánh nhân không được loạn ngôn."
Đông Hoàng Thái Nhất hành sự kì quái làm chính Thường Hi cũng không thể không tin việc hắn có tâm ma, tâm ma ăn nguyên thần, phát triển đến một giai đoạn nhất định sẽ thôn phệ hoàn toàn linh trí, còn bám sâu vào gốc rễ nguyên thần. Nếu để lâu coi như hết cứu.
Không thể để Thái Nhất xảy ra chuyện!
Thường Hi tiên tử quỳ xuống van xin thánh nhân ra tay cứu mạng hắn.
Côn Bằng chướng mắt. Uổng công hai người là thánh nhân, nữ nhi chân yếu tay mềm cũng đi lừa gạt.
"Nương nương. Nghiệp Hỏa Hồng Liên cũng không thật sự lợi hại như thế. Thử nghĩ mà xem, nếu quả thật đụng phải ma chướng là nó đốt cho bằng hết thì năm xưa Minh Hà cùng hai vị tây phương thánh nhân đâu có chạy trốn tận vào thâm sâu cùng cốc chờ đạo tổ đánh xong La Hầu mới ra."
Mấy lời nói như dao đâm thẳng tim đen của Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, cả hai gượng chín mặt nhưng chẳng lẽ thánh nhân lại túy tiện đi tranh luận với Côn Bằng. Hai ngươi tỏ ra không quan tâm làm lơ đi.
Phần lớn yêu tộc hoàn toàn ủng hộ lời yêu sư, bọn họ bắt đầu cảm thấy hai vị tây phương nhị thánh lời nói không đáng tin tẹo nào.
Tiếp Dẫn thánh nhân nhìn kỹ cậu thanh niên trẻ vừa lên tiếng lúc nãy. Tuy đạo hạnh không cao nhưng mà căn cốt có vẻ rất khá, với lại ông ta phát hiện mình và đối phương hình như có một đoạn duyên, còn là duyên sư đồ.
"Tiểu đạo hữu, ngươi là người của yêu tộc sao? Tộc đàn nào? Tu hành ở đâu?"
Thường Hi : "Tiểu tử này là Lục Sí Kim Thiền, cùng sinh trưởng trên cây Phù Tang ở thái dương tinh với tỷ phu và phu quân ta."
"Lục Sí Kim Thiền?!!" - Côn Bằng thốt lên. Cậu ta hóa ra là tiền kiếp của Đường Tăng.
Lục Sí Kim Thiền hay được biết tới là con ve sầu toàn thân óng ánh sắc vàng, trên lưng có sáu cái cánh mỏng, nhờ hút nhựa cây Phù Tang sinh trưởng, về sau nhập tây phương giáo, lấy hiệu Kim Thiền Tử.
Tiếp Dẫn bắt đầu màn chào hỏi quen thuộc. "Ta thấy ngươi cùng tây phương ta có duyên."
Lục Sí Kim Thiền chau mài. Tình hình là hai vị thánh nhân muốn thu nhận hắn rồi.
Tiếp Dẫn : "Ngươi theo yêu tộc nhiều năm tu vi không khởi sắc, đạo của ngươi rất có thể không nằm ở đây."
Chuẩn Đề khó hiểu nhìn sư huynh, mắc mớ gì nhận một tên phế vật? Tiếp Dẫn coi hắn như vô hình, nhất định muốn thu.
Đông đảo yêu tộc binh lính được phen trầm trồ, ít ai lọt vào mắt xanh của thánh nhân. Có điều bọn họ cũng xúm lại vui mừng dùm tên nhóc này.
Lục Sí Kim Thiền thực lực tầm thường, dù thuộc hàng "Khai quốc công thần". Xuất thân cùng chỗ với hai vị yêu hoàng nhưng mà tu vi thì có gì đó sai rất sai, Đế Tuấn, Thái Nhất vừa hóa hình đã chạm Thái Ất Kim Tiên, còn hắn bao nhiu năm chỉ lếch lên được Kim Tiên trung kỳ.
Tự nhiên Côn Bằng phát sinh lòng thương hại, một thanh niên hoạt náo còn chưa trải sự đời đã bị dụ cạo đầu đi tu. Có nên nhúng tay vào hay không.
Trước mặt liền hiện ra thông báo dấu chấm than của hệ thống.
Hệ Thống trong một phần ngàn giây xuất hiện bên cạnh, chất vấn Côn Bằng định làm gì, Lục Sí Kim Thiền có vai trò quan trọng trong Tây Du lượng kiếp, nó khuyên y đừng có học Đông Hoàng Thái Nhất bày đủ quỷ kế.
Côn Bằng : "Làm trò gì đâu, định trò chuyện vài câu thôi mà. Không cho thì thôi."
Hệ thống : "Ở thế giới này con muỗi bay ngang ta cũng biết giới tính, ngươi nghĩ qua mặt được ta là lầm."
"Vậy đó hả?" - Côn Bằng cười nhạt. Phản diện rồi tới nam chính cẩu hệ thống đều không đối phó nổi, chỉ có thể ra vẻ trước mặt nhân vật qua đường như mình, nói chung tên hệ thống này cũng đủ thảm rồi. Thông cảm được.
Thường Hi : "A Thiền, thánh nhân nhìn trúng ngươi là phúc duyên, còn không mau lạy tạ."
"Không muốn." - Lục Sí Kim Thiền kiên quyết từ chối. Tây phương cực kỳ thiếu thốn tài nguyên. Chuyện này tam giới ai chả biết. Ở yêu tộc tài nguyên bao la, rượu thịt ăn uống không hết. Hắn còn rất yêu đời, khi không đi xuất gia làm gì.
"Cái gì? Không muốn hả?!" - Tiếp Dẫn tròn mắt.
Hệ thống càng mắt chữ O mồm chữ A. Cái thế giới này lúc tạo ra có lẽ quên coi ngày. Chuyện gì cũng không theo kịch bản.
Thường Hi lo lắng. "Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Không phải ai cũng có cơ hội đâu."