Chương 10 : Tân Lang Của Quỷ.
Thấy hắn vẫn còn đứng đó lưỡng lự, già làng bước tới chủ động nắm lấy tay. Ông ta cười hiền từ.
"Đi nào tiểu huynh đệ. Một đứa nhỏ lang thang lạc đường như cháu hiện tại hẳn là rất đói rồi, không có gì phải ngại đâu."
Yên Hà cảnh giác liếc quanh, đám dân làng đã vô tình hoặc cố ý bao vây từ khi nào, họ âm thầm quan sát từng bước đi. Không có đường thoát, chỉ đành phải gật đầu chấp nhận lời mời.
Mèo đen bất ngờ nổi lên sát ý. "Điện hạ! Có cần ta tiễn bọn chúng một đoạn xuống hoàng tuyền không?" - Y hỏi với giọng đầy hung hãn.
Hệ thống liền xuất hiện cảnh báo. [ Ngươi không được phép! ]
"Biết rồi!" - Hắn thờ ơ đáp rồi khẽ lắc đầu nhìn Bát Tử. "Không cần g·iết."
Có câu ngẩng đầu ba tấc có thần linh, dù là một vị diện nhỏ đi chăng cũng sẽ có thần tộc theo dõi, g·iết nhiều người như thế chỉ vì nghi ngờ chưa rõ ràng thì không nên.
Bát Tử im lặng, sát khí dần tan đi nhưng vẫn không thể che giấu sự lo lắng trong ánh mắt.
Suốt dọc đường, thái độ của đám dân làng vô cùng căng thẳng. Bàn tay già làng đổ đầy mồ hôi lạnh. Thi thoảng, lão lại liếc nhìn hắn với vẻ áy náy, như thể có điều gì khó nói. Mỗi bước đi, không khí càng thêm nặng nề.
Đám người này rốt cuộc bị làm sao?
Nhà của ông ta không khác nhiều so với những ngôi nhà khác, đáng chú ý hơn cả là những tấm phù treo đầy trên tường, vẽ nhăng nhít các ký tự khó hiểu.
Chúng tạo nên một bầu không khí huyễn hoặc u ám.
Ông ta nhanh chóng gọi người mang đồ ăn lên. Chỉ trong thoáng chốc, những món ăn thịnh soạn lần lượt được bày ra, trông như thể họ đã gom góp toàn bộ những gì ngon nhất trong làng để chiêu đãi.
Yên Hà ngồi đó, nhìn đĩa thức ăn đầy ắp mà trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác bất an.
Tâm trí không ngừng suy nghĩ rồi tự đùa với chính mình.
Có cần cho ăn ngon thế này không? Giống hệt bữa ăn cuối cùng của tử tù sắp ra pháp trường.
Trên bàn còn có cả ba vò rượu lớn, mùi thơm nồng bốc lên khiến con ma men chính hiệu như hắn chảy nước dãi.
Già làng đứng bên cạnh, quan sát không rời mắt. "Tiểu huynh đệ, cháu thử chút rượu đi, đây là đặc sản của làng ta." - Lão ta nói cùng tông giọng mời mọc khó cưỡng.
Yên Hà cau mài, mời rượu một đứa trẻ chỉ mới mười một tuổi? Chuyện này có gì đó không đúng lắm... Nhưng mùi thơm của loại nước ép này cũng thật quá đáng.
Thôi, chắc uống một chút cũng không sao.
"Ta sẽ không trúng độc c·hết chứ?!" - Hắn liếc hệ thống.
[ Ta không biết à nha! ] - Nó nói rồi biến mất.
Hồng hoang thần vương Đông Hoàng Thái Nhất có loại rượu nào mà chưa từng thử qua. Dăm ba cái nhân gian phàm tửu, chính là đồ bỏ.
Hắn nhấc chén rượu, ngắm nghía nó một chút rồi đưa lên miệng nhấp nháp.
"Chậc! Cũng không tệ, nồng đến tê cả đầu lưỡi."
Cứ như thế, hắn uống hết chén này đến chén khác, chẳng để ý đến bầu không khí trong phòng lại căng thẳng hơn, đám dân làng hoài nghi nhìn nhau.
Già làng đột nhiên gằn giọng với một thiếu phụ đứng cạnh. "Thẩm tẩu, ngươi không bỏ thuốc mê vào rượu à?"
Bà ta kinh ngạc cãi lại rằng mình đã bỏ cả gói thuốc, phần đó đủ làm một con trâu ngủ vài ngày chứ đừng nói đến thằng nhỏ 11 tuổi.
Một tiếng cười khúc khích vang lên từ đám đông. "Chắc mụ mua thuốc dởm rồi."
“Vậy tính sao đây, trưởng làng?” - Ai đó trong đám đông hỏi.
Lão ta thở dài, suy nghĩ một chút rồi kêu họ bê nốt số rượu còn lại ra. Ông ta đích thân đổ vào một gói thuốc mê gia truyền, rồi khuấy lên cho nó hòa tan toàn bộ, giọng điệu nghiêm túc.
"Loại này có thể làm cả một đội quân ngủ như c·hết trong một tuần."
Cả đám dân làng nín thở quan sát nhưng gần một nén nhang trôi qua Yên Hà vẫn tỉnh như sáo, thậm chí còn gắp thức ăn không ngừng.
Thấy vậy, Bát Tử liền nhỏ giọng khuyên: “Điện hạ, người giả vờ ngủ đi.”
Hắn ngạc nhiên.: "Tại sao? Ta đang ăn ngon lành mà."
Bát Tử thở dài. "Lũ phàm nhân ngu ngốc này đã bỏ cả đống thuốc mê. Coi như nể mặt chúng giả bộ ngất, xem cả làng giở trò gì.''
Yên Hà chần chừ một chút nhưng rồi thấy sự căng thẳng trên gương mặt của dân làng, hắn với một cái thở dài đột ngột la lên.
"Trời! Sao nhức đầu dữ vậy ta!!!" - Dứt câu liền cắn một cái đùi dê rồi nhắm mắt lại ngã cái rầm xuống bàn.
“Đấy! Nhà ta ba đời bào chế thuốc mê mà!” - Tên già làng tự hào nói to, vẻ mặt tràn đầy kiêu hãnh.
Ông ta ra lệnh cho đám người dân làng khiêng Yên Hà đặt lên chiếc kiệu chất đầy hoa đã được trang trí sẵn bên ngoài.
Dân làng vội vàng làm theo không dám chậm trễ, trong khi hắn vẫn giả vờ ngủ say.
Chờ đến đêm cả làng thắp đèn cầm theo hoa đăng, khiêng kiệu lên núi.
Họ di chuyển một cách trang trọng, có nhiều trẻ con ôm theo người giấy cùng bài vị như thể đang tiến hành một nghi lễ nào đó.
Bát Tử ẩn nấp bên trong chiếc kiệu, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
Đến khi lên tới đỉnh núi, dân làng dừng lại, họ bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ xung quanh, chiếc kiệu hoa được đặt xuống giữa khu đất trống.
Vài người quấn lụa đỏ quanh những cành cây cao.
Già làng tiến đến trước kiệu, chấp tay lễ bái, khuôn mặt đầy vẻ áy náy. Ông bảo Yên Hà yên tâm lên đường, rằng mọi chuyện đều do số phận đưa đẩy, không ai muốn như thế. Lão cầu xin hắn đừng oán trách bọn họ, chỉ vì hắn vô tình lạc vào nơi này trong lúc vận hạn đen đủi.
Tiếp đó, một thiếu phụ run rẩy dắt theo con trai mình đến trước kiệu, cả hai quỳ xuống. Bà khóc nức nở, cảm tạ Yên Hà vì đã thay con bà thế mạng làm chồng của quỷ nương. Giọng bà nghẹn ngào cầu mong rằng kiếp sau Yên Hà sẽ đầu thai ở một nơi tốt hơn, tránh khỏi vận mệnh bi thảm này.
Tiếng nức nở của bà ta hòa cùng không gian u ám, khiến Yên Hà càng hiểu rõ tình cảnh của mình. Đây không phải một nghi lễ thông thường mà là một buổi tế lễ đầy ám ảnh của một ngôi làng bị kìm hãm bởi tập tục cổ quái.
Sau khi mọi người lần lượt xuống núi, hắn mở mắt ra trong kiệu hoa, cất tiếng thở dài.
Bát Tử bên cạnh lên tiếng: “Điện hạ, giờ chúng ta phải làm sao?”
Hắn nhíu mày, cảm thấy không vui: “Chờ ả quỷ nương tới đi.”
Mèo đen hỏi với giọng điệu ngờ vực. "Người định làm chồng ả thật à? Chúng ta không đi Lạc Thần tông nữa hả?”
Hắn bực bội : “Làm chồng cái con khỉ! Thế ngươi biết đường tới Lạc Thần tông không?”
“Ta không!" - Nó đáp, vẻ mặt ngại ngùng.
Yên Hà giọng đầy chán nản. "Bọn họ đi cả rồi! Giờ ở đây còn ai để hỏi đâu? Không lẽ quay xuống làng hỏi à? Chờ quỷ nương tới hỏi trực tiếp ả chứ sao trăng gì nữa.”
Bát Tử bên cạnh im lặng, y bắt đầu suy nghĩ thử quỷ nương này rốt cuộc là ai.
Thương Hải Yên Hà cất giọng chất vấn. "Mà ngươi ở vùng này làm c·ướp đường lâu như vậy mà không biết đường tới Lạc Thần tông thì thôi đi, cả quỷ nương cũng không biết?”
Bát Tử có chút bất mãn nhưng không dám hó hé nửa lời, y ở đây c·ướp mạng, đoạt nguyên thần mang về yêu giới đắp xác cho hắn, chạy KPI số lượng mệt muốn tắc thở mỗi ngày, rãnh quan tâm mấy kẻ vô danh tiểu tốt làm gì.