Chương 20 : Lộ Diện.
Bọn họ đuổi theo quỷ trùng gần nửa ngày trời, cuối cùng được dẫn đến chân một ngọn núi cách đó khoảng chừng hai mươi dặm.
Chỗ này âm trầm đến đáng sợ. Giữa trưa không khí vẫn lạnh buốt như mùa đông. Cả vùng đất bao phủ bởi cỏ khô, phần lớn trong số chúng đã rũ mục, lác đác xa xa là vài bụi cây còn sót lại trơ trụi trong gió.
Vết nứt loang lổ khắp mặt đất tạo thành các rãnh nhỏ, thỉnh thoảng phả ra làn khí tanh nồng.
Xương người lẫn lộn với xương thú, một số còn dính v·ết m·áu khô đen sì. Càng tiến sâu vào, cảnh tượng càng ghê rợn. Trên vài cây khô là vô số t·hi t·hể đã phân hủy treo lủng lẳng.
Có người tay bị trói ngược, cổ bị quấn dây, thân thể gầy rộc chỉ còn lớp da bọc lấy xương.
Trên không trung, lũ chim ăn xác thối lượn vòng, phát ra tiếng kêu khàn đục. Chúng tranh giành nhau những mẩu thịt thối rữa còn sót lại, nơi nào cũng có những vệt máu khô, huyết tương nhuộm sâu vào lòng đất, không cách nào xóa sạch.
Trên các thân cây lớn vẫn lưu lại dấu tích của ký hiệu bằng máu đã nhạt màu, vài viên đá dựng đứng xung quanh được khắc những hình vẽ quỷ dị.
Tuy bấy nhiêu không thể so sánh với chiến trường vu yêu năm xưa nhưng đủ làm hắn nổi hết gai óc, cộng thêm đám quỷ trùng bò lúc nhúc dưới chân... Đừng nói là người bình thường, bất cứ con vật nào có chút linh trí sẽ không dại mò vào đây.
Ngay khi Yên Hà còn đang cân nhắc việc có nên đi tiếp hay không, thì bỗng nhận ra hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn không giấu nổi bực mình quát lớn. "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Bát Tử nghiêng đầu, mắt nhìn lên trán hắn. "Điện hạ, sao ngài chảy nhiều mồ hôi thế?"
Thiên Nhất Tiếu khoanh tay cười lạnh. "Nếu sợ thì cứ ngoan ngoãn đứng đây. Một mình ta cũng đủ vào lôi đầu tên ma đạo đó ra ngoài rồi!"
Yên Hà liếc nhìn Thiên Nhất Tiếu, đôi mắt ánh lên vẻ chế giễu. "Phải không đó? Hóa thần đỉnh phong bị hóa thần trung kỳ t·ruy s·át lên bờ xuống ruộng, còn lớn tiếng như vậy. Ờ! Vô đi! Xem ngươi giỏi đến mức nào!"
Thiên Nhất Tiếu bị khuấy trúng tim đen. Y ra sức giải thích bản thân y có quy tắc riêng, không đánh kẻ yếu hơn mình. Với lại, đám sư đệ đó là người của Chấp Pháp Đường, họ chỉ làm nhiệm vụ, y đâu thể nào xuống tay với đồng môn được.
"Quy tắc?!!" - Bát Tử nghiêng đầu về phía Thiên Nhất Tiếu làm điệu bộ đang ngoáy lỗ tai. "Quy tắc hay nhỉ! Không đánh kẻ yếu nhưng trộm tiền của sư môn đi mua đan dược thì được. Ta thật sự nể ngươi đó, tiểu kiếm thần."
Câu nói khác gì tung một cú đấm vào lòng tự trọng của đại sư huynh Thiên Kiếm môn, khiến y cứng họng. Mặt đỏ bừng vì giận, nhưng nói đúng quá nên khó phản bác được.
"Ta... Ta... Ai bảo sư tôn nhỏ mọn, giữ khư khư tài nguyên, nếu không phải vì đột phá, ta cũng không đến nỗi phải làm vậy!"
Trong khi cả ba đứng ngoài tranh cãi, có tiếng nói từ trong đầu họ vang lên. "Cút!" - Tông giọng trầm đến đáng sợ.
Yên Hà, Thiên Nhất Tiếu sững người lại, ánh mắt hoang mang nhìn nhau, hai người họ đều nghe thấy cái giọng nói quỷ dị đó mà mà Bát Tử đứng bên cạnh lại hoàn toàn không có phản ứng gì.
"Ngươi cũng nghe phải không?" – Yên Hà hỏi. Thiên Nhất Tiếu khẽ gật đầu.
Bên cạnh, Bát Tử lại cau mày khó hiểu. "Nghe cái gì? Ta chẳng nghe thấy gì cả. Điện hạ, họ Thiên kia, hai người không nghe nhầm chứ?"
Yên Hà. "Không nhầm. Là truyền âm."
Thiên Nhất Tiếu cười khảy. "Ta cũng nghe rõ ràng. Chắc thuật truyền âm của nhân tộc, yêu thú không nghe được."
"Cửu thiên đường lớn thì không đi, âm ti ngõ nhỏ lại xông vào." - Giọng nói kì lạ không còn quanh quẩn trong đầu Thiên Nhất Tiếu và Yên Hà nữa.
Càng ngày càng gần.
Không khí trở nên đặc quánh. Đám quỷ trùng dưới đất bắt đầu chạy loạn. Làn sương mù dày đặc tràn tới, từ trong đó bước ra một hài tử khoảng sáu tuổi.
Gương mặt nhợt nhạt như một cái xác không hồn, đôi mắt trắng dã lạnh lẽo.
Trên trán nó có ma văn được vẽ bằng máu đã khô, mùi tanh tưởi vẫn còn đọng lại trong không khí.
Đứa trẻ cúi xuống đám cổ trùng, cầm lên một con rết lớn, vui vẻ vuốt ve như đang chăm sóc một con vật cưng.
Giọng nói như có hàng ngàn linh hồn đang đồng thanh thốt ra, trầm bổng không đều, biến đổi liên tục.
"Lại thêm một đám chán sống đến cống huyết nhục cho ta." - Đứa trẻ ngửa đầu cười khanh khách.
Cả ba người đều đứng sững tại chỗ. Nhìn tình hình thì hài tử kia rõ ràng đã bị ma tu đoạt xác, mà ở đây nhiều t·hi t·hể như thế chứng tỏ ma tu này thực lực không mỏng.
Thiên Nhất Tiếu dù b·ị t·hương nhưng với tinh thần xả thân vì đại nghĩa, y vẫn đứng chắn trước mặt hai người kia, đôi mắt tinh anh phảng phất vẻ quyết đoán.
"Lùi lại đi, các ngươi không phải đối thủ của..." - Nhưng khi quay lưng lại, y chỉ thấy Yên Hà và Bát Tử đã lùi ra xa, đứng ở một khoảng cách an toàn phía ngoài vòng chiến.
Yên Hà như đoán được lời đối phương định nói. "Ừ, ta biết mình không phải đối thủ của ma tu đó, vậy nên ngươi cố lên nhé, ta đứng đây cổ vũ cho ngươi."
Bát Tử gật đầu đầy nhiệt tình, cất giọng reo lên: "Cố lên, cố lên!"
Thiên Nhất Tiếu tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, gân cổ lên hét lên. "Hai ngươi có miếng lương tâm nào không vậy? Ta nói xã giao như thế chứ một mình ta đánh sao lại?"
Yên Hà : "Con người ngươi cũng thật là... Tiểu gia thật sự là luyện khí tầng hai, ngươi muốn ta giúp thế nào?" - Hắn vừa nói vừa quay lại nhìn về phía hài tử bị đoạt xác, hoài nghi có khi nào đối phương là Lâm Vạn Hoa không?
Thiên Nhất Tiếu tức giận đến mức không thể nào kiềm chế được. "Ngươi... Ngươi thật sự là luyện khí? Sao ngươi và hắn ban đầu dám c·ướp đồ của ta? Làm ta tưởng các ngươi che giấu tu vi, hai tên c·hết bầm này."
Hết cách, chỉ còn dựa vào sức mình, Thiên Nhất Tiếu vận linh khí tụ vào cơ thể, huyễn ảnh thần kiếm qua các thời kỳ bắt đầu xuất hiện, với một động tác nhanh như chớp, y quét tay qua không gian, huyễn ảnh thần kiếm đồng loạt vẽ ra một vòng xoáy lớn. Xuyên thủng vô số bóng ma được tên ma tu vô danh gọi ra.
Oán linh b·ị đ·ánh tan từ từ tụ lại và không ngừng hồi phục, y cứ chém một kiếm, oán linh lại tách ra làm hai.
Hiểu ra vấn đề, tiểu kiếm thần siết chặt tay, cần phải g·iết c·hết đứa trẻ thì vấn đề mới được giải quyết triệt để.
Bát Tử cười ha hả, ánh mắt tràn đầy sự khoái chí khi nhìn Thiên Nhất Tiếu bị bán hành.
"Điện hạ, chúng ta không giúp hắn thật sao?" - Bát Tử hỏi.
Yên Hà : "Vội gì chứ? Để tên thiên tài này nếm một chút quả đắng đi, với lại nếu ra tay bây giờ, hắn sẽ biết ta cũng là ma tu."
Dù sao với thực lực của tiểu kiếm thần, chắc không đến mức phải bỏ mạng ở đây.