Chương 21 : Hài Tử Say Ngủ.
Sau một hồi giao tranh với ma hài, Thiên Nhất Tiếu nhận ra trình độ sử dụng ma nô và ma khí của nó vô cùng thành thục, mà từ nãy tới giờ đứa bé hoàn toàn chưa thực sự đánh, nó đang vờn y như mèo vờn chuột.
Thiên Nhất Tiếu nghiến răng, ánh mắt giận dữ mà cũng đầy quyết tâm nhìn về phía Yên Hà cùng Bát Tử.
Đối mặt với c·ái c·hết cận kề, Thiên Kiếm môn đại sư huynh nhớ lại sơ tâm ngày đầu khi bước vào con đường tiên đạo, trở thành tiên nhân để bảo vệ kẻ yếu, bảo vệ lẽ phải.
"Ngươi mới chỉ luyện khí thì mau chạy đi. Để ta cản chúng." - Thiên Nhất Tiếu nói. "C·hết mình ta còn hơn là c·hết ba mạng."
"C·hết?! Vậy xem ra tên tiểu tử kia không nắm chắc cơ hội thắng rồi." - Bát Tử cười lạnh, nhìn Thiên Nhất Tiếu một cách khinh bỉ. "Vậy mà còn mở miệng đòi bảo vệ, nhân tộc ngu xuẩn."
Trong lòng yêu tộc, hành động của tên thiên kiêu nhân tộc không phải là điều gì đáng khen ngợi, chỉ là sự kiêu ngạo mù quáng của kẻ tự cho mình là anh hùng.
Nhưng Yên Hà thì nhìn về phía Thiên Nhất Tiếu với ánh mắt đăm chiêu.
Hắn từng là Đông Hoàng Thái Nhất, từng sống qua hàng vạn năm, đã chứng kiến bao nhiêu cảnh sinh, tử, có gì mà chưa từng thấy qua.
Nhân tộc luôn khó hiểu như vậy, có thể vì chút lợi ích mà vợ, chồng, cha, con đâm sau lưng nhau, nhưng cũng có thể vì một cử chỉ nhỏ, một ân tình vô danh mà hy sinh cả đời.
Tên này làm hắn nhớ tới thằng con rể hờ - Nghê Thường, cả hai giống nhau một cách lạ lùng.
Nhưng nếu y lên tiếng chọn bảo vệ hắn, giờ mà quay lưng bỏ đi thì vô tình vô nghĩa quá.
Giúp càng khó hơn, làm sao đánh được ma chướng kia, hệ thống tân thủ không có buff gì, càng không có cửa hàng mua bán vật phẩm.
Hắn không phải không muốn giúp. Nhưng...
Yên Hà thở dài, tay trái lấp lánh ánh sáng của Hỗn Độn Chung, trước đã dùng một lần ở yêu giới rồi, thọ nguyên luyện khí cảnh chỉ hơn người thường có hai ba chục năm, mỗi lần xài Hỗn Độn Chung fake do hệ thống cung cấp sẽ mất đi hai mươi năm tuổi thọ.
Bát Tử nhắc nhở hắn ma châu không lấy được nguyên liệu cách này thì lấy cách khác, mạo hiểm đánh với tên ma đạo này không đáng chút nào, Thiên Nhất Tiếu hóa thần còn đánh không lại, hai người họ một luyện khí và một nguyên anh... Vẫn là bỏ đi, nhân lúc thằng nhãi kia chưa có hứng thú, mau chóng cao chạy, xa bay.
Hắn thở dài một tiếng rồi quay lưng lại nhưng không hiểu sao trong đầu lại nhớ chuyện Nghê Thường năm xưa bị mình vứt dưới Vạn Cốt Thiên Sơn rồi đứng trầm ngâm trong giây lát.
"Ầy!!... Mang hắn đi đi! Chỗ này ta lo." - Hắn nghiêm giọng nói với Bát Tử.
"Ta không đồng ý, lỡ người có mệnh hệ gì ta làm sao giao phó." - Bát Tử nhăn mặt, chẳng thấy ổn xíu nào.
Nhưng cuối cùng dưới sức ép của chủ thượng, y do dự hóa thành một con sói đen to lớn, lao nhanh như gió, bổ nhào vào người Thiên Nhất Tiếu, dọa cho y ngất xỉu. Rồi ngay lập tức, Bát Tử nhấc bổng y lên, chạy ra khỏi vòng chiến.
"Grừ!!!" - Đứa trẻ bị đồ chơi, nhanh chóng nổi trận lôi đình, nó hằn học nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Yên Hà nâng tay trái lên, hư ảnh khổng lồ của thần chung hiện ra.
Ngay lập tức ánh sáng hoàng huyền và khí thế thần thánh của thiên địa bao trùm, mọi thứ trong phạm vi hàng trăm trượng phải khựng lại, vạn vật ngừng thở.
Tầng tầng lớp lớp oán linh bị xé nát ngay lập tức, chúng quằn quại kêu la bên dưới thái dương đại nhật.
Hắn nhẹ nhàng thả lỏng, Hỗn Độn chung trôi nổi lên không, bay tới ngay phía trên đầu đứa trẻ. Chí bảo rung lên ba tiếng, thánh âm bao phủ mấy trăm dặm.
Ánh sáng thần khí hủy diệt toàn bộ ma chướng quanh đứa trẻ, chúng tan biến hoàn toàn, không còn cách nào phục hồi lại, thân thể tà tu bắt đầu rũ xuống, ánh mắt nó kinh sợ nhìn chằm chằm Hỗn Độn Chung lơ lửng trên đầu.
Đứa trẻ gào thét với tất cả sức lực còn lại, giọng nói mang theo sự run rẩy không thể che giấu. "Ta với ngài nước sông không phạm nước giếng, ngài hà cớ phải xuống tay dưới ta, chi bằng... chi bằng..."
Giọng nói của nó lúc này chuyển sang tông trầm đục khó phân biệt nam nữ. "Đợi ta san bằng đám rác rưởi Lạc Thần tông, ta sẽ trở thành thuộc hạ của ngài, lúc đó đừng nói là Thương Uyên, cả tiên giới ta cũng giúp ngài tranh giành... Đừng g·iết ta..."
"Tiên giới?" - Yên Hà khẽ nhếch môi. Hắn co tay lại, làn sóng kim quang chợt bùng lên, quang mang chiếu thẳng xuống.
Cơ thể đứa trẻ tắm trong ánh sáng thiên địa, Hỗn Độn chung ngoài hủy thiên diệt địa còn có thể tịnh hóa tà niệm, thần khí tẩy rửa mọi vết tích tà linh để lại.
Đứa nhỏ bắt đầu hồi phục, làn da hồng hào, đôi mắt nhắm nghiền lại, trông như một đứa trẻ bình thường đang ngủ say.
Yên Hà hạ tay, ánh sáng từ Hỗn Độn Chung dần dần tắt lịm. Mọi thứ trở về trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại hài tử ngủ say dưới bóng của thần khí.
Chưa kịp định thần lại, cơ thể Yên Hà tràn tới một cơn đau nhức, từng tế bào đều bị đốt cháy từ bên trong. Hắn nôn khan ra một ngụm máu đen. Cảm giác mệt mỏi và vô lực đổ ập lên.
Sử dụng Hỗn Độn Chung fake sẽ tiêu tốn ít nhất 20 năm thọ nguyên, hắn tưởng nhục thân luyện từ kim châu thượng cổ và vạn hồn sẽ lách được luật, ai có mà ngờ.
Bát Tử đứng từ xa nhìn thấy liền tức tốc chạy đến. "Điện hạ không sao chứ?"
"Không sao." - Hắn lau máu rồi thận trọng đi lại chỗ đứa trẻ. Bộ đếm ngược của nhiệm vụ thu nhận Lâm Vạn Hoa vẫn còn. Hy vọng chính là thằng nhóc này, đứa nhỏ hơi thở yếu ớt nhưng chung quy vẫn có sức sống.
Bị đoạt xác mà vẫn sống được, Bát Tử sống hơn ngàn năm rồi, lần đầu thấy trường hợp này.
"Người định làm gì với nó? Ta không ăn thịt trẻ con đâu, bỏ lại đây cũng không ổn..." - Bát Tử ngồi xuống thử vỗ nhẹ vào má của nó nhưng chẳng thấy phản ứng gì, đứa bé vẫn ngủ say như c·hết. "Hay là bế theo tới phía trước hỏi thăm thử xem con cái nhà ai! Nói không chừng phụ mẫu đang trông ngóng."
Yên Hà gãi đầu nhìn về phía Thiên Nhất Tiếu cũng đang b·ất t·ỉnh nhân sự, không thể cứ bỏ mặc hắn nằm ngủ ở đây được.
"À! Họ Thiên thì để ta xử lý." - Bát Tử vừa cười vừa xoắn tay áo lên, thằng nhỏ thì gã còn sợ nó đau mà vỗ nhẹ lên má đánh thức, chứ tên này thì.....