Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 18 :Kỳ Ngộ Lâm Vạn Hoa.




Chương 18 :Kỳ Ngộ Lâm Vạn Hoa.

Yên Hà giả vờ thở dài, vẻ mặt đầy bao dung. "Nếu vật đó khiến ngươi b·ị t·ruy s·át đến mức này, hẳn là rất quan trọng. Ta không phải loại người không nói lý lẽ. Nếu ngươi đã... không muốn đưa, thì thôi vậy."

Hắn quay người, làm như không muốn dây dưa thêm. Trong lòng thầm nghĩ chỉ cần rời đi là tốt nhất, tránh gây xung đột với kẻ mạnh như vậy.

Nào ngờ, kẻ b·ị t·ruy s·át lại hiểu nhầm hoàn toàn. Y tưởng rằng lời của Yên Hà mang ý đe dọa ngầm: "Không đưa bảo vật thì mạng cũng chẳng giữ được."

Với tình trạng hiện tại, y thừa biết mạng mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Bảo vật có thể c·ướp lại sau, nhưng nếu m·ất m·ạng thì chẳng còn gì để nói.

"Khoan đã!" – Gã cắn răng, mặt nhăn nhó đầy tiếc nuối. "Ta đưa cho ngươi! Giữ lấy đi, đừng làm khó ta nữa!"

Dứt lời, gã ném một hộp nhỏ về phía Yên Hà, không dám nhìn thêm mà lập tức dùng hết sức lực tàn còn lại để che v·ết t·hương, vận linh lực phóng đi nhanh như gió, biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

Yên Hà đứng đó, ngây người ra nhìn bảo vật vừa rơi vào tay mình. Ánh mắt đầy khó hiểu, hắn liếc nhìn Bát Tử.

Bát Tử há hốc mồm, sau đó cười khúc khích, thật không ngờ lấy được đồ mà không tốn một giọt mồ hôi nào.

Yên Hà cẩn thận mở hộp ra, ánh mắt tràn đầy tò mò. Nhưng khi nhìn thấy bên trong, hắn không khỏi sững sờ: chỉ có hai viên đan dược tròn trịa lấp lánh.

"..." - Hắn nheo mắt, lật qua lật lại cái hộp xem có ngăn bí mật nào không, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có hai viên đan.

Truy sát người ta chỉ còn nửa cái mạng... Vì hai viên đan dược? Đám người này làm sao thế nhỉ?



Hắn thở dài, vẻ mặt bất lực. Tiện tay đóng hộp lại, sau đó ném về phía Bát Tử.

Bát Tử bắt lấy cái hộp, đôi mắt vàng lập tức sáng bừng. Y ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt như muốn trào ra.

"Điện hạ... Điện hạ thật sự cho ta đồ quý thế này sao?" – Giọng nói run run đầy cảm kích.

Yên Hà ngẩn người nhìn Bát Tử. Quý ư? Ngươi cảm động vì hai viên đan dược này thật sao?

"Đan dược quý lắm! Người khác cầu còn không được!" - Bát Tử ôm chặt cái hộp, như sợ hắn đổi ý.

Xem ra luyện đan sư ở thế giới này đúng là vua của mọi nghề.

Họ đi thêm một đoạn nửa, trời sụp tối.

Trước mặt là một tòa thành nhỏ với ánh đèn leo loét đề mấy chữ Âm Dương thành trên cổng lớn. Cái tên thoạt nghe có chút kỳ quái, nhưng khi bước vào, hắn lập tức bị bầu không khí nhộn nhịp thu hút. Dù đã tối muộn, bá tánh vẫn buôn bán tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi, tựa như đang trong mùa lễ hội.

Cảm thấy hơi đói, hắn bất giác nhìn về một gian hàng nhỏ bán màn thầu bên đường. Cũng lâu rồi chưa ăn đồ ăn phàm tục, hắn định bước đến thì bị Bát Tử kéo lại.

"Điện hạ, thứ dơ bẩn này đừng ăn!" – Giọng nói của Bát Tử tràn đầy cảnh giác.

Tên chủ tiệm thấy có người lập tức đon đả chào mời, vẻ mặt đầy nhiệt tình. Nhưng khi đối mặt với Bát Tử, gã lại khẽ run, ánh mắt đầy e dè. Bát Tử đáp lại gã bằng cái nhìn sắc lạnh.



"Sao thế?" – Yên Hà cau mài hỏi.

Bát Tử không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên quát lớn: "Cút!"

Một luồng yêu khí mạnh mẽ tỏa ra từ Bát Tử, khuếch tán khắp không gian. Tên chủ tiệm biến sắc, sợ hãi đến mức quăng luôn khay màn thầu, nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Không chỉ gã, mà cả những người xung quanh cũng vội vã bỏ chạy, khiến con đường náo nhiệt phút chốc trở nên im lặng như tờ, chỉ còn lại bóng tối và gió thổi qua.

Yên Hà ngỡ ngàng, vừa định mở miệng hỏi chuyện gì thì bỗng nhìn lại gian hàng. Vừa rồi vẫn còn rực rỡ ánh đèn, màn thầu trắng mềm xếp đầy khay, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn lại đống đá vụn và lá khô tàn tạ.

Xung quanh cũng bỗng chốc trở nên hoang tàn, đầy bụi bặm và mạng nhện giăng kín, như thể đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Không gian quanh im ắng đến kỳ lạ, gió lạnh thổi qua làm mái tóc khẽ lay động. Yên Hà cảm giác sống lưng lạnh toát, ánh mắt thoáng nhìn qua con đường trống không, không một bóng người. Rõ ràng lúc nãy còn đông đúc tiếng cười nói rộn ràng, giờ đây chỉ còn lại sự tĩnh mịch đầy ám ảnh.

Bát Tử đứng cạnh hắn, dáng vẻ căng thẳng hơn bao giờ hết, yêu khí mỏng manh tản ra như một lớp bảo hộ xung quanh. "Mọi thứ người thấy trước đó đều là ảo ảnh."

"Ảo ảnh?" – Yên Hà nheo mắt, linh thức của hắn đã kém tới mức chút huyễn ảnh cũng không nhận ra rồi sao.

Bát Tử cười lạnh. "Cái này không đơn thuần là ảo giác. Đây là mị khí, một dạng chuyên mê hoặc thần trí tương tự như quyến hồn thuật của hồ yêu. Nếu không cẩn thận, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng khó mà thoát được."

Họ tiếp tục bước đi, nhưng càng tiến sâu vào thành, khung cảnh càng trở nên u ám và kỳ quái. Khắp nơi chỉ còn mùi tử khí nồng nặc, quẩn quanh như muốn ngấm vào từng thớ thịt.

Dưới chân, những bộ xương cốt biến dạng nằm rải rác, trắng bệch như đã nằm đó hàng thế kỷ. Một số bộ xương nhỏ bé của hài nhi nằm chen chúc giữa đống xương lớn hơn, toát lên vẻ thê lương đến rợn người.



Yên Hà nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua những bộ xương nằm rải rác trên đường. C·hết nhiều người như vậy mà lại không hề có oán khí hay oán linh. Nguyên thần đi đâu hết rồi?

Bát Tử đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Chỉ có tử khí bao trùm cả thành. Điều này chỉ có thể giải thích rằng nguyên thần của bọn họ đã bị rút cạn. Toàn bộ sinh khí, linh khí, và cả oán hận đều đã bị ai đó luyện hóa. Thành này chắc chắn là tế đàn luyện quỷ nô."

Yên Hà khẽ gật đầu. Nếu phán đoán của hắn không sai, kẻ luyện quỷ đã rời khỏi nơi này từ lâu, chỉ để lại dư âm của huyễn trận và chút dấu vết mơ hồ của đại lễ luyện hóa.

"Ý tưởng đồ thành, diệt quốc của ngươi, có kẻ hiện thực hóa trước rồi."

Bát Tử hừ một tiếng, khoanh tay: "Nhưng cách của ta ít nhất còn gọn gàng hơn. Hắn luyện quỷ nô, mà lại làm to chuyện như thế, chẳng phải sợ không ai biết sao?"

Hắn đưa tay chạm nhẹ lên không khí đặc quánh tử khí, cảm nhận sự tĩnh mịch lạ lùng. "Không hề có chút oán linh nào sót lại... Rõ ràng đã thu dọn rất sạch sẽ."

Bát Tử liếm môi, ánh mắt lóe lên tia hứng thú: "Nếu đã như thế, điện hạ, chúng ta nên đi tiếp hay lục soát thử? Biết đâu lại tìm được manh mối gì đó..."

Hắn cúi xuống, nhặt lên một mảnh xương vỡ, có khi nào, tác giả của đống này chính là tên b·ị t·ruy s·át ban nãy... Không đúng, nếu là gã, thì với tu vi Hóa Thần đỉnh phong, chắc chắn đã thả quỷ nô ra mà đối đầu với kẻ truy đuổi. Chạy trốn thảm hại như vậy để làm gì?

Cắt ngang trạng thái của hắn, màn hình hệ thống hiện ra vô số dấu chấm than trước mắt.

[ Kỳ Ngộ : Đứa Trẻ Đáng Thương. Yêu cầu thu nhận Lâm Vạn Hoa. ]

"Cái gì??" - Hắn ngạc nhiên thốt lên, thật sự không hiểu nổi. "Nhưng ta chưa bái nhập tông môn mà?"

Giọng nói lộ ra sự hoang mang, lẩm bẩm như tự hỏi mình. Làm gì có ai luyện khí tầng hai đi thu đồ đệ, hệ thống này có phải bị bệnh rồi không?

Hệ thống im lặng một lúc, như thể đang xử lý dữ liệu trong đầu, rồi đáp lại bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc: [ Yêu cầu thu nhận Lâm Vạn Hoa. ]