Chương 26 : Vong Xuyên, Bỉ Ngạn.
Đế Giang cùng Chúc Dung vừa xoay người, chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng tranh cãi vang lên từ hai tên Hắc Bạch Vô Thường ban nãy.
Bạch Vô Thường trách Hắc Vô Thường sao lại nghe lời một tên phàm nhân, đối phương kêu y đi c·hết thì y có đi không? Việc gia hạn thêm dương thọ lòi ra đủ thứ thủ tục, cả hai chỉ đang làm thời vụ, chẳng bao lâu nữa sẽ đi đầu thai, đang chê không đủ việc để làm à.
Hắc Vô Thường không biết nên nói thế nào cho đồng nghiệp hiểu nhưng một phàm nhân bình thường lấy đâu ra tự tin nói rằng nếu có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm hắn, chắc chắn quen biết cấp trên hoặc là thân thích của vị đại năng nào đó, chuyện này mà không xử lý cho êm, thì có phải là bọn họ c·hết chắc không.
Hai tên quỷ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không nhận ra khí tức lạnh lẽo đang từ phía sau áp tới.
Khi nghe giọng Đế Giang, cả hai giật mình quay phắt lại, sắc mặt trắng bệch hơn cả màu da vốn đã nhợt nhạt của Bạch Vô Thường.
"Vu tổ Đế Giang!" - Cả hai đồng thanh, cúi rạp người xuống.
"Ta hỏi, gia hạn là chuyện gì? Và các ngươi nói đến quen biết cấp trên là thế nào?" - Đế Giang, Chúc Dung chậm rãi tiến lại gần.
Hắc Vô Thường lúng túng gãi đầu, ánh mắt liếc sang Bạch Vô Thường như cầu cứu.
Bạch Vô Thường, vốn miệng nhanh hơn não, lập tức khai ra: "Dạ, là như vầy! Ban nãy chúng ta có bắt nhầm một linh hồn phàm nhân, người này nói có quen biết cấp trên, còn bảo nếu có vấn đề thì kêu đến tìm hắn, nên chúng ta định gia hạn dương thọ cho một đại phu ở thôn Đài Sơn."
Đế Giang cau mài, ánh mắt càng thêm sắc bén. "Phàm nhân dám ra lệnh cho quỷ sai? Các ngươi nói rõ hơn nào, hắn là ai?"
Hắc Vô Thường ngập ngừng, nhưng vẫn phải thành thật đáp: "Dạ... Chính là linh hồn ban nãy vu tổ đến hỏi chuyện đó ạ, kẻ đó nói chuyện rất tự tin, bảo đảm chắc chắn rằng nếu có gì cứ đến gặp hắn."
Bên cạnh, Chúc Dung nghe đến cái tên liền phá lên cười. "Lão đại để tâm làm gì chứ? Tên đấy phỏng chừng cũng chỉ là bị dọa sợ nên mạnh miệng thôi."
Nhưng Đế Giang không tin vào sự trùng hợp đơn thuần.
Mỗi thông tin từ Hắc Bạch Vô Thường đưa ra được gã xâu chuỗi lại.
"Ngươi nói hắn bảo quỷ sai gia hạn dương thọ cho một phàm nhân?" - Đế Giang nhấn mạnh từng chữ.
"Dạ đúng vậy!" - Hắc Vô Thường vội vàng gật đầu, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Đế Giang im lặng hồi tưởng lại, ngoại hình giống, khí tức giống, bây giờ còn giống cả tính khí ngang ngược tự cho mình như trời, nhất là cái nết ra lệnh ngang ngược mà chẳng bao giờ bận tâm đến hậu quả.
Giống một hay hai cái thì còn nghe được, đằng này...
Thấy Đế Giang nhập tâm suy nghĩ như vậy làm Chúc Dung ở bên cạnh cười đến nghiêng ngả.
"Lão đại, như ta đã nói lúc nãy, hắn đã hóa thân thành Thái Dương Tinh, biến mất khỏi tam giới, há lại rảnh rỗi đến mức chạy tới đây chơi trò cứu người?"
Đế Giang : "Không phải ta không biết điều đó... Nhưng từ khi nào, một phàm nhân bình thường lại có thể mang khí chất như vậy, lại còn khiến ta có cảm giác quen thuộc đến mức khó chịu?"
Chúc Dung nhíu mài, nụ cười tắt lịm. Đế Giang không phải loại người hay để ý đến những chuyện tầm phào. Nếu y nghiêm túc đến mức này, có lẽ tên phàm nhân kia thực sự không đơn giản.
"Hắn đang ở đâu? Đưa ta đến gặp hắn, ta muốn xem thử ai dám ở U Minh đòi sửa sổ sinh tử." - Đế Giang ra lệnh, giọng nói như búa nện xuống đất, không cho phép cãi lại.
Hắc Bạch Vô Thường giật mình, vội vàng cúi đầu tuân lệnh. Chúc Dung đứng bên, nhún vai một cái rồi cười nhạt.
Yên Hà ngồi lặng lẽ ở Vọng Hương Đài, ánh mắt dõi theo những linh hồn chậm rãi trôi qua bên dưới. Không biết đại họa sắp rơi trúng đầu.
Từ xa, ánh mắt Chúc Dung đột ngột dừng lại, gã sững người trong một thoáng.
"Đông Hoàng Thái Nhất?!" - Gã lẩm bẩm, như không tin vào những gì mình thấy. Màu tóc, màu mắt khác biệt nhưng gương mặt thì giống đến chín phần, cả vóc người và cách ngồi bắt chéo chân.
"Hừm! Hay lắm!" - Nụ cười hiện trên môi, Chúc Dung vừa bước nhanh lại gần vừa bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc. "Ngươi tới số với ta rồi!"
Nhưng ngay khi Chúc Dung sắp lao đến, Đế Giang đã nhanh chóng đưa tay chặn lại, giữ gã đứng yên.
"Ngươi gấp cái gì, nếu là hắn thật thì với tu vi hiện tại cũng không thoát được chúng ta. Nhưng nếu không phải..."
Chúc Dung lập tức ngắt lời. "Không phải cái gì mà không phải? Lão đại, ngươi nhìn kỹ xem! Từ cách ngồi, dáng người, đến cái bản mặt đó, giống y như đúc! Chắc chắn chuyện vạn năm trước là trò quỷ của Đạo Tổ để tẩy trắng cho yêu tộc." - Chúc Dung quay đầu nhìn Yên Hà lần nữa. Thật sự mà nói, gương mặt ấy khiến máu trong người gã sôi lên.
Đế Giang chậm rãi bước lên vài bước. Hắn cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường, lập tức quay đầu lại, đối diện là Chúc Dung và Đế Giang, khoảnh khắc đó, thời gian như chững lại.
Yên Hà đứng bật dậy theo phản xạ, cảm nhận rõ ràng sát ý thoáng qua trong mắt Chúc Dung, nhưng kẻ khiến hắn căng thẳng nhất chính là Đế Giang.
"Ngươi là ai?" - Đế Giang mở miệng, giọng nói trầm thấp như tiếng sấm rền vang.
Yên Hà giữ bình tĩnh, bất kỳ một lời nói sai nào lúc này đều có thể dẫn đến kết cục không thể vãn hồi.
"Ta là Thương Hải Yên Hà, hoàng tử Thương quốc, hai vị là...?" - Hắn cố gắng nói với giọng điệu bình thản nhất có thể.
Chúc Dung phá lên cười, giọng cười như lửa bùng cháy trong không gian u ám. "Con quạ ba chân kia! Ngươi định không nhận người quen luôn à?"
Sắc mặt Yên Hà khẽ biến, nhưng hắn lập tức nén lại. Đế Giang giơ tay lên, ra hiệu cho Chúc Dung im lặng. Y bước thêm một bước, áp lực quanh thân như dồn nén về phía hắn.
"Ngươi rất giống một người ta từng quen." - Đế Giang nói, giọng điệu lạnh nhạt. "Gương mặt, khí chất... Đều quen thuộc đến mức khiến người khác phải nghi ngờ. Ngươi có gì muốn nói không?"
Yên Hà nuốt khan, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh dù trong lòng dâng lên nỗi lo sợ. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Đế Giang, hắn cảm thấy như không còn chỗ để ẩn nấp. Nếu nhận sai, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức.
Bàn tay hắn siết chặt, rồi bất lực cúi đầu.
Đế Giang tiến lại gần, cơ thể khổng lồ che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Yên Hà. "Nếu lý do ngươi bịa ra đủ thuyết phục, ta sẽ tin mà."
Giọng y không hề có chút cảm xúc. "Còn nếu ngươi chưa nghĩ ra lý do, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, Đông Hoàng Thái Nhất."
Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán Yên Hà. Hắn biết, mình đã bị bại lộ. Bàn tay siết chặt đến mức các ngón tay đau nhói, nhưng vẫn không dám phản kháng.
Chúc Dung, không thể kiềm chế cơn giận, tiến lên một bước, gằn giọng: "Ngươi còn dám nói mình không phải Đông Hoàng Thái Nhất, con chim thối, để lão tử nhổ hết lông của ngươi..."
Nhưng ngay khi lời nói chưa kịp dứt, một bông hoa bỉ ngạn đột ngột cuốn qua bởi cơn gió âm, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung rồi rơi xuống mái tóc của Yên Hà.
Sau đó, hằng hà sa số những đóa hoa đỏ vươn mình nở rộ, phủ đầy khắp con đường.
Đế Giang nhìn ra ngoài, sông Vong Xuyên tràn ngập sắc đỏ rực rỡ. Đây là một cảnh tượng chưa từng xảy ra, những khóm hoa nối tiếp nhau mọc theo lối vào Vọng Hương Đài.
"Nể tình thánh nhân, ta bỏ qua cho ngươi lần này... Chúng ta đi thôi." - Giọng Đế Giang vốn lạnh lùng như sấm rền nhưng giờ đây lại có chút u sầu. Gã quay người, nhanh chóng kéo tay Chúc Dung rời đi.
Chúc Dung ngẩn người : "Đi??? Tại sao? Khoan đã... Lão đại???"
Yên Hà chỉ còn lại một mình giữa làn gió. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy đóa hoa bỉ ngạn trong tay, cảm nhận sự lạnh lẽo từ nó lan tỏa ra. Gió vẫn tiếp tục thổi, mang theo mùi hương giăng ngang.
Bầu trời Minh Giới cũng trở nên khác thường.
Từ trên Vọng Hương Đài nhìn qua bên kia bờ Vong Xuyên, hắn mơ hồ nhìn thấy hình dáng một thiếu nữ không nhìn rõ mặt.
Nàng vẫy tay về phía hắn một cách dịu dàng, rồi ngay lập tức tan biến vào hư không.
"Hậu Thổ…"