Chương 19 : Kỳ Ngộ Lâm Vạn Hoa.
Lâm Vạn Hoa là ai và ở đâu, kỳ ngộ kích hoạt ắt hẳn là trong phạm vi gần đây, có điều ở đây toàn thi cốt, làm gì có người.
Bỗng Bát Tử nghe tiếng ho rất khẽ, y vểnh lỗ tai lên nghe ngóng rồi ra hiệu cho hắn theo mình.
Hai người bước vào một trang viên đổ nát, gạch đá rải rác khắp nơi, cây cỏ mọc um tùm cao qua đầu gối. Tại giữa sân, phía dưới một thân cây rậm bóng già cỗi là một thiếu niên cởi trần, tự mình băng bó v·ết t·hương.
"Là ngươi?" - Yên Hà không nén được kinh ngạc mà thốt lên.
Thiếu niên kia nghe tiếng người giật mình ngẩng đầu dậy, khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh và đầy đề phòng. Không ai khác, chính là tên tu sĩ b·ị t·ruy s·át khi nãy.
"Sao lại là các ngươi nữa?" - Thiếu niên kia thở dài.
Cả ba người, sáu con mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Hắn là người phá vỡ không khí im lặng gượng gạo trước. "Vậy ra cái thành này chắc là tác phẩm của ngươi?"
"Tác cái gì mà phẩm?" - Thiếu niên càng nói càng kích động, y vốn dĩ b·ị t·hương nên mới tấp vào đây băng bó thôi, liên quan gì đến chuyện cả thành bị đồ sát.
"Ta lại thấy đây chính là chuyện tốt của các ngươi làm rồi ngậm máu phun người" - Y nói rồi bất chợt lùi lại, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Bát Tử khuyên đối phương nên động não một chút, chủ nhân nhà mình chỉ luyện khí tầng hai, trong khi để bày được cái trận thế này ít nhất cũng phải nguyên anh cảnh. Còn gã làm gì dư vả tài nguyên và thời gian.
Tên thiếu niên b·ị t·hương giữ khoảng cách an toàn, ánh mắt không chút tin tưởng nhìn về phía hai người họ.
"Nếu không phải các ngươi làm, vậy mắc mớ gì hai người lại xuất hiện ở đây?"
Yên Hà vừa định mở miệng nói, Bát Tử bên cạnh không kiềm chế được, liền xoắn tay áo lên, có vẻ như sắp xông vào đánh nhau ngay lập tức.
"Bọn ta làm gì phải nói cho nghe à? Còn ngươi thì sao? Bị thương vô tình ghé vào đây băng bó hả? Nghe có thấy hợp lý chút nào không? Ta nghi ngờ ngươi là ma đầu g·iết người không gớm tay mới bị những tên ban nãy t·ruy s·át."
Gần như có thể nhìn thấy sự bối rối hiện rõ trên gương mặt tên tu sĩ b·ị t·hương. Tên b·ị t·ruy s·át bấy giờ cảm thấy không nuốt trôi cơn tức mới kể rõ mọi chuyện, y gọi là Thiên Nhất Tiếu, đại đệ tử của tông chủ Thiên Kiếm môn, là danh môn chính phái, trong sạch như bông tuyết.
Bởi vì bản thân cảm nhận mình sắp đột phá nên đã đánh liều trộm sạch linh thạch và tài nguyên của sư môn đi mua đan dược từ chỗ Lạc Thần tông, định sau khi đột phá thành công sẽ nhận lỗi với họ.
Nhưng y tính không bằng trời tính, vậy mà tên thiên tài này bị Lạc Kình Thiên chơi cho một vố.
Ông ta hẹn giao hàng ở cửa sau của dược đường nhưng nhận tiền rồi lại giả vờ truy hô có k·ẻ t·rộm đan dược, sau đó công bố thiên hạ, phái đệ tử của mình đuổi bắt Thiên Nhất Tiếu.
Bát Tử nhìn kẻ tự xưng có phần nghi hoặc. "Ngươi thật là Thiên Nhất Tiếu?"
Tưởng ai xa lạ, Thiên Nhất Tiếu - Một trong thiên kiêu nổi danh ở đại lục Thương Uyên. Lúc còn làm c·ướp đường Bát Tử đã từng nghe nói về tên này, y được mọi người gọi là tiểu kiếm thần, kiếm khí chém ra lợi hại tới nổi có thể chia đôi càn khôn.
Nhưng tên này... Nhìn kiểu gì cũng y chang l·ừa đ·ảo.
Bát Tử : "Ngươi lừa ai? Thiên Nhất Tiếu là cục cưng của Thiên Kiếm môn, đi thì ngồi kiệu lớn tám người khiêng, cơm ăn nước uống dâng tận chỗ, chẳng lẽ mấy lão già đó vì một ít tài nguyên mà hất hủi ngươi tới mức này, đ·ánh c·hết ta cũng không tin."
Thiên Nhất Tiếu vẻ mặt đầy bực tức gân cổ lên cãi lại.
"Đấy! Ban đầu ta cũng nghĩ như ngươi. Lúc ta phát hiện mình bị Lạc Kình Thiên lừa, lập tức về tông môn mách sư tôn để ông ấy đòi lại công bằng cho ta, thì đám sư đệ nói số tài nguyên đó sư tôn để dành để xây kim ốc cầu hôn Thiên Y tiên tử. Ông ấy còn nói gặp ta ở đâu sẽ chính tay mình lột da, rồi đoạn tứ chi mang đi ngâm rượu. Ngươi nghĩ xem, vì mấy đồng bạc mà làm vậy, có quá đáng không chứ?"
Thiên Nhất Tiếu nói tới đây, vẻ mặt oan ức như sắp khóc đến nơi. "Đã vậy đan dược còn bị hai tên vô sỉ các ngươi đoạt mất, ta thật không muốn sống nữa mà."
Yên Hà vuốt mặt, rõ ràng là hắn đã tính bỏ đi rồi, tự y nghĩ nhiều ném đan dược cho hắn chứ ai ép uổng gì.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì Lạc Kình Thiên của Lạc Thần tông quả thật là một con cáo già. Ông ta vừa diệt trừ một thiên tài của môn phái khác mà nếu hên thì còn có thể thu về đan dược.
"Mà chung quy cũng chỉ vì mấy viên đan dược. Đáng không?" - Yên Hà lắc đầu.
Thiên Nhất Tiếu không kiềm chế được, cười lạnh, cho rằng Yên Hà kém hiểu biết về đan dược, mà sợ là chưa từng nếm qua.
"Chê thì trả lại đan dược lại cho ta. Ngươi biết để lấy được hai viên đó ta đã trả giá đắt bằng cả đời mình cộng lại không?" - Y chìa tay về phía họ.
Yên Hà tỉnh bơ chỉ về phía Bát Tử. "Cho thuộc hạ ta ăn rồi, loại đan hạ phẩm này cho ta, ta còn đánh thêm."
Thiên Nhất Tiếu lập tức trợn tròn mắt. "Ngươi cho yêu thú ăn? Ngươi biết giá trị liên thành của nó không?"
"Thế nào?! Không phục?" - Bát Tử đứng một bên khoanh tay trước ngực, gã nuốt hơn mấy canh giờ rồi! Sợ là tiêu hóa tới tận đâu. "Đi kiện đi, chắc ta quan tâm."
"Ngươi...." - Thiên Nhất Tiếu nghẹn lời, chỉ biết trợn mắt nhìn hai tên không có lương tâm. Một phần nghi ngại đối thủ che giấu tu vi, tệ hơn là kẻ gây ra t·hảm s·át cả thành, nếu không thì y đã xông lên bóp c·hết cả hai như lặt đầu con dế.
"Không biết tìm Lâm Vạn Hoa ở đâu." - Yên Hà mở không gian hệ thống, hoàn toàn không có gợi ý, cứ thế này chẳng lẽ xới tung cả cái thành lên.
Mặt đất dưới chân họ đột ngột rung chuyển, từng đợt chấn động mạnh mẽ khiến mặt đất nứt gãy, tạo thành cái rãnh khổng lồ.
"Điện hạ, cẩn thận!" - Bát Tử hóa thành làn khói đen cuốn lấy chủ thượng bay v·út lên nóc một tòa tháp cũ nát gần đó.
Thiên Nhất Tiếu cũng không hề chậm trễ, y nhanh chóng vận linh lực đạp kiếm phi lên. Cảm ứng trong có một cỗ lực lượng không ngừng gia tăng.
[ Bắt đầu đếm ngược Kỳ Ngộ! ]
Hệ thống thông báo rồi! Thế là sự kiện này ẩn chứa manh mối về Lâm Vạn Hoa.
Không khí xung quanh tỏa ra cảm giác rợn người, bên dưới vết nứt, vô số rắn, rết bò lên tạo thành một biển sinh vật ngọ nguậy kinh tởm. Đôi mắt chúng đỏ như máu, mỗi con kích thước lớn hơn thông thường, cơ thể chúng dính đầy chất nhớt đen bóng.
"Cổ độc"
Chúng không t·ấn c·ông bọn họ mà như có ai điều khiển, tập trung bò thành một hàng dài bất tận ra khỏi Âm Dương thành.
Theo tình hình này có lẽ kẻ luyện quỷ nô đang kêu gọi.
Biểu cảm có chút vui mừng, Yên Hà thầm nghĩ kẻ gây ra loạt chuyện này đã hội tụ đủ vạn ác, nếu hắn có thể mang thần hồn gã luyện thành ma châu, cũng xem như làm một việc tốt.
Với lại vừa có oán khí, vừa có quỷ trùng, nguyên liệu thượng hạng như thế, hắn cầu mà không được.
"Đi xem nào!" - Yên Hà cùng Bát Tử nhảy khỏi đỉnh tòa tháp, di chuyển men theo hàng dài cổ trùng. Thiên Nhất Tiếu cân nhắc một rồi cũng nhanh chóng theo bước.