Chương 11 : Không Muốn Về.
Gió âm lạnh lẽo bất ngờ nổi lên, cuốn theo từng luồng hơi lạnh rợn người. Giữa màn đêm, tiếng hát quỷ dị vang lên từ xa.
"... Tân lang của ta..."
"Gió lạnh miên man giữa lưng đồi, thiên ý dẫn đường, mang chàng đến..."
Từng chữ, từng lời như lướt qua tai, thanh âm thấm đẫm nỗi cô đơn. Tiếng hát ấy khiến người nghe không khỏi cảm thấy rùng mình. Gió lạnh rít qua cây cỏ như có bàn tay vô hình chạm vào.
Con đường dẫn xuống núi bây giờ bất chợt mọc lên những đóa hoa bỉ ngạn đỏ, tạo thành một con đường thấm đẫm sắc máu. Ánh sáng mờ nhạt từ những cánh hoa bừng lên giữa đêm, chúng lắc lư cùng ánh trăng u tịch.
Thân ảnh mờ ảo xuất hiện, cơ thể cao gầy liêu xiêu khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ tươi, dáng đi xiêu vẹo, không tự nhiên. Trên đầu thứ kia đội chiếc khăn voan đỏ che kín mặt.
Những cánh hoa bỉ ngạn bay tán loạn trong không gian.
Gió lạnh thổi mạnh khiến một phần chiếc khăn voan đỏ của quỷ nương bay lên, để lộ khuôn mặt trơ trọi chỉ còn là một bộ xương trắng. Hốc mắt sâu thẳm, đen ngòm của nàng ta càng thêm phần kinh dị.
Bát Tử lập tức dựng hết lông lên như một con mèo hàng thật, trông vừa căng thẳng vừa buồn cười.
Trong khi đó, Yên Hà vẫn đứng im với vẻ mặt bình thản, khoanh tay trước ngực như thể đang xem một màn kịch bình thường. Cũng may là hắn, chứ là đứa trẻ 11 tuổi bình thường, khéo sẽ bị ả ta dọa cho đái ra quần.
Quỷ nương lặng lẽ tiến gần hơn, giọng hát ai oán của nàng vẫn văng vẳng trong không khí.
Giọng nói của nàng vang lên khắp núi rừng, lạnh lẽo như gió thoảng: "Tiểu lang quân. Ngươi không sợ nô gia sao? Những vật tế khác chỉ vừa nhìn thấy ta đã không còn hơi thở."
"Ta không đến đây để làm lang quân của ngươi, chỉ là muốn hỏi thăm chút chuyện." - Yên Hà nhếch môi cười, khoanh tay ung dung đối diện với quỷ nương, so với những thứ khủng kh·iếp hắn từng thấy, cảnh tượng này chẳng là gì.
Quỷ nương cười khẩy, vẻ hứng thú hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. "Hỏi thăm? Thú vị thật!!"
Vừa dứt lời, cái xác khô mặc hỷ phục bốc hơi, thay vào đó là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần bay xuống từ ngọn tre gần đó. Đôi mắt sắc sảo của nàng dán chặt vào Yên Hà. "Ngươi là ai?"
"Hỏi nhiều làm gì? Cho ta biết Lạc Thần tông đi hướng nào?" - Yên Hà thờ ơ, nháy mắt hủy đi huyễn ảnh mà chiếc vòng tay của Bạch Trạch tạo ra. Lập tức, hình dáng thật lộ diện.
Ngoại hình xuất chúng của hắn khiến quỷ nương trong chốc lát thẫn thờ, lang quân lần này tuy không phải tiểu thịt tươi nhưng cũng quá tuấn tú rồi đi.
Nàng ta nở nụ cười duyên dáng hiện trên gương mặt. "Vậy là đạo trưởng tới bắt ma sao? Lâu rồi mới thấy nam tử tuấn tú như thế, nô gia nhất định sẽ không g·iết ngươi." - Giọng nàng ta vừa lả lơi vừa trêu chọc.
Bát Tử không chờ thêm, y nghiêng đầu hóa thành nhân ảnh, trên tay cầm chặt cây roi xương đầy đe dọa.
"Tiểu quỷ! Khôn hồn trả lời đúng vấn đề, đừng để tiểu gia nổi giận, sẽ đánh cho ngươi thần hồn phi tán đấy."
Quỷ nương tắt hẳn nụ cười khi phát hiện ra Bát Tử là yêu tộc nguyên anh cảnh.
Ánh mắt nàng trở nên thận trọng chuyển qua đánh giá Yên Hà.
Nhưng lạ thay, không hề cảm nhận được bất kỳ linh khí nào từ hắn.
Việc một yêu tộc cường giả theo làm tay chân cho phàm nhân không có tu vi khiến nàng càng thêm bối rối. Nhận ra điều bất thường, quỷ nương vội vàng xoay người rút lui.
"Bắt ả!" - Yên Hà ra lệnh, giọng điềm nhiên.
Bát Tử lập tức phi thân đuổi theo, còn hắn chỉ thong thả ngồi xuống tản đá gần đó, lấy đồ nhậu và bình rượu trong đống lễ vật mà dân làng dâng cho quỷ nương ra ăn uống thoải mái.
Nửa canh giờ sau, Bát Tử lôi quỷ nương về, ném mạnh xuống trước mặt Yên Hà. Cô ta run rẩy, quỳ lạy van xin tha mạng: "Xin ngài tha cho tiểu nữ, đây là lần đầu phạm lỗi, mong được tha thứ."
Yên Hà : "Lần đầu? Ngươi chắc không?"
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán quỷ nương, cô ta ấp úng: "Lần... Lần hai ạ!"
Bát Tử trừng mắt nhìn nàng, khiến quỷ nương hoảng loạn đáp nhanh: "Dạ!! Ta chỉ mới bắt... Hai mươi hai đứa trẻ thôi. Xin ngài tha mạng!"
Bát Tử nhướn mài. "Bị ngươi ăn hết rồi hả?"
Quỷ nương cuống quýt lắc đầu: "Không có! Không có! Ta nuôi chúng trong động phủ, hy vọng vài tên lớn lên sẽ trở thành phu quân của ta."
Hai người sững sờ, không khỏi há hốc mồm. Bát Tử phẫn nộ: "Ngươi... Ngươi... Có hai mươi hai đứa rồi vẫn chưa đủ còn muốn bắt điện hạ nhà ta nữa!"
Yên Hà : "Tính lập hậu cung hay sao vậy?"
"Hậu cung?? Huhuhu..." - Quỷ nương nghe tới đây, nước mắt rưng rưng. Đúng là có tiếng mà không có miếng.
Sau đó theo lời Yên Hà, Bát Tử xuống núi thông báo cho dân làng đến đón con trai họ.
Các gia đình khóc lóc kêu than, nghĩ rằng con mình phải chịu khổ sở dưới tay quỷ nương. Đoàn người cùng nhau lên động quỷ, lòng tràn đầy lo âu. Nhưng vừa mở cửa động ra, họ đã choáng váng bởi cảnh tượng bên trong.
Không phải tiếng khóc than, mà là tiếng chửi bới ầm ĩ : "Cô về rồi à? Có mang heo quay về không? Lần sau bảo bọn họ dâng rượu nhiều vào."
Trước mắt dân làng, Yên Hà và Bát Tử là một đám thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi, những đứa trẻ năm nào b·ị b·ắt nay đã lớn, trông chẳng có vẻ khổ cực gì.
Ngược lại, hình như bọn chúng đang rất hưởng thụ. Một vài tên ngồi đánh bài, số khác thì uống rượu, chơi tài xỉu. Y như một sòng bạc.
Quỷ nương thở dài, mệt mỏi nói: "Con trai các người đấy! Rước về đi! Bọn họ ở lì đây, đuổi mãi không chịu đi. Việc nhà không làm, đến ngủ cũng không cho ta ngủ chung, ta chịu hết nổi rồi!"
"Ơ, mẫu thân đấy à?" - Một tên thiếu niên đang cầm đùi gà ngẩng đầu lên, giọng lười biếng. "Người về đi, con thích ở đây hơn, không làm cũng có ăn."
"Cha về đi, con không về đâu!" - Vài tên khác hưởng ứng, nằm dài uống rượu, cười đùa như chẳng có gì phải lo nghĩ.
Dân làng vừa bàng hoàng, vừa tức giận. Họ từng khóc cạn nước mắt vì nghĩ con mình đã bị quỷ nương hại, nào ngờ đám con trai lại đang hưởng thụ chẳng khác nào hoàng đế!
Bát Tử nhìn Yên Hà, vẻ mặt khó hiểu. "Vậy..."
Hắn sượng trân, chuyển ánh mắt sang quỷ nương. "Thế Lạc Thần tông đi hướng nào?"
"Đi hết ngọn núi này, lội qua hai con sông và vượt qua một cái thành, xong đi thẳng hai mươi dặm là tới."
Yên Hà nhíu mày, suy nghĩ một chút. "Vậy mà cũng không xa lắm." Hắn quay sang Bát Tử, ánh mắt kiên định. "Chúng ta đi thôi."