Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 25 : Cố Nhân Gặp Lại.




Chương 25 : Cố Nhân Gặp Lại.

Yên Hà nghe vậy, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu lẫn lo lắng.

Bạch Vô Thường như hiểu ý liền cười hề hề. "Vậy ta ngươi là người quen của Thương Minh Hà? Đã nghe qua câu Diêm vương bảo người canh ba c·hết không dám lưu lại đến canh năm chưa?"

Hắc Vô Thường lườm đồng nghiệp của mình, sau đó quay sang Yên Hà, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn

"Thương Minh Hà sống đến 61 tuổi, tích lũy nhiều công đức, khi đến địa phủ chắc chắn sẽ được tái sinh trong phú quý. Đây là chuyện tốt, ngươi không cần quá lo lắng."

Yên Hà tặc lưỡi, hắn nhớ lúc nãy ông ấy đã vui thế nào khi kể về đứa con trai đi làm ăn xa, hai ngày nữa sẽ dẫn vợ con về thăm mình. Nếu ông ấy c·hết bây giờ chắc sẽ ôm theo rất nhiều hối tiếc.

"Giá có thể trì hoãn hai ngày thì tốt biết mấy." - Hắn thở dài.

Hắc Vô Thường. "Về lý thuyết cũng có cách. Nhưng mà..."

Bạch Vô Thường nhảy vào, cắt lời. "Ai mượn ngươi nói vậy? Làm vậy phiền phức lắm! Phải nộp đơn, viết báo cáo, rồi chờ cấp trên xét duyệt. Chưa chắc gì Diêm La điện đồng ý."

"Nếu chỉ là chờ cấp trên xét duyệt thì không cần lo lắng." - Hắn cười nhạt, vẻ mặt điềm nhiên. "Sửa cho ông ta thêm hai ngày dương thọ, ai bắt lỗi các ngươi cứ kêu đến gặp ta."

Cả hai tên nhìn nhau, sau đó cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian. "Gặp ngươi?? Ngươi tưởng ngươi là ai? Hài tử của Thập điện diêm la à? Hahaha!"

Hắn định mở miệng nói mình là Phong Đô Đại Đế, ở Cửu U chỉ dưới quyền của Hậu Thổ nhưng lại thôi, hiện tại chả có cái gì chứng minh thân phận. Tuy là U Minh Phiên vẫn nằm ở trên đỉnh của Phong Đô thành qua hàng vạn năm, bất di, bất dịch... Nhưng với tu vi Luyện Khí cảnh, sợ là khó mà dùng tinh thần lực kêu gọi nó được.

Không phải hắn không muốn giúp lão nhưng xem ra đây là ý trời rồi.



Hắn quay sang hai gã quỷ sai, ánh mắt đầy kiên định. "Chừng nào thì các ngươi đưa ta về?"

Hắc Bạch Vô Thường liếc nhìn Yên Hà, giọng điệu không mấy quan tâm:

"Ngươi chịu khó đi theo bọn ta. Ta bàn giao đám oan hồn này rồi dẫn ngươi về. Thời gian ở đây khác ở nhân gian, ngươi sẽ không bị người nhà tưởng c·hết thật mà mang đi hỏa táng đâu. Đi thôi."

Hai gã quỷ tháo xích để hắn tự do bước theo sau. Họ tiến vào quỷ thành, bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng mờ mịt từ những ngọn ma trơi leo lét.

Quang cảnh có chút mơ hồ, bên bờ Vong Xuyên Hà vẫn tràn đầy bỉ ngạn hoa đỏ rực, như nhắc nhở hắn về những ký ức đã qua.

Lần cuối hắn đến nơi này, nước sông đục ngầu, giờ trong hơn nhiều, cảnh còn đó, nhưng người đã mất.

Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, tâm trạng bỗng chốc lắng đọng.

"Ngươi sẽ nhớ ta như nhớ Thường Hi phải không?" - Giọng Hậu Thổ vẫn vang lên trong tiềm thức.

Lời hứa ấy, dù đã qua rất lâu, vẫn đọng lại trong lòng, hắn thở dài thả hồn vào những kí ức xa xôi thuở nào.

Khi Yên Hà đang chìm trong những suy tư về quá khứ, đột ngột một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh.

Tim hắn đập thình thịch, mỗi nhịp đập như một tiếng trống dồn dập trong lồng ngực.

Hai tên quỷ bên cạnh lập tức cúi đầu chào, giọng chúng vang lên như tiếng xích sắt khua vào nhau.



"Vu tổ Đế Giang."

"Ừm." - Giọng đáp lại trầm thấp, lạnh lùng, mang theo một sức nặng đáng sợ, khiến không khí xung quanh trở nên nặng trĩu.

Làn sóng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, hắn không dám quay lại, đôi chân vẫn bước đi, nhưng lòng lại dâng lên một nỗi hoang mang khó tả.

Chỉ cầu mong Đế Giang sẽ lướt qua, không chú ý đến.

"Khoan đã!" - Đế Giang lên tiếng, giọng nói vang vọng.

Yên Hà cảm thấy mình như bị bao phủ bởi một bóng tối dày đặc, cả cơ thể căng cứng lại.

Đế Giang bước tới, đôi mắt sắc bén như dao găm nhìn thẳng vào hắn, không hề có chút kiên nhẫn.

"Ngoại hình và hơi thở của ngươi rất quen thuộc." - Giọng nói trầm thấp của y không hề có chút cảm xúc, nhưng lại như một lời cảnh báo.

Hắn vẫn đứng im, ánh mắt nhìn thẳng vào Đế Giang, cố không để lộ bất kỳ sự dao động nào.

"Ngươi đã cảm nhận được à?" - Hắn tự hỏi trong lòng nhưng không dám nói ra. Không thể chắc chắn Đế Giang có nhận ra hắn là Đông Hoàng Thái Nhất hay không.

Nếu như gã phát hiện, mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối.

Yên Hà chỉ im lặng nhìn Đế Giang, một phần vì không biết sẽ trả lời thế nào, phần còn lại là vì sự nguy hiểm đang hiện diện trong ánh mắt đối phương.



Cuối cùng, sau một hồi im lặng căng thẳng, Đế Giang nhếch môi, ánh mắt vẫn rời khỏi.

Gã nhẹ nhàng bước lùi lại một bước, đôi mắt vẫn mang theo sự đánh giá kỹ lưỡng.

"Có lẽ ta nhầm, hắn không thể biến thành một linh hồn yếu đuối như thế này được..."

Đế Giang nói rồi quay lưng, phất tay ra hiệu cho hai tên hắc bạch vô thường tiếp tục công việc của mình.

Yên Hà đứng đó, tim đập thình thịch như trống trận. Hắn đã quá chủ quan, nghĩ rằng thời gian trôi qua lâu như vậy nên không thèm dịch dung.

May mà trước khi vào thôn, màu tóc và mắt đã thay đổi thành đen, nếu hắn để nguyên hiện trạng, có lẽ sẽ không tránh khỏi rắc rối lớn hơn khi gặp phải Đế Giang.

Nhớ lại ánh mắt đánh giá của vu tổ, Yên Hà cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Đế Giang đứng trước Tam Sinh Thạch, ánh mắt trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó sâu xa. Từng cơn gió âm kêu gào thổi qua.

"Chúc Dung." - Y nói. "Ta vừa gặp một linh hồn có ngoại hình giống hệt Đông Hoàng Thái Nhất. Hơi thở cũng quen thuộc, nhưng linh lực của hắn lại quá yếu ớt, chẳng khác gì một phàm nhân."

Đế Giang dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ. "Ngươi nghĩ sao?"

Chúc Dung nghe xong câu hỏi liền nhếch môi cười. "Lão đại nghĩ nhiều rồi! Nguyên thần và nhục thân của con chim c·hết tiệt đó bị Hồng Quân biến thành thái dương tinh. Cả đời này gặp hắn còn khó, nói gì đến việc hắn có thể chạy tới đây?"

Gã nói một cách vô cùng tự tin, như thể điều này đã quá rõ ràng.

"Ngươi nói cũng đúng." - Đế Giang cuối cùng cũng thở dài, như chấp nhận lời giải thích của Chúc Dung.

Chúc Dung cười lớn, không chút để ý đến lo lắng của Đế Giang. "Ha! Lão đại, sao có thể để một linh hồn yếu ớt như vậy làm phiền ngươi? Cho dù hắn có là Đông Hoàng Thái Nhất đi chăng nữa, thì hắn cũng chẳng thể làm gì được ngươi."

Đế Giang im lặng, ánh mắt rơi vào Tam Sinh Thạch. Những điều mà y không thể nhìn thấy, không thể hiểu được, đôi khi lại là những thứ nguy hiểm nhất.