Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 24 : Hoàng Tuyền Cửu U.




Chương 24 : Hoàng Tuyền Cửu U.

Ánh sáng hoàng hôn dần tan biến, bầu trời với vô vàng tinh tú hòa cùng ánh trăng rằm rực rỡ.

Từng căn nhà thắp đèn dầu, ánh sáng nhạt hòa hắt lên những bức tường gạch. Đâu đó tiếng côn trùng rả rích kéo dài, gió đêm thổi qua vài chiếc đèn lồng treo ngoài hiên.

Yên Hà ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ đặt bên hiên nhà, đôi mắt hướng về phía lão đại phu đang vừa tưới cây.

"Đây là bạch chỉ, hoàng kỳ, nhân sâm..." - Hắn gật gù nhìn theo từng cây thuốc ông ấy chỉ, trong đầu không hiểu chút gì, tuy vậy cũng không nỡ cắt ngang lời.

Phía trên mái nhà, Bát Tử ngồi vắt vẻo, đôi chân lắc lư qua lại, miệng huýt sáo một bài ngẫu hứng, nghe cũng khá bắt tai.

Hắn ngã lưng trên ghế, khẽ nhắm mắt cảm nhận hơi thở của đất trời.

Lát sau, người đại phu già chậm rãi bước ra, trên tay cầm vài trái ngô vàng ươm.

Ông đặt chúng lên bếp than nhỏ đặt giữa sân, ánh lửa hắt lên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng hiền từ.

"Cậu trai trẻ, ngươi từ đâu đến? Và muốn đi đâu?"

Yên Hà một tay chống cằm, một tay nghịch nghịch chiếc vòng của Bạch Trạch. Hắn thoáng suy nghĩ, không muốn nói dối quá phức tạp.

"Ta đến từ một thị nhỏ ở phía nam, tới Lạc Thần Tông tham gia khảo thí nhưng không được nhận. Giờ đang trên đường về nhà."

Nghe vậy, người đại phu già không nói gì ngay mà chỉ nhìn hắn thêm một lúc lâu, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

"Đừng nhục chí. Không phải chỉ có được nhận vào tông môn mới có hy vọng. Bản chất của tu tiên đã là nghịch lại số trời, con đường này vốn không dễ dàng."

Ông ngừng lại một chút, xoay mấy trái ngô trên bếp than, mùi thơm ngào ngạt dần lan tỏa khắp không gian.



"Người trẻ tuổi còn cả một đoạn đường dài phía trước. Chỉ cần có đủ quyết tâm, nhất định một ngày nào đó trở thành người mà bản thân mong muốn. Ta cũng có đứa con trai đi làm ăn xa, hai hôm nữa là nó về rồi, lần này có dẫn theo thê tử và mấy đứa cháu thăm lão già này."

Những lời nói nhẹ nhàng mà thấm thía khiến Yên Hà bất giác ngẩng lên nhìn ông già. Trong mắt ông là sự chân thành và khích lệ không chút giả tạo, làm lòng hắn chùng xuống một nhịp.

Hắn cười nhạt, nhưng lần này không mang theo sự giễu cợt nào, chỉ có chút tự giễu. "Được như vậy thì tốt..."

Trái ngô trên bếp than bắt đầu xém nhẹ, mùi thơm càng thêm nồng nàn. Người đại phu già nhấc một trái lên, thổi nguội rồi đưa cho Yên Hà.

"Ăn đi, rồi lấy sức mà đi tiếp. Đường đời còn dài, đừng vì một lần vấp ngã mà ngừng bước."

Người đại phu già chống gậy đứng dậy, lặng lẽ với tay lấy một trái ngô đã nướng chín. Ông ta nhìn lên mái nhà, nơi Bát Tử đang ngồi vắt vẻo, đôi chân lắc lư như không bận tâm gì đến thế gian.

"Ngươi ở trên đó cả buổi rồi, cũng nên ăn chút gì đi."

Bát Tử ngẩn người. Y chỉ quen ăn hai món, một là thịt đồng loại, hai là thịt người.

Những thứ như trái cây, rau củ, chưa từng để vào mắt... Nhưng mùi thơm của ngô nướng khiến y có chút động lòng.

Bát Tử nhận lấy trái ngô, ánh mắt phức tạp lướt qua vị đại phu già. "Ông già cho ta thật à! Nhưng mà thứ đồ ăn nhạt nhẽo này sẽ không tính vào tiền khám bệnh đó chứ?"

Nói đoạn, Bát Tử lục lọi trong ngực áo, móc ra một thỏi bạc nhỏ sáng loáng.

Người đại phu liếc nhìn thỏi bạc, khẽ cười, phẩy tay nói: "Chữa bệnh cứu người không phải để kiếm tiền. Các ngươi giữ làm lộ phí mà đi đường xa."

Y sửng sốt, hai mắt trợn lên đầy kinh ngạc. Ông già nhân tộc này kỳ lạ thật đấy, chữa bệnh không lấy tiền, húp khí trời sống chăng?

Yên Hà khẽ thở dài, ánh mắt thoáng qua sự cảm kích. Còn Bát Tử lẩm bẩm gì đó không rõ trước khi cất thỏi bạc lại vào áo.



Đêm đó, sau một ngày dài, Yên Hà chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường cứng như đá của vị đại phu.

Còn tưởng sau một buổi tối chữa lành tâm hồn, hắn sẽ có một giấc mơ đẹp nhưng bất chợt một tiếng gọi vọng lên như từ sâu trong 18 tầng địa ngục.

"Dậy mau!"

Tiếng gọi lạnh lẽo, kéo dài như tiếng gió rít qua khe núi, khiến hắn giật bắn mình.

"Bát Tử, ngươi có bệnh à? Có biết canh mấy rồi không?" - Hắn lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nhưng tay quờ quạng tìm kiếm xung quanh.

Nhưng ngay khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến hắn c·hết trân. Hắn không còn nằm trên chiếc giường cứng nữa mà bị một sợi xích nặng trịch quấn chặt quanh người. Hai bên là hai gã cao lớn, một tên đen như than cháy, một gã trắng bệch như xác c·hết.

Hắn nuốt nước bọt, giọng run run. "Gì đây? Đừng nói là Hắc Bạch Vô Thường nha."

Gã mặt đen lạnh lùng liếc hắn, nhấc cái xích kéo hắn đi, giọng nói vang như tiếng trống: "Đi thôi, không còn sớm nữa!"

Yên Hà giãy dụa. "Khoan khoan, ta c·hết thế nào được!"

Gã mặt đen nhếch mép. Hất hàm nhìn sau hàng dài đằng đẵng oan hồn ở sau lưng hắn. "Đám người sau lưng ai cũng nói như ngươi cả."

Yên Hà ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một hàng dài oan hồn đứng lũ lượt phía sau, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt mờ đục, có kẻ còn lắc lư như đang chực ngã. Mấy cái bóng mờ mịt đó thi nhau nhìn hắn với ánh mắt đầy u oán.

Hắn gằn giọng. "Không hợp lý! Ta rất siêng tập thể dục, ăn uống điều độ, còn kiêng đường! Làm sao có thể c·hết vì đột quỵ được chứ? Ta không bị bệnh tim, không bị huyết áp cao, tóm lại không thể nào c·hết bất đắc kỳ tử!"

Gã mặt trắng lắc đầu, thở dài như đã quen với cảnh này.

Chợt nhớ ra Thương Uyên đại lục có thể thông tới hồng hoang yêu giới, tức là cũng liên thông với cửu u hoàng tuyền, hắn tức giận thầm mắng cái đám quỷ này không chịu nói lý.



Yên Hà véo tay lên mặt trắng đi cạnh. "Hai ngươi là thuộc của ai? Cả hai đều không phải Hắc Bạch Vô Thường lúc trước đi theo Hậu Thổ."

Hắc Bạch Vô Thường nghe vậy liền kinh ngạc, họ đúng là chỉ nhậm chức cách đây không lâu vì địa phủ thiếu nhân lực nhưng tại sao tên phàm nhân này lại biết.

Mặt trắng : "Bọn ta mới nhậm chức, nhưng điều đó không quan trọng, ngươi tới số rồi!" - Gã đưa sổ sinh tử cho hắn xem, tuy nhiên tên trong đó là Thương Minh Hà.

Yên Hà chẳng những không sợ mà còn ngang nhiên xắn tay áo, chỉ thẳng vào sổ sinh tử. "Nhìn đây! Tên của ta là Thương Hải Yên Hà, chứ không phải cái người Thương Minh Hà."

Bạch Vô Thường bối rối, vội vã cúi xuống nhìn lại sổ sinh tử. Mãi một lúc sau mới ấp úng :"À... à... Tên na ná nhau, nhìn nhầm tí thôi mà."

Gã mặt đen thì lúng túng vân vê cái xích, cố trấn áp tình huống: "Cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhầm người thì thả ra, có gì đâu."

Hỏi ra mới biết họ chỉ là quỷ sai thời vụ.

Gã mặt trắng ngại ngùng gãi đầu, thì thầm với gã mặt đen :"Này, ta nói chứ... Hình như địa phủ không kiểm tra lý lịch kỹ lắm đâu nhỉ? Ta lúc trước còn là ăn mày cơ mà. Ngươi thì sao?"

Gã mặt đen ho khan một tiếng, cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi :"Ờm... ta... ta trước kia là phu xe. Chữ biết ta chứ ta không biết nó."

Nói xong lại sượng sùng cười hề hề nhìn hắn nài nỉ hãy xem như một giấc mơ xấu đi, giờ cả hai lập tức thả hắn về.

Gã mặt trắng gật gù, nhưng không quên nói thêm: "À, mà chuyện này ngươi đừng kể lại với ai nhé. Uy tín của bọn ta... Dù sao cũng phải giữ chút chứ."

Hắc Vô thường nhìn địa chỉ mà gãi đầu mấy phát. "Thương Minh Hà đúng ở là thôn Đài Sơn!! Làm đại phu hơn hai mươi năm... Hừm! Đúng địa chỉ mà sao lộn được nhỉ?"

Yên Hà nghe tới chỗ làm đại phu liền nghĩ có khi nào là ông lão đại phu già chữa bệnh miễn phí đang cho hắn trọ không?

Hắn nghiêng đầu nhìn lại quyển sổ, Thương Minh Hà dương thọ 61 tuổi, người thôn Đài Sơn, kiếp này làm nhiều việc thiện.

Bạch vô thường cười hề hề vỗ vai hắn. "Vậy giờ ta đưa ngươi về, thả lỏng tý đi." - Hắn ngăn lại. Hỏi thăm có phải Thương Minh Hà nhất định phải c·hết hôm nay?

Hắc Vô Thường gật gù, ngón tay gõ nhẹ lên cuốn sổ sinh tử, vẻ mặt trầm ngâm như một chuyên gia phân tích:

"Ừm, đúng rồi. Theo sổ ghi, Thương Minh Hà dương thọ đã tận, hôm nay phải đến gặp Diêm Vương báo danh."