Chương 5 : Bức Tranh Yêu Giới.
Thương Hải Yên Hà lắng nghe gã yêu tu nói chuyện, hắn cố gắng tỏ vẻ như rất hứng thú trong khi y đang tha hồ bốc phét, nhưng khi hỏi đến đoạn tại sao yêu tộc lại đột nhiên xuất hiện ở đại lục Thương Uyên, ánh mắt gã chợt thay đổi.
"À, chuyện đó à..." - Tên yêu tu dừng lại một chút, rồi cúi thấp đầu xuống như muốn nói thầm. "Bọn ta không đến đây chỉ để c·ướp b·óc, mà có một nhiệm vụ quan trọng hơn."
Kẻ b·ắt c·óc lại trở nên lúng túng, ánh mắt dao động như thể đang cân nhắc xem có nên nói tiếp hay không, gã hít một hơi dài.
"Thể xác của yêu hoàng đã bị phân tán trong trận chiến vạn năm trước. Yêu Hậu đang tìm cách thu thập đủ 9 vạn hồn phách của nhân tộc để đúc lại nhục thân cho yêu hoàng."
Hắn yên lặng một lúc, đầu óc xoay chuyển liên tục. Nói vậy chắc đây không phải yêu giới mà hắn và Côn Bằng đã tạo ra.
Bởi vì yêu hậu danh chánh ngôn thuận duy nhất thuở hồng hoang - Hi Hòa, nàng đã hồn phi phách tán theo ca ca Đế Tuấn, làm gì có lý nào lại ở đây.
Với lại cái thuật dùng hồn đúc thân là tà công, loại này có thành công cũng sẽ đúc ra một tên ma đầu sát khí đầy mình, Đế Tuấn dù có thành ra bộ dạng gì cũng từng là thiên đạo thánh nhân, không có khả năng nhập ma, thử hỏi trùng sinh vào ma thể kiểu gì.
"Chín vạn hồn phách không phải con số nhỏ... Các người định g·iết hết đại lục Thương Uyên ư?" - Hắn lẩm bẩm.
Tên yêu tu cười lớn, giải thích thánh nhân vẫn luôn theo dõi động tĩnh của yêu tộc từ khắp các vị diện cho nên nếu thu thập quá nhiều hồn phách từ một thế giới sẽ khiến họ chú ý.
"Yêu giới chia lực lượng đến các vị diện không ai thèm để ý, mỗi nơi một ít tránh bị phát hiện." - Gã nói, tay nâng lên cái bình ngọc. "Hôm nay thu thập 98 hồn, với ngươi nữa là vừa đủ số lượng."
Yên Hà nhìn chằm chằm vào cái bình ngọc trong tay tên yêu tu, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác. Hắn lặng lẽ kích hoạt hệ thống để xem có cách nào thoát thân không.
"Ta nên làm gì đây?"
[ Không làm gì cả! Để hắn g·iết ngươi ]
"Cái gì?" - Yên Hà thầm hét lên, không tin nổi vào tai mình. "Ngươi bảo ta để hắn g·iết? Hệ thống ngươi có đùa không? Ta đường đường là Đông Hoàng Thái Nhất, giờ lại bị yêu tu tép riu này g·iết, ngươi bệnh à?"
Hệ thống thở dài một cách chán nản. [ Ngươi hiện tại chỉ là một phàm nhân, chưa khai mở linh khí. Ngươi nghĩ mình sẽ làm được gì? Đây là cốt truyện, cứ để hắn g·iết ngươi, ngươi sẽ không c·hết thật đâu.]
Yên Hà run lên vì tức giận và sợ hãi, tay siết chặt thành nắm đấm. "Không c·hết thật?" - C·hết tiệt thật! Có ai mà không s·ợ c·hết, nhất là c·hết trong thân xác một người bình thường, có thể cảm nhận đau đớn xác thịt.
Hệ thống vẫn giữ thái độ bình thản: [ Cốt truyện yêu cầu ngươi trải qua một sự kiện đặc biệt. Sau khi c·hết, sẽ có thêm một thang đo sát khí song hành với thang đo hảo cảm nữa. Ngươi nhất định phải trải qua mới kích hoạt được.]
Hắn cảm thấy sự nghi ngờ đang ngày càng dâng lên trong lòng. Làm gì có nhân vật chính nào cần thang đo sát khí như một kẻ tàn nhẫn?
Mọi thứ quá khắc nghiệt, quá xa lạ, thậm chí cái cách mà hệ thống vận hành, không có nhiệm vụ, không có điểm tích lũy... Có quá sơ sài so với một người sẽ làm chủ vị diện.
"Này nhóc con nhân tộc. Phía trước chính là Yêu Giới!" – Gã yêu tu kéo Thương Hải Yên Hà trở về với thực tại.
Phía cuối dãy hành lang đen tối bất tận, ánh sáng bừng lên rực rỡ, mở ra một khung cảnh huy hoàng đến mức không thể tin nổi, xinh đẹp và tinh xảo vượt xa mọi trí tưởng tượng của Yên Hà.
Trước mắt hắn là bầu trời xanh thẳm trải dài, không phải chỉ với một mặt trời, mà tận mười mặt trời chói chang trên cao. Ánh sáng của chúng không hề thiêu đốt hay gây khó chịu mà tỏa ra nguồn năng lượng mạnh mẽ, thắp sáng toàn bộ thế giới phía dưới.
Biển bạc lấp lánh như phản chiếu hàng ngàn ánh sáng ngũ sắc uốn lượn, hòa quyện cùng vô số dòng sông dài cuộn trào không ngớt, chảy xiết giữa những ngọn núi nguy nga.
Xa xa, có thể thấy những dãy núi đá vươn lên trời cao.
Các tòa thành khổng lồ, tráng lệ treo lơ lửng giữa trời, mảng tường dựng từ những viên ngọc quý.
Cây cối bạc ngàn, cành lá óng ánh tỏa ra khí tức cổ xưa.
Những thác nước lớn đổ từ trên cao xuống, xuyên qua những đám mây trắng mềm mại, tựa những tấm vải voan lơ lửng.
Cảnh tượng này gợi cho hắn ký ức về thượng cổ thiên đình ngày xưa, so với hồng hoang còn đẹp hơn gấp vạn.
Yên Hà không kìm được sự ngạc nhiên nhìn chăm chú vào mặt trời trên cao.
Gã yêu tu vỗ vai hắn như thể rất đắc ý : "Không chỉ có mười mặt trời đâu nhóc. Ban đêm, nơi này còn có đến tận mười hai mặt trăng."
Yên Hà càng thêm kinh ngạc, cố gắng hình dung khung cảnh về đêm với mười hai mặt trăng sáng chói chiếu rọi khắp thế giới. Cảnh tượng đó hẳn là vô cùng huyền ảo.
Gã yêu tu nói mặt trời và mặt trăng này không chỉ đơn thuần là hiện tượng thiên nhiên.
Chúng tượng trưng cho mười vị yêu tộc thái tử và mười hai vị yêu tộc công chúa, quyền uy của hoàng tộc yêu giới từ thời thượng cổ.
Tuy nhiên họ hiện tại không còn ở đây nữa.
"Vậy bây giờ... họ đi đâu?" – Yên Hà thầm hỏi, nhưng lại e ngại không tiện hỏi thẳng gã yêu tu.
Gã yêu tu khẽ nhíu mày, giọng điệu đầy cảm thán: "Yêu tộc thái tử từ hơn vạn năm trước đã đắc đạo. Bọn họ chu du khắp nơi, vạn giới rộng lớn, không ai biết tung tích."
Trước khi hắn kịp hỏi thêm, gã yêu tu giọng điệu bỗng chùng xuống, mang theo chút tiếc nuối. "Còn các vị công chúa... Thì..." - Gã ngừng một chút, nhìn ra xa như thể không muốn nhớ lại.
"Bọn họ bị nhân tộc mê hoặc." - Gã tiếp tục với vẻ buồn bã. "Từng người một rời bỏ yêu giới đi theo tiếng gọi của tình yêu, từ đó đến nay, không còn ai quay về nữa."
"Này Bát Tử! Ngươi đến muộn quá đấy!" - Giọng nói trầm đục đầy uy h·iếp vang lên từ phía trước.
Yên Hà quay đầu lại, nhìn thấy hai tên yêu tộc khác, hình dáng cao lớn với đôi mắt đỏ rực như lửa. Một trong hai tên bước tới quát tháo vào mặt gã yêu tu đang kéo hắn đi.
"Ngươi đã trễ một nén nhang rồi!" – Tên yêu tộc tiếp tục lớn tiếng, giọng điệu đầy khó chịu.
Gã yêu tu mà Yên Hà vừa mới biết tên là Bát Tử nhanh chóng cúi đầu, giọng lắp bắp giải thích: "Ta... Ta không cố ý đâu. Nhân tộc ở đó phản kháng dữ quá cho nên... Nhưng ta đã hoàn thành nhiệm vụ." - Gã vội vàng đưa ra bình ngọc chứa đầy hồn phách để chứng minh.
Thế nhưng, thay vì nhận được sự thông cảm, hai tên yêu tộc kia lại cười phá lên. "Nhân tộc? Thật là trò cười! Đại lục Thương Uyên bé như cái lỗ mũi, mà ngươi lại không giải quyết nổi bọn chúng sao?" - Một tên trong bọn tiếp tục chế nhạo, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Còn thằng nhỏ này là sao?" - Chúng nhìn Yên Hà từ đầu đến chân. "Ngươi mang người sống tới đây làm gì? Yêu hậu nói chỉ thu thập linh hồn mà."
Bát Tử lập tức lúng túng, cúi gằm mặt giải thích: "À... Chuyện này... thằng nhóc này.... Nếu các ngươi không cần, ta sẽ xử lý ngay."
Tên yêu tộc đối diện liếc nhìn Yên Hà. "Mang nó tới chỗ tế đàn đi."