Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 17 : Tình Cờ Gặp Gỡ.




Chương 17 : Tình Cờ Gặp Gỡ.

Hắn còn đang trách cứ Bát Tử vì những ý tưởng điên rồ thì bỗng nhiên đôi mắt y cảm nhận được một luồng khí tức dao động.

"Có người đến." - Nói dứt câu, Bát Tử lập tức hóa thành mèo đen, từ cành cao nhẹ nhàng nhảy xuống vai hắn.

Nghe vậy Yên Hà liếc mắt, đảo qua một vòng quanh khu rừng tĩnh lặng.

Không bao lâu sau hàng loạt âm thanh xé gió truyền tới, một tên tu sĩ toàn thân đẫm máu, sắc mặt tái nhợt, đang phi hành loạng choạng trên thanh tiên kiếm.

Y gấp gáp đáp xuống gần đó rồi ngã khuỵu trên đất, máu nhỏ thành từng vệt dài. Xem ra người này đang b·ị t·ruy s·át.

Trước khi mất ý thức, kẻ lạ mặt nhìn hắn đầy cảnh giác rồi nhanh chóng lao vào bụi rậm gần đó, che giấu khí tức bản thân.

Chưa đầy khắc sau, một nhóm tu sĩ khác xuất hiện trên không trung, ánh mắt sắc bén dò xét khắp nơi. Trong số họ có một tu sĩ vận đạo bào trắng buốt, linh lực tỏa ra mạnh mẽ, rõ ràng là kẻ đã vượt xa nguyên anh kỳ.

Chỉ thấy người này khẽ cau mài, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt quét qua từng tán cây, ngọn cỏ như muốn xuyên thấu cả không gian.

"Chắc chắn hắn trốn gần đây." Giọng hắn trầm thấp nhưng chứa đầy uy lực. "Lục soát kỹ, không được để hắn thoát!"

"Dạ! Đại sư huynh." - Những tu sĩ đi cùng lập tức tản ra, mỗi người cầm sẵn linh bảo, ánh mắt đầy cảnh giác.

Một kẻ trong số đó lấy ra viên minh châu phát sáng, lẩm nhẩm chú ngữ. Quang châu quét qua mọi ngóc ngách trong phạm vi trăm trượng.

Bát Tử cọ đuôi vào vai hắn. "Điện hạ, bọn này không dễ chơi đâu. Nhìn linh lực của tên kia ít nhất cũng là hóa thần trung kỳ."

"Ta thấy rồi." - Hắn đáp lại bằng một giọng trầm, bọn này xem ra rất muốn lấy mạng tên b·ị t·hương kia. Chắc là trộm đồ của tông môn hay bí kíp gì đó bỏ trốn.



"Chúng ta làm gì đây? Đứng nhìn hay nhảy vào góp vui?" - Bát Tử liếm mép, giọng đầy hứng thú.

Vài kẻ bước về phía hắn dò xét, ngay khi nhìn thấy Yên Hà, họ đột nhiên dừng lại, tay nắm chặt chuôi kiếm, cơ thể có chút run rẩy.

"Yêu thú hóa hình!!"

"Vậy mà lại gặp yêu thú hóa hình ở đây." - Giọng mang theo ý vị thẩm vấn. Đám sư đệ phía sau nghe vậy liền tức tốc tụ họp, đồng loạt rút v·ũ k·hí. Tất cả đưa ánh mắt đầy đề phòng nhìn chằm chằm họ.

Hắn đứng đó, không tránh cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt. "Ngươi đang nói ta à?" - Tay chỉ vào mình.

Gã đại sư huynh bước tới, nhưng ngay sau đó, sự chú ý rơi xuống con mèo đen đang ngồi ngoan trên vai Yên Hà, lưỡi kiếm trong tay khẽ rung, phát ra tiếng vang thanh thoát.

"Không phải nói ngươi."

Y cất giọng nhưng vẫn không hạ kiếm. Sát khí hướng tới chỗ Bát Tử. "Nhưng đã đi chung với yêu thú chắc chắn chẳng phải loại tốt lành gì."

"Đồng tử màu vàng còn tính là người sao?? Bán yêu cũng chính là yêu." - Một người chỉa kiếm về phía hắn.

Đám người này tu vi không mỏng, xử lý không khéo sẽ chuốc phiền phức vào thân, tai mèo Bát Tử vểnh lên, trong đầu đã nảy ra cách hay, y nhẹ nhàng phóng xuống đất, hóa thành một mỹ nữ gầy gò với mái tóc đen dài ăn mặc cực kỳ nóng bỏng.

Đám tu sĩ đứng đối diện bị màn kịch bất ngờ này làm cho ngớ người.

Từ bản thể yêu quái vai u thịt bắp, Bát Tử bây giờ yểu điệu trong dáng vẻ mỹ nhân, thân hình gầy gò run rẩy như chiếc lá trước gió. Thay đổi đến mức song thân hai họ nhìn không ra.

"Các vị đại nhân, tiểu nữ là lô đỉnh được mua về. Chỉ muốn sống cùng chủ nhân của mình qua ngày thôi, đừng g·iết ta... huhu."



Yên Hà đứng cạnh đó nghiêm nghị gật đầu, phối hợp một cách hoàn hảo. "Nàng là lô đỉnh của ta." - Tay choàng qua vai thuộc hạ. "Chẳng lẽ nuôi lô đỉnh vi phạm pháp luật sao?"

Lời nói của hắn khiến đám tu sĩ hơi chấn động. Đúng là không phạm pháp, tu sĩ nuôi yêu nữ hóa hình cũng nhiều, đại sư huynh bạch y nhìn hắn, tiên kiếm nhấc lên, linh lực dao động càng lúc càng mạnh.

"Ta muốn kiểm tra kinh mạch ngươi!"

"Tùy ngươi nhưng ta nói trước, ta là người lương thiện." - Hắn thở dài.

Gã quay đầu ra hiệu cho một người trong nhóm tiến lên kiểm tra, đồng thời lưỡi kiếm trong tay vẫn giữ nguyên thế phòng bị.

Người được cử đến kiểm tra đặt tay lên cổ tay Yên Hà, linh lực quét qua kinh mạch một vòng. Chỉ trong chốc lát, y đã thu tay lại, vẻ mặt hơi thay đổi, quay về báo cáo với đại sư huynh rằng hắn đúng là chỉ có tu vi luyện khí tầng hai, linh lực cũng trong sạch, không có chút dấu hiệu của tà môn hay yêu khí.

Nghe vậy, tên bạch y tu sĩ vẫn để ý mái tóc trắng buốt và đồng tử vàng sáng như ánh dương của Yên Hà, rõ ràng vẫn còn nghi ngờ, nhưng việc kiểm tra không phát hiện ra gì bất thường khiến y buộc phải hạ kiếm.

"Ngươi quả thực không phải yêu thú hay tà tu... Nhưng mái tóc và nhãn cầu quá dị thường. Phàm nhân bình thường sao lại có ngoại hình như vậy?"

Hắn thản nhiên cười, không chút nao núng. "Trời sinh như thế, chẳng lẽ đây cũng là tội? Hay các vị cảm thấy ta nên cạo đầu đi để trông bớt đáng nghi hơn?"

Nhóm tu sĩ có chút lúng túng. Đại sư huynh của bọn chúng hừ lạnh, gã nhìn hắn thêm một lúc, cuối cùng lên tiếng cảnh cáo không muốn gây phiền phức thì tốt nhất đừng xen vào chuyện của họ.

Cả bọn không nói thêm gì, quay đi tiếp tục t·ruy s·át kẻ đang muốn tìm.

Khi bóng dáng họ khuất xa, Bát Tử hóa lại cơ thể nam nhân, từ từ đứng thẳng người, vẻ mặt từ đáng thương chuyển sang cười nham hiểm.

"Điện hạ, người diễn giỏi thật đấy. Suýt nữa thì ta cũng tin người chỉ là phàm nhân luyện khí tầng hai."



Con mèo này đang nói nhảm gì vậy?! Hắn đúng là luyện khí tầng hai mà.

"Bọn chúng đi rồi! Ngươi định nằm đó c·hết luôn à?" – Yên Hà tiếp lời, quay sang bụi rậm nơi tên kẻ b·ị t·ruy s·át đang ẩn nấp.

Người kia dáng vẻ thê thảm, cả thân đầy máu chậm rãi bước ra. Y dùng tay lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt sắc bén nhìn hắn và Bát Tử.

Nhưng y còn chưa kịp lên tiếng, Bát Tử dọa nạt bảo đối phương có đồ tốt mau nôn ra.

Tên tu sĩ b·ị t·hương khẽ cười lạnh. Dù y b·ị t·hương nặng nhưng với tu vi của mình, kẻ trước mặt chỉ là luyện khí kỳ thì không đáng ngại chút nào.

"Các ngươi nghĩ mình có tư cách đòi đồ của ta sao?" - Y nhếch môi, cố tình phóng ra chút linh lực áp chế, khiến mặt đất xung quanh khẽ rung động.

Bát Tử liếc mắt nhìn gã, đôi mắt lóe lên một tia kinh ngạc. "Điện hạ, y là... Hóa thần đỉnh phong đó."

Hóa!! Hóa... Hóa Thần đỉnh phong!

Yên Hà ngoài mặt dửng dưng như không, kỳ thực trong lòng bắt đầu vắt óc suy nghĩ lời hay ý đẹp để xoa dịu đối thủ, top 1 vị diện là Luyện Hư, tên trước mặt Hóa Thần đinh phong, đánh với gã chả khác gì tân thủ choảng nhau với top 2.

Đúng là lần này bị con mèo hại c·hết, chưa xác định đối phương là ai, tu vi gì, mà dám mở miệng đòi lợi ích.

Tên tu sĩ đó không rời mắt khỏi Yên Hà, thái độ bình tĩnh lạ lùng trong mắt hắn khiến gã không dám chủ quan, gã bắt đầu lo lắng liệu hắn có che giấu thực lực hay không.

Luyện khí kỳ mà dám mở miệng đòi đồ của Hóa thần, rõ ràng không phải là loại người bình thường.

Đúng rồi! Chắc chắn là che giấu thực lực! Gã tự nhủ, tâm can dấy lên sự sợ hãi.

Một người lo sợ đối phương có thể nổi giận, bẻ cổ mình chỉ trong một chiêu, một kẻ lại không dám đánh liều.

"Ngươi thực sự muốn lấy đồ của ta?" - Kẻ b·ị t·ruy s·át vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, bước chân lùi lại vài bước, vừa phòng thủ, vừa chờ đợi xem hắn định làm gì mình.

Một tay âm thầm lướt vào trữ vật không gian, lấy ra một thanh kiếm pháp bảo và vài linh phù, chuẩn bị mọi thứ để đối phó nếu tình huống không thể tránh khỏi. Tay còn lại sẵn sàng vận linh lực thủ thế, đề phòng bất trắc.