Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 6 : Tương Phùng.




Chương 6 : Tương Phùng.

Hai tên yêu tộc và Bát Tử kéo Yên Hà đi lên những phiếu đá lơ lửng giữa trời để đến một tòa thành cao ngất, cuối cùng, xuất hiện trước hắn là một tế đàn khổng lồ, nằm trên đỉnh một ngọn hỏa sơn giữa không trung.

Tế đàn này được bao bọc bởi hàng loạt trận pháp phức tạp, bùa chú phát ra từng tia sáng yếu ớt, tạo thành những hình thù kỳ lạ.

Xung quanh là một khung cảnh c·hết chóc, không khí nặng nề đầy u ám.

Những dòng khí đen lượn lờ trên những đống lửa đang bùng cháy, hòa với âm thanh rì rào của gió, tạo nên một bầu không khí vừa thần bí vừa đáng sợ, khác biệt hoàn toàn so với thiên hạ tiên cảnh bên dưới.

Ngồi trên vương tọa ở giữa tế đàn là một mỹ nữ xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, ánh mắt ấy như biết thấu suốt mọi bí mật, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

Mái tóc dài, đen mượt như mây đen buông xõa, càng làm tôn lên nét thanh tú của nàng.

Khuôn mặt mỹ nhân bị che khuất bởi một tấm lụa mỏng nhưng vẫn tỏa ra một sức mạnh cuốn hút, nàng khoác trên mình bộ y phục màu đen huyền bí, khiến ai cũng cảm thấy không thể rời mắt.

Vương tọa bên cạnh nàng là một nam nhân tóc trắng, vẻ ngoài cùng khí chất của hắn không thua gì nàng.

Người này cũng được che mặt, nhưng khác với sự bí ẩn của mỹ nữ, nam nhân này toát lên một vẻ lạnh lẽo và tĩnh lặng, như thể thời gian đã ngừng trôi bên cạnh hắn. Hắn chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền, không có hơi thở, làn da xanh xao như n·gười c·hết.

Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề và u ám.

Ngay lập tức, trong tiếng trống trận hùng hồ, vô số yêu tộc xuất hiện xung quanh tế đàn, từng đôi mắt phát sáng ánh lên sự sùng kính.

Tiếng hô vang vọng, mạnh mẽ và kiên quyết.

"Yêu hoàng thiên tuế!"

"Yêu hậu thiên tuế!"



Khi làn khói đen tan biến, những yêu vương từ từ hiện ra, từng bước đi như thể mặt đất dưới chân họ rung chuyển. Áo bào phấp phới trong gió, toát ra một khí thế mạnh mẽ.

Người đầu tiên có làn da màu xanh đậm, đôi mắt đỏ rực như lửa, ánh lên vẻ tàn nhẫn và khát khao. Gã khẽ nở nụ cười, nhưng đó không phải là một nụ cười thân thiện, mái tóc dài rối bời của gã bay trong gió, tạo nên một hình ảnh cực kỳ quái.

Người thứ hai di chuyển nhẹ nhàng, thanh thoát như một con báo, nhưng mỗi bước đi lại mang đến cảm giác lạnh lẽo, khiến mọi người xung quanh cảm thấy bất an.

Người thứ ba có khuôn mặt tuấn tú nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn, đôi mắt sáng quắc như một con diều hâu, luôn quan sát mọi động thái xung quanh.

Yên Hà trong lúc còn đang hoang mang thì bị một nguồn sức mạnh từ đằng sau siết chặt cổ nhấc lên.

"Thằng nhóc nhân tộc này là sao?" - Giọng nói vừa lạ vừa quen, ngay lập tức liền nhận ra Cửu Anh yêu thánh.

Mọi người xung quanh im lặng, chỉ còn tiếng tim Yên Hà đập loạn xạ trong lồng ngực.

"Không phải ta đã nói không cho phép bất kỳ ai mang nhân tộc đến yêu giới à?" - Cửu Anh lớn tiếng. Ai cũng biết y ghét nhất là nhân tộc.

"Cửu Anh!!! Ngươi... Ngươi không nhớ ta sao?" - Yên Hà cố gắng bình tĩnh, mặc dù giọng nói của hắn run rẩy.

Cửu Anh yêu vương ngừng lại một chút với vẻ hiếu kỳ, đôi mắt đỏ rực của gã nhìn chằm chằm vào hắn, không một chút cảm xúc.

"Ngươi là cái thá gì chứ?"

Yên Hà cảm thấy lòng mình quặn lại. Bọn họ từng bầu bạn qua vô số năm, hắn nhìn quanh, thấy những khuôn mặt quen thuộc nhưng dường như tất cả đã quên mất hắn. Không có ai đứng lên để bảo vệ hắn, không ai nói một lời nào.

"Đưa thằng nhóc nhân tộc đó đến tế đàn đi!" - Mỹ nhân che mặt ra lệnh, giọng nói của nàng tràn đầy uy quyền, nhưng trong đó cũng có chút gì đó buồn bã. Nàng thở dài, khẽ vươn người, tựa đầu lên vai thiếu niên ngồi trên vương tọa bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng.

Các yêu tướng lần lượt mở nắp bình ngọc, và ngay lập tức hàng vạn oán hồn bị hút ra, tiếng kêu la thê thảm vang lên khắp không gian.

Yêu hậu đứng dậy, trên người nàng bay ra hai kiện pháp bảo phát ra ánh sáng rực rỡ.



Nhật Nguyệt Tinh Luân và Hà Đồ Lạc Thư cuốn lấy từng linh hồn đang bay lơ lửng, tạo nên một vòng xoáy huyền ảo.

"Thống nhất hồn phách!"

Hai kiện pháp bảo quấn lấy những linh hồn, dần dần luyện hóa chúng, biến chúng thành năng lượng thuần khiết chui vào ấn đường của cơ thể thiếu niên trên vương tọa.

Khi linh hồn bị hấp thụ, cơ thể của thiếu niên bắt đầu rung lên nhẹ, một làn ánh sáng mờ ảo tỏa ra khắp cơ thể hắn, tạo thành một dòng năng lượng cuồn cuộn.

Yên Hà chứng kiến cảnh tượng này với lòng kinh hoàng. Hắn cảm thấy nỗi đau của những linh hồn bị tiêu thụ, tiếng gào thét như vọng lại trong tâm trí, nhắc nhở rằng cái giá của sức mạnh có thể rất đắt.

Toàn bộ những linh hồn đáng thương này không thể làm gì để cứu lấy bản thân mình.

Mỹ nhân che mặt từng bước tiến gần tới tế đàn.

Không khí trở nên nặng nề, hắc phong nổi lên, thổi bay từng lớp bụi mỏng, mang theo một điềm xấu.

Ánh sáng từ pháp bảo của nàng cùng với những oán hồn tạo thành một cảnh tượng rùng rợn.

“Bé con nhân tộc. Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh...” - Nàng lạnh lùng nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng như lưỡi dao sắc bén cắt đứt không khí. "Hồn phách của ngươi từ nay sẽ trở thành một phần của chàng ấy. Tồn tại thiên trường địa cửu."

Lời nói vang lên như một bản án khiến Yên Hà cảm thấy lòng mình se thắt.

Hệ thống bình thản đáp lại [ Không sao đâu! Ngươi chịu đau để cô ta rút hồn là sẽ hoàn thành thôi. ]

Yêu hậu tiến rút ra một thanh nguyệt kiếm sắc bén, ánh trăng lấp lánh trên lưỡi kiếm như một cơn gió lạnh thổi qua.



Khi thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, một cơn đau đớn tột cùng dội lên trong cơ thể.

Yên Hà cảm nhận rõ ràng linh hồn mình như đang bị kéo căng, như sợi dây vô hình bị giật mạnh. Cảm giác này mang đến nỗi sợ hãi nguyên thủy, khiến hắn gần như không thể thở.

Trong tình thế tuyệt vọng, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Hắn nhớ ra thẻ bài Đông Hoàng Chung, mặc kệ lời cảnh cáo giảm 20 năm tuổi thọ trước đó.

Khi thẻ bài được kích hoạt, không gian xung quanh chấn động dữ dội.

Tiếng chuông ngân lên giữa không trung, tạo ra những gợn sóng âm thanh mạnh mẽ lan tỏa khắp nơi. Từng rung động đi qua làm cho tất cả yêu tộc có mặt ở đó đều phải dừng lại, ánh mắt họ tràn ngập sự sửng sốt và hoang mang.

Những tiếng thì thào cùng ánh mắt kinh ngạc chuyển hướng về phía Yên Hà. Đông Hoàng Chung tạo thành một lớp khiên chắn bao bọc hắn.

Mỹ nhân che mặt đứng bất động hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm như đại dương, nhìn chằm chằm vào linh hồn của Thương Hải Yên Hà đang được Đông Hoàng Chung bảo vệ.

Cảm nhận được sự ấm áp và quen thuộc tỏa ra từ vách ngăn của pháp bảo, khiến trái tim nàng thắt lại trong hồi ức. Từng bước, từng bước tới gần, nhẹ nhàng như thể sợ rằng nếu bước quá nhanh sẽ làm vỡ tan khoảnh khắc này.

Đôi tay chạm vào vách ngăn, cảm giác lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh của pháp bảo khiến nàng không thể kiềm chế được dòng nước mắt chảy dài trên gò má.

"Thái Nhất? Có phải chàng không?" - Nàng thốt lên, giọng nói mang theo sự mong mỏi, lời gọi ấy có thể xuyên qua không gian, chạm tới tâm hồn đang được bao bọc bên trong.

Trong mắt ánh lên những tia hy vọng lẫn đau thương, mong mỏi được gặp lại người mà nàng đã đợi chờ từ rất lâu.

Từng mảnh kí ức của họ, từng khoảnh khắc hạnh phúc, từng lời thề nguyện biển đêm. Liệu có thể nào vượt qua tất cả để tìm lại nhau?

Yêu Hậu từ từ tháo tấm vải lụa mỏng xuống.

Khi lớp vải rơi khỏi gương mặt, ánh sáng ấm áp của yêu giới bừng lên. Nàng quỳ xuống bên cạnh Đông Hoàng chung, tay run rẩy, nước mắt rơi lã chã, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt hàng vạn năm.

Yên Hà bên trong Đông Hoàng Chung, từ từ mở mắt ra, linh hồn hắn gần như không thể tin vào đôi mắt của chính mình.

"Thường Hi?" - Hắn thốt lên, giọng nói nghẹn lại, tràn ngập cảm xúc.

Hình ảnh của nàng không chỉ là một bóng hình mờ ảo trong ký ức, từng chi tiết nhỏ trên gương mặt nàng, từ làn da trắng mịn đến những lọn tóc bay bay trong gió.

"Thái Nhất." - Nàng nức nở. Trong khoảnh khắc cả không gian như ngừng lại, họ đã tìm thấy nhau giữa dòng chảy vô tình của thời gian trường hà.