Chương 9 : Ngôi Làng Hiếu Khách.
Cuối cùng khi bữa tiệc đã tàn, chỉ còn lại Anh Chiêu và Bạch Trạch đích thân tiễn hắn.
Bạch Trạch nhắc nhở kỹ càng. "Điện hạ, có một chuyện rất quan trọng phải nhớ, cơ thể hiện tại của người được tạo ra từ oán hồn. Điều này vô tình thu hút ma tộc, cũng có khả năng nhìn thấy cả những thứ dơ bẩn, tà ác."
Anh Chiêu đứng bên cạnh thêm vào: "Không chỉ có ma tộc đâu, bất cứ sinh vật nào liên quan đến tà ma đều sẽ bị hút."
Trước khi rời khỏi Yêu giới, Bạch Trạch nhổ một nhúm lông tơ trắng mịn rồi bắt đầu niệm chú. Những sợi lông dần biến đổi trong không khí, xoay tròn và gắn kết lại thành một chiếc vòng tay tinh xảo, ánh lên sắc sáng nhàn nhạt.
Y nhẹ nhàng đưa chiếc vòng tay đó cho hắn.
"Điện hạ! Chiếc vòng này ta đã thi triển thuật che mắt đặc biệt. Khi đeo nó chỉ cần nghĩ tới một hình tượng nhất định trong đầu, ngoại hình sẽ biến đổi theo. Như vậy, ngài có thể tránh được sự chú ý không cần thiết."
Ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự cảm kích. "Ta hiểu rồi." - Hắn khẽ đáp. "Cảm ơn ngươi"
Bạch Trạch gật đầu nhẹ. "Người nhớ phải bảo trọng... À! Điện hạ chỉ là phàm nhân, sao lần trước lại dùng được Đông Hoàng chung nhỉ?"
Hắn không biết giải thích thế nào, đành bịa chuyện nói ở tế đàn gọi ra chỉ là một mảng tàn tích của Đông Hoàng chung, bản thể nó vẫn ở chỗ Côn Bằng.
Anh Chiêu sực nhớ ra điều gì quan trọng. "E là chí bảo cũng không ở chỗ yêu sư, sau khi điện hạ hóa đại nhật thì Đông Hoàng Chung cũng tự phong ấn, biến mất giữa dòng chảy thời gian. Chẳng ai biết nó đang ở đâu."
"Hay là người thử triệu hồi nó xem, chủ nhân gọi chắc chắn chí bảo sẽ phản ứng lại." - Bạch Trạch gợi ý.
"Ngươi quên à?" - Anh Chiêu khoát tay. "Để nhìn thấy được sự vận chuyển trong trường hà thời gian, ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới thiên tiên."
"..."
Lý Băng Thu nhìn xuống bàn tay mình, một thời yêu hoàng tung hoành ngang dọc. Giờ thì thật là thảm quá, ngay cả luyện khí kỳ còn chưa đạt được thì lấy tư cách gì triệu hồi Hỗn Độn chung.
Cổng liên thông mở ra, không gian xoay tròn, vặn vẹo. Cảnh vật dần nhòe đi cùng hình ảnh của hai vị yêu thánh, tất cả méo mó như bị một lực cực mạnh kéo căng từ mọi phía, vòng xoáy thời gian hình thành, cuốn hắn vào giữa tâm cơn lốc.
Chẳng rõ qua bao lâu, có thể chỉ là vài giây nhưng cũng có thể là cả ngàn năm. Đến khi cơn lốc không - thời gian bắt đầu lắng xuống, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được mặt đất dưới chân mình.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán cây, hắn khẽ cau mài, từ từ ngồi dậy dưới ánh nắng chói chang. Bao quanh là khung cảnh yên bình của một khu rừng xa lạ.
Những tán cây cao lớn, những cành lá rung rinh trong gió, và tiếng chim hót vang vọng trong không gian thanh tĩnh của buổi sáng sớm.
Hắn đã trở về nhân giới.
Trước mặt là con đường đất dẫn ra khỏi khu rừng, có lẽ đây là lối vào một ngôi làng hoặc thành trấn nào đó. Chẳng biết Lạc Thần tông có gần đây không.
Chợt nhớ lại lời cảnh báo của Bạch Trạch, hắn nhắm mắt lại trong khi chạm vào cái vòng của y, suy nghĩ một chút về hình tượng mà mình muốn hóa thành.
Khi mở mắt ra, hắn nhìn xuống cơ thể và thấy bản thân đã biến đổi, trở lại hình dạng đứa trẻ mười một tuổi.
Lúc chuẩn bị rời đi thì từ phía sau lưng truyền đến tiếng rắc khô khốc của cành cây bị gãy đổ.
Theo bản năng, hắn quay phắt lại, đôi mắt căng thẳng lướt nhanh qua cảnh vật nhưng không thấy ai hay bất kỳ dấu hiệu nào khác lạ. Tuy nhiên trực giác mách bảo rằng mình đang bị theo dõi.
Rắc... rắc... Lại thêm một tiếng động nhẹ nữa vang lên, gần hơn.
"Ra đi." - Hắn cất giọng. "Ta biết ngươi ở đó."
Từ trong tán lá, một thanh niên gãi đầu đi ra với vẻ ngại ngùng. Gương mặt thoáng chút lúng túng như thể vừa b·ị b·ắt quả tang.
Gã cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là kẻ đưa hắn tới yêu giới lần trước. Bát Tử.
Nhìn thái độ hối lỗi kia xem ra hết bảy phần là do Khâm Nguyên phái tới.
"Ta không cần ngươi bảo vệ". Hắn đáp lời. "Nhân giới không phải là nơi mà yêu tộc tự tiện đến."
Gã yêu tộc lại gãi đầu, trông càng ngại ngùng hơn. "Nếu người còn giận chuyện lần trước, cứ mắng ta phát tiết."
Yên Hà rít lên. "Vấn đề là thân phận yêu tộc, ngươi không ngại, ta cũng ngại đấy."
Vừa dứt Bát Tử bỗng nhiên cúi người, trong chớp mắt hóa thành một con mèo đen mềm mại.
Con vật có đôi mắt xanh lục lấp lánh, có chút thông minh và nhanh nhẹn. Mèo nhỏ nhảy nhót, cố gắng gây sự chú ý. Và y đã thành công.
Hắn không khỏi bật cười. "Trông ngươi chẳng giống mèo tý nào."
Nghe vậy, Bát Tử lập tức cố gắng học cách kêu của thú cưng. "Ẳng ẳng!"
Hắn lắc đầu, nhịn không được mà cười lớn. "Tên ngốc, đó là tiếng chó mà!"
Cứ thế một người, một mèo đi ven theo lối mòn dẫn tới ngôi làng nhỏ cạnh rừng để hỏi thăm đường tới Lạc Thần tông.
Dân làng trông có vẻ chất phác nhưng ánh mắt của họ rất kỳ lạ, cứ như đang dõi theo từng bước của hai người.
Ở đây cũng không có tiếng trẻ con vui đùa, thay vào đó bọn trẻ đứng nép mình sau cánh cửa, đôi mắt to tròn đầy cảnh giác. Thanh niên trong làng di chuyển một cách hối hả, khuân vác những tấm gỗ thô sơ, nét mặt đăm chiêu và vội vã như thể có việc gì quan trọng đang đợi phía trước.
Nhà cửa trong làng làm từ gỗ, trông khá tạm bợ và cũ kỹ, chứng tỏ đời sống của người dân nơi đây không quá sung túc. Gia súc lác đác vài con gầy gò.
Chẳng bao lâu sau, sư xuất hiện của người lạ ở đây kéo theo một nhóm người đến, dẫn đầu là vị già làng.
Ông ân cần hỏi chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn đầy cân nhắc, như đang đánh giá điều gì đó. Và khi đám người này biết hắn chỉ mới mười một tuổi, bầu không khí lập tức thay đổi.
"Đúng mười một tuổi à?" - Gã trung niên đứng cạnh già làng hỏi cùng ánh mắt mong đợi.
Nhưng ngay sau đó dân làng xung quanh trở nên sợ sệt, ánh mắt lo lắng hiện rõ ra lúc nghe Yên Hà hỏi thăm đường tới Lạc Thần tông.
Một người trong số họ dè dặt hỏi: "Tiểu huynh đệ, cháu là người tu tiên sao?"
Ban đầu, hắn định nói mình tu tiên để dọa họ trong trường hợp gặp nguy hiểm nhưng khi thấy đám người này có vẻ chân chất thật thà, hắn bắt đầu suy tính lại.
Lỡ như nói mình là người tu hành rất có thể dân làng sẽ nhờ vả, yêu cầu hắn giúp đỡ bắt ma, bắt quỷ này kia, hoặc là giải quyết những việc phiền phức liên quan tới yêu tộc, nhìn cái làng này không có vẻ gì là một ngôi làng bình thường.
Cuối cùng quyết định trả lời thật. "Không, ta không phải người tu hành."
Dân làng nghe vậy có phần thở phào nhẹ nhõm nhưng lo lắng khi đối diện với hắn. Già làng ngỏ ý mời khách về nhà dùng bữa.
Khi nghe lời mời, Bát Tử ngay lập tức có chút ái ngại. Y khẽ cảnh báo nhân tộc rất xảo trá, đừng vội tin, cả hai chỉ vừa tới đây, không nên ở lại ăn uống gì cả. Cứ cẩn thận thì hơn.